Chương 5: Tiếng gió thì thầm
Tro bụi bám đầy trên vai Diệp Vô Niệm, như những giọt lệ xám của trời đất rơi lả tả giữa cơn gió lạnh. Hắn bước đi, từng bước nặng nề đạp lên nền đất chết của cánh rừng tro tàn, để lại một vệt máu dài phía sau – máu từ vết thương sau lưng, đỏ thắm như hoa đào nở giữa mùa đông, thấm ướt lớp áo choàng rách nát. Tay phải hắn nắm chặt mảnh kiếm gãy, máu khô của kẻ thù loang lổ trên lưỡi kiếm, hòa lẫn với tro bụi, như một bức tranh đỏ xám vẽ nên số phận của kẻ sống sót. Hơi thở hắn nặng nhọc, phả ra thành từng làn khói trắng giữa không khí lạnh lẽo, mỗi hơi thở là một tiếng ho khan vì khói bụi xộc lên mũi, làm hắn nhăn mặt.
Đôi mắt hắn, sâu thẳm và mờ mịt như vực tối, nhìn về phía trước, nơi bóng tối của cánh rừng dần nuốt chửng ánh sáng. Hắn không chạy, dù tiếng bước chân của quân đoàn Miền Tham vẫn vang lên từ xa, dồn dập và đều đặn, như nhịp trống báo tử đuổi theo sau lưng. Hắn không né, dù biết tiểu Nhạn – đứa trẻ hắn đã cứu, đã ôm – đang dẫn đường cho đám thợ săn ấy. Hắn chỉ bước, bước vào bóng tối, như một bóng ma lạc lối giữa tro tàn, không biết mình đi đâu, chỉ biết rằng dừng lại là chết.
Hắn không nhớ mình là ai, không biết tại sao mình bị gọi là Huyết Ma, không hiểu tại sao mình giết người nhanh đến vậy, mạnh đến vậy, như một con thú hoang không cần suy nghĩ. Hắn chỉ biết rằng, trong Thiên Hoang Giới này, sống là một lời nguyền, và hắn đang mang lời nguyền ấy trên đôi vai gầy gò của mình.
Hắn dừng lại khi nhìn thấy một khe hẹp giữa hai tảng đá lớn, đen kịt và sâu thẳm, như miệng của một con quái vật đang há ra chờ đợi. Gió thổi qua khe đá, rít lên thành tiếng, như tiếng thì thầm của đất trời, gọi hắn vào trong. Hắn ngập ngừng, tay trái ôm vết thương, máu chảy qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống đất, vang lên tiếng "tí tách" khô khốc. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của quân đoàn ngày càng gần, tiếng giáp sắt va chạm leng keng, tiếng hét của gã thợ săn vang vọng giữa rừng tro: "Hắn không thoát được đâu! Tìm hắn!" Hắn không còn lựa chọn. Hắn cúi người, chui qua khe đá, để bóng tối nuốt chửng mình như nước nuốt chửng một hòn đá rơi.
Bên trong là một hang động sâu, lạnh lẽo và ẩm ướt, không khí nặng mùi đất và tro cũ. Ánh sáng từ bên ngoài chỉ lọt qua khe đá một chút, mờ nhạt như ánh trăng bị mây che khuất, chiếu lên những bức tường đá gồ ghề, lấp loáng nước đọng. Hắn bước đi, đôi giày rách đạp lên nền đá, phát ra tiếng "cộp cộp" nhỏ vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Hắn cảm nhận được gió – không phải gió từ bên ngoài, mà gió từ sâu trong hang, thổi qua mặt hắn, lạnh buốt như băng, nhưng mang theo một âm thanh kỳ lạ, như tiếng thì thầm của hàng ngàn giọng nói hòa lẫn vào nhau.
Hắn quỳ xuống, tay trái chống xuống nền đá, tay phải vẫn nắm chặt mảnh kiếm gãy, như một vật duy nhất giữ hắn tỉnh táo giữa bóng tối. Hắn thở dốc, ngực phập phồng, mỗi hơi thở là một tiếng rên khẽ vì cơn đau từ vết thương sau lưng. Máu vẫn chảy, thấm xuống nền đá, tạo thành một vũng nhỏ đỏ thắm, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt như một viên ngọc giữa bóng tối. Hắn nhắm mắt, để tiếng gió len qua mái tóc bạc, thổi qua tai hắn, và trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy – không phải tiếng gió, mà tiếng của quá khứ.
"Diệp Vô Niệm," một giọng nói vang lên, không phải từ trong đầu hắn như trước, mà từ tiếng gió, dịu dàng nhưng đau đớn, như tiếng của một người phụ nữ gọi tên hắn giữa cơn mưa lạnh. Hắn mở mắt, đôi đồng tử co lại, nhìn quanh hang động, nhưng chỉ có bóng tối và tiếng gió. Hắn nhắm mắt lần nữa, để tiếng gió kéo hắn vào một ký ức mơ hồ, như những cánh hoa rơi lác đác giữa cơn bão.
Hắn thấy lửa – ngọn lửa cao ngút trời, đỏ rực như máu, nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Hắn thấy những ngôi nhà gỗ bốc cháy, mái tranh sụp xuống thành tro, khói đen cuộn lên bầu trời như những con rắn khổng lồ. Hắn nghe tiếng hét – tiếng hét của đàn bà, tiếng khóc của trẻ con, tiếng cầu xin của người già vang vọng giữa biển lửa. "Diệp Vô Niệm, chạy đi!" Một giọng nói vang lên, yếu ớt nhưng kiên định, như tiếng của một người mẹ ôm con mình lần cuối trước khi ngọn lửa liếm qua da thịt. Hắn thấy một bóng dáng nhỏ bé, tóc đen tung bay, chạy qua lửa, tay cầm một con dao nhỏ, nhưng rồi ngã xuống, bị khói và tro chôn vùi.
Hắn ngửi thấy mùi máu – mùi tanh nồng xộc lên mũi, hòa lẫn với khói lửa, làm hắn muốn nôn mửa. Hắn thấy chính mình, đứng giữa biển lửa, tay cầm kiếm, máu chảy dài từ lưỡi kiếm xuống đất, đỏ thắm như hoa đào nở giữa mùa đông. Hắn mặc áo đen, tóc bạc tung bay trong gió, đôi mắt không chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lẽo và trống rỗng. Hắn nhìn những xác người xung quanh – đàn ông, phụ nữ, trẻ con – máu họ thấm vào đất, hòa lẫn với tro bụi, như một bản đồ của sự chết chóc. Hắn không biết tại sao mình ở đó, không biết tại sao mình giết họ, nhưng đôi tay hắn – đôi tay ấy nhớ. Chúng biết cách cầm kiếm, biết cách giết, như một bài hát cũ thuộc nằm lòng.
Hắn hét lên, tiếng hét xé tan không gian tĩnh lặng của hang động, vang vọng giữa những bức tường đá như tiếng thú hoang gầm lên giữa đêm đen. Hắn đấm mạnh tay xuống nền đá, một cú, hai cú, rồi ba cú, mỗi lần là một tiếng "thịch" nặng nề, máu từ khớp tay rỉ ra, hòa lẫn với máu từ vết thương sau lưng. Hắn không muốn tin, nhưng tiếng gió thì thầm không ngừng, như một lời nguyền kéo hắn trở lại quá khứ mà hắn không muốn nhớ. "Gia tộc của ngươi đã cháy thành tro," tiếng gió nói, lạnh lẽo và tàn nhẫn. "Ngươi là kẻ sống sót duy nhất, kẻ mang lời nguyền của máu và lửa."
Hắn ôm đầu, móng tay cào mạnh vào da đầu, để lại những vệt đỏ rướm máu, như muốn đào bới ký ức từ cái đầu trống rỗng của mình. Hắn cảm thấy cô đơn, cô đơn hơn bao giờ hết, như một bóng ma lạc lối giữa tro tàn, không có ai bên cạnh, không có nơi để về. Hắn tự hỏi: "Ta đã làm gì? Tại sao ta sống?" Nhưng tiếng gió không trả lời, chỉ thì thầm, thì thầm mãi, như một bài ca không hồi kết về sự mất mát và nỗi đau.
Hắn đứng dậy, chậm rãi, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố đứng vững. Hắn bước sâu hơn vào hang, để tiếng gió dẫn đường, để bóng tối che giấu hắn khỏi quân đoàn Miền Tham đang săn đuổi bên ngoài. Hắn không biết mình đi đâu, chỉ biết rằng chạy là cách duy nhất để sống, dù sống trong Thiên Hoang Giới này chẳng khác gì chết. Hang động ngày càng sâu, không khí ngày càng lạnh, nước đọng trên tường đá nhỏ giọt xuống nền, vang lên tiếng "tí tách" hòa lẫn với tiếng gió, như một bản hòa tấu của sự cô độc.
Hắn dừng lại khi nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt phía trước, không phải ánh sáng tự nhiên, mà ánh sáng của lửa – ngọn lửa xanh lè, cháy trên những ngọn đuốc cắm vào tường đá. Hắn bước tới, tay ôm vết thương, máu chảy qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống đất, để lại một vệt đỏ dài phía sau. Hắn nhìn thấy một hành lang đá, rộng hơn, được đục đẽo cẩn thận, dẫn vào sâu hơn trong hang. Hắn nghe thấy tiếng gió mạnh hơn, nhưng giờ đây không còn là tiếng thì thầm nữa, mà là tiếng rít, tiếng gầm, như tiếng của một con quái vật đang thở trong bóng tối.
"Diệp Vô Niệm," giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu hắn, lạnh lẽo và tàn nhẫn. "Ngươi nghĩ mình trốn được sao? Ngươi vừa bước vào miệng sói." Hắn giật mình, quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng tối sau lưng. Hắn bước nhanh hơn, đôi giày rách đạp lên nền đá, phát ra tiếng "cộp cộp" dồn dập, tim hắn đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực.
Hành lang dẫn hắn đến một hang động lớn, rộng như một đấu trường, ánh sáng từ những ngọn đuốc xanh chiếu lên những bức tường đá khắc đầy ký tự kỳ lạ – những ký tự xoắn xuýt, như những con rắn bò qua đá, lấp lánh dưới ánh lửa. Hắn dừng lại, thở dốc, tay ôm vết thương, máu chảy qua kẽ ngón tay, rơi xuống đất, vang lên tiếng "tí tách" giữa không gian tĩnh lặng. Hắn nhìn quanh, và rồi hắn nghe thấy – tiếng bước chân, không phải từ phía sau, mà từ phía trước, từ những góc tối của hang động.
Hàng chục bóng người bước ra, giáp đen lóe sáng dưới ánh đuốc, trường thương trong tay họ vung lên, mũi thương nhắm thẳng vào hắn. Một gã cao lớn, vai rộng như núi, bước lên phía trước, chiếc áo choàng đỏ rách rưới tung bay trong gió – chính là gã thợ săn từ cánh rừng. Bên cạnh hắn là tiểu Nhạn, tay cầm con dao nhỏ loang lổ máu, đôi mắt lạnh lẽo như băng, nhìn hắn không chút cảm xúc.
"Ngươi tưởng hang này là nơi trốn sao, Huyết Ma?" Gã thợ săn cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa hang động, lạnh lẽo như tiếng gió mùa đông thổi qua những ngôi mộ hoang. "Đây là lối vào căn cứ của Miền Tham. Ngươi tự đưa mình vào bẫy. Lưới đã giăng, và ngươi không thoát được đâu."
Diệp Vô Niệm đứng đó, tay cầm kiếm run rẩy, hơi thở nặng nhọc phả ra thành từng làn khói trắng. Hắn nhìn gã thợ săn, nhìn tiểu Nhạn, nhìn đám người đang bao vây hắn, và lòng hắn bỗng trống rỗng hơn bao giờ hết. Hắn đã trốn, đã chạy, đã hy vọng tìm được một nơi để thở, nhưng hang động này – nơi tiếng gió thì thầm kể lại quá khứ – lại là cái bẫy cuối cùng. Hắn cười, một nụ cười cay đắng, trống rỗng, như tiếng gió thổi qua tro tàn, vang vọng giữa hang động lạnh lẽo.
Hắn không nói gì, chỉ bước tới, mảnh kiếm gãy trong tay sáng lóe dưới ánh đuốc, sẵn sàng đối mặt với số phận của mình – một kẻ lạc lối, một bóng ma giữa tro tàn, một Huyết Ma không biết mình là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro