
Chương 46: Câu chuyện học đường 06
〘Làm người ta ngứa mặt, ngứa cả lòng.〙
_
Chậm vài nhịp Cố Tu mới phản ứng lại.
Dù sao, thứ mà công chính có, cậu cũng có, những điều cần hiểu thì đều hiểu. Mặc dù tình huống lúc này không nên xảy ra giữa hai người đàn ông, nhưng cậu là trai thẳng, còn công chính thì không!
Trần Bắc Xuyên từ dưới nhìn lên, thu trọn sắc mặt biến hóa và sự ngượng nghịu của Cố Tu vào đáy mắt. Hắn thật sự tức chết đi được, rõ ràng tên này đã hiểu rồi vậy mà vẫn ngốc nghếch không chịu đứng dậy.
Vẫn cứ ngồi chễm chệ trên cột cờ của hắn. :)
Trai thẳng phẫn nộ Trần Bắc Xuyên vươn tay ra, dùng hết sức bình sinh, túm mạnh lấy cổ áo cộc tay của Cố Tu. Chiếc áo phông cotton co giãn tốt, bị hắn kéo một cái, một mảng lớn ngực của Cố Tu liền tiếp xúc thân mật với không khí bên ngoài.
Cố Tu giật mình ngây người, Trần Bắc Xuyên phía dưới đã kéo cậu ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú tối sầm nhanh chóng áp sát, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt cậu, chóp mũi chỉ còn vài centimet nữa là chạm vào nhau.
Đầu óc Cố Tu trống rỗng nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng sợ hãi gau, cậu giật mình nhảy ra xa như bị điện giật.
Trần Bắc Xuyên cuối cùng cũng giải thoát, đứng dậy khỏi sàn rồi phủi phủi bụi trên người.
Những đám mây đen trên đầu hắn chồng chất lên nhau, kéo theo cả bầu không khí trong phòng ký túc xá cũng trở nên ảm đạm, u ám.
Cố Tu giả vờ bình tĩnh, liếc nhìn chỗ đũng quần của Trần Bắc Xuyên, nhếch môi cười khẩy một tiếng: "Yo, thanh niên trai tráng sức khỏe tốt đấy nhỉ."
Trần Bắc Xuyên chỉ liếc mắt một cái, nhưng ánh nhìn sắc như dao.
Cố Tu lập tức ngậm miệng, rất giỏi gió chiều nào xoay chiều nấy
007 khởi động lại, báo cáo tiến độ cốt truyện cho Cố Tu: 【'Điểm cốt truyện quan trọng số ai' đã hoàn thành 90%, rất tốt rất tốt, công chính sắp bị anh chọc tức chết rồi, tiếp đến hăn sẽ đi quán net qua đêm và tình cờ gặp thụ chính đang làm thêm ở đó… đợi hắn ra ngoài là anh có thể tan ca rồi đó.】
"Nam sinh ngoan đấy à, thật sự là nhìn không ra nha~ Chậc chậc chậc." Cố Tu nhướng mày nháy mắt, cố ý làm đối phương ghê tởm, chỉ mong người này mau chóng lăn đi!
Nhìn bạn cùng phòng trông như đồ ngốc đó, sấm sét trong lòng Trần Bắc Xuyên bỗng dưng nổ không nổi nữa.
Vẻ mặt của Cố Tu rõ ràng là đang cố ý làm ra vẻ ngả ngớn cợt nhả, cậu cố ý nheo mắt giả làm kẻ biến thái, nhưng đôi mắt đó quá trong trẻo sạch sẽ khiến cậu trông như một đứa trẻ con ngây thơ trộm mặc vest của người lớn vậy, trông ngốc ngốc đến mức buồn cười.
Hình như còn có chút… đáng yêu?
Lửa giận còn sót lại, Trần Bắc Xuyên chưa kịp suy nghĩ kỹ về cảm giác khác thường vừa thoáng qua, đã nghĩ sang chuyện khác, việc Cố Tu cố tình gây sự, lấy trộm đồ của hắn, lại còn có XP⁽¹⁾ giống gay… kết hợp các dấu hiệu này lại, hắn đưa ra một phỏng đoán có chút kỳ lạ: Phải chăng Cố Tu có ý với hắn?
Cho nên Cố Tu mới liên tục trêu chọc hắn, thu hút sự chú ý của hắn. Giống như mấy cậu bé học sinh tiểu học thích giật bím tóc của cô bé mình thích vậy, vừa trẻ con vừa đáng ghét.
Không thể phủ nhận, những gì Cố Tu làm quả thực rất thành công.
Hắn phản ứng rồi.
Đánh nhau với một thằng đàn ông mà “ý chí chiến đấu bừng bừng”, cái cột cờ nho nhỏ lại đang "ngẩng đầu chào" với cái người mà hắn ghét nhất.
Đúng là nhục nhã chưa từng thấy, hoang đường đến hết chỗ nói.
May mà chiếc quần thể thao đủ rộng rãi, lại có bóng đêm đặc quánh ngoài kia làm lớp che chắn, hắn không nói hai lời, xông thẳng ra cửa.
Cố Tu còn đang làm bộ làm tịch oang oang phía sau hắn: "Sinh viên xuất sắc đi đâu đấy? Cuộc sống về đêm phong phú ghê ha. Tin hay không thì tùy, tôi sẽ tố cáo anh tội không về ký túc xá đó?"
"......"
Trần Bắc Xuyên tức giận đùng đùng, không hề quay đầu lại.
Nhận được thông báo tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 100%, Cố Tu dứt khoát tan ca nghỉ ngơi, ngồi giữa phòng ký túc xá lộn xộn, lười biếng vắt chéo chân.
【Này, 007.】 Căn phòng bỗng trở nên quá yên tĩnh, Cố Tu gọi quả ánh cầu sáng nhỏ ra, 【Cưng kể tiếp cho anh về cốt truyện đi.】
【Công chính bị anh chọc tức đến mức đóng sầm cửa bỏ đi, tìm một quán net…】007 nói, 【Vừa hay, thụ chính đang làm ca đêm ở quán net đó, bị mấy tên côn đồ trêu ghẹo, nhất quyết bắt cậu ta tháo kính ra để nhìn gương mặt xinh đẹp! May mà công chính kịp thời xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, giúp cậu ta thoát hiểm! Lần này công chính cũng nhìn thấy vẻ đẹp chấn động lòng người phía sau cặp kính gọng đen của thụ chính, bị cậu ta đánh trúng hồng tâm… Ơ? Ký chủ?】
Cố Tu đã gục xuống bàn ngủ mất rồi.
007: 【..…?】
*
Trần Bắc Xuyên là một sinh viên xuất sắc với nếp sống lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm. Hắn thuê một phòng riêng nhỏ ở tầng hai yên tĩnh của quán net. Cơn buồn ngủ dữ dội xua tan ngọn lửa giận trong lồng ngực, những phản ứng kỳ quặc trong cơ thể cũng dần lắng xuống trên đường đi. Hắn dựa vào lưng ghế sofa mềm mại, nhắm mắt lại, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ.
Trần Bắc Xuyên bị giật mình tỉnh giấc.
Phòng riêng ở quán net này chỉ dùng rèm vải làm vách ngăn, tính riêng tư không cao. Ngay cả trong giấc ngủ, hắn vẫn giữ một phần cảnh giác, mu bàn tay vừa cảm nhận được cảm lạ thường, liền lập tức tỉnh dậy.
Nam sinh làm hắn tỉnh giấc lại là kẻ hét lên trước, giọng the thé. Bị hắn trừng mắt, hai gò má nam sinh kia thế mà lại ửng hồng, ánh mắt si mê nhìn hắn, nói năng trắng trợn và thẳng thừng: "wow, anh thật sự rất đẹp trai luôn á..."
Lời này rõ ràng là khen ngợi, Trần Bắc Xuyên từ nhỏ đã nghe quen nhưng lúc này lại khiến hắn buồn nôn, có lẽ vì cái giọng the thé và cách ăn mặc lòe loẹt của người này.
Rõ ràng là con tai, thế mà mặt mũi lại son đậm phấn dày, khi nói chuyện quen thói chu môi, trên môi có thể còn thoa son bóng hay thứ gì đó, ánh lên một lớp bóng nhẫy.
Khoảnh khắc đó, Trần Bắc Xuyên bỗng nhớ lại lời lảm nhảm của em gái mình, ánh mắt lướt xuống.
Tất trắng, vô cùng chuẩn mực.
Trần Bắc Xuyên: "......"
"Em cảm thấy hình như đã gặp anh ở đâu rồi thì phải, anh có phải là..." Nam sinh kia như có như không dựa vào người hắn, mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc xộc thẳng vào mũi, "Sinh viên xuất sắc hotboy của đại học A? Cái người rất nổi tiếng đó..."
Trần Bắc Xuyên là trai thẳng, không phải kẻ thiểu năng trí tuệ.
Xu hướng tính dục và ý đồ bắt chuyện ve vãn của người này thể hiện rõ mồn một trong lời nói và cử chỉ.
Trong ánh mắt mong đợi của đối phương, Trần Bắc Xuyên lạnh lùng liếc một cái, thốt ra hai chữ: "Cút đi."
Gương mặt nam sinh sượng trân.
Trần Bắc Xuyên ghét bỏ vòng qua kẻ này rồi đi thẳng xuống lầu. Sát khí u ám bao trùm lấy hắn như thể hóa thành thực thể, khiến cả đoạn đường không ai dám bén mảng đến quấy rầy.
Xuống đến tầng dưới, Trần Bắc Xuyên mới phát hiện nhân viên ở quầy lễ tân đã đổi người, là một gương mặt có phần quen thuộc.
Kính gọng đen, Quý Nịnh.
Nhưng kính của Quý Nịnh đã bị người khác giật mất, để lộ một gương mặt sáng sủa, xinh đẹp. Trần Bắc Xuyên phải nhìn thêm vài giây mới nhận ra. Hắn nhìn lại hai gã thanh niên ăn mặc lấc cấc đã giật kính của Quý Ninh, nhưng vẫn không để tâm, lười xen vào chuyện bao đồng.
Hắn vòng qua quầy lễ tân đang ồn ào.
Quý Nịnh lại tinh mắt phát hiện ra hắn, bất ngờ gọi lớn: "…Đàn anh!"
Tiếng thứ hai gọi chính xác tên hắn: "Đàn anh Trần Bắc Xuyên!"
Bước chân Trần Bắc Xuyên hơi khựng lại.
"Là đàn anh Trần Bắc Xuyên phải không?"
Tim Quý Nịnh đập thình thịch, cảm xúc vui mừng và căng thẳng phức tạp đan xen cuồn trào trong lòng. Một mặt, gọi Trần Bắc Xuyên lại có thể giúp cậu ta thoát khỏi rắc rối hiện tại, mặt khác, cậu ta không kìm được nghĩ đến lời của người xuyên sách kia-- rằng cậu ta và bạn cùng phòng hotboy của Cố Tu sau này sẽ ở bên nhau?
Trần Bắc Xuyên là nhân vật nổi tiếng của đại học A. Không hề phóng đại khi nói rằng trong số hàng vạn sinh viên, gần một nửa số người đều biết gương mặt này.
Hai tên du côn kia trông không giống sinh viên đại học A nhưng khi thấy chàng trai trẻ mày mắt lạnh lùng, vóc dáng cao ráo ưu tú thì đột nhiên từ kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu trở nên sợ kẻ mạnh, chúng miễn cưỡng trả kính lại cho Quý Nịnh rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà bỏ đi.
Hôm nay, Quý Nịnh tận mắt nhìn thấy hắn, dung mạo và khí chất dường như còn xuất sắc hơn trong ảnh vài phần.
Quý Nịnh lập tức cảnh giác.
Một người như vậy lại sống chung dưới một mái nhà với Cố Tu, ngày đêm kề cận… Mặc dù cậu ta chưa bao giờ ảo tưởng về người như thế này nhưng nếu lời của người xuyên sách là thật, vậy thì, Trần Bắc Xuyên cũng thích đàn ông sao?
Mấy ngày gần đây, Quý Nịnh mới có cái nhìn mới về Cố Tu. Trước đây, điều khiến cậu ta yêu thích là vầng hòa quang bao quanh Cố Tu, đầu óc thông minh, thành tích xuất sắc, phóng khoáng không bao giờ để bụng chuyện gì. Nhưng cậu ta cũng bị sự lạnh nhạt, vô tâm và tình yêu đóng phương của cậu ta trong khi Cố Tu chỉ biết nhận lại khiến cậu ta tổn thương hết lần này đến lần khác.
Mãi cho đến buổi lẩu nhỏ lần trước thì cậu ta mới thấy một Cố Tu hoàn toàn khác, một Cố Tu miệng cứng lòng mềm, thoạt nhìn thì vô tư cẩu thả nhưng thực ra lại tỉ mỉ tinh tế hơn bất kỳ ai.
Nếu Trần Bắc Xuyên cũng phát hiện ra sức hấp dẫn của Cố Tu, rồi nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng...
Quý Nịnh vội vàng bước ra khỏi quầy thu ngân trước khi đối phương rời đi.
Trên mặt nở nụ cười nghiệp vụ không chê vào đâu được, cậu ta tự giới thiệu trước: "Tôi nhớ anh và Cố Tu cùng ký túc xá phải không? Tôi và Cố Tu lớn lên cùng nhau, quen biết nhau từ nhỏ, là bạn thân nhất."
Sau đó lại nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc Cố Tu."
Chăm sóc?
Hai từ này không thể nào được thốt ra từ miệng Cố Tu. Nếu chỉ là suy đoán của Quý Nịnh thì quả thực khác xa sự thật mười vạn tám ngàn dặm, cái gọi là thanh mai trúc mã này xem ra cũng không thân thiết lắm.
Nghĩ đến đây, Trần Bắc Xuyên khẽ nhếch môi, đường cong ấy mang theo vài phần khi thường.
Quý Nịnh lập tức cảm nhận được địch ý của tình địch từ đó, mỗi một sợi dây thần kinh đều căng thẳng. Cậu ta mím môi, hai mắt vô thức chớp động để lộ sự thiếu tự tin.
"Nghe nói trường sắp áp dụng hệ thống mới, có thể tự chọn bạn cùng phòng, khác khoa cũng được… Đến sang năm, Cố Tu có thể chuyển đến ở cùng ký túc xá với tôi rồi."
Trần Bắc Xuyên hờ hững "Ồ" một tiếng, không bày tỏ ý kiến. Hai tay vẫn luôn đút trong túi quần, ánh mắt lạnh nhạt. Thấy Quý Nịnh đã nói xong, hắn như một AI khởi động chương trình ngôn ngữ, giọng điệu không chút gợn sóng: "Vậy thì mau chuyển đi."
Cái tên biến thái nhỏ Cố Tu đó còn hận không thể chui vào tủ quần áo của hắn, sẽ chịu chuyển đi sao? Hừ.
Nói xong, hắn không thèm nhìn Quý Nịnh thêm lần nào nữa, rồi rời khỏi quán net.
Đêm nay quả thật là đủ thứ chuyện rắc rối, câu nói "Sinh viên xuất sắc mà đời sống về đêm phong phú ghê ha" của Cố Tu bất ngờ linh ứng, Trần Bắc Xuyên càng nghĩ càng bực bội, đi đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá và bật lửa, sau đó đến khách sạn thuê phòng ngủ qua đêm.
Không một ai biết hắn hút thuốc. Kể cả cha mẹ và em gái thân thiết nhất.
Nhưng hắn chỉ thỉnh thoảng hút một điếu khi tâm trạng không tốt hoặc áp lực quá tải, khác biệt về bản chất so với kẻ nghiện nặng dù trình độ kém như Cố Tu, ba ngày hai bữa lại ngậm thuốc lá trên miệng.
Cố Tu hút thuốc thường xuyên nhưng nhìn thế nào cũng thấy không thành thạo, thậm chí còn bị sặc bởi khói thuốc của chính mình vừa châm, đúng là một người kỳ lạ.
Hắn bắt đầu nghi ngờ mình có phải đã tức đến hóa rồ rồi không, cho đến khi dụi tàn thuốc vào gạt tàn, bị gió đêm thổi đi thổi lại thì hắn vẫn không thể kiểm soát được mà nghĩ đến bạn cùng phòng kỳ quặc của mình.
Theo cốt truyện, Trần Bắc Xuyên cả đêm không về ký túc xá, hôm sau đi học luôn, vẫn không quay lại ký túc xá.
Cố Tu một mình độc chiếm căn phòng hai người, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc. 007 nhắc nhở cậu 【Ký chủ, anh cần chụp ảnh mình mặc quần áo và giày dép hàng hiệu đăng lên vòng bạn bè để khoe khoang, duy trì thiết lập nhân vật hư vinh của anh.】
【Dễ thôi.】Cố Tu lập tức đồng ý, nhân lúc Trần Bắc Xuyên bị chọc tức không về ký túc xá, cậu hành động ngay lập tức.
Đầu tiên cậu thay chiếc áo họa tiết Gucci monogram và đôi tất sọc đã trộm trước đó, còn quần thì mặc chiếc quần đùi rộng của mình là được, "dùng lá xanh làm nền cho hoa tươi".
Cậu dự định bắt chước những blogger mà cậu thấy trên mạng, ngồi trên ghế trước chiếc gương toàn thân, nghiêng đầu, dùng điện thoại che mặt, cố gắng duỗi thẳng chân ra để trông dài và "chất", làm nổi bật đôi giày thể thao đắt tiền nhất trên người.
Đáng tiếc, đôi giày thể thao vốn dĩ dùng để khoe khoang, món quà sinh nhật mà Quý Nịnh tặng cho nguyên chủ đã bị cậu trả lại.
Không thành vấn đề.
Những hộp giày hàng hiệu chất chồng bên cạnh bàn học của người bạn cùng phòng hotboy đã cao gần bằng người rồi, tùy tiện lấy một đôi ra còn đáng giá hơn cả Quý Nịnh.
Cố Tu giỏi nhất là tận dụng tài nguyên có sẵn, cậu lục lọi núi hộp giày của vị hotboy kia, tìm ra một đôi giày mới hợp với outfit đang mặc.
Với nguyên tắc "đồ của bạn cùng phòng chính là đồ của mình", cậu không hề khách sáo chút nào, thay giày, chụp ảnh, một mạch hoàn thành.
Ảnh đẹp không cần chỉnh sửa, đăng thẳng ảnh gốc lên vòng bạn bè. Thậm chí cậu không cần chặn bạn cùng phòng, vì hai người vốn dĩ không có kết bạn wechat.
Hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ, Cố Tu cũng không tham lam, lập tức cởi đôi giày thể thao hàng hiệu ra, đổi lại đôi dép thể thao thoải mái hơn của mình.
Cậu vừa tháo dây giày vừa rút một bên gót chân ra, đúng lúc này có tiếng mở cửa vang lên. Cậu vô thức ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt không nên xuất hiện ở cửa ký túc xá vào lúc này.
Trần Bắc Xuyên.
【...Chiu chiu!】007 kinh hãi kêu lên, ngay cả cách gọi cũng thay đổi.
Đầu óc Cố Tu có một khoảnh khắc trống rỗng, vài giây sau mới phản ứng lại, chớp chớp mắt, nhìn bạn cùng phòng vừa bắt quả tang mình rồi lại nhìn đôi giày thể thao chưa kịp cởi ra trên chân.
Cố Tu: "…………"
Đừng thấy cậu trộm đồ một cách đường hoàng như vậy, đó là vì cậu chỉ coi việc duy trì thiết lập nhân vật là công việc, cộng thêm 007 đã thông báo trước cốt truyện nên không cần phải lo lắng bị bắt tại trận.
Sự cố xảy ra quá đột ngột, Trần Bắc Xuyên sững sờ một thoáng, không tức giận, mà chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Công bằng mà nói, chuyện này thật sự khiến người ta khó chịu. Chỉ cần đăng lên diễn đàn trường để than vãn, Trần Bắc Xuyên chắc chắn sẽ nhận được sự đồng cảm và ủng hộ từ vô số bạn học.
Hơn nữa, bạn cùng phòng của hắn lại còn là một kẻ biến thái bị nghi ngờ thích đàn ông, có sở thích đặc biệt.
Nhưng Trần Bắc Xuyên còn chưa kịp thấy khó chịu, chỉ mới nhìn Cố Tu thêm vài lần thì đối phương đã đỏ mặt ngay lập tức, vội vàng rút chân ra khỏi đôi giày đó, trong lúc luống cuống không cẩn thận dẫm phải dây giày, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Trần Bắc Xuyên theo bản năng sải bước tới, đưa tay đỡ cậu một cái.
Cố Tu để giữ thăng bằng cũng giơ một tay lên, vừa vặn bị Trần Bắc Xuyên nắm chặt. Hai bàn tay nắm lấy nhau, giữ vững thăng bằng.
Cố Tu, kẻ ba giây trước còn chột dạ đỏ mặt, vậy mà giờ đây lại trợn tròn mắt, ghét bỏ hất tay Trần Bắc Xuyên ra, hùng hổ đổ ngược lỗi: "Ai cho anh kéo tôi hả!?"
Trần Bắc Xuyên im lặng một thoáng, thái độ cũng chẳng tốt hơn là bao: "Ai thèm kéo cậu."
"…Ờ." Cố Tu thở phào, bình tĩnh lại, xoa xoa chóp mũi, tìm cớ cho hành vi lén lút của mình: "Tôi chỉ xem thử đôi giày mới của anh có êm chân không thôi."
"Êm." Một cách khó hiểu, Trần Bắc Xuyên lại có vẻ kiên nhẫn mà tiếp lời cậu: "Mấy hôm trước mới mang rồi."
Cố Tu nghe vậy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, khó tin nhìn lại đôi giày thể thao không dính một hạt bụi, trông như mới tinh: "…Anh đi ra ngoài dùng cách bay sao? Giày không bẩn tí nào luôn vậy?"
Trần Bắc Xuyên mím môi. Là nạn nhân của vụ trộm, chút tức giận ít ỏi còn sót lại không biết từ lúc nào đã tan biến hết trong vài câu nói vừa rồi.
Biết đôi giày vừa thử đã dính mùi của một người đàn ông khác, Cố Tu vội vàng tránh sang một bên, coi đôi giày thể thao vô tội như ôn dịch mà né tránh.
【Anh còn tưởng là mới!】 Cố Tu tức tối đấm ngực trong đầu, 【Mẹ kiếp, anh vừa xỏ chân vàk giày của gay từng đi rồi, anh sẽ không bị lây nhiễm chứ…】
007 nghẹn lời: 【…Anh đang kỳ thị đó!】
Cố Tu lý lẽ đầy mình: 【Đây là nhân vật các người giao cho anh đấy, cảm ơn.】
Thế mà còn ghét bỏ nữa cơ à?
Trần Bắc Xuyên thấy buồn cười.
Cố Tu vội vàng đi lại đôi dép của mình, cảm thấy yên tâm khi tìm lại được cảm giác quen thuộc.
Tình huống xấu hổ bị bắt quả tang cứ thế mà trôi qua.
Cố Tu vẫn còn hơi khó chịu về chuyện này, tạm gác lại hoạt động cố định mỗi tối, từ bỏ game máy tính, leo lên giường sớm chơi điện thoại. Ký túc xá tối nay đặc biệt yên tĩnh, không có tiếng bàn phím gõ lạch cạch.
Yên tĩnh đến lạ, nhưng Trần Bắc Xuyên đọc sách một lúc lại không thể tập trung.
Hắn đổ lỗi cho việc ký túc xá thiếu không khí học tập.
Quay người, ngẩng đầu nhìn lên giường trên của Cố Tu, chàng trai trẻ thường ngày hay cởi trần lại tự mình giấu mình vào trong chăn, nằm sấp chơi điện thoại. Trên giường nhô lên một cục, không nhìn thấy đầu, chỉ có vài sợi tóc đen mềm mại lộ ra ở mép chăn.
Tên này chỉ cần thở thôi cũng có thể ảnh hưởng đến việc học của người khác.
Trần Bắc Xuyên đặt sách xuống, lên giường sớm đi ngủ.
Đèn tắt, ký túc xá chìm vào bóng tối. Hắn nhìn ánh sáng xanh mờ ảo trên chiếc giường đối diện, chờ đợi cơn buồn ngủ ập đến.
Càng cố gắng giữ bình tĩnh, bộ não lại càng tỉnh táo hơn.
Suy nghĩ miên man, không ngừng tua lại cảnh tượng khi nảy, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, đôi mắt trong veo như nước. Cả cái vẻ hung hăng làm màu, chẳng có chút lực sát thương nào, giống như một con thú nhỏ xù lông vậy.
Nếu có người khi ngượng ngùng sẽ chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất, thì Cố Tu có lẽ sẽ mọc ra đôi cánh, vỗ cánh phành phạch, vừa bay đi mất vừa líu lo la hét.
Để lại những chiếc lông chim xào xạc, mềm mại nhẹ tênh, làm người ta ngứa mặt, ngứa cả lòng.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Bắc Xuyên: Cậu ấy có chút đáng yêu, nhưng tôi là trai thẳng. Cậu ấy rất đáng yêu, tôi chỉ đang miêu tả một cách khách quan, không liên quan gì đến lập trường cá nhân của tôi. Cậu ấy thơm quá… tôi là trai thẳng…………
_____________________
*Chú thích:
• (1) XP: Viết tắt của xìng pǐ (sở thích tình dục).
_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro