52
Ba năm sau....
"Con biết lỗi rồi, cha đừng đánh nữa"
"Biết lỗi rồi sao. Đi học không lo học lại tổ chức đánh nhau...con học ai thế..."
"Là do bạn học khoe khoang bốc phét nói bạn ấy rất mạnh còn biết đánh võ, bạn ấy nhìn con nhỏ người chướng mắt nên xô con ngã sau đó...."
"Sau đó thì sao? "
"Sau đó....con đứng lên nện bạn ấy một quyền vào bụng, đấm hai phát vào mặt bạn ấy còn...còn bẻ tay bạn ấy....chỉ..chỉ nhiêu đó mà đã khóc lóc chạy đi mách cô giáo..."
"Con... "
"Huhu...đừng đánh nữa, con biết lỗi rồi"
Đứa bé nhảy cẩng cẩng tay che hai mông lại. Thật là, miệng giả vờ tạo tiếng khóc nhưng hai mắt vẫn kiên nghị không rơi một giọt nước mắt. Cứng đầu y như người đó.
Nam nhân nhìn thấy, tay thôi đánh vào mông nữa chuyển qua ôm cậu nhóc dạy bảo.
"Thạc Quốc...cha dạy võ cho con để con bảo vệ người mình yêu thương chứ không phải để đánh bạn...con hiểu chưa. Hôm nay cha phải đến xin lỗi phụ huynh bạn đó đấy...."
Đúng! Tuấn Chung Quốc vậy mà phải đến xin lỗi người khác, chuyện này hầu như rất khó tin đối với ba năm trước nhưng hiện tại Thạc Quốc đã bốn tuổi mà còn biết đánh nhau, Tuấn Chung Quốc rất đau đầu...
không biết có nên hối hận vì mình dạy nó không đúng cách không.
"Thạc Quốc biết lỗi rồi. Con sẽ không đánh bạn ấy nữa...."
Thạc Quốc tay ôm cổ Tuấn Chung Quốc dụi dụi chóp mũi vào trán anh miệng nhận lỗi nhỏ xíu. Đứa bé này tuy nhỏ con nhưng lại rất thông minh, chuyện sau này cậu có thể nhảy lớp vèo vèo là hết sức bình thường đi.
"Được rồi. Mau thay quần áo, chúng ta đến thăm mộ ba con... "
"Vâng"
Tuấn Chung Quốc bế Thạc Quốc đến khu nghĩa trang quen thuộc, quen thuộc vì ngày nào anh cũng đến...
Quen thuộc đến nhẫn tâm....
"Ba thật đẹp...ba cười thật đẹp"
Thạc Quốc tay lau lau bức ảnh trên bia mắt ngắm nhìn.
Tuấn Chung Quốc đặt bó hoa lên bệ cũng giống như Thạc Quốc ngồi đó ngắm nhìn Trịnh Hạo Thạc.
Trịnh Hạo Thạc.....cái tên này quá đỗi bi thương.
Nhưng ghép tên của Tuấn Chung Quốc và Trịnh Hạo Thạc lại càng cho ra ý nghĩa bi thương hơn.
Cái tên cùng nhau đã là không thể, nói chi hai người.
Ba năm, dù là ba năm anh vẫn mong đây chỉ là trò đùa. Nhưng....nhưng thật lâu vẫn không ai đến nói rằng đây là trò đùa cả....thật lâu.
Đêm nào cũng nhớ đến em ấy.
Tha thiết muốn nghe giọng hát, không! Nghe một câu một từ thôi cũng được. Rất tha thiết.
Rõ ràng muốn tạo bất ngờ cho em ấy nhưng chưa kịp thì Trịnh Hạo Thạc bị chính sự việc này....
Anh muốn nói Thạc Quốc vẫn còn sống.
Anh muốn nói chúng ta hãy đi thật xa sống ba người thật hạnh phúc.
Anh muốn nói.....
Anh muốn nói anh yêu cậu hơn chính bản thân mình.
Nhưng không kịp.....hoặc là hiện tại đã quá trễ.
Nụ cười đó. Ba năm nụ cười đó vẫn y nguyên ở đây. Tuấn Chung Quốc chạm tay đến quét ngang gương mặt Trịnh . Nơi này má trái không có hình xăm. Ra đi không cần mang theo thứ đó. Ra đi nhẹ nhàng.....
Có thực sự là em đang cười....
Nụ cười ngây thơ...ngây thơ đến nhẫn tâm.
Ngây thơ đến nổi khiến người nhìn ngắm lại chỉ làm cho tâm trạng thêm day dứt thêm đau khổ.
"Cha...mắt cha đỏ rồi"
Tuấn Chung Quốc giật mình trở lại nhìn Thạc Quốc cười rồi nắm tay cậu nhóc dẫn về xe.
"Cha chở con đến nhà chú Khởi chơi, phải nhớ là ngoan ngoãn nghe không?"
Tuấn Chung Quốc tay cầm lái nhìn sang Thạc Quốc ngồi bên cạnh hai chân ngắn đung đưa gật gật đầu.
Hiện tại Hồng Ngọc anh đã giao lại cho Mẫn Doãn Khởi cùng Hoàng Thinh chỉ huy.
Mẫn Doãn Khởi trở thành đại ca chính thức của Hồng Ngọc. Dù sao nhờ anh ấy nên Tuấn Chung Quốc mới còn sống.
Bởi khoảnh khắc đối đầu với họng súng của La Đinh nếu không có Mẫn Doãn Khởi chặn lại thì có lẽ viên đạn kia đã ghim ngay trán Tuấn Chung Quốc rồi.
Còn Tuấn Chung Quốc hiện tại thì rời khỏi thế giới ngầm đem vốn xây dựng làm ông chủ các nhà hàng lớn, các quán cà phê sang trọng trong thành phố.
Những người đến đó ăn uống thưởng thức cà phê lại nghe bảo rằng khách lẫn nhân viên đều chưa thấy ông chủ nơi này bao giờ. Chỉ nghe đồn rằng anh ta có một đứa con và người vợ thích đi du lịch....
"Chào chú Khởi.."
Mẫn Doãn Khởi vừa mở cửa phía trên là gương mặt điển trai không mấy cảm xúc của Tuấn Chung Quốc. Phía dưới là gương mặt hớn hở đang ôm chân mình.
Mẫn Doãn Khởi lúc này thở dài trong lòng, mệt mỏi than trời.
Ở nhà có một người lúc nào cũng đeo bám quấy rầy, hiện tại lại thêm một đứa nhóc nghịch ngợm.
"Tôi gửi Thạc Quốc ở đây được chứ. Hai tiếng sau sẽ trở lại... "
"Dạ vâng. Anh Quốc... "
Mẫn Doãn Khởi mĩm cười gật đầu rồi khóa cửa lại.
Anh vẫn rất tôn trọng và nghe lời Tuấn Chung Quốc, dù anh ấy không còn là đại ca nữa.
Nhìn lại đứa nhỏ chân sáo chạy vào nhà, Mẫn Doãn Khởi lắc lắc đầu.
Anh và Hoàng Thinh hiện tại đứng đầu Hồng Ngọc giữ vị trí cao hơn, quan trọng hơn lúc trước rất nhiều.
Mà căn nhà đang ở hiện tại chỉ có mỗi Tuấn Chung Quốc biết, còn công việc đương nhiên hôm nay giao lại cho Hoàng Thinh. Từ khi Tuấn Chung Quốc rời Hồng Ngọc tổ chức chỉ lo khoản giao hàng vận chuyển, mua bán. Dù gì đó vẫn là nồi cơm của rất nhiều anh em...
Có Mẫn Doãn Khởi cùng Hoàng Thinh dẫn dắt Hồng Ngọc ngày càng mở rộng năng lực còn đảm nhận luôn việc bảo lãnh kinh doanh còn việc buôn hàng trắng thì có vẻ ít lại. Đối với vũ khí thì đều giao dịch sang nước ngoài.
Ba năm trước tổ chức của La Đinh chính là mối đe dọa cúi cùng của Hồng Ngọc nên sau này tổ chức của anh không còn phải nhìn ngó cẩn thận từng bước đi nữa.
Tuấn Chung Quốc lái xe đến kiểm tra sổ sách, ngay nơi phòng làm việc còn có thể nghe thấy tiếng đàn.
Tuấn Chung Quốc chính là như thế, nơi nào anh cũng bảo quản lí trang bị thêm sân khấu nhạc cụ cho khách thưởng thức âm nhạc ở đây.
Kiểm tra còn dặn dò việc tổ chức các buổi tiệc ra sao, Tuấn Chung Quốc khoác áo vào tiếp tục lái xe đến nơi khác.
Đi trên đường lớn nhìn bâng qua thấy con hẻm nhỏ xe hơi có thể vào. Tuấn Chung Quốc men theo trí nhớ rẻ vào trong.
Xuống xe tâm trạng xôn xao chân bước đi thẳng. Tuấn Chung Quốc dừng trước một quán cà phê nhỏ, trong đây phát ra một giọng hát rất ngọt.
Đẩy cửa bước vào, chọn một chổ trống nhẹ nhàng ngồi lên sau đó kêu đại một tách cà phê lạ mắt nhìn lên sân khấu.
Thiếu niên tuổi vẫn chưa trưởng thành tay chạm míc miệng ngân lên khúc hát nhẹ nhàng sâu lắng nhưng....ca từ rất buồn, rất ảm đạm. Giai điệu kia đối với người đang buồn không khác gì đang thúc giục họ tìm đến cái chết. Rất bi thương, đau khổ.
I loved and i loved and i lost you~
And i loved and i loved and i lost you~
And i loved and i loved and i lost you~
And....it hurt like hell......................
Yêu và yêu và đánh mất em.
Nổi đau tựa như bị đầy đọa dưới địa ngục.
Cả một bài hát là một màu u tối, tuyệt vọng...điệp khúc ba lần kia như sát muối vào tim Tuấn Chung Quốc.
Nổi đau này anh từng chạm qua rồi, từng cảm nhận qua rồi...
Chỉ là hiện tại đang cố bóp chặt nó cầm máu cho nó....
Ngay vị trí này nhìn thiếu niên kia vẫn chăm chú hát, Tuấn Chung Quốc hoàn toàn tách biệt khỏi không gian nơi đây...anh nhớ đến lần đầu mình gặp Trịnh Hạo Thạc.
Khúc hát của Trịnh Hạo Thạc khi đó rất hùng hồn rất vui tươi, cứ như là sự khởi đầu là âm thanh mới mẽ của tương lai.
Giọng nam, giọng nữ cao vút ngân vang....
Sau đó.....sau đó....
Đã trở thành luân hãm.
Đã lún vào quá sâu, hãm vào quá sâu đến không dứt ra được .
Ba năm, ba năm luẩn quẩn mãi một khúc ca.
Khúc ca của sự trói buộc, của sự bắt đầu.
Bắt đầu chiếm giữ, bắt đầu hạnh phúc, bắt đầu đau thương, bắt đầu hối hận...
Ba năm sau đó, Tuấn Chung Quốc không còn như kẻ điên cố buộc bản thân tìm bằng được Trịnh Hạo Thạc, mong rằng tất cả chỉ là đùa. Nhưng mỗi lần đối mặt trước ngôi mộ kia, trước nụ cười ngây thơ hồn nhiên kia...Tuấn Chung Quốc buộc chính mình chấp nhận. Nhưng nói chấp nhận không chính xác là chấp nhận có lẽ đúng hơn là anh đang tự lừa dối bản thân, tự băng bó vết thương cho mình.
Khi ai đó hỏi mẹ của Thạc Quốc, anh sẽ nói người đó tên Trịnh Hạo Thạc cậu ta đi du lịch rất xa, rất lâu....mới trở về.
Anh nói như thế chính là muốn bản thân tin như thế để đối mặt với cuộc sống, để tự đứng vững mà chăm sóc cho Thạc Quốc tốt hơn.
Trịnh Hạo Thạc, anh luôn chờ em, luôn đợi em...kiếp này cũng được, kiếp sau cũng được...anh vẫn đợi em.
Anh rất nhớ giọng hát của em.....
Nhớ mọi thứ về em.
Giai điệu tịch mịch kia biến mất kéo Tuấn Chung Quốc trở lại hiện tại. Để lại một tờ tiền sau đó rời quán.
Chỉ là....chỉ là không giống năm đó chân bước ra quán tâm tư mang theo điều thú vị như tìm ra một sở thích mới. Không giống!
***
"Chú Khởi...khi nào cháu lớn chú dạy cháu bắn súng được không...cha Quốc nói chú bắn súng rất ngầu..."
Mẫn Doãn Khởi lúc nào trên người cũng mặc áo khoác vest, đang sắn tay áo thì nghe Thạc Quốc chu môi nhỏ nói. Anh xoa đầu nhóc rồi cười mĩm nhân hậu gật đầu.
"Được rồi. Khoảng vài phút nữa cha cháu sẽ đến đón, ráng ngồi yên chút đi, một lát chú cũng phải ra ngoài... "
"Ra ngoài. Anh Khởi anh ra ngoài làm gì? Em cũng đi"
Mẫn Doãn Khởi gương mặt mất đi hứng thú, thở dài nhìn Hiệu Tích từ bếp chạy ra ôm chặt cổ mình.
"Còn có Thạc Quốc...em đàng hoàng chút đi... "
"Anh định đi đâu, chờ em thay đồ... "
"Tôi đến pháo đài giúp Hoàng Thinh, em theo tôi làm gì? "
"Đương nhiên là giữ chồng! "
Mẫn Doãn Khởi day day thái dương, cậu sợ Hiệu Tích quá rồi. Người này chẳng khác gì cục kẹo cao su bị dính vào quần, khư khư bên mình.
Hôm đó dại dột nói sẽ yêu cậu ta còn bạo dạn hôn cậu ta một cái chỉ vì tình hình quá căng thẳng nhưng sau hôm đó Mẫn Doãn Khởi quả thực như người mất hồn lúc nào trong đầu cũng là vẻ mặt ngại ngùng ngạc nhiên của cậu ấy.
Nhưng phải nói tất cả cũng nhờ Hiệu Tích. Cậu ta lén đổi thuốc độc thành thuốc mê còn báo cho Mẫn Doãn Khởi biết.
Đó là lí do vì sao cái đêm đẫm máu đó lại chọn Trịnh Hạo Thạc.
Để Thạc Quốc bị tiêm thuốc mê ngủ một chút còn hơn là Trịnh Hạo Thạc bị đạn ghim vào đầu.
Nhưng ai ngờ....người ra đi lại là Trịnh Hạo Thạc. Càng nhắc đến càng thương tâm.
Mẫn Doãn Khởi gỡ cả thân thể Hiệu Tích đang bám treo trên người mình xuống liếc mắt nhìn cậu.
Hiệu Tích yêu Mẫn Doãn Khởi biết bao nhiêu, nên khi có được anh ấy ngày nào cũng bám dính hôn hít.
Có khi chịu không nổi sáng sớm Mẫn Doãn Khởi phải dùng dây thừng trói cậu ấy lại sau đó mới an tâm rời nhà.
Vì chỉ cần không thấy chồng mình, thì Mẫn Doãn Khởi có ở đâu xa xôi mấy ngàn km Hiệu Tích cậu ta cũng quyết định vị mà chạy đến.
Mẫn Doãn Khởi than rằng kiếp trước anh đã làm chuyện gì ác nhân thất đức lắm sao. Nên kiếp này bị trừng phạt.
"Thạc Quốc, cha đến đón cháu kìa. Mau thay giày đi... "
"Cha... "
Thạc Quốc nhìn Tuấn Chung Quốc cao lớn đứng trước cửa chân liền chạy nhanh đến ôm chân anh.
Môi còn dẩu lên mặt ủy khuất.
"Cha, chúng ta về thôi...chú Khởi bảo một lát phải ra ngoài... "
Tuấn Chung Quốc xoa đầu cậu bé rồi ngẩng mặt mĩm cười với Mẫn Doãn Khởi nói vài câu rồi tay dẫn Thạc Quốc về xe, còn hỏi cậu chơi có ngoan không.
Sỡ dĩ Thạc Quốc thích đến nhà Mẫn Doãn Khởi chơi vì ở đó có rất nhiều đồ chơi.
Hiệu Tích nói cũng muốn xin một đứa con nuôi giống Thạc Quốc nên đã mua rất nhiều đồ chơi, còn nhiều gấp đôi đồ chơi của Tuấn Chung Quốc mua cho Thạc Quốc nhưng rồi Mẫn Doãn Khởi lại một mực từ chối.
Hiện tại có một Hiệu Tích đã rất mệt rồi, có thêm một Hiệu Tích bé nữa, Mẫn Doãn Khởi anh chắc chắn sẽ đi theo ông bà sớm mất.
Có lẽ cả nhân loại đã hiểu nổi khổ của anh nên cuối cùng Thạc Quốc được hưởng đống đồ đó.
Tối đến sau khi sắp xếp đống giấy tờ gọi điện cho quản lí xong theo thói quen La ngồi trên bệ cửa sổ đón gió đêm.
Bản thân sống với Tuấn Chung Quốc anh cũng không còn hút nhiều thuốc nữa.
Nhớ lại khoảng thời gian mất đi Trịnh Hạo Thạc anh sống buông thả, mặc kệ mọi thứ. Rất giống kẻ ngiện ngập đặc biệt không khí xung quanh anh bao giờ cũng trùng xuống tạo nên bức tường dày đặc ai cũng không chạm đến.
Trên đời này chỉ có một Trịnh Hạo Thạc...
Chỉ duy nhất có một Trịnh Hạo Thạc thanh tú nhân hậu biết hát hí kịch...nhưng anh đã đánh mất.
Càng nhận ra càng đau...tim rất đau.
Lúc đó Tuấn Chung Quốc gần như phá nát nội thất của căn biệt thự. Không khác gì kẻ điên.
Mẫn Doãn Khởi biết bản thân không ngăn cản được, anh tìm đến Kim Tại Hưởng nhưng hầu như sự thật đau lòng kia quá đỗi to lớn quá đỗi khủng khiếp nên ai cũng không khiến Tuấn Chung Quốc trở nên bình tĩnh được.
Đến khi...đến khi nghe tiếng ba ba ngây ngô của Thạc Quốc kêu...
Ánh mắt Thạc Quốc to tròn nhìn anh thơ ngây, các ngón tay trắng nõn nhỏ xinh nắm nắm lại miệng họi hai tiếng ba ba Tuấn Chung Quốc lúc đó đứng trên ngọn núi lửa tựa như rơi xuống hồ băng lạnh.
"Thạc Quốc... "
Đứa bé này là thứ duy nhất còn lại giữa hai người. Đứa bé mà Trịnh Hạo Thạc yêu còn hơn cả mạng sống, hơn cả bản thân.
Trịnh Hạo Thạc đã không bảo vệ được, nếu ngay cả Thạc Quốc cũng không chăm sóc được Tuấn Chung Quốc anh chính là kẻ bất tài vô dụng nhất trên đời.
Từ đó Tuấn Chung Quốc lấy Thạc Quốc làm động lực, lấy Thạc Quốc làm lẽ sống càng mơ hồ hơn chính là tự lừa dối bản thân tự bảo mình Trịnh Hạo Thạc thực sự vẫn sống.
"Cha...lại ngồi đây. Cha không buồn ngủ? "
Thạc Quốc mặc bộ pijama xám đáng yêu chân nhỏ bước nhẹ lại âm thầm cất tiếng.
Cha nó luôn như thế. Luôn suy tư như thế .
"Cha nhớ ba Quốc sao? "
Hỏi thêm một câu Thạc Quốc ngẩng đầu nhìn Tuấn Chung Quốc lại được anh bế lên ngồi trên người mình.
"Sao vẫn chưa ngủ? "
Rõ ràng là tránh câu hỏi kia, nhưng dù thế nào bộ mặt dáng hình trầm ngâm mỗi tối này rất quen thuộc Thạc Quốc biết cha nó lại nhớ đến người đó.
Tuấn Chung Quốc đã từng nói người mà bọn họ chiều nào cũng ra thăm là người hay ru Thạc Quốc ngủ, lúc nó một tuổi đã gắn bó chơi đùa chăm sóc nó nhiều thế nào.
Có nói thế nào Thạc Quốc vẫn chỉ là đứa trẻ mới bốn tuổi. Nó vẫn còn ngây thơ hoàn toàn không hiểu được cảm xúc hay nổi dằn vặt giấu kín của Tuấn Chung Quốc.
Nên Tuấn Chung Quốc cũng không muốn Thạc Quốc đau buồn giống mình nên chỉ kể Thạc Quốc nghe những ngày tháng tốt đẹp của ba người. Tốt đẹp, hạnh phúc.
"Cha... "
Thạc Quốc ngồi trong lòng Tuấn Chung Quốc mắt nhìn hình xăm trên cánh tay rắn chắc miệng nói nhỏ.
"Cha đã có Thạc Quốc rồi...nên....đừng buồn nữa.... "
Đứa nhỏ chỉ biết nói như thế, như thế là quá đủ để Tuấn Chung Quốc càng yêu thương quý trọng Thạc Quốc hơn.
"Khi con đủ lớn ta sẽ kể con nghe một vài chuyện...chuyện sai lầm của ta. Để con đừng giống ta.... Thạc Quốc ngoan.. "
Tuấn Chung Quốc xoa đầu đứa bé mắt vẫn nhìn lên không trung đen thẫm.
Nếu có Trịnh Hạo Thạc ở đây, em ấy nhìn cảnh này thế nào cũng mắng anh, không cho anh ôm Thạc Quốc mà đón gió lạnh.
Nếu có Trịnh Hạo Thạc ở đây thì lúc anh tắm cho Thạc Quốc, làm thức ăn cho Thạc Quốc, chăm sóc khi Thạc Quốc ốm thì thế nào anh cũng bị em ấy mắng rằng làm không đúng cách.
Nếu có Trịnh Hạo Thạc ở đây....
Anh sẽ không âm thầm tự trách bản thân... Sẽ không đau khổ như thế.
"Cha...mắt cha lại đỏ rồi..."
Đúng đó Thạc Quốc, mắt cha lại đỏ rồi.
Tuấn Chung Quốc nhìn Thạc Quốc sau đó mắt nhắm chặt lại rồi cong môi tay ôm Thạc Quốc vào trong.
Rõ ràng nổi suy tư này không bao giờ lắng xuống được...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro