Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 + Vinut

Park Dohyun bằng tuổi với Jihoon, chỉ lớn hơn cậu nửa tháng tuổi, Jeong gia vốn đã giàu có, vì vậy nỗ lực củng cố địa vị, thủ đoạn đầu tiên là kết giao với quý tộc bản địa mà trong đó quan hệ với Park gia ra là tốt nhất.

Có thể nói Wangho là nhìn Park Dohyun lớn lên.

Park gia có bảy người con, hơn nữa là đều cùng một mẹ, chuyện này trên tinh cầu đế chế mà nói rất hiếm gặp, suy cho cùng sinh nhiều sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, người bình thường đều không muốn sinh nhiều như vậy. Bảy người con trai của Park gia đều nhỏ tuổi hơn Wangho, Park Dohyun nhỏ hơn anh 15 tuổi, trong lòng anh vẫn luôn coi cậu ta như một đứa em trai, thậm chí thỉnh thoảng còn suy nghĩ nếu gả em trai mình cho cậu ta thì cũng không tồi.

Tuy nhiên, khi đối phương 17 tuổi, cậu ta lại tỏ tình với anh. Park Dohyun lúc đó vẫn chưa thực sự trưởng thành, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú, lúc vung nắm đấm lại rất mạnh, khiến Wangho cảm thấy cậu ấy rất đáng để dựa vào, ngay khi muốn em trai thân cận với cậu ta hơn, Park Dohyun lại đi đến trước mặt anh, nói người cậu ta thích là anh.

Lúc nghe câu nói này, Wangho không biết nên cười hay nên khóc, anh là một nam nhân bình thường, lại gần như là trụ cột của Jeong gia, người đến nói yêu hay tỏ tình với anh thật sự rất nhiều, nhưng đối tượng căn bản đều là phụ nữ hoặc là giống cái mới. Một người đàn ông bình thường tỏ tình với anh, loại chuyện này thực sự chưa bao giờ phát sinh qua, có điều Wangho không hề chế giễu, chỉ nhìn cười nói: " Dohyun, em có phải là chơi trò chơi cùng bạn bè không? Đây là nhận hình phạt sao? Kiểu như là nói thật hay mạo hiểm...."

Anh đang cho đối phương đường lui, bởi vì đánh giá từ đôi môi run rẩy và bàn tay nắm chặt của đối phương, Wangho biết rằng cậu đang rất nghiêm túc.

Không thể chấp nhận được, đừng nói hai người đều là nam nhân, bản thân anh lại không có xu hướng đồng tính luyến ái, hơn nữa còn kém anh 15 tuổi. Nếu như Wangho kết hôn sớm, có lẽ đã sinh được đứa con so với đối phương chỉ kém hơn mấy tuổi rồi.

Khuôn mặt của Park Dohyun rất đẹp, làn da có màu sắc khỏe khoắn, nhưng hiện tại tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp của cậu ta có chút đáng sợ. Sự im lặng khiến bầu không khí trong phòng có chút gì đó khó xử, ngoài trời sấm chớp, mưa to bắt đầu rơi, trong tiếng mưa như trút nước, Park Dohyun nói: "Em không phải là nói đùa, cũng không phải chơi trò chơi! Anh Wangho, em thật sự thích anh! Là loại thích giống như người yêu!" Nói rồi, đột nhiên lao đến, Wangho không tránh kịp liền bị cậu ta lao vào, chân loạng choạng, cơ thể mất khống chế ngã về phía sau, bị cậu nhóc lại đè lên ghế sofa, vừa căng thẳng vừa lo lắng tìm đôi môi của anh hôn xuống.

Đôi môi run rẩy, ngay cả hàm răng cũng run lên, sau khi Wangho nhận thấy đối phương đang rất lo lắng và hoảng loạn, liền buông lỏng lực đạo đang cố gắng đẩy cậu ra, cậu ta liền vươn lưỡi liếm môi mình một cách bừa bãi.

Park Dohyun dường như đã rút hết dũng khí, nhận ra anh không từ chối, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỷ, vừa định đi xa hơn, Wangho liền ngẩng đầu lên rời đôi môi đang kề sát vào mình, dùng chất giọng ấm áp nói: "Anh không đẩy em ra, không phải bởi vì anh thích em, mà là không muốn em thêm xấu hổ, em hiểu chứ?"

Sự phấn khích trên khuôn mặt thiếu niên nhanh chóng nguội lạnh, ánh mắt lướt qua một tia ra đáng thương, Wangho đỡ cậu ta đứng dậy, bản thân lại lần nữa đứng thẳng, nhẹ nhàng nói: "Em về đi, anh sẽ chỉ xem ngày hôm nay là một trò chơi, anh sẽ không để trong lòng."

Park Dohyun nghe câu nói này, cảm giác như bị xúc phạm rất lớn, lớn tiếng nói: "Em rất chân thành! Anh Wangho, em thật sự thích anh! Em muốn anh chỉ đối tốt với em, trong mắt chỉ có em! Em còn muốn làm tình với anh! Cùng anh làm những chuyện thân mật nhất! Để anh làm bạn đời của em!"

Cho dù Wangho tiết chế tốt như thế nào, khi nghe đến câu nói này, sắc mặt cũng có chút căng cứng. Anh nhắm mắt, rồi lại nhìn vào thiếu niên đang điên cuồng trước mặt, giọng điệu bình tĩnh lại mang chút không cảm xúc nói: "Tôi không thích cậu. Trên thực tế tôi càng hy vọng cậu có thể là bạn đời của Jihoon, tôi cho rằng giữa hai người có khả năng..."

"Có quỷ mới thích cái bao rơm đó! Em thực sự hận chết cậu ta! Hận cậu ta tại sao có thể thu hút mọi sự chú ý của anh, hận cậu ta có thể tùy ý làm nũng với anh, cậu ta chà đạp lên tâm ý của anh, rõ ràng những thứ đồ anh rất vất vả tìm được cho cậu ta nhưng cậu ta lại không biết trân trọng! Đời này em ghét nhất là cậu ta!" Cảm xúc của Park Dohyun đã mất khống chế, trong đôi mắt thậm chí còn còn có chút dữ tợn.

Wangho nghe cậu ta nói ra những lời ác độc về em trai của mình, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng, nói:" Tôi không cho phép cậu nói em trai tôi như vậy. Park Dohyun, cậu về đi, lần sau đừng đến nữa."

"Anh..." Park Dohyun kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, trên mặt đầy bi thương. Không cam lòng hét lên: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?" Sau khi hét lên, dường như cảm thấy không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vội vàng chạy ra ngoài.

Khi cậu ta quay người rời đi, Wangho có thể thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu ta.

Wangho nhìn theo bóng lưng của cậu ta, có chút hối hận, nhất thời cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng được, cảm thấy lời mình vừa nói ra quá nặng nề rồi. Anh không có tâm trạng làm việc, lần đầu tiên trong đời bởi vì phiền muộn mà ở trong phòng đi đi lại lại, đợi khi để ý bên ngoài đang mưa lớn. cuối cùng cũng không nghĩ được xuống lầu.

Park Dohyun có lẽ là lái xe đi rồi, hơn nữa cũng cần phải xác nhận với Park gia là Park Dohyun đã về đến nhà an toàn hay chưa. Giao hảo giữa hai nhà cũng không thể vì chuyện này mà phá vỡ. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân mà người lớn đã hy vọng không nên tiến hành nữa, anh tuyệt đối không thể gả em trai cho nam nhân có ý đồ với mình, dù là để ổn định sự nghiệp hay là thiết lập mối quan hệ cũng không được.

Lúc Wangho đi xuống lầu, suy nghĩ rất nhiều, đi đến cửa, liền nhìn thấy Jihoon đi vào. Dáng vẻ của Jihoon vẫn ngây thơ và hồn nhiên như vậy, dường như là nhìn thấy chuyện gì đó thú vị: "Anh, em nói cho anh nghe, anh đoán xem em vừa nhìn thấy cái gì?"

Wangho liếc nhìn trời mưa to bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng giọng điệu cũng không có gì khác thường, "Thấy cái gì?"

"Em thấy Park Dohyun ngồi xổm ở góc nhà mình khóc nha! Nhất định là tỏ tình với ai đó thất bại đi? Em nhớ cậu ta nói đã chuẩn bị rất tốt để đi tỏ tình." Jihoon cười "hihi": "Anh, anh nói có cần tốt bụng mang cho cậu ta cái ô không?'

"Không cần" Wangho bình tĩnh nói: "Em sau này cách xa cậu ta ra một chút" Không đợi Jihoon kịp hỏi nguyên nhân, lại nói: "Em mau vào đi, Chobi đang chuẩn bị đồ uống ngon rồi."

Đợi sau khi em trai đi vào. Wangho rất nhanh cầm ô bước ra ngoài.

Mưa lớn, sắc trời cũng đen đến đáng sợ, những chiếc đèn đường do công nghệ sản xuất ra dường như khó đấu lại với thiên nhiên, ánh sáng của ngọn đèn trông vô cùng yếu ớt trong đêm mưa. Giày da của Wangho nhanh chóng bị nước mưa làm bẩn, quần tây cũng bị ướt. Anh vội vàng tìm tới tìm lui, cuối cùng nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi xổm ở một góc.

Có chút đáng thương.

Tiếng mưa không thể lấn át được tiếng khóc của cậu ta, dường như là cực kỳ bi phẫn, đấm mạnh vào tường, mu bàn tay chảy ra máu, lại nhanh chóng bị rửa sạch bởi nước mưa.

Mặc dù trước đó mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Park Dohyun nhìn mình có điều gì đó không đúng, dường như có chút...tính xâm chiếm, nhưng Wangho như thế nào cũng không nghĩ đến cậu ta lại có suy nghĩ như vậy, hơn nữa lời từ chối của anh lại ảnh hưởng lớn đến cậu ta như vậy.

Biết rằng không nên khiêu khích con thú nhỏ này lần nữa, hành động như vậy chỉ càng khiến cậu ta càng ngày càng lún sâu hơn, nhưng Wangho vẫn không khống chế được bước chân của mình, từng bước đến gần Park Dohyun.

Tiếng mưa che đi khiến tiếng bước chân của anh, nhưng khi ô che lên trên đầu, vẫn là Park Dohyun nhận ra anh đã đến.

Thiếu niên sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn chưa mất đi sự phẫn nộ và phẫn uất, nhưng đợi sau khi nhìn thấy rõ mặt Wangho, tất cả sự thù địch đó biến thành kinh hỷ. Cậu ta khàn giọng mở miệng: "Anh Wangho..."

Tâm trạng Park Dohyun lúc đó thay đổi rất nhanh, nhất thời, trái tim Wangho ít nhiều cũng có sự giao động.

Từ sở thích của anh có thể nhìn ra, anh thật ra là một người thích lãng mạn, chưa kết hôn, ngoài việc đối tượng dẫn về nhà em trai dường như không thích, thật ra là do bản thân anh cũng không có nhiều tình cảm. Thậm chí, anh cảm thấy đối phương cũng không phải là rất yêu mình.

Chọn anh, chẳng qua là nhìn trúng điều kiện của anh, không phải là con người anh.

"Nếu như cậu xảy ra chuyện gì đó không may, tôi rất khó nói chuyện với Park gia." Giọng điệu của Wangho bình thản, anh nhét cán ô vào tay Park Dohyun: "Về đi, về tắm nước nóng, sau đó xử lý vết thương trên tay."

Mặc dù có chút rung động, nhưng Wangho biết rõ, hai người bọn họ là không thể.

Tuổi tác cách biệt rất lớn, còn đều là nam nhân, chính phủ không trực tiếp cấm hôn nhân đồng giới. Nhưng rõ ràng, ở cái xã hội này mà nói, vẫn là khác loài.

Nhìn thấy đối phương cầm ô, đang định rời đi, nhưng Park Dohyun đột nhiên giữ lấy anh, sau đó đó ấn mạnh anh vào trường. Dưới sự che chắn của chiếc ô, hôn mạnh lên môi anh.

Đôi môi vẫn còn đang run rẩy, nhưng không hề do dự, hơn nữa còn hung hăng xâm nhập vào khoang miệng Wangho. Wangho nhất thời không phòng bị, liền bị cậu ta liếm láp trong khoang miệng, còn bị cắn một cái ở môi. Wangho biết phản ứng tốt nhất bây giờ của bản thân là đẩy cậu ta ra, hoặc là giơ nắm đấm lên đấm cậu ta một cái, nhưng khi anh vừa giơ nắm đấm lên, nhìn thấy nam nhân như một con sư tử nhỏ ở trước mặt, lại không có cách nào xuống tay.

Anh trước giờ chưa bao giờ đánh người, đó là một lý do, còn có một cái khác khiến anh không thể động thủ là.

Đối phương đang khóc. Chỉ là thích mình thôi, từ chối là được rồi, đánh người cũng không nên.

Wangho hạ nắm đấm, lộ ra biểu cảm bất lực: "Dohyun, cậu vẫn còn trẻ, tôi cho phép cậu không lí trí một lần, hy vọng cậu về rồi sẽ tỉnh ra." Nói rồi đẩy lồng ngực của đối phương ra, không do dự bước về phía nhà.

Park Dohyun không hề đuổi theo, chỉ nói: "Em sẽ không từ bỏ!"

Wangho không quá để ý chuyện này, anh muốn trốn tránh một học sinh thật ra quá đơn giản rồi, công việc của anh lại thường hay phải đi đến các tinh cầu khác, vì vậy anh công tác tại tinh cầu khác hơn nửa năm. Lúc trở lại cảm thấy Park Dohyun đã buông bỏ chuyện này, dù sao tính nhẫn nại của người trẻ không quá tốt, ví dụ em trai của anh, chính là rất khó để thích một thứ gì đó lâu.

Nhưng kết quả là sau khi quay về, liền nghe thấy em trai nói cậu thích một người là Lee Sanghyeok.

Sau khi tác thành hôn sự cho em trai, Wangho cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh đến Park gia dự tiệc, ở yến hội, gặp lại Park Dohyun.

Đối phương đã cao lên rồi, cũng trưởng thành rồi, Wangho liếc nhìn cậu ta, trái tim vô thức lỡ một nhịp, nhưng anh nhanh chóng bỏ qua, sau đó dùng lễ nghi tiêu chuẩn để chào hỏi đối phương, thậm chí còn uống với đối phương một ly rượu.

Park Dohyun không nói về chuyện quá khứ nữa, điều này khiến Wangho yên tâm. Nhưng anh không nghĩ rằng, yến hội còn chưa kết thúc, anh đã hôn mê rồi.

Sau khi tỉnh lại, đã ở trên tầng hai của Park gia, trong phòng của Park Dohyun, hơn nữa còn đang ở tình trạng bán khỏa thân.

Wangho không cần nghĩ, cũng biết bản thân bị hạ thuốc. Nhưng bị hạ thuốc như thế nào, anh không thể hình dung rõ ràng. Anh có lẽ là đang nằm trên giường của Park Dohyun, bởi vì anh đã từng đến đây, lúc mở mắt ra, còn nhìn thấy một vật trang trí anh đã từng tặng cậu ta đặt ở trên tủ.

Bộ tây phục cao cấp của anh bị cởi ra, cà vạt cũng bị gỡ bỏ, cúc áo sơ mi có lẽ bị giật đứt, hơn nữa còn có một nam nhân dưới hai mươi tuổi đang đè lên ngực anh, miệng còn ngậm đầu ngực của anh.

Wangho trước giờ chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, anh muốn giơ tay lên, nhưng phát hiện bản thân mềm yếu không có chút sức lực, không dễ dàng gì đưa tay lên muốn đẩy Park Dohyun ra, nhưng lòng bàn tay vừa đặt lên vai của đối phương, khí lực liền cạn kiệt rồi. Anh chỉ có thể nghiến răng, dùng chất giọng khàn nói: "Cậu muốn làm cái gì?"

Park Dohyun nghe câu nói của anh, cả người cứng đờ một lúc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Dung mạo tuấn tú nhưng lúc này trong vẻ đẹp đó lại mang theo chút tà khí, trong mắt tràn đầy dục vọng nóng bỏng. Bàn tay không tiếp tục run rẩy mà là cứng rắn có lực, thậm chí còn khá điệu nghệ liếm môi của Wangho, thấp giọng cười nói: "Tất nhiên là làm tình với anh ,Wangho của em." Cậu ta nói rồi, còn dùng hạ thể của mình đỉnh đỉnh giữa đũng quần của Wangho.

Wangho hít một hơi sâu, cuối cùng phát hiện ra sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của mình, cũng phát hiện ra quần của mình đã bị cởi ra, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót. Hơn nữa khi Park Dohyun đỉnh lên, anh không thể không cảm nhận được địa phương đang cứng rắn kia của đối phương, thô dài và nóng bỏng, ngay cả khi nó vẫn còn ở bên trong quần, cũng có phần dọa người. Wangho cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nói: "Cậu hạ thuốc tôi, bây giờ lại muốn cưỡng hiếp tôi, cậu biết thế này là phạm pháp không? Bây giờ có người bộ hình pháp đến tham gia yến hội, anh ba của cậu còn là luật sư có tiếng, nếu như bị người khác phát hiện, cho dù cậu là người bản địa, cũng sẽ bị trục xuất, thậm chí còn bị đưa đến tinh cầu Địa ngục."

Park Dohyun đối mặt với sự uy hiếp của anh không hề có chút sợ hãi, cậu ta ngậm lấy đôi môi của Wangho nhẹ nhàng mút, dường như ăn một món điểm tâm đầy mĩ vị. Wangho không thể chịu đựng được, cố gắng chếch đầu ra, nhưng lại bị Park Dohyun đuổi theo tiếp tục ngậm lấy. Park Dohyun dường như hôn đủ rồi, mới nói: "Em không sợ những thứ đó, đưa em đi đâu cũng được, em chỉ biết, em muốn anh đến phát điên rồi." Cậu ta nhìn chằm chằm vào Wangho, ánh mắt mang ý cười, lại nham hiểm: "Em đã suy nghĩ rất nhiều rồi, đợi anh trở về, em nhất định sẽ có được anh, một giây cũng không nhịn được!" Cậu ta nói rồi, duỗi tay sờ đến hạ thể của Wangho, tìm đến chiếc quần lót duy nhất trên người của anh.

Wangho hô hấp hỗn loạn, cố gắng giãy dụa, nhưng thuốc khiến người anh mềm nhũn, với cái sức lực này, tuyệt đối không thể thoát ra khỏi đối phương. Một âm thanh "Xoẹt", quần lót của anh trực tiếp bị xé rách, lộ ra bộ phận nhạy cảm.

"Anh Wangho thật đẹp" Park Dohyun nhìn hạ thể của anh, thần trí không còn tỉnh táo nữa, cúi người xuống bắt đầu liếm, từ bụng dưới của anh đến lông mu, lúc liếm đến dương vật, Wangho không biết lấy sức lực ở đâu, giơ chân đạp mạnh vào vai cậu.

Vốn dĩ anh không hề có hy vọng đạp đối phương ra, nhưng có lẽ là Park Dohyun không có phòng bị, thật sự bị anh đạp ra. Wangho vội vàng leo ra khỏi giường, loạng choạng đi về phía cửa ra vào, còn không quên cầm trong tay chiếc quần tây của mình. Park Dohyun híp mắt, rất nhanh đuổi đến, lúc Wangho đang mở khóa cửa phòng, thành công ôm lấy anh.

"Đừng chạy! Đừng chạy! Anh là của em!" Hai cánh tay ôm lấy eo Wangho như kẹp sắt, khiến anh không thể động đậy, lúc này tinh khí của nam nhân đang cọ sát vào mông của anh, dường như muốn tìm cái động để đẩy vào, má áp vào cổ anh tỏa ra nhiệt độ bức người, hơi thở nóng rực phả vào, mang theo hơi rượu, khiến Wangho có chút choáng váng. Park Dohyun rất nhanh ép anh vào tường, tìm đến môi anh hôn xuống.

"Ưm...không..." Hành động chống cự bị dập tắt, lời cự tuyệt cũng bị nuốt xuống. Wangho bị cưỡng ép đón nhận nụ hôn nóng bỏng của nam nhân. Anh chưa bao giờ được người khác hôn như vậy, anh tưởng rằng sẽ tiếp nhận nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng lại không nghĩ đến nó kịch liệt như vậy. Park Dohyun dường như muốn nuốt chửng lấy anh. Hạ thể của anh cũng bị bàn tay to lớn của đối phương xoa nắn, không biết là do sự kích thích của rượu hay là anh quá lâu chưa phát tiết, thật sự bị cậu ta sờ đến cứng rồi.

"Ưm...không được..." Không dễ dàng có thể hít thở bình thường, Wangho thở gấp, vẻ bình tĩnh tự tại thường ngày hoàn toàn biến mất, cơ thể dường như đều bị đối phương làm cho tan chảy, ngay cả tim cũng đập nhanh.

"Tại sao lại không được?" Park Dohyun nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy cuồng nhiệt và ngoan cố, âm giọng không hề che đậy: "Anh Wangho, em thích anh, em muốn đâm anh, muốn làm cho anh không thể xuống giường, khiến anh trở thành người của em." Cậu ta di chuyển rất nhanh, ngón tay đã chạm tới hoa huyệt phía sau của Wangho, ngón tay dường như đã đi vào."

"Cậu bình tĩnh lại, đừng...a..." Nam nhân lại hôn lên, phong ấn lời cự tuyệt của anh, Wangho chỉ có thể mơ hồ rên rỉ, nhưng ngón tay đối phương chen vào càng ngày càng sâu, rất nhanh toàn bộ ngón tay đều đã cắm vào, cánh cửa vốn dĩ đang hé mở đột nhiên mở tung ra, một người xuất hiện ở cửa, nhìn hai người họ với vẻ mắt đầy kinh ngạc.

Wangho chỉ vừa liếc nhìn đối phương một cái liền cảm thấy tuyệt vọng.

Là cha của anh - Jeong Junsik.

Wangho toàn thân đều kích động, cuối cùng trút hết sức lực đẩy Park Dohyun ra.

Đương nhiên chuyện vừa rồi không thể tiếp tục nữa, Park Dohyun uống quá nhiều rượu, gần như không được bao lâu sau liền say đến hôn mê nằm trên mặt đất. Wangho lau nước miếng trên khóe miệng, lần đầu trên đời đối mặt với cha lại cảm thấy khó khăn như vậy, nhưng rất may Jeong Junsik đóng cửa lại, nói: "Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài."

Quần lót không thể mặc được nữa, Wangho chỉ có thể trực tiếp mặc quần tây vào, sau đó cài lại cúc áo sơ mi, mặc áo vest, thật tốt vì không quá nhếch nhác. Trước khi anh rời khỏi phòng, nhìn Park Dohyun đang nằm dưới đất vô thức ngủ say, do dự một lúc, vẫn là đỡ người nằm lên giường, giúp cậu ta đắp chăn rồi mới rời đi.

Khi hai cha con lên xe, Jeong Junsik liền nhịn không được mở miệng, sắc mặt hết đỏ lại đen: "Rốt cuộc là chuyện gì? Làm sao lại dây dưa với Park Dohyun? Còn làm ra loại chuyện đó? Nếu không phải ta vừa hay lên lầu hai để tỉnh rượu, sau đó nghe được âm thanh, hai đứa có phải không..."

"Xin lỗi" Wangho sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu bình tĩnh sớm cũng đã khôi phục lại, trừ việc cảm thấy toàn thân không có chút khí lực nào ra, điểm khác biệt duy nhất chính là phía sau.

Mặc dù chỉ bị một ngón tay đâm vào, nhưng cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Jeong Junsik nghe thấy lời xin lỗi, cau chặt mày, đột nhiên hỏi: "Con nói rõ cho ta, có phải con bị cậu ta cưỡng ép? Ta không tin con sẽ dây dưa cùng cậu ta, con trước đây vốn dĩ không có cái sở thích hay tính hướng này! Nếu như bị cưỡng ép, ta bây giờ liền tìm Park gia nói chuyện, như thế nào cũng phải đưa cậu ta đến tinh cầu Địa ngục, ta không tin Park gia dám bao che cho cậu ta." Ông hỏi như vậy, ngoài việc tức giận, thật ra còn có chút hoang mang.

Hoang mang là vì có phải đứa con trai cả mà bản thân luôn tự hào có phải thật sự có tính hướng đó hay không, nếu không tại sao lại luôn luôn chưa muốn kết hôn.

Mặc dù xã hội hiện tại đã rất cởi mở về vấn đề tính hướng, nhưng ông muốn Jeong gia bọn họ có hậu nhân, Jeong Junsik tuyệt đối không thể để con trai của mình ở bên một người nam nhân không thể sinh con. Hơn nữa khi nãy nhìn tư thế ôm ấp của hai người, bản thân có thể thấy rõ cái người bị làm là con mình!

Jeong Junsik vừa tức giận vừa lo lắng, nhìn chằm chằm vào đứa con trai của mình, hy vọng nó sẽ cho ông một câu trả lời thích đáng.

Wangho trầm mặc một lúc mới nói: "Không phải cưỡng ép." Anh có thể nhìn ra cha đang tức giận, nếu như nói ra sự thật, Park Dohyun thực sự sẽ bị trục xuất.

Mặc dù anh rất xấu hổ về chuyện xảy ra ngày hôm này, nhưng trong lòng vẫn kiếm lí do cho Park Dohyun, cảm thấy tuổi trẻ ai cũng bốc đồng, cũng cảm thấy có lẽ cậu ta uống quá nhiều rượu nên mới xảy ra loại chuyện này. Hơn nữa trong lòng anh, thực ra cũng không muốn Park Dohyun vì nguyên nhân của bản thân mà bị trục xuất hay trừng phạt.

"Không phải cưỡng ép thì là cái gì?" Jeong Junsik tức giận gần như muốn nhảy dựng lên: "Lẽ nào con thật sự cùng tiểu tử đó yêu... yêu đương? Hay chỉ là chơi đùa? Hai đứa như thế này bao lâu rồi?"

Wangho có chút hoảng loạn, nói: "Cha, con đã 30 tuổi rồi, biết bản thân đang làm cái gì, vừa nãy là do hai đứa bọn con uống nhiều rượu, vì vậy nhất thời ý loạn tình mê, sau này sẽ không như thế."

Jeong Junsik giận đến mức cơ thịt trên mặt đều co rúm lại: "Con cũng biết là con đã 30 tuổi rồi? Tại sao lớn tuổi như vậy rồi còn làm ra loại chuyện như thế này! Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, con nghĩ thử xem người ngoài kia sẽ nghĩ gì về con? Hơn nữa cậu ta kém con nhiều tuổi như vậy? Cậu ta là bằng tuổi với em trai con, con lại không biết rõ sao!"

"Con biết sai rồi!" Thái độ Wangho rất thành khẩn: "Sau này sẽ không thế nữa, con sau này cũng sẽ không tiếp xúc với cậu ta nữa."

Jeong Junsik vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, đợi khi xe gần về đến nhà, ông đột nhiên lớn tiếng nói: "Kết hôn! Con nhanh chóng kết hôn đi! Nếu không như thế nào ta cũng không yên tâm."

Wangho dựa vào ghế xe, chất giọng nhẹ nhàng nói: "Được, con ngày mai sẽ tìm người giúp giới thiệu đối tượng."

Anh lại lần nữa bắt đầu đi xem mắt, cũng cảm thấy đối phương là một cô gái không tồi, hai bên thậm chí còn hẹn hò, địa điểm là cô gái chọn, nói là một của tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng gần đây, nói nhất định Wangho phải đi cùng cô.

Wangho là một nam nhân phong độ, bình thường sẽ không từ chối yêu cầu của đối tượng xem mắt, tất nhiên lần này cũng vậy. Sau khi đến đó, lúc anh nhìn thấy tên bảng hiệu, trong lòng cảm thấy hơi thích thú, nhưng cũng không quá để tâm, mãi đến khi hai người xếp hàng gọi món bắt gặp ánh nhìn của Park Dohyun, Wangho mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Park Dohyun đeo tạp dề ngang lưng và đội mũ đầu bếp, hơn nửa năm không gặp, dường như cậu ta lại cao hơn một chút, hơn nữa cũng càng tuấn mỹ càng bắt mắt hơn. Bốn mắt đối nhau, mắt đối phương sáng lên, ngay sau đó biến thành ý cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lớn, rất nhiệt tình: "Anh Wangho, đã lâu không gặp."

Trái tim của Wangho không hiểu sao hơi đập loạn, anh gật gật đầu: "Đã lâu không gặp. Cậu...làm việc ở đây?"

Park Dohyun cười nói: "Đây là tiệm bánh ngọt đầu tiên của em."

Wangho còn chưa nói gì, đối tượng xem mắt bên cạnh đã rất kinh ngạc: "Wow, thật lợi hại, trẻ như vậy đã là tiệm trưởng rồi."

Ánh mắt Park Dohyun dần dần chuyển hướng lên người cô gái, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười. "Vị này...lẽ nào là đối tượng kết hôn tương lai của anh Wangho?"

Cô gái đỏ mặt, dựa dựa vào người Wangho, rõ ràng là ngầm thừa nhận. Nhưng Wangho nhận thấy ánh nhìn lạnh lùng của Park Dohyun, tim đập "thình thịch". Anh nhận ra Park Dohyun vẫn chưa từ bỏ mình, muốn trốn tránh cậu ta, nhưng vẫn bị đối phương chặn lại trong nhà vệ sinh.

Nam nhân trước mắt đã rất cao rồi, còn hơn anh nửa cái đầu, cơ thể lại rắn rỏi, đủ để vây hãm anh, ngay cả khi bị cậu ta cưỡng hôn, anh rõ ràng không bị hạ thuốc cũng không hề có rượu, nhưng như thế nào cũng không thể đẩy đối phương ra. Cuối cùng mới mang hận ý cắn lưỡi Park Dohyun một cái, cậu ta mới nhẹ nhàng rời ra.

Môi hai người đều dính máu, Park Dohyun trừng mắt nhìn anh như một con sư tử đang giận dữ, thấp giọng ở bên tai anh đe dọa: "Không cho phép kết hôn! Trước khi em từ bỏ anh, tuyệt đối không cho phép anh cùng bất kỳ người nào khác tiếp xúc! Nếu như bị em biết được, em chuyện gì cũng có thể làm."

Cậu ta bây giờ chưa đến 20 tuổi, trừ sự hậu thuẫn của gia tộc bản địa, không hề có bất kỳ thực lực gì, Wangho lại là con trai của người giàu có nhất, đáng lẽ nên phớt lờ lời đe dọa của cậu ta, nhưng từng chữ từng câu của đối phương đâm vào tim anh, khiến tim anh không ngừng loạn nhịp.

Wangho nói: "Được, tôi tuân thủ lời hứa, nhưng cậu cũng không được phép quấy rối tôi nữa."

Park Dohyun nghiến răng rặn ra chữ "Được"

Wangho sau khi quay trở lại, anh liền chia tay với đối tượng xem mắt, hơn nữa cũng vì điều này mà anh đã phải tặng người ta một món quà đắt tiền, sau đó liền không bao xem mắt nữa. Jeong Junsik tức giận, chất vất anh, anh một lời không nói, mặc định cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn.

Park Dohyun cũng làm như những gì đã nói, sau đó hai người trừ khi phải đụng mặt ở những yến hội, về riêng tư không có bất cứ giao tình nào cả.

Sau vài năm như vậy, Wangho liền cảm thấy đổi phương nhất định đã buông bỏ, dù sao cậu ta còn quá trẻ phải không?

Nhưng khi anh nghèo khó nhất, Park Dohyun phái người đến hỏi anh muốn giúp đỡ không, tất nhiên, anh biết cái giá mình phải trả. Wangho tất nhiên ngay lập tức liền từ chối, trả lời: "Tôi còn chưa phải đi đến bước đường bán thân."

Mà hiện tại, anh lại để đối phương nhìn thấy một màn đầy xấu hổ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro