Chương 1
Cửu Mộng từ khi sinh ra đã mang trong mình một căn bệnh lạ. Cô không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Các bác sĩ khi mới tiếp nhận ca bệnh của cô đã rất ngỡ ngàng, bởi theo ghi chép thì chưa từng có bệnh nhân nào mắc phải căn bệnh tương tự như vậy.
Cũng may, bệnh này không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô. Nhưng thỉnh thoảng vẫn mang đến một vài rắc rối ngớ ngẩn.
Hôm đó, như thường lệ, Cửu Mộng tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức. Cô lăn lộn qua lại hồi lâu rồi mới tiếc nuối rời khỏi chiếc giường ấm áp. Cô thay ra bộ đồ ngủ màu hồng, khoác lên mình chiếc áo dài duyên dáng. Vừa bước ra khỏi cổng nhà, cô đã trông thấy một cậu học sinh đứng chờ sẵn bên ngoài. Cậu ta quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt dịu dàng bỗng nhiên lóe lên một tia hài hước:
-" Cửu Mộng, hôm qua lại mơ thấy gì rồi? "
Cửu Mộng nhìn bộ đồ mà cậu học sinh kia mặc, lại nhìn sang bộ đồ của mình. Rõ ràng có gì đó không đúng. Cô nhíu nhíu mày, cái đầu nhỏ nhắn nhẹ nghiêng sang một bên :
-" Dực, không phải chúng ta đều đã tốt nghiệp hết rồi sao? Tớ làm cô giáo, còn cậu trở thành bác sĩ kia mà? "
Dực nghe cô nói, lập tức đưa tay gác lên trán mà cười. Bộ dạng muốn bao nhiêu vô sỉ liền có bấy nhiêu. Cửu Mộng tức giận đến mức giậm chân xuống đất:
-" Cậu còn trêu tớ! "
Nói xong, cô vội vàng đi vào trong nhà thay đồ, bỏ lại cái tên vẫn đang cười đến lăn lóc kia.
-" Phải, cười đi, cười đến chết cậu đi! "
Cửu Mộng vừa thay đồ vừa lầm bầm, tuy miệng mắng nhưng trong lòng lại dâng lên một chút ấm áp.
Quân Dực và Cửu Mộng vốn là thanh mai trúc mã. Do gia đình hai người cũng thường qua lại nên từ thời nhỏ xíu bọn họ đã chơi cùng nhau, tính đến nay cũng đã hơn mười năm.
Ngoài gia đình của Cửu Mộng ra, Quân Dực là người hiểu rõ bệnh tình của Cửu Mộng nhất, cũng là người luôn chăm sóc chu đáo cho cô, gần như một tấc không rời. Cửu Mộng mặc dù ngoài miệng mắng phiền, nhưng chưa từng có hành động nào xua đuổi hay xa lánh Quân Dực. Quan hệ của hạ người thật sự khiến nhiều người phải ghen tỵ.
-" Há há, Dực à, cậu không nói đùa đó chứ? Lâu lắm rồi mới thấy Cửu Mộng nằm mơ đó. Lại còn cái gì mà cô giáo, cười chết tớ mất!! "
-" Lúc trước tớ nhớ cậu ta còn nằm mơ thấy mình là công chúa nữa kìa. Lần đó quả thật là cười rớt răng ""
Linh Đan ôm bụng cười bò lăn trên đất, cùng với Quân Dực không chút thương xót bàn tán về mấy giấc mơ kì quái của Cửu Mộng
Cửu Mộng nằm dài xuống bàn, lấy cặp che đầu lại, cố gắng không để ý đến hai người kia, mặc cho bọn họ càng bàn luận càng hăng say.
Tan học, Cửu Mộng với Quân Dực không về nhà mà đi thẳng đến quán game. Chơi chán rồi lại kéo nhau đi ăn mì gõ, uống trà tắc. Gần như ngày nào cũng như thế, ngày nào cũng vui vẻ, hạnh như thế.
Sinh nhật của Cửu Mộng, Quân Dực đã chuẩn bị một buổi tiệc vô cùng hoành tráng, mời rất nhiều bạn bè của cô đến. Sau đó, trước mặt mọi người, công khai tỏ tình với cô. Mười năm, cô đã đợi ngày này suốt mười năm. Tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét vang lên không ngớt sau cái gật đầu của cô. Rồi như bao bộ phim tình cảm khác, Quân Dực trao cho Cửu Mộng một nụ hôn đích thực. Cửu Mộng nhớ lúc nhỏ, Quân Dực từng hôn vào má cô, nhưng cảm giác đó không giống như bây giờ. Hiện tại, Cửu Mộng cảm thấy Quân Dực đã thật sự trưởng thành rồi. Nụ hôn này của cậu rất cuồng nhiệt, rất ngọt ngào, khiến cho cô rất hạnh phúc.
Lại một ngày đẹp trời, Quân Dực đi dạo ngoài đường. Cậu ngẫm nghĩ phải làm gì đó thật đặc biệt để kỉ niệm 1 tháng hai đứa yêu nhau. Bên đường bỗng dưng trở nên náo nhiệt lạ thường, Quân Dực nghe thấy có tiếng phụ nữ kêu cứu. Thanh âm ấy quá đỗi quen khiến cậu không thể không nhận ra.
Bên đường, Cửu Mộng đang kịch liệt giằng co chiếc túi xách với người đàn ông trung niên, thấy ông ta cho tay vào túi quần định lấy gì đó, Quân Dực lập tức lao sang:
-" Cửu Mộng!!! Nguy hiểm "
Cửu Mộng nghe thấy tiếng Quân Dực liền rất vui mừng, giống như tìm được vị cứu tinh vậy. Nhưng nét mặt cô rất nhanh liền trầm xuống, cô buông túi xách ra, thân thể nhỏ nhắn không chút do dự nào mà lao xuống lòng đường. Chỉ tiếc, tất cả đã không kịp.
Cô thấy, Quân Dực chỉ còn cách xa cô có một chút, nếu cô nhanh nhẹn hơn liền có thể lôi cậu ra khỏi đầu chiếc xe đó.
Mất vài phút bất động, Cửu Mộng mới sợ hãi bước lại gần Quân Dực. Cô chậm rề rề ngồi xuống, đưa tay chạm nhẹ lên má của Quân Dực. Cái lạnh ngắt truyền đến khiến cô bàng hoàng rụt tay lại, tại sao người của Quân Dực không còn ấm áp như trước nữa? Rồi ánh mắt cô dời đến một vùng đỏ tươi trên mặt đất, nó không ngừng lan rộng, lan rộng. Là máu sao? Là máu của Dực sao?
Gương mặt của Cửu Mộng trở nên ngơ ngác đến lạ, cô chớp mắt một cái, lệ nóng liền thi nhau trào ra. Bàn tay cô một lần nữa đặt lên gương mặt đã nhơ nhuốc máu của Quân Dực:
-" Dực, anh sao rồi? "
Một mảnh yên lặng trôi qua, Cửu Mộng không giữ được bình tĩnh nữa, cô bắt đầu lay lay thân thể Quân Dực:
-" Dực, mau trả lời em. Anh sao rồi? Dực? "
Cửu Mộng run rẩy hỏi, nhưng vẫn không có ai đáp lời cô. Người dân xung quanh bắt đầu hiếu kì bu lại, bàn tán xôn xao:
-" Thật đáng thương, cậu ta còn trẻ như thế, lại còn có bạn gái nữa, haiz "
-" Bị thương thế này thì khó mà sống nổi, mau gọi cấp cứu đi "
Từng lời từng lời một lọt vào tai của Cửu Mộng, cô hấp tấp ôm Quân Dực vào lòng, cố chấp lắc đầu:
-" Không, Quân Dực chưa chết, chưa chết mà. Dực, anh mau tỉnh lại đi, mau trả lời em đi. Anh còn nợ em rất nhiều lời hứa, sao anh có thể bỏ đi được? Dực, mau tỉnh lại đi, em xin anh.... tỉnh lại đi... "
Giọng cô cứ thế nhỏ dần rồi nghẹn đi trong nước mắt. Mọi người xung quanh cũng không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Rồi xe cấp cứu cũng tới, Cửu Mộng ngây người nhìn mấy y tá phủ tấm vải trắng lên người Quân Dực. Đến lúc họ đẩy thi thể cậu vào trong xe, cô mới lao đến, giật mạnh tấm vải xuống, nhìn mấy y tá kia mà nói :
-" Các người làm gì? Dực vẫn còn sống, sao lại phủ thứ chết tiệt này lên người anh ấy? "
Một y tá khẽ thở dài, nhỏ nhẹ nói:
-" Tôi biết là khó chấp nhận, nhưng người yêu của chị đã tử... "
-" Cô đừng nói gì nữa !!! Anh ấy vẫn chưa chết, tôi cấm cô nói ra từ đó , anh ấy vẫn chưa chết!! "
Cửu Mộng tức giận hét lớn, cô muốn chạy đến ôm lấy Quân Dực rồi kéo anh xuống khỏi xe, nhưng tay cô lại bị ai đó nắm lấy. Cái nắm tay quen thuộc khiến cô ngã quỵ vào lòng người đó mà khóc nức nở:
-" Anh hai, anh hai... "
-" Mộng nhi ngoan, đừng khóc nữa, anh hai biết hết rồi "
Đêm hôm đó, cô ngồi suốt bên quan tài của Quân Dực, nhắc lại rất nhiều chuyện cũ của hai người. Nào là hôm cô mơ thấy mình trở thành cô giáo, còn anh là bác sĩ. Rồi hôm anh với cô cùng nhau đi ăn tối, đi chơi game. Lúc anh hôn cô trước mặt bạn bè rồi lúc anh nói lời yêu cô. . .
-" Tên khốn đáng chết, sao dám bỏ em một mình hả? Đồ khốn, ngu ngốc, vô sỉ, đồ... "
Cửu Mộng không tiếc thương mà lên tiếng mắng mỏ, nhưng sau đó lại im lặng, gục đầu xuống mà khóc :
-" Em yêu anh... "
Tiếng lạch cạch đánh thức cô khỏi giấc ngủ, cô nhìn sang cỗ quan tài, xác định là âm thanh phát ra từ đó. Là chuột sao? Hay là....
-" Dực, anh về thăm em đấy ư? "
Cửu Mộng nén lại sợ hãi mà lên tiếng, sau đó, cô lại bật cười vì bản thân thật ngớ ngẩn.
-" Có ai không? Mau mở ra "
Một giọng nói yếu ớt vang lên, Cửu Mộng lập tức liền nhận ra giọng nói này:
-" Quân Dực? "
Cô đứng dậy, đặt tay lên nắp quan tài, sâu trong ánh mắt mang theo một tia hi vọng rất mong manh.
-" Là Cửu Mộng sao? Cửu Mộng, Cửu Mộng, là anh đây. Anh đang ở đâu thế này? "
Cửu Mộng nhíu mày, không biết cô lấy sức mạnh ở đâu ra, nhanh như cắt mở tung nắp quan tài. Quân Dực đưa tay che lại thứ ánh sáng chói lóa ở trước mắt, sau đó chầm chậm ngồi dậy, nhìn xung quanh:
-" Cửu Mộng, anh đang ở đâu thế này? "
Thấy Cửu Mộng chỉ đứng yên mà không đáp, Quân Dực liền đưa tay huơ huơ trước mắt cô, nhíu mày :
-" Cửu Mộng, em thành heo rồi sao? Ngủ đứng cũng được "
Cửu Mộng bất giác mỉm cười, cô nắm lấy tay Quân Dực, áp lên má của mình, ừm... không còn lạnh nữa rồi.
-" Dực, em biết anh sẽ không bỏ em mà "
Quân Dực cảm thấy khó hiểu, liền cốc đầu Cửu Mộng, vờ giận dỗi nói :
-" Ngốc, anh có thể bỏ em được sao? Anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu đồ đầu heo ạ "
Hai năm sau, Quân Dực và Cửu Mộng cuối cùng cũng tổ chức đám cưới. Gia đình hai bên đều rất vui vẻ, đây vốn là hình ảnh mà họ khao khát được thấy bấy lâu nay.
-" Cửu Mộng, mau dậy đi, sắp trễ giờ rồi kìa con "
Mẹ của Cửu Mộng nhẹ nhàng lay lay người cô. Cô bất giác kéo chăn trùm kín đầu, lăn qua lăn lại một hồi lâu vẫn không muốn ngồi dậy. Bỗng, nhứ nhớ đến một điều gì đó, Cửu Mộng lập tức vùng lên:
-" Quân Dực tới rồi hả mẹ, hôm nay anh ấy hẹn con đi ăn, sao con lại quên mất chứ "
Nói rồi Cửu Mộng nhanh chóng trèo xuống giường, vội vội vàng vàng thay đồ. Mẹ cô nhìn con gái mình, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói. Cuối cùng, bà thở dài:
-" Cửu Mộng, Quân Dực đã...đã mất rồi mà. Con lại mơ thấy nó sống lại hả? "
-" Mẹ? Mẹ nói gì thế? Dực.. Dực anh ấy... "
Thao tác của Cửu Mộng chậm lại rồi dừng hẳn đi. Cô có chút không tin nhìn mẹ mình, rồi chỉ vài phút sau đó, thân thể của cô hoàn toàn ngã xuống. Quân Dực mất rất lâu rồi, nhưng hầu như ngày nào cô cũng mơ thấy anh sống lại, mơ thấy anh và cô cùng nhau làm đám cưới, sinh ra những đứa trẻ kháu khỉnh đáng yêu.
-" Mẹ...mẹ.... con không tin... con không muốn tin... con nhớ anh ấy, nhớ lắm mẹ à "
Cô nức nở mà khóc lên, đôi môi cắn chặt lại, bàn tay cũng nắm đến mức trắng bệch. Một bộ dạng thống khổ vô cùng.
Mẹ Cửu Mộng ôm lấy con gái của mình vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô. Những cử chỉ ấm áp đó khiến Cửu Mộng dần dần bình tĩnh lại, cô gục đầu vào vai mẹ mình, yếu ớt cất giọng:
-" Mẹ à, con gái buồn ngủ lắm. Hôm qua con ngủ chưa đầy ba tiếng nữa, con sợ khi ngủ sẽ lại thấy Dực, lại thấy anh ấy quay lại. Con sợ, sợ lắm mẹ à .. "
Mẹ cô khe khẽ thở dài, đến cả bà, một người phụ nữ từng trải, lúc bấy giờ cũng không kiềm được nước mắt.
Cửu Mộng tay ôm một bó hoa, bất động đứng trước mộ của Quân Dực. Cô lặng lẽ nhìn di ảnh của anh, bao năm trôi qua, anh vẫn không thay đổi gì cả. Vẫn gương mặt đó, vẫn nụ cười rạng rỡ đó. Vẫn bộ dạng đã từng làm cô yêu thương đến chết đi sống lại.
Cô chậm rãi đặt bó hoa xuống ngôi mộ, khóe môi nhàn nhạt câu lên một nụ cười buồn. Trong lòng cô có rất nhiều tâm sự muốn nói ra, nhưng cô lại không thể nói. Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu nói:
-" Em yêu anh "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro