Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lưới giăng

Máu từ vết thương sau lưng Diệp Vô Niệm chảy xuống, thấm đỏ lớp áo choàng rách nát, từng giọt nhỏ xuống nền tro bụi, đỏ thắm như những cánh hoa rơi giữa cơn bão xám, mỗi giọt là một nhịp đập của sự sống đang rời bỏ hắn. Hắn đứng đó, tay phải nắm chặt mảnh kiếm gãy, hơi thở nặng nhọc phả ra thành từng làn khói trắng giữa không khí lạnh lẽo của cánh rừng tro tàn. Đôi mắt hắn, sâu thẳm và mờ mịt, nhìn đám thợ săn đang lao tới từ mọi hướng – giáp đen lóe sáng dưới ánh sáng mờ nhạt, trường thương trong tay họ vung lên như những mũi tên định mệnh, nhắm thẳng vào hắn. Gió thổi qua, cuốn tro bụi bay mù mịt, như một bức màn che giấu tử thần và kẻ sống sót, nhưng không che được tiếng bước chân dồn dập, đều đặn, như nhịp tim của đất trời đập nhanh hơn trước cơn ác mộng.


Hắn gầy, xương vai nhô lên dưới lớp áo rách, mái tóc bạc trắng dính bết mồ hôi và máu, lòa xòa trước mặt, làm gương mặt hắn trông mờ ảo như bóng ma giữa tro tàn. Nhưng đôi tay hắn – đôi tay ấy lại mạnh mẽ, thô ráp, chai sần, như được sinh ra để cầm kiếm, để lấy mạng người mà không cần lý do. Hắn không muốn giết nữa, không sau khi tiểu Nhạn – đứa trẻ hắn đã ôm, đã tin – đâm dao vào lưng hắn. Hắn cảm thấy tim mình lạnh đi, không phải vì cơn đau từ vết thương, mà vì nụ cười cay đắng vẫn còn đọng trên môi hắn. Hắn đã muốn cứu nó, nhưng nó lại bán hắn cho đám thợ săn này. Trong Thiên Hoang Giới, lòng tốt là lưỡi dao sắc nhất, và hắn vừa học được điều đó bằng chính máu của mình.


Gã thợ săn cao lớn, kẻ dẫn đầu đám người, bước tới gần hơn, chiếc áo choàng đỏ rách rưới tung bay trong gió như cánh chim săn mồi, vằn vện những vết máu của kẻ thù trước đó. Hắn cao hơn Lãnh Phong, vai rộng như núi, giáp đen loang lổ vết máu khô, như dấu tích của hàng trăm kẻ đã ngã xuống dưới tay hắn. Khuôn mặt hắn ẩn sau mặt nạ sắt, nhưng đôi mắt trắng dã lộ ra ánh lên sự tàn nhẫn và đắc thắng, như con sói vừa ngửi thấy mùi máu tươi. Hắn giơ tay, ra hiệu cho đám thợ săn dừng lại, rồi cất giọng trầm đục, vang vọng như tiếng chuông đồng gõ giữa đêm đen: "Huyết Ma, ngươi đã giết Lãnh Phong, giết cả đội của hắn. Nhưng lưới của Miền Tham đã giăng sẵn. Ngươi không thoát được đâu."


Diệp Vô Niệm không đáp. Hắn chỉ đứng đó, tay ôm vết thương sau lưng, máu chảy qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống đất, vang lên tiếng "tí tách" khô khốc. Hắn nhìn gã thợ săn, nhìn tiểu Nhạn đứng bên cạnh hắn – đôi mắt lạnh lẽo, tay vẫn nắm chặt con dao nhỏ loang lổ máu của hắn. Hắn không giận nó, không căm hận nó. Hắn chỉ cảm thấy trống rỗng, như cái hố không đáy trong lòng hắn vừa sâu thêm một tầng nữa. Hắn thở sâu, ngực phập phồng, mỗi hơi thở là một tiếng rên khẽ vì cơn đau lan tỏa từ lưng lên vai, nhưng hắn không quan tâm. Hắn biết mình không thể chạy, không phải vì hắn yếu, mà vì hắn mệt – mệt với việc không biết mình là ai, mệt với việc bị săn đuổi như con thú hoang.


"Ngươi muốn gì?" Hắn hỏi, giọng khản đặc, khô khốc như đất nứt nẻ, vang lên giữa không gian tĩnh lặng như một lời cầu xin không ai nghe thấy. Hắn nhìn thẳng vào gã thợ săn, đôi mắt mờ mịt nhưng ánh lên một tia sáng kỳ lạ – không phải sợ hãi, không phải giận dữ, mà là sự cô độc, sâu thẳm và lạnh lẽo.


Gã thợ săn cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa cánh rừng tro tàn, lạnh lẽo như tiếng gió mùa đông thổi qua những ngôi mộ hoang. "Muốn gì? Ta muốn đầu ngươi, Huyết Ma. Ngươi là kẻ bị nguyền rủa, kẻ mang dị năng không ai kiểm soát được. Miền Tham sẽ trả giá cao để có được ngươi – sống hay chết." Hắn xoay cây thương trong tay, mũi thương lóe sáng dưới ánh sáng mờ nhạt, để lại một vệt sáng bạc giữa không trung. "Nhưng ta thích chết hơn. Sạch sẽ hơn."


Hắn ra hiệu, và đám thợ săn đồng loạt lao tới, trường thương vung lên như một cơn mưa sắt, nhắm thẳng vào Diệp Vô Niệm từ mọi hướng. Hắn đứng đó, bất động, đôi mắt như hai đốm lửa cháy âm ỉ trong bóng tối, không chút sợ hãi. Tiếng gió rít hòa lẫn với tiếng giáp sắt va chạm, không khí nặng nề như đè ép lên vai hắn. Mũi thương đầu tiên lao đến, sắc bén và hung bạo, cách ngực hắn chỉ một gang tay, hơi lạnh từ kim loại phả vào da thịt qua lớp áo rách, như một lời cảnh báo cuối cùng.


Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc đó, một sức mạnh bùng nổ từ trong hắn, dữ dội như ngọn núi lửa phun trào. Hắn không lùi bước, cũng không né ngang, mà tiến thẳng về phía trước, đối đầu trực diện với mũi thương. Tay phải hắn giơ cao, mảnh kiếm gãy rung lên như cảm nhận được cơn thịnh nộ của chủ nhân. Với một cú đánh nhanh như chớp, hắn đập mạnh vào thân thương, lệch hướng mũi thương, khiến nó cắm phập xuống đất bên cạnh, phát ra âm thanh trầm đục như tiếng đất trời rên rỉ. Đám thợ săn sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đôi mắt trắng dã mở to trong kinh ngạc.


Hắn lao tới, như một cơn lốc cuốn qua cánh đồng tro bụi, mảnh kiếm gãy vung lên, để lại những vệt sáng bạc lóe lên giữa không trung, tựa như những tia sét xé tan màn đêm. Một gã thợ săn giơ thương chặn lại, nhưng mảnh kiếm của hắn chém ngang qua, cắt vào cánh tay gã, máu tuôn ra như suối, bắn lên không khí, đỏ thắm giữa nền trời xám xịt. Hắn xoay người, tung cú đá mạnh vào ngực một kẻ khác, khiến gã ngã nhào ra sau, trường thương rơi xuống đất vang tiếng "keng" chói tai. Không dừng lại, hắn nhảy tới, dùng đầu gối đập thẳng vào mặt gã, máu từ mũi gã phun ra, hòa lẫn với tro bụi trên mặt đất.


Hắn tiếp tục di chuyển, không cho kẻ thù một giây nghỉ ngơi. Một gã thợ săn từ phía sau lao tới, trường thương nhắm thẳng vào lưng hắn. Hắn quay phắt lại, mảnh kiếm gãy vung lên, chém đứt đôi cây thương, để lại tiếng "rắc" khô khốc khi gỗ và kim loại vỡ tan. Gã thợ săn đứng sững, tay vẫn cầm nửa cây thương gãy, khuôn mặt lộ vẻ hoảng loạn. Hắn không cho gã cơ hội phản ứng, một nhát kiếm nữa lao tới, xuyên qua ngực gã, máu phun ra như mưa, đỏ rực giữa không gian xám xịt.


Hắn chiến đấu như một cơn cuồng phong, mỗi động tác là một điệu nhảy của tử thần, nhanh đến mức đám thợ săn không thể theo kịp. Một kẻ định chạy trốn, nhưng hắn nhảy lên, đạp vào vai một gã khác, mượn lực lao tới, chém ngang qua cổ kẻ đang bỏ chạy. Đầu gã lăn xuống đất, máu phun thành vòi, thân thể ngã xuống như một cái cây bị đốn hạ. Hắn rơi xuống đất, lăn qua tro bụi, đứng dậy, tiếp tục chém. Máu và tro bám đầy người hắn, làm hắn trông như một con quỷ từ địa ngục bước ra, tóc bạc tung bay, mắt sáng rực, tay đầy máu.


Nhưng họ quá đông. Hắn đếm nhanh trong đầu – ít nhất ba mươi tên, không kể gã dẫn đầu và tiểu Nhạn đứng phía sau. Hắn thở dốc, ngực phập phồng, mỗi hơi thở là một tiếng rên khẽ vì vết thương sau lưng. Máu từ lưng hắn chảy xuống nhiều hơn, thấm ướt áo, nhỏ xuống đất thành một vũng nhỏ đỏ thắm. Hắn cảm thấy chóng mặt, đôi chân run rẩy, nhưng hắn không dừng lại. Hắn không thể dừng lại. Nếu dừng lại, hắn sẽ chết – chết như một bóng ma không tên, không ai nhớ đến, không ai thương xót.


"Diệp Vô Niệm," giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu hắn, lạnh lẽo và tàn nhẫn, như tiếng gầm của con thú bị nhốt. "Ngươi yếu quá. Ngươi sẽ chết nếu không để ta giúp ngươi." Hắn không đáp, nhưng đôi mắt hắn bỗng sáng lên, không còn mờ mịt nữa, mà ánh lên một tia sáng hoang dại, như ngọn lửa bùng cháy giữa băng giá. Hắn không biết giọng nói ấy là gì, không biết sức mạnh ấy từ đâu đến, nhưng hắn cảm nhận được nó – một luồng sức mạnh nóng rực, cuồn cuộn trong cơ thể, từ tim lan ra khắp các mạch máu, làm đôi tay hắn ngừng run, làm vết thương sau lưng bớt đau.


Hắn hét lên, tiếng hét xé tan không gian tĩnh lặng, vang vọng như tiếng thú hoang gầm lên giữa đêm đen. Hắn lao tới, mảnh kiếm gãy trong tay vung lên nhanh hơn, mạnh hơn, mỗi nhát là một đường sáng bạc xé toạc không khí, như những tia sét giận dữ của trời đất. Một gã thợ săn giơ thương chặn, nhưng mảnh kiếm gãy cắt đôi cây thương, đâm xuyên qua giáp đen, để lại một tiếng "rắc" khô khốc khi xương vỡ. Máu bắn lên mặt hắn, nhưng hắn không chớp mắt. Hắn xoay người, chém ngang, hai gã khác ngã xuống, máu phun ra như suối, đỏ thắm giữa tro xám.


Hắn không còn là con người nữa. Hắn là một cơn gió, một ngọn lửa, một bóng ma giữa tro tàn, giết chóc mà không suy nghĩ, không cảm xúc. Đám thợ săn hét lên, nhưng tiếng hét của họ bị át đi bởi tiếng kiếm quang, tiếng máu rơi, tiếng gió rít. Hắn nhảy lên, đạp vào ngực một gã, mượn lực lao tới gã khác, mảnh kiếm gãy đâm xuyên qua cổ, máu phun ra như mưa. Hắn rơi xuống đất, lăn một vòng qua tro bụi, đứng dậy, chém tiếp. Máu và tro bám đầy người hắn, làm hắn trông như một con quỷ từ địa ngục bước ra, tóc bạc tung bay, mắt sáng rực, tay đầy máu.


Cuối cùng, chỉ còn gã dẫn đầu và tiểu Nhạn đứng đó, cách hắn không xa. Hắn thở dốc, tay ôm vết thương, máu chảy qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống đất, hòa lẫn với máu của kẻ khác. Hắn nhìn gã thợ săn, nhìn cây thương sáng lóe trong tay hắn, và rồi hắn nhìn tiểu Nhạn – đứa trẻ mà hắn đã cứu, đứa trẻ mà hắn đã ôm, đứa trẻ mà hắn đã tin. Nó không chết. Nó không ngã xuống giữa trận chiến như hắn tưởng. Nó đứng đó, tay cầm con dao nhỏ, đôi mắt lạnh lẽo như băng, không chút sợ hãi, không chút hối hận.


Gã thợ săn cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa cánh rừng tro tàn, lạnh lẽo và đắc thắng. "Ngươi giỏi lắm, Huyết Ma. Nhưng ngươi không thoát được đâu. Tiểu Nhạn đã gọi thêm quân. Ngươi sẽ chết ở đây, giữa tro tàn này." Hắn giơ tay, và từ phía xa, tiếng bước chân dồn dập vang lên lần nữa, nặng nề và đều đặn, như nhịp trống báo tử.


Diệp Vô Niệm đứng đó, tay cầm kiếm run rẩy, hơi thở nặng nhọc. Hắn nhìn tiểu Nhạn, nhìn đôi mắt lạnh lẽo của nó, và lòng hắn bỗng trống rỗng hơn bao giờ hết. Hắn đã thắng trận chiến này, nhưng hắn không thoát được lưới giăng của Miền Tham. Đứa trẻ không chết, không yếu ớt như hắn nghĩ. Nó là kẻ dẫn đường, kẻ cầm dây kéo hắn vào cái chết.


Hắn quay người, bước đi, từng bước nặng nề đạp lên tro bụi, để lại một vệt máu dài phía sau. Hắn không chạy, không né. Hắn chỉ bước, bước vào bóng tối của cánh rừng tro tàn, nơi tiếng bước chân của quân đoàn Miền Tham ngày càng gần, nơi tiểu Nhạn và gã thợ săn đứng nhìn bóng lưng hắn khuất dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro