Chương 2: Săn đuổi
Tro bụi rơi lả tả quanh Diệp Vô Niệm, như những giọt lệ xám của trời đất nhỏ xuống vai hắn. Hắn đứng đó, tay phải nắm chặt mảnh kiếm gãy, máu từ cổ Lãnh Phong vẫn còn ấm, chảy qua kẽ ngón tay, đỏ thắm như hoa đào nở giữa mùa đông. Hơi thở hắn nặng nhọc, phả ra thành từng làn khói trắng giữa không khí lạnh lẽo của cánh rừng tro tàn. Đôi mắt hắn, sâu thẳm và mờ mịt, nhìn xuống thân thể bất động của Lãnh Phong – đôi mắt kẻ kia vẫn mở to, trắng dã, như không tin vào cái chết vừa ập đến nhanh như một cơn gió thoảng qua.
Hắn không cảm thấy chiến thắng. Hắn không cảm thấy gì cả. Chỉ có một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng, như cái hố không đáy hắn tự đào từ khi tỉnh dậy giữa cánh rừng này. Mái tóc bạc trắng của hắn tung bay trong gió, dính bết mồ hôi và bụi đất, lòa xòa trước mặt, che đi ánh sáng yếu ớt của bầu trời xám xịt. Hắn gầy, gầy đến mức xương vai nhô lên dưới lớp áo choàng rách, nhưng đôi tay hắn – đôi tay ấy lại run rẩy không phải vì yếu đuối, mà vì một sức mạnh kỳ lạ vừa bộc phát, sức mạnh mà chính hắn không hiểu, không kiểm soát được.
Tiếng hét vang lên từ phía sau, xé tan không gian tĩnh lặng. "Giết hắn! Báo thù cho đội trưởng!" Một đám người lao tới, giáp đen lóe sáng dưới ánh sáng mờ nhạt, trường thương trong tay họ vung lên, mũi thương nhắm thẳng vào hắn như những mũi tên định mệnh. Họ là thợ săn của Miền Tham, những kẻ sống bằng máu và cái chết, khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ sắt lạnh lẽo, chỉ để lộ đôi mắt trắng dã, ánh lên sự cuồng nộ và khát máu.
Diệp Vô Niệm quay đầu, chậm rãi, như một con thú bị dồn vào chân tường. Hắn không muốn đánh, không muốn giết, nhưng đôi chân hắn không chịu chạy. Hắn đứng yên, tay nắm chặt mảnh kiếm gãy, máu từ tay Lãnh Phong khô lại trên lưỡi kiếm, hòa lẫn với tro bụi, như một bức tranh đỏ xám vẽ nên số phận của kẻ sống sót. Hắn thở sâu, ngực phập phồng, mỗi hơi thở là một tiếng ho khan vì khói bụi xộc lên mũi. Hắn không biết mình là ai, nhưng hắn biết một điều: nếu không đánh, hắn sẽ chết.
Kẻ đầu tiên lao tới, một gã to lớn với mái tóc ngắn lộ ra sau mặt nạ, cây thương trong tay gã vung lên, mũi thép sắc nhọn xé gió lao thẳng về phía ngực hắn, tiếng rít của không khí như tiếng gầm gừ của một con thú dữ bị xích chặt vừa thoát ra. Ánh thép lóe lên nhợt nhạt, sắc bén tựa nanh vuốt tử thần giương cao, chỉ cách tim hắn một hơi thở.
Nhưng hắn đã động. Động tác của hắn nhanh như một tia chớp xé tan màn đêm, thân hình nghiêng đi, không phải là một bước đơn giản mà là một đường lướt hoàn hảo, chân khẽ điểm đất, thân trên uốn cong như cánh cung vừa bung dây. Lưỡi thương lướt qua, chỉ cách da thịt hắn một sợi tóc, hơi lạnh từ thép phả vào vai hắn, nhưng không chạm được dù chỉ một khắc. Hắn như một cái bóng, vô hình giữa ánh sáng, lặng lẽ mà chết chóc.
Bàn tay hắn siết chặt, những ngón tay gân guốc bám lấy mảnh thép đã sứt mẻ như bám vào chính định mệnh của mình. Không chút do dự, hắn vung kiếm lên. Mảnh kiếm gãy xé toạc không gian, phát ra tiếng rít khô khốc như tiếng kêu tuyệt vọng của kẻ sắp lìa đời. Đường kiếm chém ngang, không hoa mỹ, không dư thừa, chỉ là một đường sáng bạc cắt qua màn đêm, nhanh đến mức không ai kịp thấy lưỡi thép chuyển động. Máu bắn ra, đỏ thắm như một nét vẽ cuồng loạn giữa trời, từng giọt rơi xuống, vẽ nên những vòng tròn hoàn hảo trên nền tro bụi xám xịt.
Gã thợ săn khựng lại, đôi mắt sau mặt nạ mở to trong khoảnh khắc cuối cùng, như không tin được kết cục của mình. Một tiếng rên khàn đục bật ra từ cổ họng gã, rồi thân hình khổng lồ đổ sụp xuống, nặng nề như ngọn núi gãy đôi. Máu từ lồng ngực gã phun trào, nóng hổi và tanh nồng, rơi xuống đất, hòa vào tro bụi, tựa như những cánh hoa đỏ rực rụng rơi giữa cơn bão dữ. Đôi tay gã cào cấu vô vọng trên mặt đất, rồi bất động, chỉ còn tiếng gió lùa qua xác chết, lạnh lẽo và vô tình.
Hắn không dừng lại, không ngoảnh đầu. Đôi giày rách nát đạp xuống tro bụi, mỗi bước chân vang lên tiếng "xoẹt" khô khốc, như tiếng nghiến răng của đất trời trước cơn thịnh nộ không thể cản phá. Tro bụi bắn lên, cuốn quanh chân hắn như những linh hồn lạc lối, nhưng hắn chẳng màng. Thân ảnh hắn tiến tới, cao lớn mà cô độc, bóng đổ dài dưới ánh trăng, lạnh lùng như một lưỡi dao vừa nhuốm máu, sẵn sàng cho kẻ tiếp theo dám chắn đường.
Những kẻ còn lại hét lên, lao tới từ mọi hướng, trường thương vung lên như một cơn mưa sắt. Hắn không né, không chạy. Hắn đứng đó, để mũi thương đâm tới, gần đến mức hắn cảm nhận được hơi lạnh từ kim loại chạm vào da qua lớp áo rách. Nhưng rồi, như một bản năng sâu thẳm trong cơ thể, hắn di chuyển. Hắn xoay người, mảnh kiếm gãy trong tay vẽ nên những đường sáng bạc giữa không trung, mỗi nhát là một tiếng "xoẹt" sắc lạnh, mỗi tiếng là một mạng người ngã xuống. Máu bắn lên mặt hắn, nóng hổi, chảy dài từ trán xuống má, nhưng hắn không chớp mắt. Đôi mắt hắn vẫn mờ mịt, nhưng ánh lên một tia sáng kỳ lạ – hoang dại, lạnh lẽo, như ngọn lửa cháy giữa băng giá.
Hắn giết nhanh, giết gọn, như một con thú không cần suy nghĩ, không cần cảm xúc. Một gã thợ săn hét lên, cây thương đâm trượt, ngã nhào xuống đất, cố bò đi. Hắn bước tới, đạp mạnh lên lưng gã, mảnh kiếm gãy đâm xuống, kết thúc tiếng hét bằng một âm thanh ẩm ướt, ghê rợn. Máu chảy ra, thấm vào tro bụi, tạo thành những vệt đỏ loang lổ như bản đồ của một thế giới đã chết. Hắn rút kiếm lên, máu nhỏ giọt từ lưỡi kiếm, rơi xuống đất, vang lên tiếng "tí tách" giữa không gian im lặng.
Cánh rừng tro tàn giờ đây không còn tĩnh lặng nữa. Xung quanh hắn là xác người, giáp đen loang máu, trường thương gãy vụn nằm la liệt trên nền đất. Gió thổi qua, cuốn tro bụi bay mù mịt, như một bức màn che giấu tội ác vừa xảy ra. Hắn đứng giữa đống xác, tay cầm kiếm run rẩy, hơi thở nặng nhọc phả ra thành từng làn khói trắng. Hắn không muốn giết, nhưng hắn đã giết. Hắn không muốn sống, nhưng hắn vẫn sống. Hắn tự hỏi: "Ta là ai?" Nhưng không ai trả lời, chỉ có tiếng gió rít lên như tiếng cười nhạo của đất trời.
Hắn quỳ xuống, tay trái chống xuống đất, tro bụi bám đầy lên lòng bàn tay, lạnh lẽo như băng. Hắn nhìn những xác người xung quanh, nhìn máu đỏ thắm hòa lẫn với tro xám, như một bức tranh tương phản giữa sự sống và cái chết. Hắn cảm thấy buồn nôn, không phải vì máu, không phải vì xác, mà vì chính mình. Hắn không nhớ gì, nhưng đôi tay hắn – đôi tay ấy nhớ. Chúng biết cách giết, biết cách cầm kiếm, biết cách lấy mạng người như một bài hát cũ thuộc nằm lòng. Hắn ôm đầu, móng tay cào mạnh vào da đầu, để lại những vệt đỏ rướm máu, như muốn đào bới ký ức từ cái đầu trống rỗng của mình.
"Diệp Vô Niệm," giọng nói khàn khàn lại vang lên trong đầu hắn, lạnh lẽo và tàn nhẫn. "Ngươi sinh ra để giết. Ngươi không thoát được đâu." Hắn hét lên, tiếng hét vang vọng giữa cánh rừng, nhưng không át được tiếng nói ấy. Hắn đấm xuống đất, một cú, hai cú, rồi ba cú, mỗi lần là một tiếng "thịch" nặng nề, tro bụi bốc lên mù mịt, che khuất gương mặt hắn. Hắn không muốn tin, nhưng đôi tay hắn, mảnh kiếm gãy, và đống xác trước mặt là bằng chứng không thể chối cãi.
Tiếng khóc vang lên, nhỏ bé, yếu ớt, nhưng đủ để xuyên qua tiếng gió và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt quét qua màn tro bụi. Cách đó không xa, dưới gốc một thân cây cháy đen, một bóng dáng nhỏ bé đang co ro. Một đứa trẻ, không quá mười tuổi, mặc áo vải rách nát, tóc đen bết lại vì tro và mồ hôi. Đôi mắt nó đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên gương mặt lem luốc, đôi tay ôm chặt lấy đầu gối, run rẩy như lá khô trong gió.
Hắn đứng dậy, chậm rãi bước tới, đôi giày rách đạp lên tro bụi, phát ra tiếng "xoẹt" khô khốc. Hắn không biết tại sao mình bước tới, không biết mình muốn gì. Hắn chỉ biết rằng tiếng khóc ấy làm tim hắn thắt lại, như ai đó vừa nhét một hòn đá lạnh vào lồng ngực hắn. Hắn dừng lại trước đứa trẻ, cách nó vài bước chân, mảnh kiếm gãy trong tay vẫn nhỏ máu, rơi xuống đất, vang lên tiếng "tí tách" như mưa nhỏ.
"Đừng khóc," hắn nói, giọng khản đặc, khô khốc như đất nứt nẻ. Hắn không biết mình nói để làm gì, không biết mình đang an ủi nó hay an ủi chính mình. Đứa trẻ ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, ánh lên sự sợ hãi xen lẫn căm hận. Nó không nói gì, chỉ co người lại, như con thú nhỏ bị dồn vào góc tường.
Hắn quỳ xuống, tay trái vươn ra, định chạm vào vai nó, nhưng hắn dừng lại. Tay hắn đầy máu, đỏ thắm như hoa, nhưng tanh nồng như cái chết. Hắn rụt tay lại, nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến mức rướm máu. Hắn nhìn đứa trẻ, nhìn đôi mắt nó, và trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy chính mình – một kẻ lạc lối, một kẻ không biết mình là ai, một kẻ vừa giết người nhưng lại muốn cứu người.
"Ta không làm gì ngươi," hắn nói, giọng nhỏ hơn, như tiếng thì thầm của gió. "Ta không muốn làm gì ngươi." Nhưng ngay khi lời nói vừa dứt, một mũi thương bay tới từ phía sau, xé tan không khí, nhắm thẳng vào lưng hắn. Hắn quay người, mảnh kiếm gãy vung lên, chặn đứng mũi thương trong không trung, phát ra tiếng "keng" chói tai. Một gã thợ săn còn sống, nằm dưới xác đồng đội, vừa ném cây thương cuối cùng của mình.
Hắn bước tới, đôi mắt lạnh lẽo như băng, mảnh kiếm gãy đâm xuống, kết thúc gã thợ săn bằng một nhát gọn gàng. Máu bắn lên tay hắn, nhưng hắn không chớp mắt. Hắn quay lại, nhìn đứa trẻ. Nó vẫn ngồi đó, nhưng đôi mắt nó không còn sợ hãi nữa, chỉ còn căm hận – căm hận sâu thẳm, như ngọn lửa cháy âm ỉ dưới lớp tro.
Hắn đứng đó, tay cầm kiếm run rẩy, hơi thở nặng nhọc. Hắn không biết mình vừa cứu ai, hay vừa giết ai. Hắn chỉ biết rằng, giữa cánh rừng tro tàn này, hắn không còn là con người nữa – hắn là một bóng ma, lạc lối giữa sống và chết, giữa thiện và ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro