Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28 - cùng chung hoạn nạn - h

"Ân ân ~"
Tạ Thanh Loan cố kìm nén không để chính mình phát ra thanh âm động tình, ngực nàng cong lên vòng cung mê người, hồng nhan kiều diễm, tràn đầy quyến rũ.

Phó Tư Niên nằm trên người nàng, thân hình cao lớn của hắn bao bọc nàng kín mít, một tay hắn đỡ lấy vòng eo kiều mềm nữ nhân, tay còn lại vuốt ve cẳng chân non mịn của nàng, dỗ dành nói: "Loan nhi ngoan, đừng khép chặt chân như vậy……"

Lời phiền lòng này vừa nói ra, liền khơi dậy quyết tâm canh phòng nghiêm ngặt của Tạ Thanh Loan, chỉ hận không thể khép chặt đôi đùi ngọc của mình không chút kẽ hở.

Khóe miệng Phó Tư Niên hơi giương lên, bỗng nhiên hắn cúi đầu xuống, cách chiếc yếm mong mảnh, nhẹ nhàng cắn vào nhũ tiêm nhỏ ẩn giấu bên dưới.

Một cổ cảm giác tê ngứa, tức thì lan ra khắp toàn thân nàng.

Sau một lúc ngây người, Tạ Thanh Loan lập tức dùng tay đẩy kẻ tác loạn ở trước ngực mình ra, đáng tiếc nàng phòng bị được mặt trên, phía dưới lại hoàn toàn bị thất thủ.

Hai chân nàng bị nam nhân dùng lực mở ra, một con mãnh long liền xuất hiện, lập tức xâm nhập vào mật động ướt át của nàng.

Phó Tư Niên gây sóng gió một phen, hoa huyệt tràn đầy vui sướng, chặt chẽ gắt gao trói chặt dục căn của hắn, mật nước mãnh liệt, và dịch hoa tràn ra khắp bốn phía.

Bên trong xe ngựa không ngừng lắc lư, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa giòn giã, bánh xe lăn trên đường vang lên, tiếng rên rỉ yêu kiều đứt quãng của nữ tử, tiếng nam nhân thở dốc dồn dập nặng nề, và tiếng thân thể va chạm, khiến tâm hồn cùng dục vọng hoà lẫn vào nhau.

Tạ Thanh Loan không biết có bao nhiêu người đang lướt qua đường ngoài cửa sổ xe, nàng chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi chỉ có một bức màn che ngăn cách trước đám đông dân chúng, khiến tiểu huyệt nàng không thể khống chế nổi mà co rút lại, mà hành vi dâm dục giữa ban ngày như vậy, lại khiến dục vọng Phó Tư Niên càng thêm bạo phát, giống như một con ngựa hoang được cởi dây cương, một đường chạy như điên, tận tình va chạm vào nữ tử kiều nộn.

Cảm giác thẹn thùng cùng dục vọng mãnh liệt cắn xé lẫn nhau, dương cụ Phó Tư Niên bị hoa huyệt Tạ Thanh Loan gắt gao siết chặt lấy, khoái cảm gần như không thể chịu đựng nổi, khiến hắn dùng sức lao thẳng về phía trước, chạm đến tâm nhụy hoa ẩn sâu trong huyệt động, hắn ưỡn lưng lên, phát ra tiếng gầm nhẹ, rồi bắn toàn bộ tinh dịch vào trong.

Hai mắt Tạ Thanh Loan mê ly, chỉ cảm thấy một cổ sóng nhiệt trào dâng trong cơ thể mình, đánh nàng hồn phi phách tán, thật lâu vẫn chưa thanh tỉnh lại.

Sau trận hoan ái hừng hực khí thế này, dù nàng vẫn luôn ẩn nhẫn không phát ra tiếng, rốt cuộc cũng đã nhẹ nhàng phát ra thanh âm rên rỉ mềm mại.

Mà Phó Tư Niên vừa thắng lợi ở trận đầu tiên sao có thể không thừa thắng xông lên, sau khi nghỉ ngơi một lúc, cự long rắn chắc của hắn lại va chạm vào chân tâm nàng lần nữa.

Hắn bắt đầu ôm lấy eo Tạ Thanh Loan, và ôm nàng đặt lên đùi của mình, sau đó cởi bỏ chiếc áo yếm đẫm mồ hôi trên người nàng ra, và một đôi nhũ tuyết thơm mát kiều mềm liền hiện ra, vài giọt mồ hồ trong suốt tản ra ánh sáng mê người, đều rơi rụng dày đặc khắp nơi trên đôi núi tuyết, da thịt kiều nộn bỗng nhiên gặp được hơi lạnh trong không khí, liền cầm lòng không đậu mà run rẩy nhè nhẹ, hai viên nhũ tiêm đỏ hồng cũng nở rộ tức thì, đứng thẳng đón gió.

Những ngón tay đầy vết chai sạn của Phó Tư Niên, vỗ về chơi đùa và trêu chọc thân thể phấn nộn mềm mại của nàng, Tạ Thanh Loan ngây người, nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn yêu kiều, nàng lẩm bẩm kêu lên: "Buông tha ta đi… Đừng làm vậy nữa…"

Phó Tư Niên dùng ngón tay nhẹ nhàng vén đi vài sợi tóc lưa thưa trên trán nàng, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, và ghé đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Vi thần cùng chung hoạn nạn với công chúa, công chúa chưa uống hết ly trà nóng kia đã trả lại hết cho vi thần, cho nên vi thần không thể lại lãng phí trăm triệu mưa móc dưới thân mình, nhất định phải toàn tâm toàn ý chia sẻ cùng công chúa."

[Mưa móc: nghĩa đen: mưa và sương, ví với ân huệ, nghĩa bóng: có thể hiểu là tinh trùng]

Tạ Thanh Loan chỉ cảm thấy dù nàng may mắn được trọng sinh, nhưng lại gặp gỡ Phó Tư Niên, kẻ có thù tất báo, thật sự như sống không bằng chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro