
✦ Chương 19 - Thượng Nguồn Nước Đen Và Sự Thật Không Thuộc Về Thế Giới Này ✦
Sáng hôm sau, khi sương vẫn còn phủ mờ mặt đất, An Tường và Hàn Kính đã lên đường.
Thượng nguồn Trạm Châu nằm giữa rừng núi rậm rạp, đường đi hiểm trở như răng cưa của đất trời.
Dân địa phương gọi nơi ấy là Dốc Cửu Trùng—cả trăm năm chỉ có thợ săn dám đặt chân tới.
Nhưng lạ lùng thay, hôm nay con đường vào dốc có những dấu vết kỳ lạ:
Cành cây bị xoắn như bị lực mạnh bẻ gãy
Đất bị cày xới thành từng luống sâu
Nước mưa chảy thành vệt màu tím nhạt
Một thứ mùi kim loại thoảng trong gió
Hàn Kính nhíu mày:
"Dấu vết này... không giống sạt lở bình thường."
An Tường cúi xuống, ngón tay lướt qua đất:
"Nó giống... một trường lực mạnh."
"Trường lực?"
Hàn Kính nghiêng đầu.
"Ý ngươi là gì?"
An Tường do dự.
Những kiến thức của thế giới cũ quá xa lạ với nơi này.
Nhưng rồi anh nhẹ giọng:
"Là... thứ lực không nhìn thấy được, nhưng có thể làm biến dạng mọi thứ xung quanh."
Hàn Kính lặng đi một lúc.
Ánh mắt cậu nhìn anh... như tin mà cũng như không tin.
✦ 1. Ánh tím dẫn đường – như thứ từng cuốn An Tường xuyên không
Họ đi sâu vào khe núi.
Càng vào trong, mùi tanh kim loại càng đậm, nước càng đen.
Rồi bỗng—
"Minh Tường, nhìn bên kia!"
Giữa dải nước chảy xiết, một vệt sáng tím mờ mịt uốn lượn dưới đáy như một dải lụa.
Nó trôi chậm, quấn quanh những tảng đá, để lại những vệt cháy đen.
Tim An Tường khựng lại.
Màu tím ấy—
hệt như sắc ánh sáng trong hố đen đã cuốn anh xuyên thời gian.
Anh không kịp giấu kinh hoảng trong mắt.
Hàn Kính nhìn anh:
"Ngươi... nhận ra thứ này?"
An Tường thở nặng:
"Ta... đã từng thấy ánh sáng này rồi."
Giọng anh run run rất khẽ.
"Ở nơi ta bị kéo đi khỏi thế giới cũ."
Hàn Kính lặng người.
✦ 2. Dấu hiệu của không – thời gian
Họ đi tiếp lên thượng nguồn.
Dòng nước tím mỗi lúc một rõ.
Tại một đoạn sông khô, họ tìm thấy những dấu vết khiến hai người đều rùng mình:
Đá bị nung chảy như nóng hàng ngàn độ
Cây đổ một hướng duy nhất, như bị cuốn bởi xoáy mạnh
Một vùng đất lõm sâu, tròn như bị "hút xuống"
Những mảnh đất bay lơ lửng cực nhỏ, như chịu ảnh hưởng của... biến dạng trọng lực
Ở thế giới này, chẳng ai hiểu được.
Nhưng An Tường thì hiểu—
đây không phải hiện tượng tự nhiên.
Anh nuốt khan:
"Hàn Kính... thứ này giống hệt... vết tích của hố đen."
"Hố... đen?"
Hàn Kính cau mày.
"Là... cổng xoáy của thời gian."
An Tường nói rất chậm.
"Có thể đưa người... vượt khỏi thế giới này."
Hàn Kính đứng lặng.
Trời đổ gió mạnh, cát bay mù mịt.
"Ý ngươi là... thứ khiến ngươi xuyên đến đây... cũng đang xuất hiện ở Trạm Châu?"
An Tường gật đầu, mồ hôi rịn trên trán dù trời lạnh:
"Không chỉ xuất hiện...
mà có thể đang mở ra lần nữa."
✦ 3. Bắt gặp điều không ngờ – một dấu chân... không thuộc về Hán triều
Trong bụi cây, Hàn Kính đột nhiên kéo tay An Tường:
"Khoan! Nhìn đây!"
Trên nền đất mềm là một dấu chân lớn, rạch nét sâu và hoàn toàn bất thường:
Hình dáng không giống dép cổ
Không phải guốc
Không phải giày vải
Mà là dạng giày... có rãnh, giống hệt... giày leo núi hiện đại.
An Tường tái mặt:
"Đây là... giày cao su."
Hàn Kính lắc đầu khó hiểu:
"Cao... su? Loại cây nào?"
"Không phải cây."
An Tường nói nhỏ, giọng hơi run:
"Là vật liệu ở thế giới của ta."
Hàn Kính chăm chú nhìn dấu chân, sắc mặt nghiêm trọng hiếm thấy:
"Vậy nghĩa là..."
"Có người giống ta và Lâm Khê... đã đến nơi này trước."
Người đó đang ở đâu?
Còn sống hay đã bị nước cuốn đi?
Hay... là nguyên nhân của đại nạn?
Không ai biết.
Chỉ có một điều rõ ràng:
Trạm Châu không chỉ đối mặt thiên tai.
Mà còn đối mặt với sự đột phá của không-thời gian.
✦ 4. Sự thật lớn mở ra – và lựa chọn khó khăn
Đến cuối thượng nguồn, họ thấy một vực nước xoáy khổng lồ.
Tâm xoáy phát sáng tím.
Đất đá xung quanh như bị hút.
Không khí liên tục biến dạng.
Hàn Kính phải chống kiếm đứng vững:
"Minh Tường! Nó... nó đang mở ra!"
An Tường cảm giác giống hệt ngày anh bị cuốn đi:
Không khí rung nhẹ
Sương mù xoắn lại
Tiếng ù ù như ai gọi tên anh từ xa
Một giọng khó lường trong đầu thì thầm:
"Ngươi... trở về... hay ở lại?"
Anh siết chặt tay, trán rịn mồ hôi.
Hàn Kính nắm vai anh:
"Minh Tường!
Nếu ngươi bước vào đó... ngươi sẽ trở về thế giới cũ?"
An Tường nhìn xoáy nước... ngực đau thắt.
Thế giới cũ—
nơi anh có sự nghiệp, đồng nghiệp, cuộc sống quen thuộc.
Thế giới này—
nơi anh có học trò, Minh phủ, Lâm Khê... và Hàn Kính.
Làn sương tím tỏa ra như đang mời gọi.
Hàn Kính siết vai anh mạnh hơn:
"Minh Tường...
ngươi có muốn... trở về không?"
Một câu hỏi—
như dao nhọn xuyên tim.
An Tường nhắm mắt.
Trái tim và lý trí va nhau đến đau nhói.
Anh khẽ đáp, giọng như gió sắp tắt:
"...Ta không biết."
Hàn Kính nhìn anh hồi lâu, rồi nói:
"Nếu ngươi rời đi... ta chúc ngươi bình an.
Nhưng nếu ngươi ở lại..."
Cậu hạ giọng, ánh mắt đỏ lên:
"Ta sẽ cùng ngươi đối mặt với tất cả."
Gió cuốn mạnh, xoáy tím gầm lên như thú dữ.
An Tường mở mắt, đối diện với cơn xoáy như đối diện số phận.
Một thế giới gọi anh trở về.
Một thế giới níu anh ở lại.
Và anh—đứng chính giữa lằn ranh đó.
✦ Kết chương – ranh giới định mệnh
Ngay khi An Tường định bước lên phía trước—
một luồng ánh sáng tím bắn thẳng ra khỏi vòng xoáy, trúng mặt đất, nứt ra một khe dài.
Từ trong khe... lóe lên một vật bằng kim loại.
Không thuộc thời đại này.
Hàn Kính kinh hoảng:
"Minh Tường!
Là... thứ gì vậy?!"
An Tường nhìn chằm chằm vật thể đó—
và nhận ra
đó là đồ vật của thế giới hiện đại.
Là manh mối lớn nhất
về người xuyên không khác.
Trận lũ...
Không-thời gian mở ra...
Dấu chân giày cao su...
Và vật thể kim loại—
Tất cả đang dẫn đến một câu chuyện lớn hơn cả số phận một người.
Một sự thật chờ hai người dấn bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro