Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Đứa trẻ lạc loài




Thiên Hoang Giới không phải nơi dành cho kẻ yếu. Đó là vùng đất bị xé toạc bởi trời và đất, nơi gió không chỉ thổi mà còn gầm gừ như thú hoang, nơi nước không chỉ chảy mà còn nuốt chửng như quái vật dưới vực sâu, nơi con người không chỉ sống mà còn tranh đoạt để tồn tại bằng máu và nước mắt. Sáu miền phân cách thế giới này, mỗi miền là một gương mặt của nhân tính, được khắc sâu vào đá và xương: Miền Tham, nơi kẻ mạnh giẫm lên xác kẻ yếu để vươn tới quyền lực, nơi những ngôi làng bị thiêu rụi chỉ vì một mảnh dị năng quý hiếm; Miền Ái, nơi tình người bị bóp méo thành ảo ảnh ngọt ngào, nơi những kẻ sống trong hạnh phúc giả tạo không biết mình là nô lệ; Miền Sân, nơi cơn giận cháy thành biển lửa không bao giờ tắt, nơi những trận chiến kéo dài hàng thế kỷ chỉ vì một lời xúc phạm; Miền Si, nơi kẻ điên cuồng chạy theo những giấc mơ không có thật, nơi những thành phố rực rỡ được xây trên cát lún; Miền Hận, nơi lòng thù hận đâm rễ sâu hơn cả cỏ dại, nơi máu chảy thành sông để trả nợ máu; và Miền Vô, nơi hư không nuốt lấy mọi cảm xúc, để lại những linh hồn trống rỗng lang thang như bóng ma dưới bầu trời không sao.


Truyền thuyết kể rằng sáu miền này từng là một, được tạo ra bởi Thiên Hoàng, một vị thần mang hình hài con người, người cầm kiếm đứng giữa cơn đại hồng thủy ngàn năm trước. Hắn đã dùng chính tâm hồn mình để chia cắt đất trời, dựng lên sáu bức tường vô hình ngăn chặn dòng nước tử thần. Nhưng cái giá của sự chia cắt ấy là sự tan vỡ của chính hắn – tâm hồn hắn vỡ thành sáu mảnh, mỗi mảnh hóa thành một Thần Chủ, cai quản một miền bằng sức mạnh hút từ lòng người: tham lam, yêu thương, giận dữ, si mê, thù hận, và vô cảm. Thiên Hoang Giới từ đó trở thành đấu trường của nhân tính, nơi mỗi bước chân là một vết máu, mỗi ánh mắt là một lời nguyền, mỗi hơi thở là một lời cầu xin không ai nghe thấy.


Diệp Vô Niệm không biết gì về thế giới này. Hắn không nhớ mình đến từ đâu, không biết mình thuộc về miền nào, không biết cái tên "Huyết Ma" mà kẻ khác gọi hắn có ý nghĩa gì. Hắn chỉ biết rằng, giữa cánh rừng tro tàn của Miền Tham, hắn đã giết người – giết bằng đôi tay run rẩy, giết bằng mảnh kiếm gãy loang lổ máu khô, giết bằng một bản năng mà hắn không thể gọi tên, như con thú hoang bị dồn vào chân tường. Hắn không biết tại sao mình sống, nhưng hắn biết rằng, trong thế giới này, sống là một lời nguyền còn đáng sợ hơn chết.


Tro bụi rơi lả tả quanh Diệp Vô Niệm, phủ lên vai hắn như những giọt lệ xám của trời đất, lạnh lẽo và nặng nề. Hắn đứng giữa đống xác, tay phải nắm chặt mảnh kiếm gãy, máu từ những kẻ thợ săn vẫn còn ấm, chảy qua kẽ ngón tay, đỏ thắm như hoa đào nở giữa mùa đông, nhỏ giọt xuống đất vang lên tiếng "tí tách" khô khốc. Hơi thở hắn nặng nhọc, phả ra thành từng làn khói trắng giữa không khí lạnh lẽo của cánh rừng tro tàn, mỗi hơi thở là một tiếng ho khan vì khói bụi xộc lên mũi, làm hắn nhăn mặt. Đôi mắt hắn, sâu thẳm và mờ mịt như vực tối, nhìn xuống đứa trẻ co ro dưới gốc cây cháy đen – đôi mắt đỏ hoe, gương mặt lem luốc tro và mồ hôi, và ánh nhìn căm hận như ngọn lửa cháy âm ỉ dưới lớp tro, không tắt dù gió có thổi mạnh đến đâu.


Hắn không biết tại sao mình không giết nó. Hắn đã giết những kẻ khác, giết nhanh, giết gọn, như một con thú không cần suy nghĩ, không cần cảm xúc. Nhưng tiếng khóc của nó – nhỏ bé, yếu ớt, như tiếng gió thổi qua kẽ lá khô giữa đêm đen – đã làm tim hắn thắt lại, như ai đó vừa nhét một hòn đá lạnh vào lồng ngực, nặng trĩu và buốt giá. Hắn bước tới, đôi giày rách đạp lên tro bụi, phát ra tiếng "xoẹt" khô khốc, mỗi bước là một tiếng vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, như tiếng trống trận từ xa vọng lại. Mái tóc bạc trắng của hắn tung bay trong gió, dính bết mồ hôi và máu, lòa xòa trước mặt, che đi ánh sáng yếu ớt của bầu trời xám xịt, làm gương mặt hắn trông mờ ảo như bóng ma. Hắn gầy, xương vai nhô lên dưới lớp áo choàng rách, từng đường gân xanh nổi rõ trên đôi tay khẳng khiu, nhưng bàn tay hắn – bàn tay ấy lại mạnh mẽ, thô ráp, chai sần, như được sinh ra để cầm kiếm, để lấy mạng người mà không cần lý do.


Hắn dừng lại cách đứa trẻ vài bước chân, mảnh kiếm gãy trong tay vẫn nhỏ máu, rơi xuống đất, vang lên tiếng "tí tách" như mưa nhỏ giữa cơn bão im lặng. Hắn nhìn nó, nhìn đôi mắt đỏ hoe, nhìn nước mắt chảy dài trên gương mặt lem luốc, và lòng hắn bỗng run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác kỳ lạ – một cảm giác mà hắn không nhớ mình từng có, như ngọn gió ấm thổi qua cánh đồng tro tàn lạnh lẽo. Đứa trẻ nhỏ bé, không quá mười tuổi, mặc áo vải rách nát, từng mảnh vải cháy xém dính chặt vào da vì mồ hôi và bụi đất. Tóc nó đen nhánh, bết lại thành từng lọn, che khuất một bên mắt, nhưng không che được ánh nhìn sắc lạnh bên dưới. Đôi tay nó ôm chặt lấy đầu gối, run rẩy như lá khô trong gió, móng tay ngắn ngủn bám đầy đất, như vừa đào bới thứ gì đó để sống sót.


"Đừng khóc," hắn nói, giọng khản đặc, khô khốc như đất nứt nẻ dưới chân, vang lên giữa không gian tĩnh lặng như một lời cầu xin không ai nghe thấy. Hắn không biết mình nói để làm gì, không biết mình đang an ủi nó hay an ủi chính mình. Hắn vươn tay trái ra, định chạm vào vai nó, nhưng ngón tay hắn run run, dừng lại giữa không trung. Tay hắn đầy máu, đỏ thắm như hoa, nhưng tanh nồng như cái chết, từng giọt máu khô bong tróc như vảy rồng rơi xuống đất. Hắn rụt tay lại, nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến mức rướm máu, để lại những vệt đỏ nhỏ trên da. Hắn nhìn nó, nhìn đôi mắt đỏ hoe, và trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy chính mình – một kẻ lạc lối giữa tro tàn, một kẻ vừa giết người nhưng lại muốn cứu người, một kẻ không biết mình thuộc về đâu.


"Ngươi là ai?" Đứa trẻ lên tiếng, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh, như lưỡi dao mỏng cắt qua không khí, xuyên qua tiếng gió rít lên từ xa. Hắn giật mình, không phải vì câu hỏi, mà vì giọng nói ấy – yếu ớt nhưng kiên định, như ngọn gió nhỏ nhưng đủ sức thổi bay tro bụi, làm lộ ra lớp đất chết bên dưới. Hắn cúi đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn xuống đất, nơi máu và tro hòa lẫn thành một màu xám đỏ kỳ lạ, như bức tranh của một họa sĩ điên.


"Ta không biết," hắn đáp, giọng nhỏ hơn, như tiếng thì thầm của gió giữa những ngôi mộ hoang. Hắn đưa tay trái lên, chạm vào trán, như muốn đào bới ký ức từ cái đầu trống rỗng của mình, nhưng chỉ có đau đớn – từng nhịp đập trong thái dương như tiếng trống thúc giục hắn nhớ lại, nhưng hắn không nhớ được gì. "Ta không nhớ mình là ai. Nhưng ta không muốn làm hại ngươi."


Đứa trẻ im lặng, đôi mắt vẫn nhìn hắn, ánh lên một tia sáng kỳ lạ – không phải sợ hãi, không phải căm hận, mà là một thứ gì đó sâu hơn, như sự tính toán của một con thú nhỏ đang chờ thời cơ cắn lại kẻ săn mồi. Hắn không nhận ra điều đó. Hắn chỉ thấy đôi mắt đỏ hoe, thấy nước mắt chảy dài trên gương mặt lem luốc, thấy đôi tay nhỏ bé run rẩy ôm chặt lấy đầu gối, và lòng hắn bỗng mềm lại, như băng tan dưới ánh nắng yếu ớt giữa ngày đông buốt giá.


Hắn đứng dậy, quay lưng lại, nhìn đống xác xung quanh – giáp đen loang máu, trường thương gãy vụn nằm la liệt trên nền đất, như những cành khô bị bão quật ngã. Hắn thở dài, hơi thở phả ra thành làn khói trắng, tan vào không khí lạnh lẽo. "Đi đi," hắn nói, giọng khàn khàn, vang lên như tiếng chuông đồng gõ giữa đêm đen. "Nơi này không an toàn. Nếu ngươi ở lại, sẽ có thêm kẻ đến giết ta... và cả ngươi." Hắn không nhìn nó, không muốn nhìn nó. Hắn sợ rằng nếu nhìn thêm một lần nữa, hắn sẽ không thể bước đi, không thể bỏ lại nó giữa cánh rừng tro tàn này, nơi máu và bụi hòa lẫn thành một lời nguyền.


Nhưng rồi hắn nghe tiếng bước chân nhỏ bé, nhẹ nhàng, tiến lại gần hắn, như tiếng lá khô bị gió cuốn trên mặt đất. Hắn quay đầu, đôi mắt mở to khi thấy đứa trẻ đứng ngay sau lưng, cách hắn không quá một cánh tay. Đôi tay nó run rẩy, móng tay bám đầy đất, nhưng nó bất ngờ vươn lên, ôm chặt lấy eo hắn. Hắn đứng im, không biết phải làm gì, không biết phải cảm thấy gì. Đôi tay nhỏ bé của nó lạnh lẽo, run run như sắp gãy, nhưng ấm áp kỳ lạ, như ngọn lửa nhỏ le lói giữa đêm đen, thắp sáng một góc nhỏ trong lòng hắn.


Hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác lạ lùng – như ký ức mơ hồ về một mái nhà ấm áp, một bàn tay dịu dàng từng vuốt tóc hắn, một giọng nói từng gọi tên hắn giữa cơn mưa lạnh. Hắn quỳ xuống, chậm rãi ôm lấy nó, đôi tay run rẩy đặt lên vai nó, nhẹ nhàng như sợ làm vỡ thứ gì đó mong manh. Gió thổi qua, cuốn tro bụi bay mù mịt, lạnh lẽo như băng giá, nhưng giữa cơn gió ấy, hắn và đứa trẻ như hai ngọn đèn nhỏ đứng giữa bóng tối, run rẩy nhưng không tắt. Hắn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nó phả lên ngực mình, nghe tiếng tim nó đập nhanh như nhịp trống nhỏ giữa lồng ngực gầy gò.


Hắn nhắm mắt, đôi tay ôm chặt nó hơn, để hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé ấy lan qua lớp áo rách, thấm vào da thịt hắn, làm tan đi lớp băng lạnh trong lòng. Hắn không nói gì, chỉ ôm nó, để tiếng gió rít lên bên tai hòa lẫn với tiếng tim đập của cả hai. Trong khoảnh khắc ấy, hắn không còn là Huyết Ma, không còn là kẻ giết người với đôi tay đầy máu. Hắn chỉ là một người, một kẻ lạc lối tìm thấy chút ánh sáng giữa tro tàn, một kẻ tưởng rằng mình đã chết trong lòng nhưng lại cảm nhận được hơi ấm của sự sống qua đôi tay nhỏ bé ấy.


"Diệp Vô Niệm," giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu hắn, lạnh lẽo và tàn nhẫn, như tiếng gầm của con thú bị nhốt trong lồng. "Ngươi yếu đuối quá. Ngươi không xứng đáng sống." Nhưng lần này, giọng nói ấy yếu ớt hơn, như bị át đi bởi tiếng tim đập của đứa trẻ, bởi hơi ấm từ cơ thể nó truyền qua da hắn. Hắn không trả lời, không quan tâm. Hắn chỉ ôm chặt nó hơn, như thể đó là cách duy nhất để giữ mình khỏi rơi vào vực sâu của chính mình, để giữ lấy chút ánh sáng còn sót lại trong tâm hồn trống rỗng.


Nhưng rồi, một cơn đau nhói ran lên từ lưng hắn, sắc lạnh và bất ngờ, như mũi băng đâm xuyên qua da thịt. Hắn mở mắt, đôi đồng tử co lại khi cảm nhận được lưỡi dao nhỏ đâm sâu vào lưng, ngay dưới xương vai trái. Hắn buông tay, lùi lại, tay trái ôm lấy vết thương, máu đỏ thắm chảy qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống đất, hòa lẫn với tro bụi thành những vệt đỏ loang lổ. Hắn thở dốc, ngực phập phồng, mỗi hơi thở là một tiếng rên khẽ vì cơn đau lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nhìn xuống, thấy con dao nhỏ trong tay đứa trẻ – lưỡi dao loang lổ máu của hắn, sáng lóe dưới ánh sáng mờ nhạt của bầu trời xám, sắc lạnh như ánh mắt của nó lúc này.


"Ngươi..." Hắn thì thầm, giọng khản đặc, đôi mắt mờ mịt nhìn nó, không tin nổi vào những gì vừa xảy ra. Đứa trẻ đứng đó, tay cầm con dao run rẩy, nhưng đôi mắt không còn đỏ hoe, không còn nước mắt, chỉ còn sự lạnh lẽo và tàn nhẫn, như mặt hồ đóng băng giữa mùa đông. Nó bước lùi lại, đôi tay nhỏ bé nắm chặt con dao, nhưng ánh mắt kiên định, không chút do dự, như một kẻ đã quen với máu và cái chết.


Hắn quỳ xuống, tay ôm vết thương, máu chảy qua kẽ ngón tay, rơi xuống đất, đỏ thắm như hoa nở giữa tro xám. Hắn nhìn nó, nhìn gương mặt lem luốc giờ đây không còn vẻ yếu ớt, và trong đầu hắn vang lên tiếng cười khàn khàn: "Ngươi thấy chưa? Lòng tốt của ngươi là lưỡi dao đâm vào chính mình." Hắn không đáp, chỉ nhìn đứa trẻ, nhìn con dao nhỏ trong tay nó, và rồi hắn cười – một nụ cười cay đắng, trống rỗng, như tiếng gió thổi qua những ngôi mộ hoang, vang vọng giữa cánh rừng tro tàn.


Đứa trẻ rút một chiếc còi nhỏ từ trong áo, một mảnh gỗ trạm khắc thô sơ, dính đầy bụi và máu khô. Nó đưa lên miệng, thổi mạnh. Âm thanh sắc nhọn vang lên, xé tan không gian tĩnh lặng của cánh rừng, như tiếng gọi của tử thần giữa đêm đen. Hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa, nặng nề và đều đặn, như nhịp tim của đất trời đập nhanh hơn. Qua màn tro bụi, hàng chục bóng người mặc giáp đen xuất hiện, trường thương trong tay lóe sáng dưới ánh sáng mờ nhạt, mũi thương nhắm thẳng vào hắn như những mũi tên định mệnh.


Một gã cao lớn bước lên phía trước, giáp đen của hắn loang lổ vết máu khô, chiếc áo choàng đỏ rách rưới phía sau tung bay trong gió như ngọn lửa còn sót lại giữa tro tàn. Hắn cao hơn Lãnh Phong, vai rộng như núi, khuôn mặt ẩn sau mặt nạ sắt, nhưng đôi mắt trắng dã lộ ra ánh lên sự tàn nhẫn và đắc thắng. Giọng nói trầm đục vang lên, như tiếng chuông đồng gõ giữa đêm đen: "Tốt lắm, tiểu Nhạn. Ngươi đã làm tốt. Huyết Ma sẽ không thoát khỏi tay chúng ta lần này."


Diệp Vô Niệm quỳ đó, tay ôm vết thương, máu chảy qua kẽ ngón tay, rơi xuống đất, đỏ thắm như hoa, nhưng tanh nồng như cái chết. Hắn nhìn đứa trẻ – tiểu Nhạn – nhìn đôi mắt lạnh lẽo của nó, và lòng hắn bỗng trống rỗng hơn bao giờ hết. Hắn đã cứu nó, đã ôm nó, đã tin rằng mình có thể tìm thấy chút ánh sáng giữa bóng tối. Nhưng ánh sáng ấy giờ đây là lưỡi dao đâm vào lưng hắn, là tiếng còi gọi đám thợ săn đến lấy mạng hắn.


Hắn đứng dậy, chậm rãi, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố đứng vững, mảnh kiếm gãy trong tay phải run lên vì sức nặng của máu và tro. Hắn nhìn đám thợ săn đang lao tới, nhìn những mũi thương sáng lóe như ánh mắt của tử thần, và rồi hắn nhìn tiểu Nhạn – đứa trẻ mà hắn đã ôm, đứa trẻ mà hắn đã muốn cứu. Đôi mắt hắn ánh lên một tia sáng kỳ lạ – không phải giận dữ, không phải căm hận, mà là sự cô độc, sâu thẳm và lạnh lẽo, như ngọn lửa cháy giữa băng giá.


Hắn không nói gì, chỉ bước tới, từng bước nặng nề đạp lên tro bụi, để lại những dấu giày sâu hoắm trên nền đất chết. Máu từ vết thương chảy xuống lưng, thấm đỏ lớp áo rách, nhưng hắn không quan tâm. Hắn sẵn sàng đối mặt với đám thợ săn, sẵn sàng đối mặt với tiểu Nhạn, và trên hết, sẵn sàng đối mặt với chính mình – một kẻ không biết mình là ai, nhưng biết rằng, trong Thiên Hoang Giới này, lòng tốt là lưỡi dao sắc nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro