ngan thuan ngan ai muoi c55-60
Chương 55
Phụ đạo lần cuối
"Dương Minh, Mộng Nghiên, hai người đang nói gì vậy ? Không ngại tôi đến ngồi chứ ?" Vương Chí Đào tươi cười vác mặt đến.
Đương nhiên là ngại, hết sức là ngại luôn ấy chứ ! Trong lòng Dương Minh thầm mắng, bất quá nét mặt vẫn giữ bộ dáng cao hứng nói : " Lớp trưởng đại nhân, mau, mời ngồi !"
Vương Chí Đào cảm thấy buồn bực với thái độ của Dương Minh, buổi sáng hắn đã rất mất tự nhiên, sao bây giờ lại nhiệt tình thế này ? Chẳng lẽ qua sự việc hôm thứ bảy, hắn lại không nghi ngờ mình, cho dù sáng nay có che dầu rất kĩ, nhưng trong lòng mình vẫn còn khúc mắc, hắn đã xảy ra chuyện gì ? Chẳng lẽ lại có âm mưu ?
" Ha ha, thôi, tôi chỉ đi ngang qua đây, tùy tiện nói một câu, còn phải về chổ đọc sách, ngày mai là phải thi tứ giáo liên khảo rồi !" Vương Chí Đào cười ha hả, Dương Minh càng làm như vậy, trong lòng hắn càng lo sợ, nên vội vàng lấy cớ trốn tránh.
" Đi ngang qua ? Hắc hắc "Dương Minh cười lạnh hai tiếng.
" Bạn cười cái gì ?" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh : " Có gì mà buồn cười "
" Tôi ngồi ở bàn cuối, trừ phi hắn đi xuyên tường, còn không thì không thể đi ngang qua được, rõ ràng là nhìn thấy tôi và bạn ngồi đây thân mật với nhau nên trong lòng khó chịu !" Dương Minh bĩu môi.
" Ai thân mật với bạn !" Trần Mộng Nghiên xấu hổ, hờn dỗi nói. Thật ra thì ... nàng cũng rất thông minh, sao lại không biết việc Vương Chí Đào đi ngang qua chỉ là cái cớ ! Nữ sinh xinh đẹp, luôn có nam sinh vây quanh, mặc dù Trần Mộng Nghiên không thèm để ý, nhưng trong lòng cũng rất vui, có người vì mình mà ghen, nhưng lại bị Dương Minh nói ra, nên không khỏi có chút ngượng ngùng.
" A a, dù hiện tại không có, thì mai mốt cũng có "Dương Minh cười nói.
" Mai mốt là chuyện của mai mốt! Bây giờ bạn có muốn nghe mình giảng bài nữa hay không ?" Trần Mộng Nghiên giả vờ nhíu mày cả giận nói.
" Nghe, đương nhiên muốn nghe rồi, ngày mai là thi rồi, lâm trận thì phải cuống lên chân phật. Ah không, ôm chân của bạn !" Dương Minh nghiêm trang nói.
Trần Mộng Nghiên nghĩ, quả thật nếu để hắn ôm lấy chân, thì xấu hổ đến chết mất ! Bất quá nhìn vẻ mặt nghiêm trang của hắn, lại nghĩ rằng, có lẽ hắn không phải ý này, nên cũng không nói gì hết.
Hắc hắc, cuối cùng cũng bị nắm đuôi rồi, sau này nói chuyện với nàng chỉ cần làm ra vẻ nghiêm chỉnh là sẽ không sợ bị xem thường.
Thật ra thì ... Dương Minh đối với kì kiểm tra học kì này không hề sợ hãi, ngược lại còn chờ mong. Dù sao thì trước cuộc thi lớn đều là các bài trắc nghiệm của trường, Dương Minh cũng muốn chân chính kiểm nghiệm " thực lực" của mình, xem xem mấy bữa nay lên đến trình độ nào rồi. Nghe nói trong bốn niên khóa trước, đã có hơn ba trăm học sinh không để đặt chân vào cổng đại học là nhờ nó.
Lúc trướctrình độ của hắn đang nằm ở top bét năm trăm, không biết bây giờ leo lên được đến đâu rồi. Phải biết rằng trình độ của Trần Mộng Nghiên thuộc top mười, cho dù mình có gian lận trong thi cử, nhưng đến khi xét tuyển vào đại học, Trần Mộng Nghiên khẳng định sẽ vào trường đại học danh tiếng, nếu không đậu được, vậy chẳng khác nào từ bỏ danh hiệu người theo đuổi đầu tiên sao !
Cái kì thi tứ giáo liên khảo này là do Tùng Giang Tứ Trung, Tùng Giang Dục và hai trường khác liên hợp ra đề, đề ra gần giống với cao khảo, hơn nữa cũng thống nhất nội dung. Nói cách khác, nếu Dương Minh có thể làm tốt kỳ thi lần này, thì cao khảo cũng không có nghĩa lý gì với hắn.
Sau khi tan học, Dương Minh lại tiếp tục đi đến chổ học phụ đạo của Triệu Oánh, Triệu Oánh rất quan tâm đến bệnh tình của hắn, hỏi có sao không, có nặng không, Dương Minh cũng đành trả lời lấy lệ.
Cũng may, Triệu Oánh không tiếp tục hỏi Dương Minh cái vấn đề này, chỉ đưa ra một bài kiểm tra, nói với Dương Minh : " Mai là liên khảo rồi, đây là toàn bộ đề năm trước, nội dung cũng không khác lắm, em làm thử đi, nếu không hiểu chị sẽ giảng lại cho em !"
" Chị Oánh, chị cứ trực tiếp đem đề năm nay cho em làm cũng được !"
" Hồ đồ, không phải chị đã nói là không có đề của năm nay sao, cho dù có cũng không cho em !" Triệu Oánh nghiêm mặt nói : " Đề năm nay do các tổ trưởng khoa ra, cho dù là giáo viên chủ nhiệm cũng không biết được !"
" Ha ha, chị Oánh ah, cái này là em chỉ tùy tiện nói thôi ! Loại hành vi gian lận cấp thấp này em rất khinh thường !" Dương Minh cười nói, ý của hắn rõ ràng rồi, hành vi gian lận của ta cao minh hơn cái thủ đoạn này !
" Vậy là tốt ! Bây giờ là sáu giờ ba mươi, tám giờ chấm dứt !" Triệu Oánh nhìn thời gian nói : " Sẽ ngắn hơn cuộc thi bình thường nửa tiếng, nhưng thời gian cũng đủ dùng "
Dương Minh liếc nhìn cái đề bài, quả là của đợt liên khảo năm trước ! Hắn không nói gì nữa, chỉ tập trung vào chuyên môn, gần đây hắn chuyên tâm học toán, cho nên cái đề liên khảo này cũng không làm khó được hắn, từ trên xuống dưới cũng chỉ là các công thức liên tục cơ bản, chỉ mất khoảng một giờ là xong.
Triệu Oánh kinh ngạc tiếp nhận bài làm của Dương Minh, chấm điểm xong, có chút hoài nghi nói : "Dương Minh, có phải em đã xem đề trước không ?"
" Chị Oánh, mỗi ngày em đều cùng chị ở đây học phụ đạo, làm sao có thời gian đi hỏi đề năm ngoái chứ ?" Dương Minh cười khổ nói.
Triệu Oánh nghe xong gật đầu, lời Dương Minh nói cũng có lý, không nghĩ rằng hắn lại thông minh như vậy, sau khi chấm điểm xong, đạt được đến 138 điểm. Trong đó sai 6 điểm là do lúc trình bày lượt bỏ qua nhiều nên bị trừ điểm.
Bất quá ngẫm lại cũng thấy đúng, hồi trung học Dương Minh đã là thủ khoa Olympic toán rồi, làm sao mà không giỏi cho được ! Chỉ là không biết vì sao Dương Minh lại tự hủy hoại mình một đoạn thời gian.
Thật ra thì ... Triệu Oánh rất tò mò về nguyên nhân. Nhưng Dương Minh không nhắc, Triệu Oánh cũng không chủ động hỏi.
"Dương Minh, chị nghĩ, về sau em khỏi cần chị phụ đạo nữa !" Triệu Oánh thở dài nói.
" Cái gì ?!" Dương Minh cả kinh : " Chị Oánh, sao thế ? Do em học dốt hay em đã chọc giận chị ? Hoặc chị cảm thấy phiền ?"
" Đương nhiên là không phải ! Đứa em ngốc, sao chị lại thấy phiền chứ. Chỉ là bây giờ em đã không cần chị phải phụ đạo thêm rồi, thành tích học tập của em đã có thể đứng vào top rồi. Bài này em được đến 138 điểm, theo chị biết, kỳ thì năm ngoái người đạt điểm cao nhất cũng chỉ có 142 mà thôi, hơn nữa, em bị trừ 6 điểm là do lỗi trình bày, nói cách khác, em so với người năm ngoái còn cáo hơn hai điểm " Triệu Oánh cười nói.
" Cái gì ? Em được đến 138 điểm ?" Dương Minh không ngờ bản thân chăm chú làm bài, hơn nữa dốc hết toàn lực vào, lại có thể đạt điểm cao như vậy.
Kinh ngạc qua đi, còn lại chút tiếc nuối, thời gian gần đây, hắn đã có thói quen đi học với Triệu Oánh, đột nhiên biến mất, trong lòng hắn đột nhiên thấy trống trải đí !
" Chị Oánh, cái này em chỉ đùa mà thôi, hơn nữa chị cũng nói rồi, em còn phạm quy nhiều bước, cho nên em nghĩ em còn phải học nhiều "Dương Minh vẫn chưa từ bỏ ý định.
" Tốt, đồ đệ rồi cũng sẽ có ngày rời sư phụ đi, hơn nữa chị cũng không cho rằng em đã học đủ, cao khảo không chỉ có số học, vậy mỗi tối chị sẽ dành thời gian ra để ôn tập những môn khác cho em !" Thật ra thì, Triệu Oánh cũng có chung suy nghĩ với Dương Minh, qua một thời gian tiếp xúc, nàng không thể nào đem Dương Minh trở thành học sinh được, đôi khi trong lúc học, hai người cũng thường xuyên trò chuyện về đề tài của người trẻ tuổi. Nàng đã đem Dương Minh thành bạn cùng lứa tuổi, là bằng hữu, là em trai.
" Em biết rồi !" Dương Minh biết Triệu Oánh cũng vì muốn tốt cho hắn, cảm động nói : " Chị Oánh, sau này dù em có tốt nghiệp rồi, còn có thể đến tìm chị không ?"
" Đương nhiên, thế nào, sợ không tìm thấy vợ, nên muốn nhờ vả chị sao ?" Triệu Oánh cảm thấy bầu không khí âm u quá, vì vậy nói đùa một câu.
" Đúng vậy, chị đã thấy hết của em rồi, nên phải chịu trách nhiệm nha !" Dương Minh cũng cười.
Chương 56
Tứ giáo liên khảo
Đây là cuộc thi mô phỏng theo cách thức của thi đại học, lúc bắt đầu chỉ có một trường, sau đó là một khu, rồi đến cả tỉnh mô phỏng theo cách này.
Không như những cuộc thi thông thường, điểm chuẩn của cuộc thi này lên đến 400 điểm, hầu hết tất cả các học sinh đều phải nổ lực hết mình, nếu không thì ngay cả đậu tốt nghiệp cũng đừng có mơ.
Cuộc thi này, hoàn toàn dựa theo hình thức thi đại học, mỗi người ngồi một bàn, tất cả bàn đều được sơn mới lại hết, và toàn bộ những đồ dùng liên quan đến cuộc thi đều được đặt trên bục.
Tình huống bây giờ làm Dương Minh rất hưng phấn, nếu như lần này gian lận thành công, thì chắc chắn thi đại học sẽ rất nhẹ nhàng!
Môn đầu tiên là ngữ văn, đề bài là muốn mình phát huy một cái gì đó vượt giới hạn, mà trong cặp của Dương Minh trên bục, có một quyền từ điển văn ngữ cùng một cuốn sách giáo khoa, trên cơ bản là bao gồm tất cả kiến thức ngữ văn của cấp trung học!
Nội dung của bài thi được Dương Minh dễ dàng tìm thấy, rồi còn có cả phần đọc giải thích. Ngoài ra hắn còn tham khảo hầu hết đáp án của mọi người. Bởi vì dù sao trong đây cũng toàn người lạ, Dương Minh không biết họ có trình độ cao cỡ nào, nên quyết định xem hết.
Về phần viết văn, Dương Minh không thể copy của người khác, đề bài là "Một ngày thần kỳ". Thật ra thì, chuyện thần kỳ phát sinh trên người Dương Minh thì nhiều lắm, nhưng không thể đặt bút viết ra, nếu không giáo viên chấm bài sẽ cho rằng hắn bị thần kinh, viết văn mà như kể chuyện thần thoại. Không còn cách nào khác, Dương Minh đành phải soạn ra một nội dung trên trời, dù sao thì nói nhãm vẫn là điểm mạnh của hắn.
Môn thứ hai là môn toán, môn này thì Dương Minh không chuẩn bị bất kỳ một "công cụ hỗ trợ" nào, và hơn thế nữa, hắn cũng không "quay bài" của người khác, vì làm vậy rất có lỗi với Triệu Oánh!
Lúc mở đề thi ra, Dương Minh cơ hồ giật mình! Cái đề sao dễ vậy? Đề này sao với đề năm ngoái mà hắn làm hôm qua cũng không khác nhau lắm, chỉ là thay vài khoảng trắng và đổi vài con số thôi!
Vốn toán học đã là điểm mạnh của Dương Minh, mà hiện giờ còn giúp Dương Minh làm bài còn thêm dễ dàng, hoàn thành nhanh chóng. Nhưng mà, với các câu hỏi khó, Dương Minh vẫn cố ý viết sai vài chổ, vì nếu đạt được đến 150 điểm, thì quả thật rất khoa trương!
Môn thứ ba là tiếng Anh, dù gần đây hắn có ít học, trình độ tiếng Anh của hắn thì thua kém toán học rất nhiều, nên Dương Minh đành phải tiếp tục sử dụng "quyền trợ giúp". Dù sao trong cặp cũng có một cuốn từ điển Anh - Trung, lúc nào thích thì chỉ việc ngước đầu lên nhìn.
Tiếng Anh thì căn bản là không cần phải quay bài của kẻ khác, những vấn đề khó thì chỉ cần lật sách ra coi là có đáp án, liên quan đến ngữ pháp thì cứ lật sách ra xem cách dùng. Cho nên chỉ có phần nghe, Dương Minh vẫn phải tham khảo đáp án của người khác, bất quá hắn cũng không tin một người, dùng phương pháp bao quát để gom hết tất cả các đáp án của mọi người, nếu chọn A nhiều thì đó chính là A, còn B nhiều thì chính là B. Nếu có chọn sai thì sau khi sàng lọc Dương Minh vẫn có thể sửa được.
Ngày thứ hai thì thi Lý, Hóa, Sinh. Mấy cái đề bài này cũng theo hình thức 50%-50%, một nửa lý thuyết và một nửa bài tập. Phần lý thuyết thì liên quan đến đề tài sống rất nhiều, chỉ có một số câu hỏi mang tính chất khái niệm. Dương Minh cứ sử dụng sách để quay cóp, còn phần bài tập thì lại muốn tự làm.
Đầu tiên, Dương Minh cũng tự lực cánh sinh, tự mình làm bài, sau đó hắn tiến hành nghiên cứu đáp án cùng cách làm của mọi người. So sánh kết quả với nhau, nếu có cùng kết quả thì hắn bắt đầu chép bài của người trình bày sạch sẽ nhất.
Đương nhiên hắn cũng sửa lại một số chổ, vì nếu đột nhiên xuất hiện hai bài làm giống nhau, thì khó mà giải thích được.
Nộp bài xong, Dương Minh cảm giác thấy sao mà dễ dàng vậy! Quá dễ dàng, lúc đầu còn tưởng đâu sẽ có một chút căng thẳng kịch tính, nhưng không ngờ lại đối phó dễ dàng như vậy!
Dương Minh lắc đầu đi ra khỏi phòng, xem ra thành tích lần này không còn là gánh nặng.
Lúc bước xuống lầu, Dương Minh nhìn thấy Trần Mộng Nghiên đang từ lầu hai đi tới, vì vậy đi đến bắt chuyện: "Mộng Nghiên, bài làm thế nào?"
"Là Dương Minh, làm mình hết hồn!" Trần Mộng Nghiên ngẩng đầu lên nói: "Kêu gì lớn vậy, nhìn giống như rất vui! Nhất định là làm bài rất tốt phải không?"
"Còn phải nói sao, bạn cũng biết tôi rồi mà, nếu là trước kia, tôi trốn cuộc thi này còn không kịp. Nhưng gần đây lại chăm học, hơn nữa còn có người siêng năng một bên đốc thúc. Bây giờ tôi lại cảm thấy hồi hộp, không biết tôi sẽ được hạng mấy nữa?" Dương Minh nửa thật nửa giả nói: "Còn bạn?"
"Mình? Mình làm cũng được. Chỉ là có một hai câu hơi khó thôi!" Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói.
Dương Minh biết, câu cuối luôn luôn là câu khó, còn mấy câu kia thì chỉ ở mức trung bình thôi. Nhưng muốn tiến vào top mười, thì phải có gì đó gọi là đột phá, bởi vì ai cũng muốn làm học sinh giỏi, nên hết sức cố gắng, không người nào dám coi nhẹ.
Trần Mộng Nghiên thuộc năm nhất, cũng có tên trong top mười, trong vài lần thi đều như thế.
"Ha ha, thật ra bạn không cần phải lo lắng, dù sao thì cũng là năm nhất mà. Với thành tích của bạn, muốn đậu vào trường đại học nào mà không được!" Lời của Dương Minh là sự thật.
"Nói là vậy thôi. Dù sao mình cũng là con gái, theo các khoa kinh tế thì làm sao có thể bắt kịp lối suy nghĩ của các nam sinh khác chứ! Cậu là một ví dụ đấy, mình phải học vất vả ba năm, còn cậu chỉ cần học một tháng, thành tích học tập đều vượt qua mình!" Trần Mộng Nghiên nhẹ nhàng nói: "Mình rất ghen tỵ với cậu!"
"Hả? Tôi đâu cố ý so sánh giới tính kiểu này. Hơn nữa, cho dù tôi học giỏi cỡ nào đi nữa, cũng không phải là do công lao của bạn sao?" Dương Minh đã đổ mồ hôi đầy lưng rồi.
"Ha ha, lừa cậu thôi!" Trần Mộng Nghiên làm mặt quỷ, thè lưỡi ra trêu chọc Dương Minh "Nếu mình thật sự ghen tỵ, thì sẽ không đốc thúc bạn học mỗi ngày đâu!"
"Ha ha, tôi biết bạn rất tốt với tôi mà!" Dương Minh dõng dạc nói.
"Cái gì? Muốn chết hả? Nói bậy gì vậy, cái gì mà mình tốt với bạn. Mình chỉ làm tốt nghĩa vụ của một lớp phó học tập thôi! Bạn đừng có bắt chước Khổng Tước!"
"Bắt chước Khổng Tước? Bắt chước nó làm gì?" Dương Minh ngu luôn, bộ nhìn mình giống chim lắm hả?
"Khổng Tước xòe đuôi, tự tác đa tình!"Trần Mộng Nghiên cười, nói.
"Hả? Vậy tôi là Khổng Tước đực, còn bạn là Khổng Tước cái!"
"Vì sao?"
"Tôi xòe đuôi thì sẽ hấp dẫn Khổng Tước cái!"
"Đi chết đi!"
Chương 57
Đi dạo với hoa hậu giảng đường
Đúng rồi, Mộng Nghiên, bạn muốn thi vào trường đại học nào?" Dương Minh thăm dò ý kiến, bởi vì đây chính là hạnh phúc cả đời hắn, nên muốn nắm lấy càng nhanh càng tốt.
"Mình... có liên quan đến bạn không? Bạn có ý đồ gì đó?" Trần Mộng Nghiên nhìn Dương Minh đầy cảnh giác.
"Đâu có, nhìn tôi giống vậy lắm sao. Với lại ở địa vị người theo đuổi đầu tiên, thì có quyền lợi được biết bạn thi vào trường đại học nào" Dương Minh đem ý niệm xấu xa trong lòng nói ra.
"Vậy mà nói không có ý đồ" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh, nhưng lại không có ý tức giận.
"Cái này không tính, phải gọi là động lực thúc đẩy mới đúng!" Dương Minh làm mặt dày nói: "Có mục tiêu thì mới có động lực!"
"Tốt, xem ra để thưởng cho thành tích học tập của bạn, mình sẽ nói!" Trần Mộng Nghiên vừa cười vừa nói ra ý muốn của bản thân: "Ba mẹ mình đều muốn mình thi vào Bắc Kinh, nhưng mình lại không muốn xa nhà, nên đã chọn đại học công nghiệp Tùng Giang!"
"Đại học công nghiệp Tùng Giang??" Dương Minh thốt lên! Trường này tuy không nổi danh bằng đại học Bắc Kinh, nhưng cũng nằm trong những trường đạt chuẩn quốc gia! Nếu đổi lại là trước kia, cho dù nằm mơ Dương Minh cũng không nghĩ đến. Nhưng hiện tại, Dương Minh có thể nói rằng, muốn là được!
"Ừm, vậy còn bạn, có ý tưởng gì?" Trần Mộng Nghiên dù biết dạo gần đây thành tích học tập của Dương Minh thăng tiến rất nhanh, nhưng vẫn không nghĩ Dương Minh đủ "thực lực" để tiến vào đó.
"Tôi? Đương nhiên là bạn vào đâu thì tôi theo đó!" Dương Minh đã rất quen thuộc với Trần Mộng Nghiên, cho nên lâu lâu cũng có chút cười đùa mập mờ, còn Trần Mộng Nghiên cũng chỉ xem hắn là một người bạn bình thường, nên cũng chẳng hề tức giận. Tình huống như vậy, Dương Minh chỉ có thể thấy trong mơ mà thôi.
Bất quá, lần này Trần Mộng Nghiên không mở miệng phản đối, nhưng cũng có chút trầm mạc, khiến cho trái tim Dương Minh đập loạn nhịp!
"Dương Minh, dù bây giờ thành tích của bạn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng muốn vào đại học công nghiệp Tùng Giang thì vẫn rất khó, mình thành thật khuyên bạn đừng cố chấp ..." Trần Mộng Nghiên nói đến đây, nhìn thấy sắc mặt Dương Minh đại biến, giật hết cả mình, tưởng rằng bản thân đã nói lời đụng chạm đến tự ái của hắn, vội vàng giải thích: "Dương Minh, bạn đừng như vậy, mình không cố ý xem thường bạn, cũng không hoài nghi năng lực của bạn. Ý của mình là, bạn đừng có miễn cưỡng. Sau này dù không học chung một trường, nhưng vẫn ở chung một thành phố, thì vẫn sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt mà!"
Sắc mặt Dương Minh biến đổi cũng bởi vì hắn tưởng Trần Mộng Nghiên giận hắn! Dương Minh không ngốc, từ lời nói của nàng, Dương Minh hiểu được nàng muốn tốt cho hắn! Nhưng hắn không thể xác định là Trần Mộng Nghiên không muốn hắn thực hiện lời hứa theo đuổi trước kia hay không mà nói như vậy. Nhưng câu cuối cùng của nàng đã làm cho tâm tình của hắn ổn định trở lại!
Chỉ cần ở chung thành phố, thì vẫn có cơ hội gặp mặt! Trần Mộng Nghiên tuy không nói rõ, nhưng Dương Minh vẫn có thể hiểu được ẩn ý của nó!
"Yên tâm đi Mộng Nghiên, tôi nhất định sẽ dùng thực lực bản thân để bước vào đại học công nghiêp Tùng Giang! Nếu không thì sao tôi đủ can đảm theo đuổi bạn! Cho dù bạn đáp ứng làm bạn gái của tôi, tôi vẫn cảm thấy rất xấu hổ!" Dương Minh thầm nghĩ, gian lận cũng có thể tính là một loại thực lực.
"Không đứng đắn gì hết! Mình đã đáp ứng khi nào!" Trần Mộng Nghiên cũng không nói nữa, có đôi khi, có một niềm tin kiên định cũng không phải chuyện xấu!
"Ha ha, tôi nói là cho dù mà!" Dương Minh cười nói: "Đúng rồi, lát nữa bạn có làm gì không?"
"Lát nữa? Đương nhiên là về nhà, bạn muốn làm gì?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Hôm nay tan học sớm hơn bình thường, nếu rãnh thì cùng tôi đi dạo về nhà" Dương Minh làm bộ vô tình nói. Thật ra thì ... hẵn vẫn đang ngầm quan sát phản ứng của nàng. Sáng bảy giờ ba mươi mới thi, giờ chỉ hơn mười giờ thôi.
"Không tốt sao? Bạn không về nhà ôn bài à?" Trần Mộng Nghiên không hề có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào.
"Hôm nay vừa thi xong mà! Sao lại không thư giãn một chút chứ, gần đây ngày nào tôi cũng học với học, cơ hồ như chỉ toàn là học!" Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói là "Bạn không về nhà ôn bài" cũng đâu có nói nàng ta! Trong lòng hắn mừng rỡ, chỉ cần không có vấn đề với mình thì với Trần Mộng Nghiên cũng như vậy.
Trần Mộng Nghiên ngẫm lại, quả thật cũng đúng như lời Dương Minh nói, thư giãn một chút cũng rất có ích cho việc học, sẽ giúp đạt được hiệu quả học tập cao hơn. Bất quá, nếu mình cùng đi với Dương Minh, thì có tốt lắm không? Dù sao bây giờ cũng đang ở tuổi quan hệ mẫn cảm của nam nữ, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ như thế nào?
Trong lúc Trần Mộng Nghiên còn chưa quyết định, Dương Minh nhìn bộ dạng trầm tư của nàng, tưởng rằng do xuất phát từ sự rụt rè của con gái, nên chưa đáp ứng mình. Nhưng không phải trên mạng đã nói, con gái không nói gì có thể hiểu là đồng ý rồi.
Vì thế, Dương Minh mặc kệ ba bảy hai mốt gì đó, bước đi về phía trước, quay đầu lại nói : "Đi thôi, Mộng Nghiên, chúng ta đi dạo một chút đi".
Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh hăng hái bừng bừng, cũng đành đi theo sau lưng hắn.
Cũng may là do hai người nói chuyện cũng mất khá nhiều thời gian, nên trong trường mọi người đã về hết, chỉ ngẫu nhiên còn lại đúng hai người, nhưng Dương Minh lại không nhận ra. Bởi vì lần thi liên khảo này, toàn bộ thí sinh đều được xếp thi theo vần, mà trong các thí sinh tham gia, có hơn một nửa là dân của Tùng Giang Dục.
Trong thời trung học thì yêu sớm là một đề tài mẫn cảm, nhưng là trong quá trình thi cử này. Nếu đổi lại là ở đại học hoặc trường dân lập thì chẳng ai chú ý, vì ở nơi đó, học sinh yêu nhau là một chuyện rất bình thường.
Trần Mộng Nghiên không muốn để người khác hiểu lầm, nên chỉ đứng đằng sau chỉ chỉ
trỏ trỏ.
Hai người đi đến khu gần trường, vào một con phố ăn, là cái chổ mà lần trước Dương Minh và Triệu Oánh đã đến. Bây giờ là ban ngày, mấy cửa tiệm còn chưa mở cửa, phải chờ đến bốn năm giờ chiều mới thấy, sau đó kinh doanh suốt đêm. Muốn ăn uống gì thỉ có thể dừng chân tại mấy người bán hàng rong.
Hai người, vì không có mục đích, nên cứ đi lòng vòng, Dương Minh như túy ông mà không mua được rượu, nên cảm thấy bức rứt, chỉ là muốn cùng đi với Trần Mộng Nghiên. Hai người vốn đã quen thuộc với nhau, Dương Minh lại hay đem mấy câu chuyện cười trên in tờ nét kể cho nàng nghe, làm cho nàng cười đến run rẩy cả người, nên tình huống hiện tại cũng không đến nỗi lãnh tràng.
Dương Minh rất hài lòng với tình huống bây giờ. Hai người ở cùng một chổ, không phân biệt thân phận cao thấp, nhưng phải có mục đích!
"Dương Minh, chờ mình một chút!" Trần Mộng Nghiên nhìn thấy ven đường có một cửa hàng trang sức còn mở cửa, hai mắt sáng lên, liền dừng chân tại đây.
Chương 58
Anh hùng ra tay
Dương Minh cười cười, con gái ai cũng thích mấy thứ này! Từ những giao tiếp bình thường, Dương Minh có thể thấy được, điều kiện của gia đình Trần Mộng Nghiên rất tốt, nhưng không ngờ nàng lại thích đồ lề đường!
Cũng lâu rồi Trần Mộng Nghiên không đi dạo phố, mà tháng trước cái đồ kẹp tóc nàng thích đã bị hư, chưa có thời gian đi mua cái mới, nên vẫn dùng cái cũ. Bây giờ có cơ hội, nàng cũng thuận tiện mua vài cái.
Nếu không phải Trần Mộng Nghiên là người con gái Dương Minh thích, thì hắn đã bước đi cho lẹ rồi! Mua có một cái đồ kẹp tóc mà cũng lâu vậy sao! Bất quá nhìn vẻ thích thú của nàng, hắn sao có thể phản đối được.
Nhìn thấy một người con trai cũng đang đứng chờ bạn gái mua hàng giống mình, tâm lý Dương Minh cuối cùng cũng thăng bằng lại.
Rốt cục, sau khi ngàn chọn vạn tuyển, Trần Mộng Nghiên đã tìm được hai cái đồ kẹp tóc ưa thích, quay đầu lại nói với Dương Minh: "Dương Minh, bạn nhìn xem hai cái kẹp tóc này, cái nào đẹp hơn?" Con gái mà đi mua đồ, nếu bên cạnh có bạn, luôn luôn thích tìm đến tham mưu một chút.
"Cái nào cũng đẹp! Thật ra thì bạn vốn trời sinh đã đẹp rồi, mấy thứ này chỉ góp phần tôn lên vẻ đẹp của bạn thôi!" Dương Minh không phải nói lấy lòng, quả thật hai cái đó cũng rất đẹp, vả lại cũng rất phù hợp với trang phục đang mặc của Trần Mộng Nghiên.
"Miệng lưỡi trơn tru, không hỏi bạn nữa! Một câu hữu dụng cũng không có!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái, bất quá trong lòng rất vui. Người con gái nào mà lại không thích người khác khen ngợi chứ!
Thật ra thì... Trần Mộng Nghiên cũng thích hai cái đó lắm, hỏi ý kiến Dương Minh cũng chỉ là thói quen thôi.
"Cô ơi, hai cái này hết bao nhiêu tiền?" Mộng Nghiên giơ hai cái kẹp tóc lên hỏi chủ quán.
"Cái này mười lăm... cái kia hai mươi... tổng cộng ba mươi lăm đồng!" Chủ quán nhìn hai cái kẹp tóc trong tay Mộng Nghiên rồi ra giá.
"Sao mắc quá vậy!" Trần Mộng Nghiên oán giận nói.
"Không mắc đâu em ơi, em nhìn xem trên mặt của nó có đính hạt thủy tinh, hơn nữa còn chống thấm nữa, nước vào cũng không tróc ra!" Chủ quán giải thích.
"Ba mươi đồng!"Mộng Nghiên ngẫm lại một cái giá mà bản thân có thể chi trả.
Hành động của Mộng Nghiên làm Dương Minh kinh ngạc, vốn dĩ hắn tưởng rằng gia đình nàng cũng khá giả lắm, khẳng định sẽ có nhiều tiền tiêu vặt, không ngờ nàng mua hàng rong mà cũng phải trả giá! Điều này làm cho Dương Minh hết sức vui mừng, nghĩ rằng nếu tương lai Mộng Nghiên thật sự trở thành bạn gái hắn, vậy chắc sẽ tiêu dùng rất nhiều. Nhưng xem ra Mộng Nghiên không phải loại tiểu thư tiêu tiền như nước này.
"Cái này... được rồi! Lời chẳng có bao nhiêu!" Chủ quán đau khổ nói.
Mộng Nghiên thấy chủ quán đồng ý, vô cùng cao hứng, muốn lấy tiền trong túi ra trả. Nhưng vừa đưa tay vào túi thì sắc mặt đại biết, trong lòng thầm nghĩ: Hỏng rồi, hôm qua thay quần áo để quên túi tiền ở trỏng rồi! Sáng nay đi thi, sợ đến muộn, nên đã nhờ ba chở đi đến trướng! Tiêu rồi, đừng nói là mua đồ, lát nữa về nhà cũng sẽ đi bộ! Vấn đề trước mắt là, giá tiền cũng đã đưa ra, nhưng lại nói không cần, chủ quán nhất định sẽ không vui, đến lúc đó sẽ nói ra vài câu khó nghe, khẳng định là có thể dọa người! Phải làm sao bây giờ, Mộng Nghiên cắn răng một cắn, quyết định nói ra vài chữ "Tôi không cần" nghĩ rằng sẽ không tổn hại gì nhiều!
Sắc mặt khó coi của Mộng Nghiên sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Dương Minh, hắn nhìn thấy nàng móc túi cả nửa nàng vẫn chưa lấy ra gì, kết hợp với vẻ mặt lo lắng của nàng, trong lòng Dương Minh đã hiểu được vài phần, nhìn vào trong túi của nàng một chút, phát hiện ra ngoại trừ mấy cuốn sách ôn tập, còn lại chẳng có gì!
Thì ra là không mang tiền! Mỹ nữ gặp nạn, anh hùng sao không thể ra tay cứu!
Gần đây, Dương Minh cũng có chút tiền, không còn nghèo như trước nữa. Vừa rồi hắn muốn bỏ tiền thay Mộng Nghiên, chỉ sợ nàng không chịu nhận, đến lúc đó quả thật rất mất mặt. Bây giờ thì quá tốt, Dương Minh giúp đỡ, chắc chắn Trần Mộng Nghiên sẽ tiếp nhận.
Nghĩ vậy, Dương Minh móc ra ba mươi đồng, đưa cho chủ quán. Vài cặp tình nhân mua hàng đều do người nam trả tiền, nên chủ quản căn bản không nghĩ nhiều, đưa tay lấy tiền cho vào túi.
Quả nhiên, Trần Mộng Nghiên không nói gì, yên lặng cầm hai cái kẹp tóc cho vào trong túi. Nhưng mà, vẻ mặt của nàng đã hồng hồng. Vừa rồi, thần thái của mình với Dương Minh giống như một đôi tình nhân đang đi dạo phố.
"Mình sẽ đem tiền trả cho bạn!" Trong lòng Mộng Nghiên khẩn trương, nghẹn ngào một hồi lâu, mới thốt ra một câu hết sức vô nghĩa như thế!
"Ừm?" Dương Minh khó hiểu, sao nàng biết hắn biết nàng không mang tiền? Bất quá Dương Minh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: "Trả lại là sao, có bao nhiêu đâu. Với lại trong khoảng thời gian gần đây, bạn phụ đạo cho mình, bây giờ mình cũng nên tặng bạn một ít lễ vật mới phải!"
Trần Mộng Nghiên nghe xong, ngọt ngào cười, cũng không nói gì. Thật ra, Mộng Nghiên thốt ra câu đó cũng là theo bản năng cũng người con gái, nhưng nàng không nghĩ đến, quan hệ hai người đã là bạn tốt, nên cũng không phải ngại gì chuyện này.
Hai người lại tiếp tục đi dạo, bởi vì lúc này Mộng Nghiên biết đã để quên tiền, nên không muốn mua món gì nữa.
Nàng không phải là loại gái thích móc tiền của đàn ông. Không giống như vài cô gái trong xã hội gần đây, chỉ muốn ra ngoài cùng con trai, rồi tìm mọi thủ đoạn giống như con ngốc đòi này đòi nọ.
Nhà Mộng Nghiên cũng không gần đây, mỗi ngày đều ngồi xe bus. Dương Minh đưa nàng đến trạm xe, rồi đứng bên cạnh chờ xe cùng nàng.
"Ngồi xe số mấy?" Dương Minh thuận mình hỏi, hắn cũng muốn biết chổ ở của nàng.
"114 hay 87 cũng được!"Trần Mộng Nghiên cũng không giấu diếm gì Dương Minh.
"Đúng rồi, bạn có tiền lẻ không?" Dương Minh đột nhiên nhớ đến một vấn đề hết sức nghiêm trọng, đó là Trần Mộng Nghiên không mang theo tiền! Cho nên hắn không đợi Mộng Nghiên trả lời, liền móc trong túi ra vài đồng xu nhét vào tay nàng "Đúng lúc mình có vài đồng lẻ này!"
Trần Mộng Nghiên sửng sốt, trong lòng cảm kích, nhưng cũng không nói gì. Hắn sao biết mình không mang tiền? Hay là hành động vô tình? Bất quá Mộng Nghiên loại trừ hành động vô tình của Dương Minh! Bởi vì chẳng ai nhàm chán đến nổi mà móc tiền xu ra nhét vào tay người khác cả!
Đúng, bởi vì khi nãy mình nói sẽ trả tiền lại cho hắn, nhất định là vì những lời này, nên hắn mới biết mình không mang tiền. Nếu không tại sao bây giờ không trả, mà phải đợi đến ngày mai! Nghĩ đến đây, trong lòng Mộng Nghiên vô cùng cảm kích, nhìn hắn vẻ ngoài tùy tiện, không ngờ lại có hành động quan tâm như vậy! Hơn nữa còn sợ mình xấu hổ nên mới cố ý nói vậy.
Chương 59
Phi cơ trên trời.....
Nếu Dương Minh đã không nói, Trần Mộng Nghiên cũng không tự tìm xấu hổ, ăn ý tiếp nhận tiền xu.
Dương Minh không biết Trần Mộng Nghiên nghĩ thế nào, nhìn thấy Mộng Nghiên không có bất kỳ phản ứng đặc biệt gì, hắn đắc ý vì hành động của mình, nói: "Mộng Nghiên, bạn nói xem, có phải chúng ta đang hẹn hò không?"
Mẹ nó, miệng của mình sao, quả thật muốn tự tát một cái ghê! Dương Minh vừa nói xong, cũng âm thầm hối hận, tự trách mình đắc ý mà khẩu xuất cuồng ngôn. Nếu Trần Mộng Nghiên tức giận thì phải làm sao bây giờ!
"Hẹn cái đầu quỷ của bạn thì có!" Trần Mộng Nghiên cười mắng: "Chỉ là muốn thư giản tâm tình sau khi thi với bạn mà thôi. Lần sau mà không nghiêm chỉnh nữa thì đừng có tìm mình!"
Perfect, Trần Mộng Nghiên không hề tức giận, làm lá gan của Dương Minh cũng lớn lên: "Vậy có thể là lần sau không?"
"Hừ hừ, xem thành tích của bạn như thế nào đã, nếu không tiến bộ thì..." Trần Mộng Nghiên nửa thật nửa giỡn nói với Dương Minh.
Bản thân Trần Mộng Nghiên cũng mơ hồ, lúc ban đầu chỉ xuất phát từ mục đích trợ giúp, mới đáp ứng hắn cái yêu cầu kỳ lạ kia. Nhưng bây giờ, Trần Mộng Nghiên phát hiện ra nàng rất thích ở chung một chổ với Dương Minh, cùng cười đùa, cùng tâm sự, mang lại sự vui sướng trong bầu không khí học tập khẩn trương.
Đang nói chuyện thì xe 87 đến, dừng lại tại trạm, xả ra một đống khói đen.
"Xe đến rồi, mình phải về nhà..." Trần Mộng Nghiên cảm thấy không muốn đứng lên, thì ra ở cùng nam sinh một chổ lại có nhiều chuyện để nói như vậy!
"Chờ chút, Mộng Nghiên!" Dương Minh kêu lên. Hắn không muốn rằng, lần đầu tiên "hẹn hò" lại phải kết thúc nhanh như vậy!
"Có chuyện gì?" Mộng Nghiên xoay người lại hỏi, trong thời gian trì hoãn thì phía sau, chiếc 87 đã đóng cửa cái "ầm" rồi bắt đầu nhả khói đen lăn bánh.
"Không có chuyện gì "Dương Minh thấy xe đi, liền thả lỏng tinh thần, theo bản năng nói lời từ trong lòng ra.
"!" Trần Mộng Nghiên rõ ràng sửng sốt, thấy Dương Minh có ý đồ, cả giận nói: "Dương Minh, sao bạn lại có thể làm như vậy. Bạn làm cho xe đi mất rồi, nếu trở về muộn, ba mình sẽ lo lắng, đến lúc đó sẽ không cho mình đi ra ngoài nữa... mình mặc kệ!" Trần Mộng Nghiên cố ý hù dọa Dương Minh.
"? Sẽ không sao chứ?" Dương Minh đương nhiên không tin: "Về trễ một chút, ba của bạn sẽ không báo cảnh sát là bạn mất tích chứ?"
Trần Mộng Nghiên thầm nghĩ, đương nhiên là không báo cảnh sát, căn bản là không cần báo cảnh sát! Nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Dương Minh, mình đã nói với bạn, bây giờ tâm tư của bạn nên dành cho việc thi đại học, cho sau khi bạn thi đậu xong, cơ hội gặp mặt còn nhiều mà, sao bạn lại có thể hành động tùy tiện vậy?"
"Hắc hắc, thật ra không phải như bạn nghĩ đâu. Mình ngăn bạn lại bởi vì bạn ngồi xe số 87!" Dương Minh cười nói.
"Vì sao?"Trần Mộng Nghiên hỏi "Bạn đừng nói với mình là có loại lưu manh nào đó trên xe nha!"
"Có lưu manh hay không thì mình không biết. Nhưng xe số 87 thì chẳng ai dám ngồi, bạn chưa nghe qua câu "Phi cơ trên trời, dưới đất là số 87" sao?" Dương Minh nói như đúng rồi "Ý nói là chiếc số 87 này chạy rất điên cuồng, ngồi trên xe giống như đang đùa với mạng của mình vậy. Mình sao có thể để bạn gặp nguy hiểm chứ".
"Phi cơ trên trời, dưới đất là số 87?" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười, cũng nói ra những lời kinh điển như Dương Minh "Mình đã ngồi nhiều năm như vậy sao chưa thấy vấn đề gì?"
Mộng Nghiên vừa dứt lời, chợt nghe gần đó truyền lại một tiếng "Rầm!" chói tai.
Dương Minh quay đầu lại nhìn. Má ơi! Hắn thiếu chút nữa kinh ngạc đến té xĩu, tài xế xe 87 này cũng thật biết nể mặt hắn. Vì sao? Bởi vì chiếc 87 vừa đến gần ngã tư đã đâm đầu vào một chiếc xe khác.
Trần Mộng Nghiên cũng vô cùng kinh ngạc, lộ vẻ không thể tin được.
"Thấy chưa! Lớp phó học tập xinh đẹp, mình đã cứu bạn một mạng, có phải nên lấy thân báo đáp không?" Dương Minh chỉ vào chiếc 87 cách đó không xa.
"Miệng quạ đen!" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái: "Có tai nạn xe mà bạn còn có tâm tư nói giỡn sao?"
"Bọn họ chỉ va chạm nhẹ, bạn xe, phần đầu xe chỉ bị móp vào một chút, rõ ràng là không ai bị thương!" Dương Minh vừa nói xong, hai tài xế đều bước xuống xe cãi nhau.
Trần Mộng Nghiên nhìn thấy quả thật không xảy ra chuyện gì, vì thế mới yên lòng. Một lát sau, chiếc xe số 114 đến, nàng nói lời từ biệt với Dương Minh, rồi lên xe.
Nhìn chiếc xe từ từ rời đi, rồi biến mất qua khúc quẹo tiếp theo, Dương Minh mới yên tâm rời đi. Dù sao thì trước đó cũng xảy ra tại nan xe mà.
Trần Mộng Nghiên từ cửa sổ xe nhìn Dương Minh, hắn thấy vẫn đưa mắt nhìn mình. Trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp. Mầm móng tình yêu, chung quy đã lơ đãng phát triển, chậm rãi manh động.
Dương Minh rời đi, thì đằng sau một chiếc xe cảnh sát cũng chậm rãi khởi động, theo sau.
Khi Dương Minh về đến gần nha, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu gần đấy. Gần đây hắn rất mẫn cảm với cảnh sát, vào cục cũng mấy lần rồi, vừa nhìn thấy xe cảnh sát, tiềm thức tự nghĩ là chắc đến tìm mình.
"Dương Minh!" Quả thật người trong xe cảnh sát đến tìm Dương Minh, Trần Phi hạ kính xe xuống kêu lên.
"Chú Trần, chú đến khi nào vậy?" Dương Minh dừng chân lại.
"Chú đến đây làm việc, thuận tiện ghé qua thăm cháu!" Trần Phi nói: "Làm chú đợi lâu, hôm nay đi thi, chắc chắn phải về sớm, sao trễ như vậy mới về?"
"? Chú Trần, sao chú biết hôm nay cháu đi thi?" Dương Minh ngạc nhiên, không hổ là đội trưởng hình cảnh, mình còn chưa nói mà ổng đã biết.
Trần Phi không trả lời câu hỏi của Dương Minh, nói: "Ha ha, sao, tan học không chịu về nhà, đi chơi với bạn gái phải không?"
"Hắc hắc, chú Trần, đều bị chú nhìn thấy hết rồi " Dương Minh ngượng ngùng cười.
"Cháu nói cái gì?" Trần Phi tăng đề xi ben lên: "Cháu thật sự đi chơi với bạn gái???"
Chương 60
Chú Trần xem trọng
Làm cái gì mà tỏ vẻ kinh ngạc ghê thế, cho dù có thật sự hẹn hò với bạn gái, sao ông lại khẩn trương vậy? Chẳng lẽ yêu sớm thì cảnh sát cũng muốn can thiệp? Cái này chỉ là suy nghĩ trong đầu Dương Minh mà thôi "Cháu và bạn học đi dạo vòng vòng ấy mà, không phải bạn gái của cháu đâu".
"Bạn học nữ?"
"Vâng, là lớp phó của cháu, bình thường hay giảng bài cho cháu, quan hệ hơi tốt một tí thôi!" Dương Minh không dám lừa gạt cảnh sát.
"Được rồi, lên xe đi. Sẵn tiện nói với cháu về chuyện của Phương Thiên!" Trần Phi nghe xong, mở cửa xe.
"Chú Trần, sự tình của Phương Thiên có tin tức gì?" Dương Minh mừng rỡ lên xe. Có thể giúp cho lão già này minh oan, không uổng công Dương Minh vào trại một lần.
Trần Phi gật đầu nói: "Chú đã đem việc này phản ánh với cục trưởng Vương, cục trưởng nghe xong, hết sức coi trọng, ủy thác cho chú toàn quyền phụ trách vụ án này. Lúc đó chú cũng đã điều tra một chút, quả nhiên như lời cháu nói, vụ án này còn rất nhiều điểm nghi vấn, năm đó bị bắt là vì trộm cướp, sau đó bị giam vào trại luôn".
"Nói cách khác, Phương Thiên bị oan?"Dương Minh hỏi.
"Có thể nói như vậy. Nhưng có chút phiền phức, những tài liệu ghi chép có liên quan khi xưa, cùng khẩu cung của Phương Thiên đều đã bị bọn trộm lấy mất".
"Đội trưởng Trần, lão già đó cháu đã gặp qua, quả thật là bị oan, bây giờ có chút bất bình thường" Dương Minh không tin Phương Thiên là dân trộm cướp.
"Biết là vậy, Phương Thiên chú cũng đã gặp qua, quả thật là thần kinh không bình thường!" Trần Phi gật đầu, nói tiếp: "Có thể những chứng cứ năm xưa đều là ngụy tạo, cái này cũng khó nói... Dù sao cũng đã báo lên cục trưởng, kết quả thế nào phải chờ lãnh đạo họp xong mới biết!"
"Ừm, cháu tin tưởng Vương thúc thúc là một người thông tình đạt lý, mà Phương Thiên cũng thật đáng thương!" Dương Minh nói.
"Gần đây sao rồi? Thằng bạn học kia có làm phiền cháu không?" Trần Phi đổi đề tài, dù sao chuyện tình của cấp trên cũng không tiện nói với Dương Minh, căn cứ vào điều tra sơ bộ của ông, vụ án của Phương Thiên quả thật có vấn đề!
"Không có, bất quá hắn đối với cháu không có chút biến hóa. Thậm chí cháu hoài nghi chuyện này không phải do hắn làm!" Dương Minh lắc đầu, hắn vẫn không hiểu được thái độ của Vương Chí Đào.
"Mặc kệ có phải là do hắn làm hay không, sau này cháu nên cẩn thận một chút!" Trần Phi nhắc nhở "Đúng rồi, thi cử như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, thành tích gần đây có tiến bộ!" Dương Minh đắc ý nói.
"Có thể tốt nghiệp trung học không?" Trần Phi tùy ý hỏi.
"Có thể, phải biết rằng, cháu có động lực mà!" Dương Minh nói.
"Động lực? Động lực gì??"
"Không có gì. Ha ha, có nói chú cũng không hiểu đâu!" Dương Minh đương nhiên sẽ không đem chuyện của Trần Mộng Nghiên nói ra, dù sao chuyện tình cảm riêng tư cũng không nên tùy tiện nói với người ngoài.
"Dương Minh, chú Trần của cháu cũng đã từng sống qua giai đoạn này. Có phải cháu muốn cùng người bạn gái cháu thích vào chung trường đại học không?" Trần Phi nhìn Dương Minh cười nham hiểm.
"Chú Trần... chú... sao chú biết?" Dương Minh giật mình, quả thật rất bội phục năng lực trinh thám của Trần Phi!
"Chú không biết, nhưng trên mặt cháu đã viết như thế!" Trần Phi cười nói "Đừng tưởng chú không biết gì, ha ha, nhóc con, cố gắng đi, chú Trần xem trọng cháu!"
Lúc Dương Minh đi lên lầu, vẫn còn đang ngơ ngác. Ông xem trọng tôi thì có lợi ích gì, Trần Mộng Nghiên xem trọng thì mới được!
Tiền trúng số đã lãnh về, mấy ngày nay tâm tình Dương Phụ rất vui, mỗi ngày đều chuẩn bị một bữa ăn ngon cho Dương Minh, mà hôm nay vừa thi xong, muốn ăn mừng một chút, chẳng những có thịt mà còn chưng thêm một con cá.
"Đại Minh, thi cử thế nào?" Dương Phụ cũng biết trước kết quả rồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi tới.
"Rất tốt, trong khoảng thời gian này cố gắng đã có hiệu quả, con cảm thấy thành tích tiến bộ đáng kể!" Dương Minh muốn cha già cao hứng một chút. Dù sao thì những lần thi trước, Dương Minh đều chỉ nói là không được tốt lắm!
"Làm không được cũng không sao, chỉ cần hết sức là tốt rồi... Hả?" Dương Phụ cũng đã chuẩn bị tâm lý cho câu an ủi này rồi, nhưng không ngờ Dương Minh lại nói rằng thi rất tốt, làm ông sửng sốt, lập tức cười nói: "Đại Minh, con nói thật chú? Ha ha, ba cũng cảm giác được, gần đây con đã rất cố gắng, khẳng định thành tích sẽ rất tốt!"
"Ba, thành tích so với trước kia khẳng định tốt hơn nhiều, nhưng nếu không thể đạt được kỳ vọng của ba, ba cũng đừng thất vọng!" Dương Minh dù biết thành tích lần này rất tốt, nhưng lỡ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không tốt cho lắm, cho nên muốn chuẩn bị tâm lý vững vàng.
"Ha ha, có tiến bộ là tốt rồi, sắp đến kỳ thi đại học rồi, con phải cố lên!" Dương Phụ bởi vì chuyện này đã làm ông rất cao hứng, cười nói tiếp: "Mau dùng cơm đi".
Buổi chiều, Dương Minh cũng không phải làm gì. Các học sinh khác đều trong thời gian này cố gắng ôn bài, không bỏ phí một phút một giây nào. Nhưng Dương Minh thì không như thế, thành tích của hắn đều đến từ cặp kính thần kỳ này! Chỉ cần vận dụng thuần phục, dưới bất kỳ tình huống nào, cho dù bắt hắn tham gia một kỳ thi mà hắn chưa từng học, hắn vẫn sẽ đạt được một thành tích rất cao.
Khi đang nhàm chán, đột nhiên Dương Minh nhớ đến việc lần trước ở Thiên Thượng Nhân Gian, khi đó, nếu hắn có thể hiểu được môi ngữ, thì có thể biết Trương Bưu và Vương Chí Đào đang nói gì. Vậy có thể giải quyết được cái bẫy đó. Nhưng mà, dù biết đó là một cái bẫy, nhưng Dương Minh sẽ không rút lui.
Nghĩ như vậy, hắn liền chạy đến một hiệu sách, muốn tìm một số tư liệu liên quan, ông trời đã cho hắn năng lực đặc thù này, vậy tại sao bản thân lại không thể hoàn thiện nó.
Phải biết rằng, nếu Dương Minh hiểu được môi ngữ, hắn có thể áp dụng chung với năng lực nhìn xa này, vậy có thể giải quyết được nhiều chuyện trọng yếu! Giống như lần trước, khi bọn trộm tiến vào nhà, có thể nghe được bọn họ nói chuyện, hiển nhiên rất hữu dụng.
Bây giờ Dương Minh không có thời gian nghĩ đến năng lực đọc ý nghĩ của người khác, có thời gian, nên học mấy cái hữu dụng thì hơn!
Cách nhà Dương Minh là nhà sách Tân Hoa, có thể đi bộ đến, nhưng mấy quyển sách liên quan đến "Môi Ngữ" thì hầu như rất ít. Dương Minh không dám chậm trễ, cân nhắc một chút, hắn quyết định đi đến Học Phú Thư Thành ở khá xa.
Học Phú Thư Thành, danh như nghĩa, học giỏi tri thức chẳng khác nào tài phú. Đây là nơi mà những nhà chuyên môn cùng những học sinh có thể đến đây kiếm sách, vì bên trong sách rất nhiều.
Dương Minh nói cho ba mẹ của hắn biết, chiều nay hắn sẽ đi đến nhà sách, nên đến tối với về. Lúc này mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro