
Chương 51: Câu chuyện học đường 11
〘Cậu Cậumổ nhẹ một cái lên môi hắn.〙
_
Tâm trí của Trần Bắc Xuyên rối như tơ vò, không thể ở lại ký túc xá thêm một phút nào nữa.
Tám giờ tối, chính là lúc phòng tự học 24 nhộn nhịp nhất.
Tại ngôi trường đại học hàng đầu quy tụ những thiên tài này, các sinh viên ưu tú từ khắp nơi trên cả nước vẫn không dám lơ là khi vào học, họ nỗ lực gấp đôi trong môi trường cạnh tranh khốc liệt hơn, học ngày học đêm, không ít người ngủ lại luôn ở phòng tự học.
Những kẻ lười biếng như Cố Tu ngược lại là thiểu số hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay.
Trong phòng tự học quen thuộc và tiếng lật sách xào xạc, Trần Bắc Xuyên mở máy tính viết code, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại.
Nửa đêm, Trần Bắc Xuyên quay về ký túc xá.
Lúc hắn không có ở đó, quả nhiên Cố Tu miệng nói một đằng làm một nẻo, không hề tuân thủ quy định tắt đèn lúc mười một giờ. Trong phòng đèn đuốc vẫn sáng choang, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Tu đâu.
Trần Bắc Xuyên nhíu mày, bàn của Cố Tu vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi, hộp chocolate vứt tùy tiện ở đó, bên trong hộp đã trống rỗng. Máy tính không mở, chuột và bàn phím đều lệch sang một bên.
Đi ra ngoài rồi à?
Trần Bắc Xuyên bước vài bước, thử gọi: "Cố Tu?"
Không ai đáp lại.
Hắn tiếp tục bước tới trong sự tĩnh lặng, bỗng phát hiện tủ quần áo của mình chưa đóng chặt.
Điều này tuyệt đối không phải do hắn bất cẩn, mà chắc chắn là do tên bạn cùng phòng hay trộm vặt của hắn gây ra. Nhưng mà, Cố Tu đã lục tủ quần áo của hắn mấy lần rồi, theo lý mà nói càng trộm càng thành thạo mới đúng, sao tối nay lại để lại dấu vết phạm tội rõ ràng như vậy?
Cánh cửa tủ đôi hé mở một khe nhỏ, một ống tay áo rơi ra.
Trần Bắc Xuyên bước tới, kéo cửa tủ ra.
Hắn còn chưa kịp giật mình thì người trong tủ đã kêu lên một tiếng.
"Á!... Ưm?" Cố Tu bị ánh đèn chói mắt làm giật mình, hai mắt nheo lại thành một đường chỉ, cẩn thận xác nhận người bên ngoài xong mới càu nhàu lẩm bẩm bất mãn, "Trần Bắc Xuyên! Mau tắt đèn đi... Đồ khốn kiếp, không tuân thủ quy ước ký túc xá..."
Trần Bắc Xuyên im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn vẫn không thể tiêu hóa được tình huống trước mắt, đại khái là ——
Chú chim nhỏ lén lút lấy quần áo của hắn để làm tổ, tay chân vụng về, làm cái tổ bừa bộn lộn xộn đến mức ngay cả bản thân nó cũng không chịu nổi, thế là được đằng chân lên đằng đầu, dứt khoát chuyển nhà vào trong cái tủ quần áo mềm mại và thoải mái của hắn?
Diễn tả theo một góc độ khác, thì Cố Tu buồn ngủ đến tối tăm mặt mũi, không phân biệt được đông tây nam bắc, có lẽ để tránh ánh đèn bên ngoài, chui vào cái tủ áo lớn của hắn rồi ngủ thiếp đi.
Bị hắn bắt quả tang, Cố Tu nửa mơ nửa tỉnh, lại còn hùng hồn yêu cầu hắn tắt đèn -- hay nói đúng hơn là đóng cửa tủ.
Hắn không chịu hợp tác đóng cửa, Cố Tu liền chui tọt vào đống quần áo, cựa quậy như một con sâu, giấu đầu vào một chiếc áo khoác rộng thùng thình, trùm kín từ đầu đến vai, chắn đi ánh sáng bên ngoài và chăn ls cả bạn cùng phòng đáng ghét.
Trần Bắc Xuyên trầm ngâm hồi lâu, mở miệng gọi: "Này, Cố Tu."
Cố Tu phát ra tiếng "ừm ừm" bực bội, chê bạn cùng phòng làm phiền giấc mộng đẹp của mình.
Trần Bắc Xuyên mạnh mẽ gỡ chiếc áo đang che đầu cậu ra, nhìn thẳng vào mắt Cố Tu, nói từng chữ một: "Tỉnh dậy đi. Nhìn xem cậu đang ở đâu."
Cố Tu không chịu mở mắt, chỉ cau mày lẩm bẩm: "Trần Bắc Xuyên, anh ồn ào quá..."
"Cố Tu!" Trần Bắc Xuyên tăng âm lượng.
"Trần Bắc Xuyên, anh có phải là tiêu chuẩn kép không! Bảo tôi giữ yên lặng nhưng anh lại làm ồn phá giấc ngủ của tôi là sao hả!"
Cố Tu còn khá là dễ nổi nóng.
Nói thật, lúc đầu Trần Bắc Xuyên cũng có hơi tức giận, nhưng bây giờ lại giận đến mức cạn lời, chỉ còn lại sự bất lực.
Vả lại bình tĩnh lại nghĩ kỹ, giờ thì hay rồi, Cố Tu thật sự là đang được mùi của hắn bao bọc toàn thân rồi. Từ cái đầu đang đội, cái thân đang khoác, cái mông đang ngồi, tất cả đều là quần áo của hắn vương vãi khắp nơi.
Nếu đây mà không phải là dụ dỗ thì là gì.
Cái ý nghĩ kỳ quái ấy bất ngờ trồi lên từ sâu trong tiềm thức, khiến hắn giật nảy mình, theo bản năng lùi lại một bước.
Cố Tu nhanh chóng kéo thêm một chiếc áo nữa che đầu, cuộn tròn lại trong tủ, trông có vẻ vô cùng thoải máu.
Trần Bắc Xuyên nhẹ nhàng khép cửa tủ, lấy lại bình tĩnh một chút, đầu óc quay lại trạng thái logic, đại khái đã suy luận ra nguyên nhân và kết quả.
Hắn đi đến bàn học của Cố Tu, hộp chocolate đã bị Cố Tu ăn sạch bách. Hắn cạy một ít vụn sô cô la còn sót lại, nhưng không nếm được gì, may mắn thay lại tìm thấy nửa viên sô cô la Cố Tu ăn dở, trên đó còn có dấu răng. Hắn cũng không chê, đưa lên mũi ngửi thử.
Mùi rượu thoang thoảng.
Để xác nhận, hắn nhét nửa viên chocolate la đó vào miệng, ăn luôn cả dấu răng của Cố Tu.
Phần chocolate và bột ca cao bên ngoài hoàn toàn bình thường, đắng nhẹ pha chút ngọt. Đợi viên chocolate gần như tan chảy trong khoang miệng, vị rượu ẩn bên trong mới từ từ thấm ra, làm cho hương vị và kết cấu của viên chocolate này càng thêm phong phú.
Đây là chocolate nhân rượu.
Vậy nên hiện tại, có lẽ vì đã ăn cả hộp chocolate nhân rượu, vì một chút cồn không đáng kể trong đó mà Cố Tu đã say rồi.
Trần Bắc Xuyên: "............"
Khi người ta cạn lời đến mức cực điểm, ngay cả cảm giác cạn lời cũng không còn.
Tâm lặng như nước, không chút gợn sóng, hắn bình tĩnh và điềm đạm mở tủ quần áo ra, gọi thêm một tiếng "Cố Tu", thấy Cố Tu co ro thành một cục không nhúc nhích, hắn mặt không biểu cảm trực tiếp đưa tay ra, tóm lấy cánh tay của Cố Tu rồi dùng sức kéo ra.
Đồng tác này tất nhiên khơi dậy sự phản kháng mạnh mẽ của Cố Tu, miệng thì lảm nhảm rằng hắn chỉ cho phép quan lớn đốt đèn mà không cho phép dân thường đốt lửa.
Trần Bắc Xuyên không hề bị lay động: "Về giường cậu mà ngủ, hoặc cậu muốn ngủ trong tủ của tôi một đêm rồi ngày mai vẹo cổ đi khoa chỉnh hình cũng được."
Có lẽ câu châm chọc này đã có tác dụng, Cố Tu trở nên ngoan ngoãn, lảo đảo đi theo hắn. Phòng hai người của họ tuy là giường tầng ở trên, bàn học ở dưới, nhưng giường tầng sử dụng cầu thang gỗ nghiêng, khá dễ đi, hắn đỡ phía sau, chắc là có thể đưa tên này lên.
Tấm chắn giường cũng đủ cao, chắc không cần lo Cố Tu nửa đêm lăn xuống...
Trần Bắc Xuyên lơ đãng suy nghĩ, nhưng Cố Tu chỉ ngoan ngoãn được một lát lại bắt đầu bồn chồn không yên, cứ vặn vẹo trong tay hắn, cuối cùng nắm chặt cánh tay hắn làm điểm tựa rồi đột ngột cúi gập người.
"Ọe—"
Trần Bắc Xuyên giật mình, phản ứng theo bản năng lại không phải là ghê tởm né tránh mà là vội vàng đỡ Cố Tu, sốt sắng hỏi: "Sao thế?"
Phản ứng nôn khan chỉ diễn ra vài lần, đến nhanh mà đi cũng nhanh, quần áo của cả hai và sàn ký túc xá vẫn sạch sẽ. Nôn khan xong Cố Tu lại lảo đảo, trông có vẻ hoa mắt chóng mặt và rất khó chịu.
"Cố Tu." Không biết cậu có nghe lọt tai không, Trần Bắc Xuyên gọi cậu mấy lần: "Cậu có sao không? Có cần đi bệnh viện không?"
Cố Tu vịn vào cánh tay của bạn cùng phòng để đứng vựng, từ từ điều chỉnh lại trạng thái, hình như đã hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, lắc đầu từ chối rồi nói: "Say rồi."
Cậu chưa từng uống rượu, càng chưa từng say rượu, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy cảm giác này rất quen thuộc, thậm chí có thể miêu tả chính xác rằng đây là say.
Trần Bắc Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng cậu, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: "Cậu còn biết mình say, vậy cậu có biết là do cậu ăn chocolate nhân rượu không..."
Lời nói bỗng dừng lại.
Cố Tu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong veo nhìn thẳng vào Trần Bắc Xuyên, không chớp mắt.
Trần Bắc Xuyên bị cậu nhìn chằm chằm đến mức tim đập loạn xạ, cổ họng vô thức nuốt khan.
Nhìn chằm chằm vẫn chưa đủ, Cố Tu to gan lớn mật lại càng lấn tới vươn một ngón tay ra, cách đôi mắt màu xám của hắn một hai centimet, vẽ một vòng tròn.
Làm xong động tác khó hiểu đó, Cố Tu ngược lại hơi nghiêng đầu, "Ơ" lên một tiếng đầy nghi hoặc.
Ánh mắt đó trực trực diện lại vừa như xuyên thấu, tựa hồ đang nhìn hắn nhưng lại không giống, hơn nữa hình vẽ mà Cố Tu phác họa ra... thật sự rất giống mắt kính. Sắc mặt Trần Bắc Xuyên lập tức đen lại, nhíu mày hỏi: "Cậu đang nghĩ đến ai đấy?"
"Ưm..."
Cậu không đưa ra câu trả lời phủ định ngay lập tức, mà là rơi vào suy nghĩ sâu xa kéo dài.
Bất kể đây có phải là tác dụng của cồn hay không, cũng đủ khiến Trần Bắc Xuyên nổi giận đùng đùng.
"Quý Nịnh à?"
Cố Tu mơ màng không hề phản ứng với cái tên này, vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến mức sự tự tin kiên định của hắn cũng bắt đầu lung lay, không biết là bị trúng tà hay là tự mình đa tình mà nghĩ, Cố Tu đang nhìn hắn.
Một ánh mắt say đắm, đầy hoài niệm, nhìn hắn.
Dần dần, đôi mắt xám nhạt hiện lên vẻ mờ mịt, mông lung như bị mây mù che phủ. Duy chỉ có đồng tử là rõ ràng và không thay đổi, tự như một màu xám vĩnh hằng xuyên qua không gian và thời gian.
Cố Tu lặp đi lặp lại chỉ vài từ ngữ ngây ngô, nhưng lần này âm điệu bỗng cao vút, thể hiện sự thay đổi kịch liệt trong tâm trạng cậu: "Ưm! Ưm ưm!?"
"...Ưm?" Như thể bị sự ngốc nghếch của cậu lây sang, giờ đây người đang bối rối lại là Trần Bắc Xuyên.
【Đếm ngược tắt máy mười, chín —】
【Sao lại kích hoạt chế độ bảo vệ quyền riêng tư của Ký chủ nữa rồi??】 007 có chút bực bội lẩm bẩm một mình, quả cầu ánh sáng bạc nhỏ bay ra để nhìn rõ hơn tình hình khó hiểu hiện tại, không nhìn thì thôi vừa nhìn một cái...
【Ơ???!】
Nó diễn tả sống động sự kinh ngạc đan xen của Ký chủ ba giây trước.
Những ký ức bị kìm nén ùa về mạnh mẽ như thủy triều, 007 trợn tròn đôi mắt không tồn tại của mình, giọng điệu trở nên phập phồng run rẩy, lắp bắp không nói nên lời.
【Cái, người này là... cái người kia...người kia...!】
Trần Bắc Xuyên ngẩng đầu nhìn.
007 theo phản xạ rụt đầu im bặt, tuy rằng thanh niên trước mặt còn non nớt hơn nhiều so với trong ký ức, nhưng chỉ bằng ánh nhìn sắc bén đó thôi cũng đủ... quá, quá quen thuộc rồi!
【Ba, hai, một!】
007 bị cưỡng chế tắt máy.
Cố Tu hoàn toàn không hay biết gì, chỉ lo nhận diện người trước mặt. Nhìn bằng mắt không rõ, cậu dứt khoát dùng tay, vô cùng ngang ngược ôm lấy má đối phương, dùng sức không nhỏ, cứng rắn ép đôi môi mỏng của Trần Bắc Xuyên phải chu lên.
Gân xanh trên trán Trần Bắc Xuyên giật giật: "C — CỐ — TU —"
Thế nhưng ngay giây tiếp theo.
Bất ngờ không kịp phản ứng.
Đồng tử Trần Bắc Xuyên lập tức co lại thành hai chấm nhỏ.
Cố Tu đã mổ nhẹ một cái lên môi hắn.
Sẽ không có từ nào miêu tả chính xác hơn từ "mổ". Giống như một chú chim nhỏ, nhanh chóng và có chút cẩn thận.
Cố Tu chu môi, đôi môi mềm mại đỏ mọng chúm chím, rồi ngay trên cánh môi bị ép hé mở kia, khẽ chạm một cái, tựa ánh sáng lướt qua mặt nước.
Chỉ một cái chạm nhẹ như thế, không hề có chút tính công kích nào, cảm giác ngứa ngáy cũng không rõ ràng, nhưng bộ não của Trần Bắc Xuyên lại lập tức ngừng hoạt động, hắn ngây người tại chỗ như một đứa trẻ ba tuổi.
Cố Tu làm xong chuyện xấu, mơ mơ màng màng, ngây ngô và hồn nhiên hỏi: "Ưm? Chuyện gì thế?"
Trần Bắc Xuyên khựng lại: "...Cậu còn hỏi tôi chuyện gì thế!?"
Cố Tu thấy cổ hắn đỏ bừng, gân xanh nổi rõ, không hiểu gì nghiêng đầu: "Ưm?"
"........"
Trần Bắc Xuyên đè nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng chất vấn: "Cố Tu, cậu coi tôi là ai?"
Cố Tu nhại lại như vẹt, nói lầm bầm: "Ưm, tôi coi cậu là ai?"
Sắc mặt Trần Bắc Xuyên đen kịt như msf chocolate đắng, khẽ nặn ra hai chữ: "Cố Tu."
Cố Tu bị gọi tên, theo phản xạ đáp lại: "Ơi."
"......."
Cơn giận của Trần Bắc Xuyên hoàn toàn tan thành mây khói.
Cố Tu đã thiếp đi, còn ngả vào lòng hắn.
Trần Bắc Xuyên đầy bực bội đỡ lấy người, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng và chóp mũi cao vút của chàng trai trẻ đang khuấy động tâm trí hắn nhưng lại vô trách nhiệm này. Trong lòng hắn như có một con thú bị nhốt không tìm được lối thoát đang đâm sầm tứ phía, vô cùng phiền muộn và bực bội.
Cuối cùng hắn bóp lấy gáy Cố Tu, đối với người không có chút sức phản kháng nào, khàn giọng thì thầm: "Cậu xong đời rồi, Cố Tu."
Rồi hắn lộ rõ vẻ hung dữ, cơn giận bùng phát, hung hăng cân mạnh một phát vào vành tai trắng nõn lấp ló giữa mái tóc đen.
"Á!!"
"Trần Bắc Xuyên! Anh cắn tôi?" Cố Tu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trợn tròn mắt không thể tin nổi, "Anh dám cắn tôi!?"
Tên này, lẽ nào đã quên mình vừa làm chuyện kinh thiên động địa gì rồi sao? Bị cắn một cái mà còn giận dữ như thế mình mới là nạn nhân?
Rõ ràng Trần Bắc Xuyên mới là nạn nhân, nạn nhân bị cướp đi nụ hôn đầu!
Lửa giận trong người Trần Bắc Xuyên bốc thẳng lên tận đỉnh đầu, nhưng chuyện nụ hôn đầu hắn lại không thể nói ra, chỉ lạnh lùng nói: "Bây giờ tỉnh chưa?"
Cố Tu ôm tai, vẫn khó không thể tin nổi, công chính của Tấn Giang đánh nhau với cậu thì cũng thôi đi, đàn ông thỉnh thoảng đánh nhau cũng có sức hấp dẫn riêng, nhưng cắn tai người ta... sao có thể làm ra được chuyện đó. Thật là vô liêm sỉ!
Ngay cả cậu cũng không làm được chuyện đó!
"Anh!"
Khiến Cố Tu nghẹn họng, ngoài một tiếng "Anh" ra thì nửa ngày cũng không nặn ra được lời thoại nào khác, hệt như đóa bạch liên thuần khiết bị chiếm tiện nghi trong phim tình cảm Mary Sue ngày xưa.
Trần Bắc Xuyên thì hào phóng đưa ra phương án đền bù: "Cùng lắm thì cậu cắn lại."
"Tôi đâu phải chó! Ai giống anh chứ!" Mặt Cố Tu đỏ bừng, tức giận quay đầu đi, vừa vặn thấy tủ quần áo bừa bộn của bạn cùng phòng, không khỏi ngây người.
Những ký ức đã chết từ từ quay trở lại trong đầu cậu.
Từ việc không thể kiềm chế ăn sạch hộp chocolate, đến việc đột nhiên buồn ngủ đến mức díu cả mắt, rồi vì cầu thang quá khó leo nên tiện thể tìm một cái ổ để nghỉ ngơi, thuận lý thành chương chui vào tủ quần áo của bạn cùng phòng mà mình đã lục lọi không biết bao nhiêu lần...
"Ờ..." Cố Tu khựng lại vài giây, gãi đầu, khí thế ngang ngược kiêu căng lập tức biến mất không dấu vết, khẽ lẩm bẩm, "Đúng là nên cắn tôi."
Không ngờ vừa dứt lời thì bị đối phương nắm lấy cằm, Cố Tu giật mình, lời trách mắng vừa còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng.
Trần Bắc Xuyên há miệng, cắt ngang bài diễn thuyết.
Không chút thương tình, cắn thẳng một phát vào má cậu!
Sự việc xảy ra đột ngột và không thể đoán trước, Cố Tu hoàn toàn ngây người.
Sợ cậu không kịp phản ứng, Trần Bắc Xuyên còn khiêu khích giơ ngón tay lên, cào nhẹ vào đúng chỗ má bị đau của cậu.
"Anh còn cắn tôi nữa!" Cố Tu ôm mặt, đôi đồng tử đen vốn đã to sẵn giờ lại càng thêm tròn xoe, trợn tròn cả hốc mắt, tức đến mức mắt chớp không kiểm soát "...Anh còn cắn mặt tôi! Anh là chó hả Trần Bắc Xuyên!?"
Trần Bắc Xuyên vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt đáng ghét đó, bị mắng cũng không hề lay động, chỉ là trong giọng nói mang theo một tia oán giận khó nhận ra: "Hừ, đáng đời."
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chim nhỏ mổ, tốt!
Chó dữ cắn, xấu!
_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro