
Chương 16
Phó Trình Dực được đưa thẳng vào phòng dành cho trẻ mới đến. Không ai dám đụng vào cậu, thậm chí chẳng đứa trẻ nào dám lại gần.
Hòa Thụy vốn khắc nghiệt. Lũ trẻ ở đây đều biết quy luật của nơi này: kẻ yếu sẽ bị bắt nạt, kẻ mạnh sống sót, kẻ khác biệt sẽ bị cô lập.
Nhưng thiếu niên Phó Trình Dực không thuộc về ba loại đó.
Cậu thuộc loại thứ tư: Nguy hiểm.
Không cần làm gì. Chỉ cần đứng đó thôi... cũng đủ khiến cả đám trẻ nín thở.
Chúng không hiểu vì sao một đứa trẻ 13 tuổi lại mang khí thế giống như người đã bước qua địa ngục rồi quay trở lại. Nhưng chúng cảm nhận được — theo bản năng của những kẻ phải sinh tồn bằng trực giác — rằng tốt nhất đừng đến gần.
Hơn nữa, đồ đạc của cậu quá nổi bật.
Ngay khi nhân viên đặt chiếc vali bên giường, mấy đứa trẻ mạnh nhất đã nhìn chằm chằm — ánh mắt pha lẫn tò mò và ghen tị. Vải vali là loại chống nước đắt tiền, chưa sờ đã biết là hàng tốt. Quần áo bên trong gấp phẳng phiu, đều là chất liệu đẹp, không giống những bộ quần áo viện hỗ trợ phát cho. Một cái đồng hồ dây da nhỏ, cũ nhưng tinh xảo, nằm gọn trong túi bên của vali — món đồ xa xỉ mà cả cô nhi viện chưa từng thấy.
Bọn trẻ quen nhìn những thứ nghèo nàn, tả tơi. Còn những thứ của Phó Trình Dực... là thế giới khác. Chúng dĩ nhiên muốn giành. Nhưng khi đưa mắt lên nhìn thẳng vào cậu bé mới đến... Không đứa nào đủ gan.
Trong đêm đầu tiên, ai đó trông thấy bóng thiếu niên đứng bên song cửa sổ phòng ngủ. Ánh đèn vàng nhợt nhuốm lên gương mặt nghiêng của cậu — rất đẹp nhưng lạnh lẽo đến mức không giống trẻ con.
Cậu đứng thẳng lưng như một người trưởng thành. Đôi mắt sâu không đáy, tối om, không chút gợn sóng. Không buồn. Không vui. Không sợ hãi. Không giận dữ. Như thể toàn bộ cảm xúc đã bị thiêu rụi trong một biến cố quá lớn mà một đứa trẻ mười ba tuổi không đáng phải chịu.
Và từ giây phút đó... Tất cả trẻ con ở Hòa Thụy — mạnh hay yếu — đều hiểu một điều:
Đừng chạm vào cậu ta. Cậu ta không giống chúng ta. Cậu ta là người mang theo bóng tối.
Nhưng trẻ con thì vẫn là trẻ con.
Trong cái tuổi mà tâm trí chưa kịp trưởng thành, chưa kịp học cách kiềm chế, chưa biết phân biệt phải trái — lại bị ném vào một nơi như Hòa Thụy để vật lộn từng ngày — sự ghen ghét, thù hằn và đố kị là những thứ dễ dàng nảy mầm nhất.
Và chúng nhanh chóng nhắm vào Phó Trình Dực.
Không phải vì cậu làm gì sai. Mà vì cậu quá khác chúng.
Bọn trẻ bắt đầu ghét cậu ra mặt chỉ sau vài ngày. Chúng thì thầm sau lưng:
"Thằng đó khoe của."
"Vào đây mà còn đeo đồng hồ."
"Điệu bộ nhìn ngứa mắt."
"Cái mặt lạnh như tiền. Nghĩ nó là ai?"
Rồi đến khi chúng để ý cách nhân viên cô nhi viện cư xử với cậu — không phải là tử tế, nhưng ít nhất họ không chửi cậu ngay lập tức như với những đứa khác — càng khiến chúng bất mãn:
"Sao chúng nó chẳng đánh nó?"
"Sao nó không phải chà nhà vệ sinh như tụi tao?"
"Sao nó được ăn phần đủ còn tụi mình bị cắt?"
Ở Hòa Thụy, đám trẻ bình thường hở ra là bị đánh, hở ra là bị chửi, hở ra là bị bỏ đói, bị nhốt vào kho, bị phạt chà nhà vệ sinh đến trầy tay. Còn Phó Trình Dực... Cậu chẳng cần làm gì cả. Cũng chẳng ai dám làm gì cậu. Và chính điều đó khiến cậu trở thành mục tiêu.
Bọn trẻ không hiểu cảm xúc phức tạp của người lớn. Chúng chỉ biết một điều đơn giản: Nếu tao khổ, nó cũng phải khổ.
Sự bất công vô hình ấy khiến lòng ghen ghét của chúng phình lên như thứ bệnh mủ độc. Chúng bắt đầu lên kế hoạch "xử" Phó Trình Dực — như cách chúng vẫn làm với những đứa mới vào.
Một buổi chiều trời âm u, lúc nhân viên viện còn đang bận cãi nhau trong phòng làm việc, bọn chúng kéo nhau lại phía sau kho chứa củi — nơi camera hỏng từ lâu.
Năm thằng. Ba đứa to xác nhất đứng trước. Hai đứa còn lại chặn phía sau, sợ cậu bỏ chạy.
"Ê, thằng khoe của," một thằng nhổ nước bọt xuống đất, "vào đây nộp đồng hồ."
Phó Trình Dực ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cậu lướt qua từng đứa — chậm rãi, thờ ơ, vô cảm. Không tức giận. Không run sợ. Không có một biểu cảm của trẻ con.
Chính sự bình tĩnh ấy... khiến bọn chúng càng bực.
"Điếc à?"
"Đồ nhà giàu rơi xuống đây mà còn làm giá?"
"Nộp đây thì tụi tao tha!"
Không khí đặc quánh lại. Một thằng lớn nhất bước lên, đẩy mạnh vai cậu. Cậu chỉ lảo đảo một bước nhỏ — nhưng không hề phản kháng.
Thằng bé trợn mắt: "À? Làm giá hả? Được. Để coi mày chịu được mấy cú."
Nó vung tay đấm thẳng vào mặt cậu.
Bốp!
Tiếng nắm tay va vào xương vang lên khô khốc. Khóe môi cậu bật máu, nhưng đôi mắt vẫn nhìn lên — sâu, tối, vô cảm. Cậu không né. Không giơ tay chắn. Không nói một lời. Chỉ đứng đó.
Một đứa khác đá mạnh vào bụng cậu.
Uỳnh.
Cậu khom người theo phản xạ, rồi lại đứng thẳng lên — không hề rên.
Nhìn cậu như vậy... thay vì thấy hả hê, bọn chúng lại thấy rợn người.
"Ê... sao nó không đánh lại?"
"Mày bị điên à? Dẹp nó nhanh đi!"
Nhưng chính lúc đó, chúng mới thật sự nhìn thấy rõ — ở tuổi mười ba, Phó Trình Dực đã mang trong mắt thứ bóng tối mà người lớn cũng không dám nhìn thẳng.
Một thằng đấm nữa, mạnh hơn. Máu chảy xuống cằm cậu, nhỏ từng giọt trên nền xi măng. Cậu vẫn không nói. Không khóc. Không phản ứng. Như thể đang chờ người ta đánh chết mình cho xong.
Một đứa run tay lùi lại: "Nó... nó bị gì vậy? Nó điên thật hả?"
Thằng cầm gậy nuốt nước bọt — chưa kịp nói gì đã thấy cậu hơi ngẩng mặt lên. Đôi mắt đen ấy nhìn chúng, rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức không giống mắt một đứa trẻ.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả bọn chúng đều đồng loạt... sợ.
Không phải sợ bị đánh lại.
Mà là sợ cái trống rỗng trong ánh mắt của cậu. Như thể cậu đã không còn gì để mất. Như thể nếu chúng có lỡ tay thật... cậu cũng thấy nhẹ nhõm. Phó Trình Dực khi ấy trông như một kẻ đã bỏ mạng từ lâu, chỉ còn cái xác đứng đó cho người ta đánh.
Trong lúc đó, Tô Vãn Miên đang thu lu trong một góc sân sau, sau bụi cỏ rậm. Cô bé năm tuổi ngồi xổm, hai đầu gối lấm đất, bàn tay nhỏ xíu đang hí hoáy xem con dế vừa bắt được. Đó là thú vui hiếm hoi trong sáu tháng địa ngục của cô.
Nhưng tiếng chân chạy huỳnh huỵch và tiếng cãi nhau the thé bất ngờ vang lên làm cô giật mình. Trước khi kịp chạy, cô đã thấy bóng mấy thằng lớn chặn hết lối thoát. Cô giật mình hoảng sợ, chưa kịp chạy đi đã bị mắc kẹt giữa bức tường và bụi cây thấp lè tè.
Chỉ còn cách duy nhất: Trốn.
Tô Vãn Miên ôm đầu, rúc sâu vào bụi cỏ. Cỏ sắc cắt vào da chân, đất mùi ẩm lạnh dính vào má, nhưng cô không dám cựa quậy. Cả người cuộn tròn lại như con mèo con bị dồn vào góc. Cô bé năm tuổi run như cầy sấy, cô ôm đầu, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đám nhóc kéo tới ngay gần — chỉ cách cô vài bước chân. Tiếng chửi rủa, tiếng giày đá vào người ai đó, tiếng rên khẽ... tất cả vang lên rõ mồn một.
Nếu cô nhúc nhích, nếu cô thở mạnh, nếu cô lỡ phát ra tiếng sột soạt... cô sẽ bị đánh.
Cô biết điều đó.
Bởi vì ở Hòa Thụy, đám trẻ lớn không cần lý do để đánh một đứa nhỏ hơn. Họ đánh cho vui. Đánh cho đỡ chán. Đánh để cảm thấy mình mạnh.
Cô bé siết chặt hai tay lên tai, cố không nghe. Nhưng tiếng đánh... quá gần.
"Thằng nhà giàu! Mày không nghe hả?!"
"Quỳ xuống!"
"Cởi đồng hồ ra!"
"Mày tưởng mày giỏi lắm à?!"
Rồi một tiếng động mạnh — như ai đó bị đẩy ngã. Một giọt máu nóng nhỏ xuống đất ngay sát mép bụi cỏ. Tô Vãn Miên bịt miệng, mắt mở to, sợ đến mức nước mắt trào ra. Cô muốn chạy, nhưng đôi chân bé xíu không nghe lời. Chỉ cần nhúc nhích... cô sẽ bị thấy. Và cô sẽ bị đánh.
Cô bé bấu chặt vào đất. Tim đập mạnh đến mức tưởng như sắp nổ.
Trong đầu cô vang lên một câu duy nhất: Đừng nhìn thấy mình... đừng nhìn thấy mình... đừng nhìn thấy mình...
Nhưng khi lén ngẩng đầu lên một chút — rất nhỏ thôi — cô nhìn thấy người bị đánh.
Là anh trai kì lạ và cô đơn đó...
Chỉ im lặng để họ đánh.
Ánh mắt cậu thoáng nghiêng về phía bụi cỏ — hướng của cô.
Tô Vãn Miên hoảng hốt cúi rụp đầu xuống, ôm chặt gối, nín thở.
Anh ấy có thấy mình không?
Anh ấy có biết mình đang trốn không?
Anh ấy có gọi bọn họ qua đây không?
Nhưng vài giây sau, tiếng đánh vẫn tiếp tục — và không một thằng nào đến gần bụi cỏ.
Giống như cậu... đã cố tình để bọn chúng hướng về mình, để không ai chú ý đến cô.
Nhưng Tô Vãn Miên năm tuổi không hiểu điều đó. Cô chỉ biết: Cậu thiếu niên ấy đang bị đánh đến mức tưởng như chết nhưng vẫn đứng đó chịu đựng một mình. Và hình ảnh đó đã khắc sâu vào mắt cô suốt nửa đời.
Bọn nhóc đánh một lúc rồi cũng bắt đầu thấy... chán.
Thường thì khi nạn nhân la khóc, quỳ xuống xin tha, hay chạy trốn trong tuyệt vọng — mấy cảnh đó mới "đã" đối với chúng. Tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng cầu xin... những thứ đó giống như gãi đúng chỗ ngứa trong tâm lý sai lệch của lũ trẻ đã bị bạo lực nuôi lớn.
Nhưng Phò Trình Dực từ đầu đến cuối đều như một cái cọc gỗ, để chúng đấm đá tùy thích. Không phản ứng. Không nổi giận. Không cho chúng thứ cảm giác "chiến thắng" mà chúng muốn. Một thằng nhóc đá cậu thêm một cú nữa, mạnh hơn, như để thử xem cậu có bật khóc không. Phó Trình Dực chỉ ngã xuống, rồi lại ngồi dậy.
Đứa lớn nhất nhăn mặt: "Chán vãi... Đánh mãi nó không phản ứng."
Thằng thứ hai đá một cú vào bắp chân cậu: "Hay nó ngu rồi?"
Một thằng khác bĩu môi, lấy tay quệt mồ hôi: "Thôi đi, đi kiếm đứa khác chơi. Thằng này... vô vị."
Cả bọn cười khẩy vài tiếng, rồi lần lượt bỏ đi. Giày dép chạy lộp bộp xa dần, chỉ còn lại tiếng gió lùa qua đám lá khô.
Khi tiếng bước chân đã khuất hẳn, Phó Trình Dực mới khụy xuống.
Cậu ngã nghiêng ra nền đất sỏi, nằm im như xác rơi xuống từ trên trời. Mặt ngửa lên trời xám, ngực phập phồng rất nhẹ — nhẹ đến mức... nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là không còn thở.
Tô Vãn Miên tái mét, tim như rơi xuống bụng.
Cô từng thấy rồi. Thấy một đứa bị giáo viên đánh đến mức khóc không ra tiếng, rồi yên lặng một cách đáng sợ. Ngày hôm sau nó không còn nữa.
Đám trẻ lớn bảo cô: "Nó chết rồi."
Cô bé run lập cập. Hai tay chống đất, lết từng chút đến gần cậu thiếu niên.
Cậu lớn thật. Người đầy vết bầm tím, trầy xước, trông ghê thật, nhưng cô quen rồi — hồi mới đến Hòa Thụy, cô cũng như thế mà sống sót được. Nhưng đôi mắt anh trai này đang nhắm chặt. Không động đậy. Không rên. Không thở mạnh.
Cô bé không dám thở. Trong đầu chỉ một suy nghĩ: Anh ấy... chết rồi sao?
Cô nhích đến gần hơn chút nữa. Cúi thấp người, nhìn chăm chú. Nhưng cậu vẫn nằm im, không có phản ứng.
Lo lắng lên đến đỉnh điểm, Tô Vãn Miên quyết định dùng "cách kiểm tra sự sống" duy nhất mà cô biết — một cách hoàn toàn trẻ con.
Cô lục một viên đá nhỏ bên cạnh. Chọi vào tay cậu.
Cốc.
Không động đậy. Cô chọi cái thứ hai.
Cốc.
Vẫn không động đậy. Cô bắt đầu sợ thật sự. Hay là cậu chết thiệt rồi? Cô chọi viên thứ ba, mạnh hơn một chút.
Cốc!
Một tiếng thở nặng nề bật ra — không phải vì đau, mà giống như... hết kiên nhẫn. Giọng cậu trai vang lên, khàn khàn, lạnh tanh, vô cảm: "Tôi chưa có chết đâu."
Tô Vãn Miên giật nảy người như bị trời đánh. Cô bật ngửa, té cái "bịch" xuống đất, đau ê cả mông.
Hai mắt mở to, long lanh nước: "A... a... không chết thật hả?"
Trong mắt cô bé năm tuổi, cậu thiếu niên mười ba tuổi ấy — người đang nằm giữa đám đá sỏi, máu me đầy mặt, vẫn tỉnh bơ trả lời — trông chẳng khác gì một... con quỷ bất tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro