
C.1017+1018+1019+1020
Ngũ Cường từ vườn nho đi ra, giọng trầm lạnh nói với chúng tôi: “Hai người đi hái nho?”
Tôi nghe vậy cũng cười lạnh nói: “Giá nho của mày cũng đắt quá đi chứ? Bọn tao sao có thể trả nổi đây. Có phải không... Ngũ Cường?” Ngũ Cường nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó trầm giọng nói: “Chúng mày quả nhiên không phải du khách thông thường, không ngại nói cho chúng mày biết, ngay cả cảnh sát cũng không phải tao chưa từng giết, tao cũng không ngại giết thêm hai đứa mày...”
Tôi vừa nghe hắn tưởng chúng tôi là cảnh sát, vì vậy liền nhún vai nói với hắn: “Chắc mày nhầm rồi, bọn tao không phải cảnh sát...”
“Vậy chúng mày cắn chặt tao không buông làm gì? Muốn tiền à? Trong két sắt trang trại này đúng là có hai mươi vạn tiền mặt, chúng mày bây giờ có thể cầm rồi đi.” Tôi nghe vậy hừ lạnh nói: “Tao chỉ sợ bọn tao cầm tiền rồi mất mạng thôi...”
“Vậy cũng chớ trách tạ6o không khách sáo...” Hắn nói xong liền rút từ sau lưng ra một con dao nhỏ xông về phía chúng tôi. Phỏng chừng hắn đoán ra sức chiến đấu của tôi yếu hơn trong hai người, cho nên muốn xông đến giải quyết tôi trước, sau đó sẽ đối phó với Đinh Nhất sau. Cái kẻ liều chết có sức lực vô cùng mạnh mẽ, may mà Định Nhất ở bên cạnh tôi, nếu không hắn đột nhiên xông đến thì tôi thật sự trúng chiêu rồi.
Đinh Nhất cũng nhanh chóng lấy ra một con dao nhỏ, động tác nhanh như chớp đâm đến dưới nách Ngũ Cường... Ngũ Cường thấy thế, theo bản năng, hắn rút dao về để chặn dao đâm tới của Đinh Nhất. Chỉ nghe “keng” một tiếng, tia lửa văng ra bốn phía, Ngũ Cường mặc dù tiếp được dao của Đinh Nhất, nhưng cũng bị đánh lùi về phía sau mấy bước. Hắn có chút không thể tin nhìn Đinh Nhất, nhưng lại không cam lòng, xách dao xông lên lần nữa.
Đinh Nhất lắc người tránh thoát một đòn trí mạng của Ngũ Cường, tiếp đó xoay người lại, dùng dao bạc trong tay đâm về phía tay cầm dao của Ngũ Cường. Ngũ Cường cũng rất nhanh nhẹn, hắn thu dao lại, chắn trước cổ tay mình, vừa vặn tiếp được dao bạc đang định rạch tới của Đinh Nhất.
Tôi ở bên quan sát trận đánh khó phân thắng bại của hai người, bản thân mình lại không giúp được gì, vì vậy liền vội vàng gọi điện cho Bạch Kiện. Điện thoại đổ chuông mười mấy lần Bạch Kiện mới bắt máy, anh ta nói với tôi, bọn họ đã vào nông trại, nhưng bọn họ không thế lái xe vào vườn nho được, bây giờ chỉ có thể đi bộ tới.
Tôi nghe vậy sốt ruột nói: “Anh nhanh lên một chút nhé! Đinh Nhất đang giao đấu với hắn, tên kia thân thủ không kém đâu, Đinh Nhất đánh với hắn lâu như vậy mà vẫn chưa thắng được đâu! Chúng tôi lại không dám ra tay, chớ để hắn chạy mất.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi lại nhìn về phía họ, nhìn thấy dao trong tay Ngũ Cường không biết đã rơi trên mặt đất từ lúc nào, trên tay hắn hiển nhiên mới bị Đinh Nhất rạch bị thương, đang không ngừng chảy máu.
Xem ra tôi phải thu hồi lời vừa nói, cho dù Ngũ Cường có lợi hại đi nữa cũng không bằng Đinh Nhất của chúng ta, nếu còn liều mạng nữa thì khẳng định Ngũ Cường không biết hắn chết thế nào. Trước đó Đinh Nhất cũng đã nói, đối mặt với hung đồ, nếu quả thật muốn ra tay, thua thiệt chỉ có thể là chúng ta. Bởi vì hắn nhất định liều mạng với chúng ta, mà chúng ta có rất nhiều điều phải tránh nên không dám thương tổn đến tính mạng của hắn.
Lúc này tôi đang nhìn Ngũ Cường che cổ tay, từ từ lui về phía sau, tôi lập tức lớn tiếng nói với Đinh Nhất: “Tên này muốn chạy đấy.” Tôi vừa dứt lời, Ngũ Cường liền vào một cái chui vào vườn nho rậm rạp! Đinh Nhất không nghĩ ngợi, liền co chân đuổi theo, anh ta vừa chạy hai bước liền quay đầu lại nói với tôi: “Cậu ở đây đợi Bạch Kiện, yên tâm, có tôi ở đây, tên kia không chạy thoát được đâu...”
Nhìn bóng lưng Đinh Nhất nhanh chóng biến mất trong vườn nho, một câu “cẩn thận một chút nhé” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nhưng tôi tin tưởng vào bản lĩnh của Đinh Nhất, chắc anh ta cũng không cần những lời đó. Lúc đợi Bạch Kiện, tôi xoay người đi đến mảnh đất bên cạnh, từ từ ngồi xổm xuống... Kim Bảo bên cạnh ngửi mùi dưới đất, nó phát ra những âm thanh âu lo nho nhỏ, vì vậy tôi liền nhẹ giọng trấn an nó mấy câu.
Phía dưới đúng là có hai gia đình, một nhà ba người, một nhà bốn người, vốn đều là những người hào hứng đi du lịch, kết quả lại gặp tên ác ma Ngũ Cường này... Trong những người đó, nhỏ tuổi nhất là mười hai tuổi, bọn họ đều bị Ngũ Cường cắt cổ bằng một dao, thủ pháp rất gọn gàng, sạch sẽ, tên kia đúng là đã quen giết người như vậy.
Nếu loại ác đồ như Ngũ Cường không bị bắt, vậy thì không bằng trực tiếp đánh gục, nếu không một khi hắn chạy trốn được, còn không biết có bao nhiêu người bị hắn hại chết nữa.
Ngay lúc tôi đang ngẩn ra, thì sau lưng truyền đến một loạt âm thanh huyên náo, trong lòng tôi kinh sợ, nghĩ không biết có phải Ngũ Cường quay lại không? Vì vậy tôi liền rút ra con dao thép dấu ở gấu quần, sau đó quay đầu nhìn về sau lưng.
Khi tôi thấy rõ người sau lưng, lòng nhất thời nhẹ nhõm, thì ra là bọn Bạch Kiện cùng các cảnh sát đang chạy tới. Tôi thấy Viên Mục Dã cũng trong đó, xem ra Bạch Kiện đã ưng cậu ta, có thể hình dung bằng từ “bảo bối”.
Bạch Kiện thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm nói: “Tốt rồi, cậu không sao, Ngũ Cường thì sao?”
Tôi đưa tay chỉ hướng Ngũ Cường chạy trốn nói: “Hắn chạy bên kia, Đinh Nhất cũng đã đuổi theo.”
Bạch Kiện nghe vậy liền dặn dò những cảnh sát đặc nhiệm sau lưng mấy câu, sau đó mấy người đó liền lập tức chạy theo hướng tôi chỉ. Thấy Bạch Kiện đã tới, trong lòng tôi coi như đã vững vàng hơn, vừa định nói cho anh ta ở chỗ đất này chôn bảy người, nhưng phát hiện Viên Mục Dã đã sớm âm trầm đứng đó, tựa như đang ngắm nhìn những thi thể mới dưới đất đó. Vì vậy tôi liền đi đến bên cậu ta nói: “Cậu có thể nhìn thấy?”
Viên Mục Dã nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía tôi nói: “Tôi không nhìn thấy bằng mắt, nhưng ở trên đất có nhiều ruồi bay quanh như vậy, tôi đoán hẳn là phía dưới có mùi máu tanh cùng thi thể đang phân hủy hấp dẫn bọn nó.” Tôi nghe xong liền gật đầu một cái, không nói gì nữa. Trong đầu nghĩ, tên nhóc này hiển nhiên không nói thật. Không muốn nói thì thôi! Vì vậy tôi liền xoay người nói với Bạch Kiện: “Phía dưới có chôn bảy thi thể, tôi nghĩ trong vườn nho rộng lớn này chắc chắn vẫn còn những chỗ chôn thi thể khác, chuyện này quá lớn rồi!”
Bạch Kiện nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhưng đây thực không phải tôi muốn hù dọa anh ta, đây đúng là nơi tên tội phạm bị truy nã Ngũ Cường đang trốn, bây giờ lại xảy ra vụ án lớn như vậy, chỉ sợ là một khi chính thức xử án, bên trên sẽ tìm một người có trách nhiệm đứng ra gánh vác.
Cũng có thể người đó chính là Bạch Kiện, anh ta là cảnh sát hình sự đã nhiều năm, cho dù có chịu áp lực lớn hơn nữa, anh ta cũng không rối loạn. Bởi vì trước mắt, việc quan trọng nhất chính là bắt được Ngũ Cường. Chỉ như vậy mới khống chế được sự việc, cũng có thể giao phó với nhân dân.
Lúc này tôi mới nhớ tới người phụ nữ ở nông trại, vì vậy liền hỏi Bạch Kiện: “Các anh có khống chế bà chủ của trang trại này không?”
Bạch Kiện nghe xong liền gật đầu một cái nói: “Có một nữ cảnh sát ở đó giám sát rồi. Chị ta nói chị ta cũng bị ép buộc.”
Tôi nghe liền cười lạnh nói: “Có phải hay không, điều tra mới biết được.”
Ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện, cấp dưới của Bạch Kiện đã bắt tay đào chỗ đất kia lên, bởi vì trước kia không nghĩ tới vụ án nghiêm trọng đến như vậy, cho nên Bạch Kiện chỉ mang tới cảnh sát đặc nhiệm lại không mang nhân viên pháp y. Vì vậy anh ta không biết làm gì hơn là gọi điện thoại về tỉnh, để bọn họ cử mấy nhân viên pháp y có kinh nghiệm tới.
Mặt đất bị xới lên, từng cỗ thi thể được đào lên theo, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm. Nguyên nhân cái chết đã quá rõ ràng, đều là một dao cắt cổ, nhân viên nghiệm xác đến cũng chỉ có trách nhiệm cung cấp thêm bằng chứng pháp lý để dễ dàng kết án. Không ngờ đột nhiên tôi nghe được xa xa truyền đến hai tiếng súng, tôi cả kinh trong lòng, sau đó nhanh chóng chạy về hướng súng nổ. Bạch Kiện thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo tôi nói: “Không có chuyện gì đâu, hẳn là cảnh sát đã bắt được Ngũ Cường.”
Tôi nghe vậy lắc đầu một cái nói: “Đinh Nhất với Ngũ Cường đang ở chung một chỗ, liệu cảnh sát có thể bắn nhầm không?”
Bạch Kiện nghe tôi hỏi vậy thì khẳng định: “Dĩ nhiên là không rồi, tôi vừa rồi đã phân phó với họ, có một chàng trai cao lớn, đẹp trai đang đuổi theo tên tội phạm này...”
Tôi nghe Bạch Kiện miêu tả về Đinh Nhất thì rất muốn cười, chưa nói là chính xác hay không, nhưng đúng là có thể giúp cảnh sát nhận biết địch ta trong hai người họ... hai tiếng súng vừa rồi làm tim tôi đập rộn ràng.
Bởi nếu Ngũ Cường đã bị Đinh Nhất bắt giữ, cảnh sát sẽ không cần nổ súng nữa. Nếu nổ súng chứng tỏ Đinh Nhất chưa bắt được Ngũ Cường, chẳng lẽ Đinh Nhất bị thương? Nghĩ tới đó tôi cũng không kìm được tăng nhanh bước chân...
Khi tôi chạy đến chỗ tiếng súng vang lên, thì thấy Đinh Nhất cùng mấy sảnh sát đang đứng ở đó, mà Ngũ Cường lúc này đang nằm dưới đất, không có một chút sinh khí. Đồng thời trí nhớ trong tàn hồn của hắn cũng nhanh chóng chui vào đầu tôi, xem ra tên tội phạm hung hãn này cuối cùng vẫn bị cảnh sát bắn chết.
Thì ra vừa rồi Đinh Nhất đã khống chế được Ngũ Cường, nhưng không ngờ, sau khi hắn thấy cảnh sát lại trở nên hết sức điên cuồng, cố gắng thoát khỏi khống chế của Đinh Nhất, điên loạn giơ dao lên đâm về phía họng súng đã sẵn sàng lên đạn của cảnh sát đặc nhiệm...
Thế thì hắn còn nguyên vẹn được à? Người cầm đầu đội cảnh sát đặc nhiệm nã một phát súng cảnh báo, nhưng biểu hiện của Ngũ Cường không giảm xuống chút nào, hắn trợn hai mắt đỏ quạch vọt tới. Bất đắc dĩ, cảnh sát nhanh chóng nổ phát sáng thứ hai ngay chính giữa trán hắn.
Tôi nhìn thấy trí nhớ trong tàn hồn của Ngũ Cường, thấy được cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng đầy rung động của hắn... Ngũ Cường tên thật là Ngũ Hân, xuất thân là lính đặc công, trước khi giải ngũ đi lính ở Tây Bắc.
Sau đó, do cha hắn phải nằm liệt giường, lại không có người chăm nom, hắn không thể làm gì khác hơn là chuyển nghề, về nhà chăm cha. Nhưng khi hắn về nhà mới phát hiện, thì ra cha mình bị liệt, tất cả là do nhà hàng xóm chiếm đoạt đất của nhà hắn, cha hắn đi nói lý, nhưng bị hàng xóm là anh em họ Lưu đánh.
Thực sự nổi giận, Ngũ Hân đến nhà bí thư Triệu Nhạc chất vấn chuyện này rốt cuộc xảy ra thế nào? Nhưng Triệu Nhạc lại sầm mặt nói với Ngũ Hân: “Cậu đúng là đứa trẻ không hiểu chuyện. Nhà họ Lưu là thân thích của lãnh đạo cấp cao của huyện, hắn có chiếm của nhà cậu một ít đất thì cũng thôi đi có phải tốt đẹp rồi không? Bây giờ thì tốt rồi, người cũng bị người ta đánh liệt, còn làm cho đứa bé tốt như cậu phải chuyển nghề, làm hỏng cả tiền đồ, như thế có gì tốt chứ!”
Lúc này cuối cùng Ngũ Hân cũng đã rõ, thì ra bí thư thôn giúp anh em nhà họ Lưu cùng nhau bắt nạt cha mình! Thật ra, cha của Ngũ Hân nổi danh là người đàng hoàng tử tế trong thôn, bình thường có bị chèn ép chút cũng sẽ bỏ qua.
Nếu không phải lần này bọn họ khinh người quá đáng, cha của Ngũ Hân cũng sẽ không nói gì. Nhưng lần này ông ấy lại tìm họ nói lý, còn bị đánh bị thương. Nếu không phải cha hắn bị thương quá nghiêm trọng, cả đời không thể dậy được, không thể tự lo cho mình nữa, ông ấy cũng không gọi đứa con trai trong quân đội trở về. Sau khi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Ngũ Hân không nói gì mà rời nhà Triệu Nhạc.
Mới đầu Ngũ Hân trở lại thôn, nhà họ Lưu và Triệu Nhạc đều thực sự lo lắng, bởi vì bọn họ biết lão Ngũ có một đứa con trai rất hiếu thảo, biết cha bị người ta đả thương sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!
Nhưng bọn họ không ngờ tới, Ngũ Hân sau đó chỉ ở nhà thành thành thật thật chiếu cố người cha bị liệt, cũng không vì chuyện này mà đi tìm nhà họ Lưu và Triệu Nhạc gây phiền toái. Cuộc sống chớp mắt đã qua mấy năm, lão Ngũ nằm trên giường cũng không trụ được nữa mà qua đời, mấy năm ông ấy nằm đấy, con trai Ngũ Hân đều chăm sóc thỏa đáng, trên người ngay cả một miếng thịt thối cũng không bị.
Nhưng trước khi chết, lão Ngũ có một chuyện vẫn không bỏ được, chính là hôn nhân của con trai. Mặc dù đã ba lần bốn lượt nói với con, để hắn nhanh tìm một nàng dâu, nhưng con trai lần nào cũng nói chuyện này không gấp. Không ai biết rằng, Ngũ Hân không để ý chuyện này, bởi hắn một lòng nín nhịn chờ báo thù! Trước khi làm, hắn không thể kết hôn được, nếu không sẽ làm hại đời cô gái kia.
Thì ra Ngũ Hân từ nhỏ đã không có mẹ, cha hắn một mình nuôi lớn hắn. Hắn nhớ khi còn bé, có người làm mai tới cửa bảo cha hắn đi bước nữa, một người đàn ông một mình nuôi con cũng không dễ dàng.
Nhưng lão Ngũ sợ mẹ kế đối xử không tốt với Ngũ Hân, cho nên vẫn không tái giá, mà một mình sống với con, cứ như vậy đến khi hắn mười tám tuổi. Sau đó Ngũ Hân nhập ngũ, ở trong quân ngũ hắn rất ưu tú, thường được khen thưởng, cho nên lão Ngũ rất kiêu ngạo về con trai mình.
Chờ sau khi Ngũ Hân biết cha mình bị bệnh nặng, mới có thể không chần chừ mà giải ngũ, một lòng trở về chăm sóc cha. Những Ngũ Hân trở về mới biết được nguyên nhân chân chính khiến cha hắn bị bệnh nặng, lòng hắn căm hận không chịu nổi!
Ngũ Hân biết cha mình là một người đàng hoàng, không bị người khác bắt nạt đến mức đè đầu cưỡi cổ thì tuyệt đối không tìm đối phương nói lý. Nhưng không ngờ tới hai anh em họ Lưu ỷ mình trẻ khỏe, lại đánh cha hắn tới bại liệt.
Sau đó, không những bọn hắn không bồi thường một xu tiền thuốc thang nào, lại nói cha hắn bị té ngã, không liên quan đến người khác. Đáng giận hơn là bí thư Triệu trong thôn, nhìn thấy nhà họ Lưu có tiền có thế, thì khắp nơi nói giúp nhà họ Lưu, cứ thể đem trắng nói thành đen.
Dựa vào bản lĩnh của Ngũ Hân khi đó, làm thịt bọn họ cũng dễ như chơi, nhưng hắn nghĩ, một khi mình làm như vậy, dĩ nhiên không thể tiếp tục ở lại thôn nữa. Bây giờ cha hắn chỉ có thể nằm liệt trên giường, đến lúc đó hắn phải đi, thì không có ai chăm sóc cha.
Vì vậy Ngũ Hân quyết định, an tâm ở trong thôn chăm sóc cha mấy năm, sau khi cha hắn nhắm mắt xuôi tay, hắn mới có thể rảnh tay đi làm chuyện mình muốn.
Xong xuôi hậu sự của cha, Ngũ Hân dùng vỏ đạn đại bác mình mang từ quân đội về làm một con dao sắc. Người trong thôn thấy Ngũ Hân mấy ngày không ra khỏi nhà, phần lớn đều cho rằng hắn đã rời đi.
Không ai ngờ tới, vào một buổi tối, Ngũ Hân thừa dịp đêm tối yên tĩnh, lặng lẽ vào nhà họ Lưu bên cạnh. Nhắc tới nhà họ Lưu, đúng là tự mình tìm đường chết, bắt nạt ai không được, mà lại hết lần này đến lần khác đi bắt nạt người trung thực nhất thôn là lão Ngũ.
Theo như mọi người thường nói là: “Chó không sủa mới là chó cắn người”, người đàng hoàng, khi bị bắt nạt quá cũng sẽ phản kích... Đừng thấy thường ngày nhà họ Lưu hay to mồm, nhưng gặp phải người liều mạng như Ngũ Hân tất cả đều chẳng là gì cả!
Đêm hôm đó, trong nhà họ Lưu có tổng cộng bảy người, lão Lưu cùng vợ ngủ ở phòng phía Đông, con trai cả và vợ hắn ngủ ở phòng phía Nam cùng con trai, con trai thứ và vợ ngủ ở phòng phía Bắc.
Ngũ Hân âm thầm vào sân nhà họ Lưu, sau đó đi về phía phòng ngủ của người con thứ hai người chưa kịp lên tiếng đã bị Ngũ Hân cắt cổ. Sau đó Ngũ Hân vào phòng lão Lưu, đúng lúc lão Lưu dậy đi tiểu, đang muốn xuống giường, nhờ ánh trăng, hắn thấy một người đàn ông toàn thân đầy máu...
Lão Lưu có bệnh tim, lúc ấy sợ quá thì “vợ” một tiếng ngã xuống đất. Nhưng Ngũ Hân cũng không khách sáo, ngay lúc đi qua người lão liền giơ dao cắt cổ lão. Sau đó đi vào trong nhà cũng một dao giải quyết bà Lưu.
Người giống như Ngũ Hân, dù hắn vì cha mình mà trả thù, nhưng chưa bao giờ để xả giận mà giết người, hoặc có lẽ đến giờ hắn chỉ giết người để giết, cho nên ra tay rất dứt khoát, một dao lấy mạng... Bởi vì trong lòng hắn, thù hận dù có lớn đến thế nào thì một dao chém xuống coi như xong hết.
Sau khi giết liên tục bốn người, lúc này khắp người Ngũ Hân đều là máu, con trai cả lão Lưu vẫn ngủ ở trong phòng lúc này mới phát hiện trong sân có chuyện khác thường, vì vậy hắn thức dậy, thuận tay cầm cái then cài cửa đi ra. Nhưng lúc hắn thấy Ngũ Hân, nhất thời sợ đến chân nhũn cả ra... Đêm đó, Ngũ Hân giống như ác quỷ trở về từ địa ngục, trong lòng hắn chỉ có một chữ, đó là “giết”.
Một ý nghĩ cũng có thể thành phật mà một ý nghĩ cũng có thể thành ma, khi Ngũ Hân làm xong con dao sắc lạnh kia, lòng hắn đã không còn hai chữ thiện ác nữa. Con cả nhà lão Lưu có đứa con trai ba tuổi, nhưng Ngũ Hân vẫn giơ tay chém xuống, kết thúc sinh mệnh của đứa trẻ kia. Có lẽ trong lòng Ngũ Hân, điều thiện duy nhất chính là giúp bọn họ chết dứt khoát, không để bọn họ phải chết mà còn chịu thêm khổ sở.
Đêm đó, sau khi Ngũ Hân giết cả nhà họ Lưu, hắn cũng không dừng tay, thừa dịp trời chưa sáng, hắn đến nhà bí thư Triệu. May mắn là con cái lão Triệu đều công tác trên huyện, cho nên buổi tối chỉ có hai vợ chồng lão Triệu ở nhà, mới tránh khỏi cảnh nhiều người bị giết hại.
Sau khi giải quyết xong ân oán trong lòng, hắn liền đốt sạch nhà họ Triệu cùng nhà họ Lưu để hủy thi diệt tích. Sau đó hắn lên đường chạy trốn, cũng không trở về quê nhà nữa.
Những năm Ngũ Hân trốn chạy, hắn đã gây ra không ít vụ án long trời lở đất, chỉ là sau khi hắn giết người liền lập tức rời đi nơi khác, do hắn gây án chủ yếu là lén lút, nên những vụ án hắn thực sự gây ra cũng không nhiều. Lần cướp tài sản giết tài xế taxi Dương Hoài Minh là vụ án ngoài ý muốn, lúc ấy hắn đang lướt net ở một quán cà phê, số tiền trên người cũng đủ để hắn tiêu trong mấy ngày, vì vậy hắn chờ cơ hội tìm kiếm mục tiêu mới để cướp.
Kết quả là A Khôn tới bắt chuyện với hắn, trò chuyện một chút, A Khôn tâm sự mình gần đây thiếu tiền, ngỏ ý muốn kết hợp làm một món với hắn. Ngũ Hân ở chỗ này chưa sống quen, vừa nghe A Khôn nói thế, liền lập tức đồng ý. Vì vậy mới có sự kiện cướp giết tài xế xe taxi, hắn định sau khi lấy tiền sẽ đem cả hai người giải quyết rồi cầm tiền đi nơi khác.
Nhưng Ngũ Hân không ngờ tới, Dương Hoài Minh lại cần tiền không cần mạng, lại nói dối mật khẩu thẻ ngân hàng. Vốn đã có tiền án, Ngũ Hân sợ A Khôn sẽ bị cảnh sát theo dõi, vì vậy liền giết Dương Hoài Minh, ném thi thể vào ao cá, sau đó bỏ xe chạy trốn.
Dựa theo thói quen cũ của Ngũ Hân, nhất định sẽ lập tức rời khỏi nơi này, có thể do đã trốn chạy nhiều năm, hắn đã mệt mỏi, vì vậy hắn ở nông trại nho này làm việc lặt vặt. Trốn ở đây có thể tạm lánh mũi nhọn, tránh được sự truy đuổi của sảnh sát.
Thật ra nếu Ngũ Hân thực sự ở đây làm việc, hắn cũng không nhanh chóng bị chúng tôi phát hiện, hắn không nên hết lần này đến lần khác xía vào việc của người khác...
Chúng tôi ban đầu gặp bà chủ trang trại tên là Kỳ Mai, chị ta cùng chồng là Tống Bằng cùng nhau kinh doanh trang trại nho này. Vốn cuộc sống hai người cùng xem như tốt đẹp, nhưng Tống Bằng có một tật xấu, đó chính là thích đánh vợ. Bình thường lúc hai người không gây gổ thì rất tốt, nhưng khi gây gổ, Tống Bằng nhặt được cái gì liền dùng cái đó đánh Kỳ Mai, có nhiều lần Kỳ Mai bị đánh đến phải vào viện. Thậm chí có lần Kỳ Mai bị đánh đến sảy thai, nhưng Tống Bằng vẫn không hối cải, muốn đánh liền đánh. Bị đánh trong thời gian dài, Kỳ Mai chưa bao giờ dám mặc quần áo ngắn tay, bởi vì sợ người khác nhìn thấy cánh tay bị bầm tím...
Sau khi biết nông trại tìm người canh nho buổi tối và cắt tỉa cành, bao ăn ở trong một trăm ngày, Ngũ Hân liền đến đây làm việc. Lúc này, Ngũ Hân liên tục thấy Kỳ Mai bị chồng hành hung, có lúc ngay cả người ngoài như hắn cũng không nhìn nổi.
Vì vậy, một lần quả thực không nhìn nổi nữa, Ngũ Hân liền lên tiếng khuyên can, để gã ta đối xử với vợ mình tốt hơn chút, đừng mãi có phúc mà không biết hưởng. Nhưng đang lúc kích động, Tống Bằng không nghe khuyên can, còn đẩy Ngũ Hân nói: “Đừng có xen vào chuyện người khác! Không muốn làm việc nữa phải không? Không muốn làm thì cút!”
Ngũ Hân nghe vậy liền thở dài, sau đó quay đầu nói với Kỳ Mai: “Người chồng như vậy mà cô cũng ở cùng được? Hôm nay tôi giúp cô giải quyết gã, sau này tất cả đều là của cô, được không?”
Kỳ Mai là người đàn bà nhát gan, trong nhất thời nghe không hiểu ý trong lời Ngũ Hân nói, vì vậy cũng mờ mịt gật đầu một cái. Ngũ Hân nhìn thấy Kỳ Mai đã đồng ý, liền lấy từ sau lưng ra một con dao, một dao cắt qua cổ Tống Bằng. Tống Bằng chưa kịp biết chuyện gì xảy ra đã cảm giác trước ngực ấm ấm, cúi đầu nhìn thấy trên cổ mình máu đang chảy ra như suối... Kỳ Mai bên cạnh sợ đến choáng váng, toàn thân cứng ngắc đứng đó.
Ngũ Hân nhìn Tống Bằng nằm trên đất đã chết hẳn, liền nói với Kỳ Mai: “Tôi đem gã chôn ở vườn nho làm phân bón, chuyện này cô không nói ra, tôi cũng không nói ra, thì vĩnh viễn không có ai biết chồng cô đã đi đâu.” Sau khi nói xong hắn đem thi thể Tống Bằng chôn ở sâu trong vườn nho.
Bắt đầu từ đó, hắn trở thành ông chủ vườn nho này, hắn và Kỳ Mai như hai vợ chồng sống cùng nhau vậy. Nhưng nói dối cũng chỉ là nói dối. Tống Bằng đột nhiên biến mất, cứ cho là Kỳ Mai không nói, bạn bè người thân của Tống Bằng cũng sẽ hỏi đến.
Đầu tiên, người đến trang trại chính là bố mẹ chồng của Kỳ Mai, bọn họ thường đến thăm con trai và con dâu, nhưng tới thì thấy con trai đã ra ngoài, còn con dâu lại ở nhà cùng một người khác.
Vì vậy bọn họ lập tức gọi điện cho Tống Bằng, muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng điện thoại của Tống Bằng sao có thể liên lạc được? Sau đó hai ông bà bắt đầu mắng con dâu, chất vấn chị ta, con trai họ rốt cuộc đã đi đâu? Kỳ Mai không muốn giết người, chị ta chỉ muốn mời hai ông bà này rời đi thôi, vì vậy liền sầm mặt nói: “Con bảo Tống Bằng ra ngoài chính là anh ấy ra ngoài rồi, đâu có nói nhảm! Cha mẹ nhanh đi đi! Không có việc gì chớ xen vào chuyện của chúng con được không?”
Hai ông bà trước giờ chưa từng nghe con dâu nói như vậy, tức giận đến nghẹn thở, không những nói không đi, còn nói kêu người tới cùng Kỳ Mai nói lý, tại sao con dâu này lại bất hiếu như vậy! Những lời ấy đúng lúc bị Ngũ Hân vừa trở về nghe được, vì vậy hắn lạnh lùng nói với cha mẹ Tống Bằng: “Ông chủ đang làm việc, nếu ông bà muốn gặp anh ta thì để tôi dẫn ông bà đi.”
Cha mẹ Tống Bằng vì nóng lòng muốn gặp con trai để tố cáo, không nghĩ nhiều liền theo Ngũ Hân đi ra vườn nho. Sau đó không cần nói cũng biết, cha mẹ Tống Bằng bị Ngũ Hân dẫn đến chỗ mai táng Tống Bằng, để ba người bọn họ được đoàn tụ...
Khi Kỳ Mai thấy Ngũ Hân trở về một mình, trong lòng cũng biết cha mẹ chồng đã bị giết rồi, vì vậy cũng không dám hỏi nhiều, tiếp tục cùng Ngũ Hân kinh doanh trang trại nho. Có thu nhập hợp pháp, Ngũ Hân bình thường sẽ không giết người, những người sau này bị hắn giết và chôn trong vườn nho đều là những người quen biết Tống Bằng, Ngũ Hân sợ họ không nhìn thấy Tống Bằng sẽ sinh lòng nghi ngờ, nên chi bằng giết hết bọn họ.
Ví dụ như cái hố chôn hai nhà này, họ chính là khách quen của nơi này, cho nên rất quen thân với Tống Bằng, vì vậy lúc đến có hỏi mấy câu, nên mới dẫn đến họa sát thân...
Khi tôi và Đinh Nhất đến, Ngũ Hân theo bản năng cũng cảm thấy nguy hiểm, vì vậy hắn hết lần này đến lần khác muốn lừa chúng tôi vào vườn nho, để ra tay với chúng tôi ở đó. Nhưng tất cả mọi việc không được như ý hắn, sau đó hẳn bảo Kỳ Mai bỏ thuốc vào thức ăn của chúng tôi, nhưng rốt cuộc chúng tôi vẫn không ăn.
Thật ra Ngũ Hân vẫn luôn biết kết cục cuối cùng của mình sẽ thế nào, cho nên khi hắn nhìn thấy cảnh sát mới trở nên điên cuồng như thế, có lẽ hắn cảm thấy hắn giết nhiều người như vậy cũng đã mệt mỏi, không bằng sớm kết thúc hết thảy mọi chuyện... Sau khi tôi căn cứ theo trí nhớ của Ngũ Hân, đã đào lên được mười bảy cỗ thi thể lớn nhỏ ở vườn nho mênh mông này, ngay cả Bạch Kiện cũng phải thừa nhận, rất lâu rồi chưa từng thấy vụ án mạng nào lớn như vậy! Bây giờ suy nghĩ lại một chút liền thấy thực sự đáng sợ, Ngũ Hân cuối cùng cũng bị bắn chết, nếu hắn lại chạy thoát được vậy thì anh ta cũng không cần mặc cảnh phục nữa rồi, mà sớm bị đuổi khỏi ngành. Tôi nghe vậy liền khuyên anh ta đừng quá lo lắng, tôi tin chỉ cần anh ta còn mang trên người huy hiệu cảnh sát, thì chắc chắn anh ta sẽ giữ vững được nó.
Sau đó Kỳ Mai bị bọn Bạch Kiện đưa về cục, chúng tôi đương nhiên cũng đi theo. Trên đường, Bạch Kiện hỏi tôi, trừ những vụ án này ra, Ngũ Hân còn gây thêm vụ án nào khác không? Tôi nhỏ giọng nói bên tai anh ta: “Nếu anh muốn vụ án này thành vụ động trời, thì tôi có thể đem vụ án trước của hắn nói một lượt.”
Bạch Kiện nghe vậy thực sự hoảng sợ nói: “Nghiêm trọng như vậy à? Vậy để tôi cân nhắc một chút...” Tôi cười một tiếng rồi không nói gì nữa... Nhưng lúc này tôi lại phát hiện, Viên Mục Dã đang cầm trong tay con dao làm từ vỏ đạn đại bác của Ngũ Hân, đây không phải là hung khí ư? Sao có thể tùy tiện để cậu ta cầm đi như vậy?
Nhưng tôi nhìn thấy Bạch Kiện không nói gì, nên tự nhiên cũng không hỏi nhiều nữa. Nhưng nếu để cho chú họ nhìn thấy con dao này, chú ấy có thể nghĩ cách đoạt về tay hay không? Con dao này chắc chắn không thua kém thanh “Thiên Nhân Trảm”! Hơn nữa còn làm từ vỏ đại bác!
Buổi tối hôm đó, chúng tôi bị Bạch Kiện giày vò đến khuya mới ghi chép xong tình tiết vụ án. Kỳ Mai có bị xem là đồng phạm hay không, phải ra tòa mới biết được... Cũng không biết do ăn phải đồ hư, hay do ngửi thấy nhiều tử khí, mà sau khi chúng tôi về đến nhà, Kim Bảo liền bị bệnh, nó nôn hết đồ ăn ban ngày ra ngoài.
Việc này làm hai chúng tôi hoảng sợ, vì vậy liền đem nó đến phòng khám thú cưng gần đó. Đến khi bác sĩ từ nhà chạy tới, Kim Bảo đã rất khó chịu, nước mắt, nước miếng chảy ra tứ tung.
Bác sĩ nhìn thấy vậy, hoài nghi nó bị dại, nhưng hằng năm chúng tôi đều đưa nó đi tiêm phòng, cho nên không loại trừ khả năng nó bị cúm dạ dày. Dù là bệnh gì nhưng đến mức này, trước hết nên truyền nước.
Bởi Kim Bảo rất khó chịu, cho nên nó vẫn rên rỉ mãi, Đinh Nhất không ngừng an ủi nó, trên mặt anh ta biểu hiện sự dịu dàng hiếm có... Nhìn nó bị khó chịu như vậy, tôi thật hối hận khi mang nó ra ngoài chơi. Vốn muốn cho nó có một ngày vui vẻ đáng nhớ, kết quả lại thành sự việc đáng sợ đến khó quên. Không có cách nào, ai bảo nó theo hai người chủ đi đến đâu gặp phốt đến đấy như chúng tôi.
Sau đó chúng tôi về nhà cũng đã là 3 giờ sáng, Kim Bảo được truyền nước cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không rên rỉ nữa. Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò chúng tôi trở về phải quan sát tốt, nếu phát hiện điểm dị thường thì phải đưa đến phòng khám ngay.
Bất đắc dĩ, tôi với Đinh Nhất thay nhau canh chừng nó, nhưng tôi chỉ nhìn một lúc, Đinh Nhất bảo tôi đi ngủ trước, buổi sáng đổi lại cho anh ta ngủ. Có thể bởi tôi lo lắng cho Kim Bảo, nên lật tới lật lui vẫn không ngủ được... Kết qua một đêm đấy cả hai chúng tôi đều chẳng ai ngủ được ngon giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro