Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17


"Trong cái hẻm núi đó, rốt cuộc có thứ gì?"

Hiếu Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Trí Nghiên, trong trường hợp cả hai đều đã rõ ràng, trò giả ngu chuyển đề tài không khỏi quá mức vụng về, không bằng cứ nói thẳng.

"Anh xác định anh muốn biết?"

"Có ý gì?" Trí Nghiên quả nhiên đã nghe ra trong lời nói của cô còn có ý khác.

Hiếu Mẫn từ từ kéo cổ áo xuống, để lộ ra phần vẫn bị che khuất, trên phần cổ trắng nõn có một vết dây ứ máu ghê rợn, tựa như một con rắn quấn chặt một vòng xung quanh.

"Trí Nghiên, anh nhìn cho kỹ đi." Giọng nói của Hiếu Mẫn vô cùng bình tĩnh nhắc nhở anh, "Cho dù trong hẻm núi đó có cái gì, đó đều là phiền phức của tôi. Nếu anh không biết thì sẽ chẳng có chuyện gì cả. Nhưng nếu anh biết rồi, đến khi đó có muốn không đếm xỉa tới cũng không dễ như vậy đâu."

Trí Nghiên nhìn chằm chằm vào vết dây kia thật lâu, không mở miệng ngay.

Nếu như nói theo kiểu xưa, anh cũng có thể coi là đã lịch lãm trên giang hồ lâu năm, đạo lý mà Hiếu Mẫn nói anh không thể không hiểu: có lúc, biết ít, thì cũng bớt phiền, không phải bí mật nào cũng hợp để thám thính hay dòm ngó, sự tò mò hại chết con mèo, có những bí mật, sẽ lấy mạng người khác.

Mà bí mật của Hiếu Mẫn, nhất định là không đơn giản.

Hiếu Mẫn biết anh ta đã bị mình làm cho lung lay, cô nhẹ nhàng đặt một cọng rơm cuối cùng lên lưng con lạc đà.

"Cho dù bản thân anh thấy không sao thì ít nhiều cũng phải nghĩ cho Miêu Miêu chứ."

Quả nhiên, vừa nhắc đến Miêu Miêu, vẻ mặt của Trí Nghiên liền biến đổi, xem ra chiếc xương sườn mềm này đã bị cô tóm trúng rồi.

"Đối với anh mà nói, tôi cũng chỉ là một kẻ xa lạ, là người ngoài, anh thực sự muốn dây vào chuyện này? Nếu thực sự muốn vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, anh xác định là anh muốn nghe chứ?"

Sau một khoảng lặng ngắn ngủn, Trí Nghiên đột nhiên đứng dậy từ trên ghế: "Tôi không muốn nghe."

Hiếu Mẫn mỉm cười: "Sáng suốt đấy."

Chẳng qua là cười mãi, cô lại thấy có chút chua xót trong lòng, mình quả nhiên là chó ghét người chê đến mức độ này, ngay cả Trí Nghiên còn không muốn nghe, xem ra nơi đây cũng chẳng ai muốn.

"Vậy cứ thế đi."

Cuộc đối thoại có thể kết thúc, Hiếu Mẫn cúi đầu kéo khóa cổ lên.

Trí Nghiên lại không nhúc nhích, sau một lúc chần chừ, anh bình tĩnh mở miệng: "Mẫn Mẫn, nếu tôi muốn cô đi, cô sẽ không để bụng chứ."

Tay của Hiếu Mẫn lập tức chững lại ở cổ áo.

"Tôi không muốn biết cô có bí mật gì, cũng không muốn biết cô đang làm gì. Nhưng so với Miêu Miêu, Vũ Mi, Hiểu Giai, thậm chí là cả đám lão Mao tử, con người cô quá phức tạp. Nếu chính bản thân cô cũng thừa nhận mình là một sự phiền phức, tôi không muốn chọc đến, nhưng cũng có quyền mời phiền phức đi chứ đúng không?"

Cổ họng Hiếu Mẫn chuyển động một chút, định nói gì đó, lời ra đến miệng lại nuốt xuống, chỉ là Trí Nghiên nói chẳng khách khí chút nào như vậy, cô đến cùng vẫn không phải là kẻ mặt dày, lần đầu tiên bị người ta đuổi ra khỏi cửa thẳng mặt như vậy, hai gò má đỏ bừng như bốc lửa.

"Tôi sẽ nói một tiếng với lão Mao tử." Trí Nghiên đứng dậy đặt chiếc ghế về vị trí cũ, "Tiền phòng của cô mấy ngày nay chúng tôi sẽ không lấy, cô thu dọn một chút rồi đi luôn hôm nay đi, tự mình bảo trọng, không tiễn."

Đôi ba câu nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong đó lại nặng trịch, từng chữ từng chữ, tựa như một cái tát quất lên mặt, Hiếu Mẫn chỉ cảm thấy bờ môi phát khô, môi trên môi dưới chạm vào nhau cũng có thể cảm thấy sự thô ráp, cô khó khăn mở miệng, giọng nói thấp đến mức gần như không nghe thấy: "Tôi không thể đi được."

"Có ý gì?" Trí Nghiên quay đầu lại, "Cái gì gọi là cô không thể đi được?"

"Bọn chúng sẽ đến tìm tôi, tôi phải ở đây chờ. Nếu như tạm thời đổi nơi khác, chưa biết chừng sẽ có biến cố, tôi tạm thời không thể đi được."

Hiếu Mẫn nhanh chóng nói ra những gì cần nói, gần như có thể cảm nhận được cơn bão tố sắp ập tới.

"Bọn chúng? Bọn chúng là ai?" Sắc mặt Trí Nghiên dần biết đổi, "Kẻ đã ra tay với cô?"

"Ừ."

Trí Nghiên giận tím mặt, anh nặng nề quăng chiếc ghế xuống đất, quát to về phía Hiếu Mẫn: "Hiếu Mẫn, CMN, cô thật quá vô sỉ!"

Ngoài cửa vọng đến giọng nói hốt hoảng của Hiểu Giiai: "Mẫn Mẫn, sao vậy? Sao vậy?!"

Trí Nghiên căn bản không buồn để ý đến Hiểu Giai, anh chỉ vào Hiếu Mẫn mắng ầm lên: "Cô biết rõ những kẻ đó sẽ đến, cô còn chẳng nói tiếng nào như không có chuyện gì cả? Ở trong quán này có bao nhiêu người như vậy, Miêu Miêu, Vũ Mi, Hiểu Giai, bọn họ phải làm sao bây giờ? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?!"

Hiếu Mẫn cắn chặt hàm răng, Hiểu Giai đứng ngoài cửa nghe không được rõ, bỗng nghe thấy tên mình, lại càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liên tiếp đấm lên cửa bùm bụp: "Này này, lại liên quan gì đến tôi hả, Trí Nghiên, có gì nói chuyện tử tế, anh đừng có cãi nhau với Mẫn Mẫn mà, anh xem, cô ấy đã bị ngã thành như thế rồi."

Lời nói của Hiểu Giai ít nhiều cũng nhắc nhở Trí Nghiên, anh tiến lên một bước, túm chặt lấy cổ áo Hiếu Mẫn kéo xốc lên, Hiếu Mẫn bị túm như vậy, thiếu chút nữa không thở nổi.

"Tôi không truy cứu con người cô tại sao lại tồi tệ như vậy nữa, " Trí Nghiên hạ giọng, "Lập tức thu dọn đồ đạc, cút."

Hiếu Mẫn ngẩng đầu lên, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, cô cố gắng đè nén cảm xúc của mình, hạ giọng khẩn cầu Trí Nghiên: "Trí Nghiên, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi đã quan sát rồi, quán trọ chỉ có hai cửa vào, đều ở dưới lầu. Đến lúc đó mọi người cứ ở trên lầu không đi xuống là sẽ không sao cả."

"Cái con em cô!" Trí Nghiên rõ ràng bị cô làm cho tức điên lên, "Ngay cả mấy cửa vào cô cũng đã quan sát rồi, cô tưởng cô là ai chứ, đang đóng vai 007 à, cô có tư cách gì?!"

Càng nói càng tức, đến cuối cùng không kiềm chế được, đẩy mạnh cô ra.

Hiếu Mẫn không đứng vững, lúc lùi về phía sau lại vấp phải thành giường, ngã phịch xuống đất.

Quán trọ của Mao Ca kết cấu toàn bằng gỗ, tầng hai dùng ván gỗ, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ gây ra tiếng vang rất lớn, một người trên dưới trăm cân lại va chạm như vậy, cả tầng lầu đều rung lên một cái.

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Trí Nghiên không ngờ tới cú đẩy này lại có thể xô ngã cô, trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn. Mà Hiểu Giai ngoài cửa đã hoàn toàn hoảng sợ, cô không nhìn thấy tình hình trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng động lớn như vậy, thế nhất định là đã ầm ĩ đến long trời lở đất rồi, trong chốc lát trí tưởng tượng bay xa, trong đầu nhanh chóng hiện lên những cảnh tượng máu me đầy đất, gần như mất đi ngôn ngữ trong nháy mắt, trái tim gần như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

Hiếu Mẫn nằm trên mặt đất, không hề cảm thấy đau đớn, nước mắt rốt cục cũng không kìm nổi, từng giọt từng giọt rớt trên mặt đất, nhanh chóng đọng lại cùng với lớp bụi trên sàn gỗ, thoạt nhìn có chút vẩn đục. Hiếu Mẫn tự giễu cười một tiếng, nhắm chặt mắt, nén nước mắt trong khóe mắt lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra chống tay vịn vào giường ngồi dậy, cô ngẩng đầu lên nhìn Trí Nghiên, Trí Nghiên vẫn đứng đó, từ góc độ này nhìn qua, vô cùng cao lớn, khí thế như muốn chèn ép cô xuống dưới lòng đất.

Hiếu Mẫn mấp máy môi, giọng nói rất nhẹ, "Coi như là giúp tôi một lần, được không?"

Trí Nghiên không nói chuyện ngay, mặt đầy vẻ phức tạp nhìn Hiếu Mẫn, môi mím chặt, dường như đang cân nhắc xem đến tột cùng có nên giúp hay không, có thể giúp được hay không.

Hiếu Mẫn không nói gì thêm nữa, chỉ ôm gối ngẩng đầu nhìn anh ta.

Trong khoảng lặng ngắn ngủn, ngoài cửa bỗng vọng đến tiếng thét chói tai của Hiểu Giai: "Anh Mao Ca mau lại đây, cứu mạng với, Trí Nghiên sắp giết người rồi!"

Hai người bên trong phòng nhất thời không kịp phản ứng lại, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Hiếu Mẫn hồi hồn trước, phì một tiếng bật cười, vừa cười đã không khép miệng lại được, cứ cười không ngớt cho đến khi đau cả bụng.

Cái cô Hiểu Giai hâm hâm dở dở này, sao trước kia không phát hiện ra cô ta đáng yêu như vậy nhỉ?

Trí Nghiên cũng lập tức hồi hồn, chắc anh cũng không còn gì để nói, chỉ tức giận quay ra cửa quăng một câu: "Có bệnh!"

Nhưng dù là có bệnh thật hay là có bệnh giả thì cái cổ họng này của Hiểu Giai vẫn có uy lực tương đối vĩ đại, cộng thêm cú ngã của Hiếu Mẫn khi nãy đã sớm kinh động đến người ở dưới lầu, chiếc cầu thang bằng gỗ lại nhanh chóng vọng đến những tiếng bước chân lộn xộn, giọng của Mao Ca là lớn nhất, trong giọng nói có thể thấy rõ sự suy sụp: "Thế này là thế nào?"

Hiếu Mẫn lại bật cười.

Cô nhớ đến bộ phim truyền hình Hoàn Châu Cách Cách chiếu khắp cả nước rất lâu trước kia, mỗi lần đám Tiểu Yến Tử gây họa gì đó, vị Hoàng A Mã kia đều mặt đầy vẻ suy sụp mà chạy ra chạy vào, lời thoại cũng giống Mao Ca.

Thế này là thế nào....

Cô cười mãi, cười mãi, cười đến ra nước mắt, lúc ngẩng đầu lên, Trí Nghiên đang dùng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn cô.

Cũng không hiểu tại sao, nhìn cô chật vật như vậy, hốc mắt đỏ bừng ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười, cơn tức của Trí Nghiên lại không phun ra nổi, trước khi đám Mao Ca đập cửa thùm thụp đinh phá cửa vào, anh hỏi Hiếu Mẫn: "Nếu liên lụy đến những người khác, xảy ra chuyện không may thì làm sao?"

Hiếu Mẫn bình tĩnh nhìn vào mắt Trí Nghiên: "Nếu xảy ra chuyện không may, tôi sẽ đền mạng."

Trí Nghiên im lặng.

Đúng lúc đó, cái then cửa vốn không được bền chắc đã bị bên ngoài tông cho gãy, một đám người phá cửa mà vào, Mao Ca đi đầu tiên thiếu chút nữa không thu chân lại được.

Có điều anh ta nhanh chóng phanh lại. Cặp mắt của Mao Ca nhìn chằm chằm vào Hiếu Mẫn đang ngồi dưới đất, nhìn khóe mắt thâm tím và đôi môi còn dính tơ máu của cô, nhìn xong lại quay ra nhìn Trí Nghiên, sau đó anh ta lập tức nói lắp: "Chú... chú chú, đây là do chú... đánh?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro