
Mẻ kẹo số 15: Thalassophobia
Từ nhỏ, Hoàng Hùng đã sợ biển. Không phải vì biển quá lớn, mà bởi mỗi lần sóng vỗ bờ, cậu lại nghe thấy những tiếng thét vọng lên từ trong ký ức. Gấu nhỏ không thể nhớ rõ mọi chuyện, chỉ biết rằng mẹ cậu đã ra đi trong một tai nạn trên biển khi cậu chưa tròn bốn tuổi. Tiếng sóng trở thành nỗi ám ảnh, như lời thì thầm đầy đáng sợ mà cậu không thể thoát ra.
Lớn lên trong gia đình giàu có nhưng thiếu thốn tình cảm, là con một nên chỉ có cậu sống trong tòa biệt phủ lộng lẫy trên ngọn đồi, nhưng tình thương ở nơi ấy luôn vắng bóng. Bố cậu – Huỳnh Hoàng Hải - một ông trùm máu mặt trong giới kinh doanh, một doanh nhân luôn bận rộn và lạnh lùng, chỉ đắm mình trong công việc và không còn đủ thời gian dành cho con cái.
Cuộc sống của Gấu nhỏ từ lâu đã bị định hình theo khuôn mẫu: học trường quốc tế, có những mối quan hệ thượng lưu, đến với nhau vì lợi ích doanh nghiệp bởi lẽ đó nên hàng chục năm qua chưa từng có một ai thật sự hiểu cậu.
Đằng sau vỏ bọc hoàn hảo với các danh xưng mỹ miều như con nhà quyền quý, có nhan sắc lại học rất giỏi ấy, Gem cảm thấy lạc lõng, bị mắc kẹt trong chính cuộc đời mình. Suốt 20 năm sống với nỗi sợ biển, cậu đã tìm mọi cách để tránh xa nó. Khi bạn bè tổ chức du lịch biển, cậu luôn từ chối, viện lý do rằng mình không thích hoặc không có thời gian. Không bao giờ nói thật về lý do thực sự, cậu không muốn bất kỳ ai thấy sự yếu đuối của mình.
Tai nghe chẳng biết tự bao giờ đã trở thành vật bất ly thân mỗi khi cậu ở gần biển.
Tiếng sóng - thứ âm thanh mà người khác tìm kiếm để thư giãn thì với cậu lại như một cơn ác mộng không hồi kết. Đeo tai nghe, Hoàng Hùng cố ngăn tiếng sóng xâm nhập nhưng trong lòng cậu vẫn biết rõ, nỗi sợ hãi ấy vẫn ở đó, dày vò tâm lý cậu hàng đêm.
Năm nay, khi đã tròn 22 tuổi, cậu đã có một quyết định mạo hiểm - đối mặt với nỗi sợ. Không chỉ là biển, mà còn là chính những nỗi đau cậu đã chôn vùi hàng chục năm qua. Cậu hiểu rằng mình không thể sống mãi dưới cái bóng đen to lớn của quá khứ.
Vùng biển Yên Hạ – như cái tên, nó nổi tiếng với vẻ đẹp hoang sơ và thanh bình đã trở thành điểm đến mà Gấu ta lựa chọn cho cuộc hành trình đối mặt với nỗi sợ của mình. Mang theo tai nghe và nỗi lo lắng tột cùng đang nặng trĩu trong linh hồn mình, Gấu nhỏ không chắc rằng mình sẽ làm được gì, cậu chỉ biết rằng cậu cần phải thử.
Ngày đầu tiên đến Yên Hạ, tiếng sóng biển nhanh chóng nhắc nhở Hùng về lý do cậu đến đây. Dù vùng biển này được đồn đại là nơi mang lại sự thanh thản, an yên nhưng đối với cậu, tiếng sóng như đang chực chờ tấn công.
Ngay khi vừa xuống xe, cậu lập tức đeo tai nghe lên, cảm giác lo lắng trong lòng như càng dày thêm.
Chiều hôm đó, trong lúc ngồi bên bờ biển, ngước mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời trời, Hùng nghe một giọng nói vang lên từ phía sau lưng
- “Cậu không phải người ở đây, đúng không?”
Gem quay lại và bắt gặp hình ảnh một chàng trai cao khoảng 1 mét 85, dáng vóc to lớn, làn da nâu bị nắng gió nơi đây tạo ra càng tăng thêm sự khỏe khoắn, mái tóc đen lòa xòa trước gió cang tăng thêm sự phóng khoáng nơi anh.
Hải Đăng, người thanh niên vừa phát ra tiếng nói lúc nãy mặc chiếc áo phông đơn giản, quần ngắn và đi chân trần trông như thể biển đã trở thành một phần không thể tách rời của anh ta.
- “Ừ, tôi vừa đến sáng nay,” Gem đáp, mắt nhìn xuống đất, không muốn đối diện với người lạ.
- “Tôi là Hải Đăng,” anh ta giới thiệu, giọng nói đầy thân thiện.
- “Hoàng Hùng.” Cậu gật nhẹ đầu như một lời chào xả giao
- “Ở đây hầu như ai cũng biết nhau, chỉ có cậu là lạ mặt thôi.” Đang nói bỗng nhiên anh chú ý vào thứ màu trắng trên tai cậu
- “Tại sao lại đeo tai nghe khi đến biển?” Anh thắc mắc, bởi đa số khách du lịch đến đây có một số người dành hàng giờ đồng hồ chỉ để nghe tiếng sóng vỗ vậy mà cậu bạn này dù đang ở bên bờ biển nhưng lại đeo tai nghe.
Gấu ngoan như bị trúng tim đen mà trong giây lát đã ngập ngừng, cảm thấy có chút ngượng ngùng trước câu hỏi thẳng thắn của anh.
- “À... tôi không thích tiếng ồn. Thói quen thôi,” cậu trả lời ngắn gọn, xúc tích nhưng cậu vẫn chắc chắn nó đủ lịch sự với một người vừa quen.
Hải Đăng chỉ cười nhẹ, nụ cười khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Nụ cười ấy vô tình đã lọt vào mắt bạn nhỏ khi em ngẩng mặt lên
- “Cậu đến đây để tìm sự yên bình phải không ? Yên Hạ rất nổi tiếng vì điều này. Nhiều người đến đây để trốn chạy, trốn chạy khỏi những xô bồ ngoài kia, họ tìm về Yên Hạ để tìm về an yên nhưng vẫn đủ năng động.”
- “Có lẽ vậy” Gem đáp, vẫn cố tránh ánh mắt của Đăng.
Hải Đăng biết ý nên không hỏi gì thêm, chỉ ngồi xuống cạnh Gem, phóng ánh mắt nhìn ra biển. Cả hai im lặng trong một khoảng thời gian khá dài. Và trong sự yên lặng ấy, Gem cảm nhận một chút sự bình yên – điều mà đã lâu rồi cậu không còn thấy hiện diện trong cuộc sống của bản thân nữa.
Những ngày sau đó, Hải Đăng và Hoàng Hùng gặp nhau thường xuyên hơn. Hải Đăng một người con của biển với lối sống thoải mái, bình dị và tự do như những con sóng. Anh không bao giờ hỏi nhiều về nỗi sợ của Gấu nhỏ nhưng sự hiện diện nhẹ nhàng của Đăng, đúng như tên anh, nó như một ngọn đèn chiếu sáng vào những góc tối trong tâm hồn Hùng.
Một buổi sáng sớm, Đăng rủ Gem ra biển ngắm bình minh. Ban đầu, cậu từ chối ngay lập tức. Chỉ nghĩ đến việc phải bước ra gần biển cũng đã đủ khiến cậu căng thẳng. Nhưng Hải Đăng không bỏ cuộc.
- “Hùng, cậu đến đây để làm gì?” Đăng hỏi thẳng, giọng nói vừa trầm vừa chắc chắn.
- “Tôi biết cậu đang trốn chạy điều gì đó. Và tôi không muốn thấy cậu sống trong bóng tối của nỗi sợ nữa. Cậu không cô đơn ở đây, tôi sẽ ở bên cạnh.”
Gem im lặng, không biết nên phản ứng ra sao. Cậu không ngờ rằng người lạ lại hiểu cậu nhiều đến vậy. Một phần trong em muốn từ chối, nhưng phần khác lại khao khát được giải thoát khỏi nỗi sợ đã đeo bám suốt bao nhiêu năm qua như ý định ban đầu.
Cuối cùng, Gem đồng ý. Nhưng trước khi bước ra khỏi căn phòng, cậu vẫn không quên đeo tai nghe. Đó là thứ duy nhất giúp cậu không cảm thấy quá sợ hãi trước làn nước trong xanh, mênh mông và sâu thẳm kia.
Khi cả hai tiến gần bờ biển, tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn. Mặc dù tai nghe đã chặn đứng tiếng sóng, nhưng cậu vẫn không thể ngăn nỗi lo sợ trào dâng khi nhìn thấy sóng vỗ trước mắt. Gem dừng lại, chân như bị chôn xuống cát.
Hải Đăng đứng cạnh, không nói gì thêm. Anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Gem, rồi từ từ áp nhẹ lòng bàn tay ấm áp lên đôi tai kia, dịu dàng tháo chiếc tai nghe của cậu ra, bỏ nó vào túi mình. Tai nghe bị lấy đi nhưng sự ấm áp kèm theo chút chai sạn từ bàn tay của Hải Đăng khiến cậu không quá hoảng sợ. Hải Đăng thủ thỉ bên tai cậu
- “Hùng không cần thứ này nữa. Hãy đối mặt với biển, tôi sẽ ở đây.”
Hoàng Hùng cảm thấy ngực mình nghẹn lại, như thể một khối cảm xúc dâng trào mà cậu không thể diễn tả bằng lời. Nhưng rồi cậu cũng gật đầu, hít một hơi sâu và cùng Hải Đăng bước từng bước nhỏ về phía biển. Bàn tay bị nắng gió và cát biển làm chai sần đã dời xuống mà nằm lấy đôi bàn tay trắng trắng đan run rẩy vì lo lắng kia, anh nắm tay cậu từng bước tiến về phía biển xanh cát trắng. Từng bước một, bạn nhỏ cảm thấy đôi chân mình như nặng trĩu, nhưng tay của Hải Đăng nắm lấy tay cậu truyền đến cảm giác an toàn. Họ dừng lại khi nước biển chỉ mới chạm đến đầu ngón chân. Hải Đăng nhẹ nhàng để cậu ngồi xuống, không chút ngần ngại mà tháo đôi dép lê mà cậu đang mang ra. Cảm giác lạnh buốt từ nước biển chạm vào đầu ngón chân làm Gấu bé giật mình, cơ thể căng thẳng, phát tín hiệu muốn thoái lui.
- “Tôi... tôi không thể,” cậu thở gấp, run rẩy.
- “Không sao đâu, chúng ta sẽ dừng lại nếu cậu muốn,” Đăng nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thế.
Gem đứng im, cảm nhận nước biển đang lấn dần lên mắt cá chân. Sóng nhẹ nhàng xô tới, nhưng trong lòng cậu, đó lại là cả một cơn bão lớn. Bàn tay ấm áp của Hải Đăng môtj lần nữa chạm lên mặt cậu, tay anh phủ lên đôi mắt xinh đẹp kia, theo phản xạ, bạn nhỏ chợt nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh. Thời gian như chậm lại, từng giây trôi qua dài vô tận.
Tiếng sóng biển rì rào bên tai, dòng nước mát lạnh cứ chạm khẽ vào chân em rồi lại rụt về nhanh chóng. Được một lúc, Gấu ngoan đã mở mắt, nhìn về phía chân trời nơi mặt trời đang nhô lên từ mặt biển. Biển vẫn ở đó, vẫn đáng sợ nhưng không phải là thứ gì đó không thể đối mặt như trước nữa. Nhờ ánh sáng dịu dàng, ấm áp của Hải Đăng mang tới, Hùng cảm thấy mình không còn đơn độc.
- “Cậu làm được rồi,” Hải Đăng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
- “Phải, tôi làm được rồi” Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng kia
- "Bước đầu tiên thôi, không cần phải vội."
Gem thở hắt ra, nhẹ nhõm hơn một chút, rồi nói bằng giọng lí nhí
-"Cảm… cảm ơn cậu."
Từ ngày đó, mỗi sáng sớm các cô chú ngư dân lại thấy một lớn một bé cùng nhau ra biển. Bạn Gấu không còn cần đeo tai nghe nữa nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với nước. Mỗi lần ra biển, cậu cảm thấy nỗi sợ hãi dần tan biến nhưng cũng không dễ dàng gì mà quên đi hết, dù gì nó cũng bên trong cậu gần 20 năm. Dù vậy, sự kiên nhẫn và bình tĩnh của Hải Đăng luôn giúp Hùng cảm thấy an toàn.
Một ngày nọ, khi mặt trời vừa ló rạng, Hoàng Hùng ngồi trên bờ biển, ánh mắt đắm chìm trong màu cam hồng nhạt của buổi bình minh. Hải Đăng ngồi bên cạnh, đôi mắt hướng ra xa, tay khẽ vẽ những đường trên cát.
- "Cậu có còn sợ biển không?" Đăng hỏi nhẹ nhàng.
- "Tôi nghĩ là không còn sợ nữa. Có lẽ... tôi đã học được cách chấp nhận nó." Gem mỉm cười, lắc đầu, nhẹ đáp.
- "Chấp nhận?" Đăng ngạc nhiên.
- "Ừ. Biển là một phần của cuộc đời tôi, như quá khứ là một phần của mỗi người. Nó có thể đau đớn, nhưng không phải thứ mình có thể trốn tránh mãi mãi. Giờ đây, tôi cảm thấy mình có thể bước tiếp."
Hải Đăng im lặng, nhưng trong ánh mắt cậu lấp lánh niềm vui và tự hào. Gem nhận ra rằng, nhờ Đăng, cậu đã tìm thấy sự bình yên trong lòng mình. Không chỉ biển, mà còn là những nỗi đau chôn giấu bấy lâu.
Một buổi chiều khi nắng đã dịu, Cá và Gấu quyết định thử thách lớn hơn. Họ cùng bước xuống nước, lần này không dừng lại ở những ngón chân hay mắt cá. Bạn Gấu cảm nhận nước biển vây quanh chân, từng con sóng nhẹ nhàng vỗ vào người, thời điểm mà Đăng chọn, nước ấm lắm. Dù tim đập nhanh, cậu không còn cảm thấy quá sợ hãi.
Bước tiếp theo, Đăng đề nghị họ cùng bơi ra xa bờ, nơi biển sâu hơn nhưng cũng thanh bình hơn. Hùng thoáng do dự nhưng nhìn vào ánh mắt tràn đầy tin tưởng của Đăng và cậu gật đầu. Cả hai cùng tiến ra xa hơn, từng sải tay nhẹ nhàng.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Gấu không chỉ đối mặt mà còn trải nghiệm sự tự do của biển cả. Cảm giác làn nước vừa mát lạnh vừa ấm áp bao quanh cơ thể cậu nhưng không còn là sự áp lực đáng sợ như trước. Gấu bơi cùng Cá, cả hai cùng nhau vượt qua những con sóng, hướng về phía mặt trời đang dần buông xuống.
Khi cả hai quay lại bờ, Gem nằm dài trên cát, ngắm nhìn bầu trời chuyển sắc hồng tím. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, không còn vướng bận nỗi sợ hãi hay ký ức đau thương.
- "Cậu biết không?" Gem khẽ nói.
- "Biển không còn đáng sợ như tôi từng nghĩ nữa. Giờ tôi đã hiểu... mình không thể mãi sống trong quá khứ."
Hải Đăng nhìn Gem, gật đầu.
- "Đúng vậy. Biển cũng như cuộc sống, đôi khi yên bình, đôi khi dữ dội, có lúc lại dịu êm nhưng chỉ cần biết cách đón nhận, chúng ta sẽ tìm thấy sự bình yên từ chính nó."
Gem nhìn ra biển, nở một nụ cười. Cậu đã bước qua bóng tối của quá khứ, sẵn sàng đón nhận những điều mới mẻ.
Yên Hạ giờ không chỉ là địa điểm mà Gem tìm đến để đối mặt với nỗi sợ mà còn là nơi khởi đầu mới.
- “ Làm quen lại nhé, tôi là Huỳnh Hoàng Hùng, vừa tròn 22” Vừa ngồi ngắm biển, bỗng Gem cất tiếng
Câu nói này khiến Đăng bất ngờ vì đây là lần hiếm hoi cậu chủ động bắt chuyện
- “Đỗ Hải Đăng, tôi 25 tuổi, rất vui vì được đồng hành cùng cậu” anh mỉm cười nhìn sang cậu, một gượng mặt nhỏ nhắn lại vô cùng xinh đẹp hòa vào cùng ánh chiều tà và biển rộng mênh mông kia đã khiến anh ngẫn ngơ giây lát.
Thấy sự im lặng bất thường, cậu quay qua thì thấy anh đang nhìn chầm chầm vào mình nên vỗ nhẹ mặt anh, cái vỗ má nhẹ nhàng kia khiến thanh niên đang say đắm cái đẹp đã bừng tỉnh. Gem cất lời nói tiếp
- “Này, anh có biệt danh nào không?” Gem hỏi
- “Có chứ, là Doo và Cá Mập”
- "Hửm" Em nghiên đầu tỏ vẻ thắc mắc, anh xoa chiếc đầu tròn kia rồi nhìn ra biển mà nói
- "Doo lấy cảm hứng từ họ của tôi và từ chữ Doo thì mọi người hay nhớ đến baby shark nên tôi được gọi là Cá Mập là vì thế…còn em" Anh quay sang bạn nhỏ ngồi gọn kế bên mình
- “Nếu anh là Cá Mập thì tôi là Gấu, cụ thể là Gấu và Gem” bạn nhỏ trả lời câu hỏi
- "Ý nghĩa là gì"
- "Gấu là tên mà mẹ tôi gọi tôi từ nhỏ, mẹ bảo tên này được dùng từ đồng âm ở Hán Việt với tên của tôi. Còn Gem là tên viết tắt của cung hoàng đạo của tôi cung Song Tử - Gemini lâu dần bị rút ngắn thành Gem đến tận hôm nay"
Từ khi biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên họ thật sự ngồi xuống và nói chuyện cùng nhau. Một cuộc trò chuyện không quá dài nhưng đủ để họ biết thêm vài thứ hay ho từ đối phương.
Những ngày sau đó, Gem và Doo tiếp tục dành thời gian cùng nhau, khám phá từng ngóc ngách của vùng biển này. Họ không còn chỉ ngồi bên bờ, mà còn lặn xuống làn nước trong xanh, lắng nghe tiếng sóng vỗ mà không cần phải sợ hãi.
Gấu nhỏ nhận ra rằng, đôi khi những điều ta sợ hãi nhất lại chính là những thứ có thể chữa lành tâm hồn mình.
Biển, với sự bao la và rộng lớn của nó, không còn là ác mộng mà trở thành người bạn đồng hành trong hành trình của cậu.
Vào một ngày đẹp trời, khi cậu và anh đang ngồi bên bờ biển, Gem khẽ nói
- " Một ngày nào đó tôi sẽ quay lại đây, nhưng không còn để đối mặt với nỗi sợ nữa, mà là để tận hưởng. Cảm ơn anh, Hải Đăng."
Đăng chỉ mỉm cười, ánh mắt như nói lên tất cả. Họ không cần phải nói thêm điều gì, vì cả hai đều hiểu rằng từ giây phút này, cuộc đời đã mở ra những trang mới, nhẹ nhàng và bình yên.
Và từ đó, biển không còn là tiếng sóng của nỗi đau, mà là lời thì thầm của sự hồi sinh.
Một buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, hai người ngồi cạnh nhau trên bãi cát mịn, nơi mặt trời đang dần lặn xuống đường chân trời, nhuộm cả bầu trời và biển thành màu hồng cam.
Tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, nhưng lần này với bạn Gấu, đó không còn là thanh âm của sự sợ hãi mà là giai điệu dịu dàng của sự bình yên.
Hải Đăng quay sang nhìn Hùng, đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt nhận ra một điều sâu thẳm trong lòng mình – không phải biển mà chính Hải Đăng mới là giải pháp đã giúp cậu tìm lại bản thân.
Hải Đăng không chỉ là người bạn đồng hành, mà là ánh sáng soi rọi qua những ngày đen tối nhất của cậu đúng y như tên của anh.
- "Em biết không," Hải Đăng cất tiếng, giọng anh trầm ấm như sóng vỗ, đột ngột đổi cách xưng hô
- "Biển đối với tôi cũng giống như em đối với tôi vậy. Không thể tách rời, luôn có mặt và luôn khiến tôi muốn tìm đến."
Nghe câu nói ấy, Hoàng Hùng quay sang, tim đập mạnh. Ánh mắt của Đăng đầy chân thành, như những con sóng vỗ vào lòng cậu, nhẹ nhàng nhưng đủ sức lay động lòng người.
- "Anh đã nghĩ rất nhiều..." Hải Đăng tiếp tục
- "Anh không chỉ muốn ở bên cạnh em để giúp em vượt qua nỗi sợ. Anh muốn ở bên cạnh em... mãi mãi. 3 tháng qua không dài nhưng anh muốn nói rằng...Gấu nhỏ, anh thích em. À không, anh yêu em"
Những lời nói ấy vang lên giữa không gian tĩnh lặng của hoàng hôn nơi biển cả khiến tim cậu như ngừng đập trong giây lát.
Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy lời tỏ tình chân thành và ngọt ngào đến vậy và cậu cảm thấy cả cơ thể mình như được bao bọc bởi một làn sóng ấm áp.
Gem cười, một nụ cười lộ cả má lúm xinh yêu làn đầu Hải Đăng được thấy, một nụ cười chứa đầy sự hạnh phúc. Thật sự sau những năm tháng sống trong nỗi đau và cô đơn.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Hải Đăng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay cậu ấy, rồi nhẹ nhàng thủ thỉ
- "Cảm ơn anh, Hải Đăng... Không chỉ vì đã giúp em đối mặt với nỗi sợ mà còn vì đã mang lại cho em cảm giác rằng em không bao giờ đơn độc. Em cũng yêu anh - ngọn Hải Đăng của riêng em."
Vừa dứt lời, Hải Đăng đã vòng tay qua gáy mà kéo em vào một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại chẳng dứt ra được. Anh dày vò môi xinh cỡ năm phút rồi cũng buông tha cho em nó. Đặt một nụ hôn lên trán em bé trong lòng.
Biển cả chứng kiến lời tỏ tình chân thành ấy và trong giây phút đó, Hùng cảm thấy mọi thứ trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết.
Họ ngồi bên nhau, bạn nhỏ tựa vào lòng bạn lớn, tay trong tay ngắm nhìn mặt trời lặn xuống mặt biển, trong lòng tràn đầy hy vọng và tình yêu.
Bây giờ, biển không chỉ là nơi cất giữ những ký ức đau buồn, mà còn là nơi bắt đầu của tình yêu và sự chữa lành. Với Hải Đăng, biển là nhà. Với Hoàng Hùng, biển lại là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhưng rồi cũng chính biển là nơi giao nhau giữa hai đường thẳng vốn song song này...Biển là nơi họ gặp nhau lần đầu, là nơi họ nảy sinh tình cảm, là nơi họ trao nhau lời yêu, biển là minh chứng cho tình yêu của họ - một tình yêu chân thành.
"Cảm ơn vì đã đến, Hải Đăng của riêng em, em yêu anh"
————————————————
Thalassophobia - hội chứng sợ biển. Một người mang hội chứng này lại gặp ngọn Hải Đăng của riêng mình ở nơi mình từng xem là cơn ác mộng kinh hoàng. Hải Đăng là ánh sáng, soi sàng và xoa dịu trái tim tổn thương đến chai sờn kia. Hải Đăng đến bên Gấu nhỏ đúng như tên mình - ngọn đèn chiếu rọi, soi sáng màn đêm.
Kem: một mẻ kẹo làm vội, đáng nhẽ mẻ này phải đăng 4 ngày nữa nhưng nay viết lại thấy tâm đắc quá mà quyết định hoàn thành ngay trong đêm
Một màu sắc lạ, một chủ đề tớ nghĩ chưa ai từng làm. Một chap mang đầy sự nhẹ nhàng và 10000% là sự chữa lành đáng yêu 💙✨
Không biết nói gì nữa, chỉ biết rằng đây là một chap mà Kem mong mọi người sẽ tìm đến khi mà mọi người thật sự mệt mỏi, thật sự không còn động lực nữa thì hãy đến với mẻ kẹo này. Đây là mẻ kẹo tớ làm ra chỉ vì hai từ là chữa lành đúng nghĩa là chữa lành và chữa lành. 💙✨
Một chap viết vỏn vẹn 2 tiếng 💙 Tớ mong mọi người sẽ thích và tận hưởng năng lượng tớ mang lại hôm nay nhé 💙✨
kí tên
Kem - chủ nhân của câu chuyện chứa đầy kẹo dẻo và sữa thơm 💙✨
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro