Chương 7: Yêu phi bị bệnh
Lạp Lệ Sa đã nhanh chóng được tìm thấy, nhưng vì chấn kinh quá độ, ngay khi được đưa về bên cạnh Văn Đế nàng đã ngất đi.
Tận đến lúc Lạp Lệ Sa tỉnh lại đã là ở trong cung, trên cánh tay bôi thuốc mỡ lạnh lẽo, trong mũi còn có mùi thuốc nhàn nhạt.
"Ninh Nhi. . ."
Lạp Lệ Sa gọi một tiếng, Ninh Nhi lập tức đi tới, khuôn mặt lo lắng. Nhìn thấy Lạp Lệ Sa đã tỉnh táo lại, lúc này nàng mới thở ra một ngụm khí lớn.
"Lạp phi nương nương, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!"
Ninh Nhi chỉ còn thiếu điều quỳ xuống lạy tạ trời đất.
"Bản cung ngủ bao lâu rồi?"
Lạp Lệ Sa nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt làm nàng trở nên có chút xinh đẹp bệnh trạng, loại yếu đuối mong manh mà nhu nhược ấy tựa như giọt sương trên cánh hoa, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống vỡ tan.
"Một buổi tối, cũng may người tỉnh lại rồi, Hoàng thượng rất lo lắng."
Ninh Nhi đỡ Lạp Lệ Sa lên ngồi vào bên cạnh bàn. Nhìn bát thuốc đen như mực, Lạp Lệ Sa nhíu chặt lông mày, chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Đây là thuốc gì?"
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu đi không muốn nhìn bát thuốc, nàng cũng không muốn bị bệnh như vậy, kết quả lại còn phải uống thứ thuốc cực kì đắng kia.
"Thuốc để bồi bổ thân thể, nương nương người uống một cái là xong thôi!"
Ninh Nhi cầm bát thuốc lên quấy mấy lần, có thể thấy thuốc kia vừa nóng vừa đắng, Lạp Lệ Sa lại thực sự không thích uống thuốc, đặc biệt là thứ thuốc đắng như vậy.
"Không uống, mang xuống đi!"
Lạp Lệ Sa vừa nói vậy, Ninh Nhi liền khó xử. Thuốc này là do Phác Thái Anh đặc biệt sai Ngự y đưa tới, nếu Lạp Lệ Sa không uống, vậy còn không phải là kháng chỉ sao?
"Nhưng. . . Thuốc này là Thái hậu. . . Phân phó Ngự y đưa tới để người uống bồi bổ thân thể."
Lạp Lệ Sa vừa nghe là do Phác Thái Anh đưa tới, lại tiếp tục nhìn bát thuốc kia một lúc. . . Hơi nhíu mày rồi lại nhắm mắt không muốn nhìn.
"Ngươi cứ để đó đi."
Lạp Lệ Sa thực sự không muốn uống, nhưng không ngờ lúc này Phác Thái Anh lại đến đây. Người kia vẫn ung dung hoa quý, một thân cung trang phượng hoàng mẫu đơn tỏa ra vẻ phong hoa tuyệt đại và đoan trang.
Lạp Lệ Sa để Ninh Nhi đỡ lấy thỉnh an Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nhìn xuống bát thuốc lúc nãy Ninh Nhi đặt trên bàn, vẫn chưa uống dù nửa muỗng.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Phác Thái Anh cho Ninh Nhi và Vân Nhiễm lui xuống, sau đó ngồi vào bên cạnh bàn, cầm lấy chén thuốc, quấy mấy lần.
"Ngươi vậy mà lại sợ thuốc đắng sao?"
Phác Thái Anh biết thuốc này đen như mực, tất nhiên là đắng, nhìn người kia nhíu chặt lông mày, cũng đoán được mấy phần.
"Vâng."
Lạp Lệ Sa cũng không kiêng kị gì, nàng thực sự không thích uống thuốc đắng.
Phác Thái Anh cười khẽ, không nói gì, đặt thuốc xuống, lấy ra từ trong tay áo rộng lớn một bao đồ, sau đó chậm rãi mở ra.
Lạp Lệ Sa nhìn động tác ngón tay ngọc thon dài kia chậm rãi mở giấy dầu ra, không nhịn được cảm thán, dù nữ nhân này làm gì cũng đều tao nhã như vậy.
Giấy dầu được mở ra, mấy miếng mứt hoa quả tinh xảo xuất hiện trong mắt Lạp Lệ Sa, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm chảy qua.
"Uống thuốc sau đó ăn mứt hoa quả, sẽ không đắng nữa."
Phác Thái Anh đẩy giấy dầu lên trước mặt Lạp Lệ Sa, khóe miệng cũng không hề có ý cười, nhưng đôi mắt lúc nào cũng che đậy sương tuyết kia lại trở nên ôn hòa hơn.
Lạp Lệ Sa cầm lấy bát thuốc bưng đến bên môi, cuối cùng vẫn ngừng một chút, nhưng ánh mắt của Phác Thái Anh vẫn dừng trên người nàng khiến nàng không thể không uống xuống.
Nước thuốc màu đen chảy vào trong miệng, đầu lưỡi nếm trải mùi vị làm người ta đắng đến buồn nôn. Đặt chén xuống, nàng lập tức nhặt mứt hoa quả trên giấy dầu lên bỏ vào trong miệng, mùi vị chua chua ngọt ngọt làm hòa hoãn vị đắng khiến người ta buồn nôn kia.
"Còn đắng không?"
Phác Thái Anh cười khẽ, rót ra một chén trà nóng. Đôi mắt xinh đẹp kia hạ thấp xuống, nhìn trà nóng từ bên trong ấm đổ ra, tựa như một nữ tử điềm tĩnh mà dịu dàng, chứ không phải vị Thái hậu trên vạn người kia.
"Không đắng."
Lạp Lệ Sa lại đưa một khối mứt hoa quả vào trong miệng, cảm thấy mùi vị chua ngọt lưu chuyển tại đầu lưỡi, để lại cho người ta dư vị.
"Nghỉ ngơi cho khoẻ đi, mấy ngày này không cần đến thỉnh an."
Phác Thái Anh uống một hớp trà rồi đứng dậy muốn rời đi, Lạp Lệ Sa cũng đứng lên theo, hơi khom người.
"Cung tiễn Thái hậu."
Lạp Lệ Sa nhìn bóng lưng Phác Thái Anh rời đi, khóe miệng gợi lên một nụ cười thâm trầm, ý cười tận sâu trong đáy mắt.
Sau khi Ninh Nhi đi vào nhìn thấy đáy của bát thuốc kia, hài lòng đến mức chỉ muốn nhảy lên.
"Nương nương, người uống xong thuốc rồi kìa!"
Ninh Nhi biết Phác Thái Anh chắc chắn có biện pháp khiến Lạp Lệ Sa uống thuốc.
"Bản cung còn hơi choáng váng, đỡ bản cung lên giường đi!"
Lạp Lệ Sa để Ninh Nhi đỡ mình nằm xuống giường, nhớ tới ánh mắt ôn hòa, mềm mại vừa nãy của Phác Thái Anh, khóe miệng lơ đãng nở nụ cười.
Lạp Lệ Sa sinh bệnh mấy ngày nay, Văn Đế ngày nào cũng đến thăm. Nhưng mỗi lần hắn tới, Lạp Lệ Sa đều cáo bệnh ở trên giường, không phí lời cùng Văn Đế nhiều. Hoàng hậu Ca Thư Sính cũng đến vài lần, mang theo một ít tổ yến, đồ bổ, Lạp Lệ Sa cũng sẽ tán gẫu thêm vài câu với nàng.
Đêm nay là lần đầu tiên từ sau ngày đó, Phác Thái Anh tới Thừa Thiên Cung.
Lạp Lệ Sa còn đang ngủ. Nhìn thấy Phác Thái Anh đến, Ninh Nhi đang định gọi Lạp Lệ Sa dậy nhưng lại bị Phác Thái Anh ngăn cản.
Cho Ninh Nhi và Vân Nhiễm lui xuống, Phác Thái Anh ngồi vào mép giường của Lạp Lệ Sa.
Sắc mặt người kia đã tốt hơn rất nhiều, nhưng thuốc bổ Ngự y kê đều là loại uống xong cần phải cố gắng ngủ một giấc, cho nên chuyện mấy ngày nay người này tham ngủ cũng có thể hiểu được.
Nàng liếc nhìn người kia, lúc đang định rời đi lại nghe thấy người kia gọi một tiếng.
"Thái hậu. . ."
Phác Thái Anh quay đầu, thấy người kia cũng không mở đôi mắt xinh đẹp ra, nhưng lông mi thật dài lại không ngừng run rẩy, lông mày nhíu chặt, lại nói mê.
Phác Thái Anh yên lặng nhìn Lạp Lệ Sa một lát, thấy nàng không nói nữa liền muốn đi, nhưng người kia lại tiếp tục lên tiếng.
"Lạnh. . ."
Nhìn thấy cánh tay mềm mại, trắng nõn trượt ra bên ngoài chăn, Phác Thái Anh than nhẹ một tiếng, kéo tay Lạp Lệ Sa vào trong chăn, nhưng đúng lúc này, bàn tay lành lạnh kia lại nắm chặt lấy tay của nàng, dùng rất nhiều sức, đột nhiên như vậy khiến Phác Thái Anh muốn dùng sức giãy ra, nhưng thấy người kia lại không hề mở hai mắt ra, nàng đành nhịn xuống.
"Đừng bỏ lại ta. . . Một mình. . ."
Lạp Lệ Sa lẩm bẩm nói, một giọt nước mắt ấm áp trượt xuống từ khóe mắt, bộ dạng nhu nhược đáng thương kia dù ai nhìn cũng sẽ cảm thấy không đành lòng.
Phác Thái Anh trầm mặc để nàng tùy ý lôi kéo tay của mình hồi lâu, mày ngài khẽ nhíu, môi đỏ mím chặt, dưới cung bào dày nặng, cất giấu một trái tim vốn đang an tĩnh lúc này lại nhảy lên.
Dưới khuôn mặt ngoan ngoãn thường ngày của người này cất giấu những suy nghĩ không an phận, lúc nào cũng dùng mọi cách lấy lòng mình, tự tay làm điểm tâm lúc nào cũng đưa tới cho mình, dáng vẻ luôn luôn rạng rỡ, nhưng hôm nay. . .
Bộ dạng yếu đuối kia thật sự khiến người ta đau lòng. . . Nếu người này không có ý đồ gì thì thật tốt, còn nếu có ý đồ. . .
Đôi mắt xinh đẹp của Phác Thái Anh hiện lên một tia lạnh lẽo, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị nắm chặt của mình ra.
Lạp Lệ Sa nghe thấy Phác Thái Anh khẽ thở dài một cái, hơi thở của nàng cũng dần tản đi theo tiếng bước chân, mãi đến khi không còn nghe thấy hơi thở của bất kì người nào nữa, Lạp Lệ Sa mới mở mắt ra.
Nhìn gian phòng trống rỗng, Lạp Lệ Sa khẽ sờ chỗ vừa nãy Phác Thái Anh ngồi, khóe miệng gợi lên một nụ cười xinh đẹp.
Nàng nghiêng người sang, một tay chống đầu, lộ ra hết phong thái mê hoặc, một tay kia thì lại duỗi ngón trỏ thon dài ra, vẽ vẽ ở chỗ vừa nãy Phác Thái Anh ngồi.
"Phác Thái Anh. . . Người mà một tay có thể bình định loạn thân vương. . ."
Lạp Lệ Sa xoay người nằm thẳng, nhắm hai mắt lại, khóe miệng không tự chủ phác hoạ ra một độ cong vui vẻ.
"Tâm địa lại mềm mại như vậy."
Lạp Lệ Sa ngáp một cái, ôm lấy chăn, thay đổi tư thế thoải mái bắt đầu ngủ.
"Ngủ ngon, Phác Thái Anh."
Phượng Loan Cung, vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Phác Thái Anh nhìn tấu chương trước mắt, sắc mặt nàng và Văn Đế bên cạnh đều tái nhợt như nhau.
"Từ năm trước triều đình đã bắt đầu vận chuyển không dưới năm mươi vạn lượng vật tư đến Lũng Châu, Lục châu Lễ bộ Thiếu lang và Công bộ Thiếu lang đều báo cáo trong mười thành của Lũng Châu có bảy thành đại hạn, hậu quả rất lớn, vì vậy mà tiến độ rất chậm."
Văn Đế bắt đầu giải thích, bọn họ đối chiếu vài tấu chương Lễ bộ Thiếu lang và Công bộ Thiếu lang đưa tới, năm mươi vạn vật tư, bảy thành, không đến nỗi tiến triển chậm trễ như vậy.
"Phái Mặc Thiên Giám đi thăm dò."
Phác Thái Anh vỗ bàn gỗ, nước trà trên bàn đều đổ ra ngoài, Văn Đế và cung nữ thái giám xung quanh đều lập tức quỳ xuống.
"Mẫu hậu bớt giận."
Văn Đế quỳ xuống, cũng không dám nhìn Phác Thái Anh, việc cứu tế thiên tai này là chuyện mình ôm đồm muốn làm, Phác Thái Anh cũng rất ít khi hỏi đến, không ngờ việc trong tay mình mà lại để xảy ra sai sót như vậy.
"Nếu việc Lễ bộ Thiếu lang và Công bộ Thiếu lang tham ô vật tư cứu tế là sự thật, xử tội tại chỗ. Trước tiên để Mặc Thiên Giám phái người đảm nhiệm việc cứu tế thiên tai, còn vị trí Lễ bộ và Công bộ Thiếu lang sẽ bổ sung sau."
Mặc Thiên Giám là tổ chức bí mật do Hoàng đế quản lý, phụ trách giám sát công tác của lục bộ, nếu như không có việc gì lớn, Phác Thái Anh sẽ không sử dụng đến Mặc Thiên Giám.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Phác Thái Anh cho tất cả cung nữ và thái giám lui xuống, để lại một mình Văn Đế.
"Việc này là do nhi thần sơ sẩy, mời mẫu hậu trách phạt."
Văn Đế vẫn quỳ không dám ngẩng đầu, Phác Thái Anh lạnh lùng nhìn Văn Đế, nói: "Cứu tế thiên tai là chuyện hệ trọng liên quan đến mạng người, sao Hoàng đế lại để xảy ra sơ sẩy như vậy!"
Giọng Phác Thái Anh không lớn nhưng đầy uy nghi, nàng vẫn chưa để cho Văn Đế đứng lên.
"Mời mẫu hậu trách phạt!"
Văn Đế vẫn cúi đầu, bởi vì thân thể hắn ốm yếu, lúc nào cũng có phần lực bất tòng tâm đối với chính vụ, vì vậy thông thường hắn sẽ nhờ đến Phác Thái Anh hỗ trợ. Nhưng việc cứu trợ nạn thiên tai này lại là một nước cờ quan trọng để thu phục dân tâm, vì vậy hắn mới cố ý ôm đồm nhận trách nhiệm, không ngờ vẫn là làm hỏng chuyện.
"Hoàng đế, chuyện cũng đã xảy ra rồi, phải nghĩ cách để giải quyết trước, trách nhiệm sẽ truy cứu sau."
Phác Thái Anh hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: "Đi đi, phái Mặc Thiên Giám xuống, Hoàng đế cũng phải chọn ra những người tốt nhất cho vị trí Lễ bộ Thiếu lang và Công bộ Thiếu lang, không thể chậm trễ dù chỉ một giây."
"Nhi thần hiểu rồi, nhi thần xin cáo lui."
Văn Đế lui xuống, lúc này Vân Nhiễm mới đi vào rót trà cho Phác Thái Anh.
"Thái hậu đừng giận, dù sao Hoàng thượng cũng mới đăng cơ chưa được một năm, có một số chuyện cần phải từ từ."
Vân Nhiễm động viên tâm tình Phác Thái Anh, cực kì hiếm khi Phác Thái Anh tức giận như vậy, có thể thấy việc Văn Đế làm lần này quả thực đã khiến cho Phác Thái Anh không hài lòng.
Phác Thái Anh hít vào một hơi thật sâu, lại tiếp tục uống một hớp trà.
"Lần này cũng may có Lạp Lệ Sa nhắc nhở."
Vân Nhiễm nói một câu, Phác Thái Anh vẫn đang cởi áo choàng, dỡ búi tóc cực kì xinh đẹp trên đầu xuống.
"Ai gia cũng nên đi ngủ rồi."
Phác Thái Anh nói xong, Vân Nhiễm cũng thức thời lui ra. Phác Thái Anh đang tức giận, mà có nhiều lúc chỉ có bản thân nàng mới có thể tự tiêu hoá hết sự tức giận này.
Phác Thái Anh nằm ở trên giường, nhưng mãi cũng không ngủ được. . .
Lạp Lệ Sa. . . Nhắc nhở sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro