Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 2 - NHỮNG LẦN RUNG CHẬM

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, nhưng Linh không bước ra. Cô vẫn ngồi yên trên ghế cuối lớp, tay đặt trên cuốn vở như một bức tường chắn mọi thứ bên ngoài. Mỗi âm thanh, mỗi ánh mắt từ bạn cùng lớp đều khiến cô cảm thấy tim mình như bị bóp chặt.

Một tiếng cười khẽ vang lên phía cuối hành lang. Cô quay lại, thấy mấy bạn trong lớp đang tụm năm tụm ba, ánh mắt dán vào cô. Một lần nữa, cô cảm thấy mình bị đặt dưới kính hiển vi của thế giới — mọi cử chỉ nhỏ bé đều bị phóng đại, mọi lời nói đều trở thành dao cứa vào lòng.

"Tại sao mình lại thấy như thể mình không thuộc về nơi này?" Linh tự hỏi, cảm giác đó nhấn chìm cô đến mức cô muốn chui vào trong chính chiếc balo của mình.

Trước mắt, bảng thông báo dán kín những kết quả học tập. Cô nhìn vào tên mình, điểm số thấp nhất lớp. Một cơn đau nhẹ nhói trong tim — không phải vì điểm số, mà vì cảm giác thất bại lặp lại liên tục. Cả thế giới dường như đang thúc ép cô: phải giỏi, phải hoàn hảo, phải được nhìn nhận. Nhưng cô thì không thể.

Điện thoại rung khẽ lần thứ hai. Tin nhắn từ bố:

Đi học mà không tập trung là lãng phí tương lai. Tối nay bố muốn nói chuyện nghiêm túc.

Linh thở dài, cảm giác như bầu trời trong lòng mình vừa sụp xuống thêm một tầng. Áp lực từ trường học, từ gia đình, từ bản thân... tất cả chồng chất, đè lên cô như một tảng đá khổng lồ.

Cô đứng dậy, bước ra hành lang. Hành lang dài, trống trải, ánh sáng từ các bóng đèn neon le lói trên trần khiến bóng cô dài và nhạt nhòa. Mỗi bước chân vang lên như tiếng nhịp trống báo hiệu một nỗi cô đơn.

Và rồi, cô gặp anh — Minh.

Không phải là ánh sáng rực rỡ, không phải cứu tinh hay một hình ảnh hoàn hảo xuất hiện giữa bóng tối. Anh chỉ đứng đó, dựa nhẹ vào bức tường đối diện, cầm một cuốn sổ nhỏ, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhưng ánh nhìn như lướt qua mọi thứ trong lớp.

Anh im lặng. Chỉ một thoáng nhìn, nhưng Linh cảm nhận được điều gì đó khác lạ: không phán xét, không tò mò, chỉ là sự tồn tại yên lặng, bình thản.

Một phần trong cô muốn chạy đi, phần khác lại tò mò, vì lần đầu tiên trong nhiều tuần, cô cảm giác có ai đó không cố ý làm cô tổn thương.

Tiếng chuông hết giờ vang lên. Minh nhấc chân bước đi, nhưng không quay lại nhìn cô. Chỉ là một bóng người rời đi, để lại trong Linh một cảm giác kỳ lạ — vừa thoáng yên, vừa không biết phải cảm nhận thế nào.

Cô đứng đó, lòng bối rối, tim đập lặng lẽ. Thế giới xung quanh vẫn hỗn độn, vẫn đầy áp lực và cô đơn, nhưng lần đầu tiên, trong lớp học ngột ngạt, Linh cảm thấy một ánh sáng nhỏ vừa chạm vào bóng tối của mình.

Nhưng cô không biết rằng, ánh sáng ấy sẽ không đến một cách ồn ào hay dễ dàng. Nó sẽ là một hành trình chậm rãi, từng bước, kéo cô ra khỏi vực sâu mà cô đã trôi nổi quá lâu.

Và đó là lần đầu tiên Linh để ý đến một người khác, người mà chẳng ai hiểu, nhưng lại khiến trái tim cô rung lên những nhịp rất lạ.

"Có những ánh sáng xuất hiện không rực rỡ, nhưng đủ để đánh thức một trái tim đang ngủ quên trong bóng tối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro