Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Tàn dư sau cơn ác mộng.

​Tiếng đàn Piano đã dứt hẳn, để lại căn phòng âm nhạc chìm trong sự tĩnh lặng thiêng liêng. Anastasia hít một hơi thật sâu, cố gắng neo giữ cái cảm giác bình yên ngắn ngủi mà Enna Rose vừa trao tặng. Cậu biết, ngay khi bước ra khỏi cánh cửa kia, địa ngục trần gian vẫn đang chờ đợi.

​Cậu chống tay lên đầu gối, dùng chút sức lực còn lại để đứng dậy. Cơ thể cậu tuy đã được Hồn Thể Melisa vá víu lại, nhưng sự kiệt quệ về tinh thần thì không gì có thể bù đắp ngay lập tức. Cậu liếc nhìn chiếc ghế trống bên đàn Piano một lần cuối, thầm cảm ơn hai linh hồn đã khuất, rồi quay lưng bước ra hành lang.

​Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng vào mũi cậu, mạnh đến mức khiến dạ dày cậu quặn thắt. Ánh nắng buổi trưa chiếu rọi vào hành lang, nhưng thay vì mang lại sự ấm áp, nó lại soi rõ sự tàn khốc đến trần trụi.

​Hành lang tầng hai không còn là nơi đi lại nữa. Nó là một bãi chiến trường.

​Máu. Máu ở khắp mọi nơi. Nó không chỉ là những vệt loang lổ hay những vũng đọng lại. Do số lượng người chết quá lớn trong thời gian ngắn, máu tươi đã tụ lại và bắt đầu chảy theo quy luật của trọng lực.

​Anastasia bước đi, mỗi bước chân đều phát ra tiếng "lép nhép" ghê rợn. Đôi giày của cậu nhanh chóng nhuộm đỏ. Khi đến cầu thang dẫn xuống tầng trệt, cảnh tượng trước mắt khiến ngay cả một người đã chết hai lần như cậu cũng phải rùng mình.

​Máu từ các tầng trên đang dồn xuống, biến cầu thang bộ thành một thác nước đỏ thẫm, đặc quánh và chậm rãi chảy xuống bậc thềm bên dưới. Nó giống như một dòng sông chết chóc đang uốn lượn khắp ngôi trường Kaiwer. Những mảnh thi thể không còn nguyên vẹn nằm rải rác, bị dòng chảy màu đỏ cuốn đi hoặc mắc kẹt lại ở các góc tường.

​Cậu phải bám chặt vào tay vịn cầu thang – thứ duy nhất chưa bị máu bao phủ hoàn toàn – để không bị trượt ngã trên những bậc thang trơn trượt. Cậu cố gắng không nhìn vào những khuôn mặt quen thuộc giờ đã biến dạng, chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất: tìm những người còn sống sót.

​Cậu lội qua "dòng sông" ở tầng trệt, hướng thẳng đến phòng Hiệu trưởng.

​"Saiker? Nina? Mọi người còn ở đó không?"

​Cậu đẩy mạnh cửa phòng. Căn phòng trống rỗng.

​Những người bạn học đã ngất xỉu vì cố gắng thức tỉnh chức nghiệp không còn ở đó nữa. Thi thể của lão Hiệu trưởng giả mạo cũng biến mất.

​Một thoáng hoảng loạn lướt qua tâm trí Anastasia. Liệu họ đã bị Melisa giết trước khi cậu kịp ngăn chặn? Hay...

​Cậu cúi xuống quan sát sàn nhà. Có rất nhiều dấu giày lộn xộn, bùn đất và cả những vệt máu kéo dài hướng ra phía cửa chính. Không giống như dấu vết của một cuộc tàn sát, nó giống dấu vết của một cuộc di tản vội vã.

​"Họ đã được đưa đi rồi," Anastasia thầm kết luận, một tia hy vọng nhen nhóm.

​Không còn lý do gì để ở lại ngôi mộ tập thể này nữa. Anastasia quay người, bước nhanh về phía cổng trường.

​Càng đến gần cổng chính, âm thanh của thế giới bên ngoài càng vọng vào rõ rệt. Không còn là sự im lặng chết chóc nữa, mà là tiếng còi báo động, tiếng la hét chỉ đạo, tiếng khóc than dậy trời của thân nhân các học sinh.

​Khi Anastasia bước ra khỏi tòa nhà chính, ánh sáng mặt trời gay gắt khiến cậu nheo mắt lại.

​Cảnh tượng trước cổng trường Kaiwer là một sự hỗn loạn chưa từng có. Hàng chục xe ngựa cảnh sát của Đế Quốc Aries với phù hiệu Bạch Dương vây kín khu vực. Những cảnh sát mặc đồng phục xanh đen, trang bị súng trường và kiếm, đang cố gắng duy trì trật tự. Một rào chắn được dựng lên để ngăn cản đám đông phụ huynh đang điên cuồng muốn xông vào tìm con.

​Sự xuất hiện của Anastasia ở cổng trường ngay lập tức thu hút sự chú ý.

​Một cậu thiếu niên gầy gò, quần áo rách nát, cả người từ đầu đến chân nhuộm đầy máu khô và máu tươi, bước ra từ "địa ngục".

​"Có người sống sót! Ở đằng kia!" Một viên cảnh sát hét lên.

​Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Đám đông ồ lên, vừa kinh hoàng trước bộ dạng của cậu, vừa hy vọng đó là con em mình.

​Vài cảnh sát nhanh chóng chạy đến, vũ khí trên tay họ hơi hạ xuống khi xác nhận cậu là học sinh.

​"Cậu bé, tên gì? Còn ai bên trong không?" Một đội trưởng cảnh sát với vẻ mặt nghiêm nghị hỏi dồn.

​"Permorh Anastasia... Bên trong... không còn ai sống sót cả," Anastasia trả lời bằng giọng khàn đặc, cổ họng khô khốc.

​Câu trả lời của cậu như một lời tuyên án tử hình cho những hy vọng còn sót lại của đám đông bên ngoài. Tiếng khóc than bùng lên dữ dội hơn.

​Các cảnh sát nhanh chóng dìu cậu ra khỏi khu vực nguy hiểm. Cậu được đưa lên một chiếc xe ngựa cứu thương chuyên dụng và chở thẳng đến Tòa thị chính của thị trấn gần đó – nơi đang được trưng dụng làm trung tâm cứu hộ tạm thời.

​Vừa đi người cảnh sát đó vừa hỏi.

​"Này chuyện trong đó… sao cậu thoát ra được?"

​"Sự kiện linh dị trong đó đã được tôi kết thúc.”

​"Cái gì… thật sao?”

​Người cảnh sát trông có vẻ bất ngờ, đây là sự kiện linh dị cấp 3 cận cấp 4 có thể gây ảnh hưởng gần một nửa thị trấn mà có thể bị một học sinh kết thúc sao.

​"Được rồi, cậu đi chữa thương đi, chút nữa sẽ có người đến thẩm vấn cậu.”

​"Ừm.”

​Sau đó Anastasia được đưa đến nơi. Tòa thị chính chật cứng người. Bác sĩ, y tá chạy ngược xuôi. Những tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng khóc thút thít vang lên khắp nơi, hóa ra sự kiện Linh dị không chỉ xuất hiện ở mỗi trường Kaiwer mà còn ở những khu vực khác. Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng và sự sợ hãi.

​Anastasia được một y tá sơ cứu qua loa các vết thương ngoài da. Y tá đó cau mày khi kiểm tra cánh tay trái của cậu. "Kỳ lạ," bà lẩm bẩm, "Nhìn lượng máu trên áo cậu, tôi tưởng vết thương phải rất sâu, nhưng nó... dường như đã tự cầm máu rồi. Chỉ còn lại những vết xước ngoài da này.” (họ không biết rằng những vết thương chí mạng đã được khâu lại từ bên trong). Cậu được đưa đến một góc phòng lớn, nơi tập trung những học sinh may mắn sống sót.

​Vừa bước vào khu vực đó, một giọng nói quen thuộc, run rẩy vang lên:

​"Anastasia...?"

​Cậu ngẩng đầu lên. Ở góc phòng, Nina đang ngồi co ro trên ghế, đôi mắt sưng húp vì khóc. Bên cạnh cô là Pandora, Sanford đang đờ đẫn nhìn vào khoảng không, Saiker với cánh tay trái được băng bó kín mít đang nhìn cậu với ánh mắt không thể tin nổi.

​"Cậu... cậu còn sống!" Nina bật khóc nức nở, lao đến đặt hai tay lên vai Anastasia, bất chấp vết máu trên người cậu.

​Saiker khó nhọc đứng dậy, bước đến vỗ mạnh vào vai Anastasia, giọng cậu ta run lên vì xúc động: "Tên khốn này... tôi đã tưởng cậu chết trên tầng hai rồi chứ. Cậu đã làm được... Cậu thực sự đã ngăn chặn nó."

​Anastasia nhìn những gương mặt quen thuộc, những người đã cùng cậu trải qua cơn ác mộng. Sự căng thẳng tột độ nãy giờ kìm nén cuối cùng cũng giãn ra. Cậu khẽ gật đầu, một nụ cười mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm xuất hiện trên môi.

​"Ừ, tôi về rồi đây."

​Họ đã sống sót. Nhưng Anastasia biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Cậu cảm nhận được khối Hồn Thể lạnh lẽo và ấm áp đang đập cùng nhịp tim trong lồng ngực mình. Thế giới của cậu, và của cả những người bạn này, đã hoàn toàn thay đổi sau ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro