
Chuỗi Tủi Nhục và Lời Tuyên Chiến Của Kẻ Chiếm Hữu
Cuộc sống hôn nhân của Thái Sơn và Phong Hào không phải là địa ngục bùng cháy, mà là một nhà tù bằng băng lạnh lẽo.
Mỗi buổi sáng, Phong Hào đều thức dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn, duy trì nề nếp gia đình mà Thái Sơn mong muốn để giữ thể diện trước công chúng. Cậu chăm sóc nhà cửa, quản lý mọi việc chu đáo như một người vợ hoàn hảo, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng chết chóc.
Bữa ăn là cơn ác mộng hàng ngày. Thái Sơn luôn dùng bữa trong sự im lặng tuyệt đối. Mọi món ăn Phong Hào nấu đều bị hắn tìm thấy lỗi lầm, dù chỉ là một hạt muối thừa hay một lát rau thái không đều.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Phong Hào cẩn thận đặt đĩa bò bít tết đặt chuẩn nhiệt độ lên bàn.
"Cậu tưởng tôi là người hầu của cậu sao, Phong Hào?" Thái Sơn đặt dao nĩa xuống, tạo ra âm thanh chói tai trên mặt bàn đá.
"Em... em xin lỗi," Phong Hào vội vã.
"Xin lỗi vì điều gì? Vì làm quá nhiều, hay làm quá tệ?" Thái Sơn nhếch mép khinh miệt. "Tôi đã nói, cậu chỉ là kẻ thay thế Thanh Dư. Cậu nghĩ những món ăn quê mùa này có thể sánh được với đầu bếp riêng mà Thanh Dư từng có sao?"
Hắn đẩy mạnh đĩa thức ăn. Nước sốt nâu đậm văng lên tấm trải bàn trắng tinh. "Từ nay, đừng làm phiền tôi. Vị trí của cậu là trong bếp hoặc phòng ngủ phụ. Đừng ngồi chung bàn ăn với tôi nữa. Tôi không muốn bữa sáng của mình bị làm hỏng bởi sự hiện diện của cậu."
Đó là một chuỗi tủi nhục không ngừng. Phong Hào cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cậu đã cố gắng hết sức để làm tròn vai trò, nhưng tất cả chỉ đổi lấy sự chà đạp.
Một lần khác, Thái Sơn đang xem xét bản vẽ kiến trúc mới cho một dự án. Phong Hào vô tình bước vào phòng khách và bị gọi lại.
"Đến đây, Phong Hào." Thái Sơn ra lệnh.
Phong Hào bước tới. Thái Sơn giơ tay, chỉ vào bức chân dung lớn của Thanh Dư được treo đối diện giường ngủ, do chính hắn đặc biệt đặt làm.
"Đây là chân dung người tôi yêu. Cậu nhìn kỹ đi," Thái Sơn lạnh lùng nói. "Cậu có thấy sự khác biệt giữa tinh hoa và vỏ bọc rẻ tiền không? Cậu phải nhớ, cậu không bao giờ có thể sánh được với Thanh Dư, dù chỉ một cọng tóc. Cậu chỉ là một cái tên trên giấy tờ, một cái bóng mờ nhạt."
Hắn lấy một chiếc khăn trắng sạch sẽ, ném vào mặt Phong Hào. "Bức tranh này dính chút bụi. Quỳ xuống và lau sạch cho tôi. Cậu chỉ có thể chạm vào Thanh Dư bằng cách đó, với tư cách là người hầu."
Phong Hào run rẩy. Lời nói của Thái Sơn như hàng ngàn mũi dao cứa vào lòng tự trọng. Quỳ xuống lau bức tranh người tình cũ của chồng mình – đó là sự sỉ nhục đỉnh điểm.
Nhưng vì tình yêu, Phong Hào không thể phản kháng. Cậu nhắm mắt, cúi xuống, đầu gối chạm sàn đá lạnh lẽo. Từng động tác lau chùi bức tranh đều là sự gượng ép, là những giọt nước mắt không rơi, nghẹn lại trong lòng. Cậu chấp nhận sự đau đớn này, tin rằng đây là cái giá phải trả để được ở bên cạnh Thái Sơn.
Khi Phong Hào đang vật lộn với những tủi nhục hàng ngày, Nguyên Bình lại phải đối mặt với một mối nguy hiểm khác: Hồng Sơn.
Hồng Sơn không chỉ là thiếu gia lạnh lùng, hắn còn là một kẻ có quyền lực và sự chiếm hữu đáng sợ. Sau đêm tân hôn, hắn bắt đầu rình rập và săn đuổi Nguyên Bình.
Nguyên Bình là sinh viên ngành mỹ thuật, đồng thời phụ giúp quán cà phê mà cha mẹ để lại cho anh trai.
Hôm nay, khi cậu đang đi bộ từ trường về quán, một chiếc xe thể thao đen bóng loáng bất ngờ trờ tới, chắn ngang đường. Hồng Sơn bước ra, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng như một thiên thần sa ngã.
"Đi đâu đấy, cậu bé miệng hỗn?" Hồng Sơn nhếch mép, ánh mắt khóa chặt lấy Nguyên Bình.
Nguyên Bình cảnh giác. Cậu không sợ hãi, nhưng cậu biết rõ sự nguy hiểm của người này.
"Không liên quan đến mày," Nguyên Bình đáp lại bằng giọng điệu hỗn xược quen thuộc. "Tránh ra! Tao đang bận."
"Bận? Bận đi tìm anh trai tội nghiệp của mình à?" Hồng Sơn tiến lại gần, giọng điệu chuyển sang tông chiếm hữu và hơi ấm áp một cách giả tạo. "Thái Sơn không rảnh để chơi với cậu đâu. Anh ta đang bận hành hạ anh trai cậu."
Câu nói đó chạm vào điểm yếu của Nguyên Bình. "Câm miệng! Mày biết cái quái gì mà nói? Anh Hào không cần mày thương hại."
"Ồ, tôi không thương hại. Tôi chỉ đang quan sát thôi," Hồng Sơn thì thầm. Hắn dùng tay chạm nhẹ vào một bên tóc của Nguyên Bình. "Cậu bận tâm đến anh trai mình quá, mà không nhận ra mình đang bị kẻ săn mồi này rình rập à?"
Nguyên Bình gạt mạnh tay hắn ra. "Mày có ý gì?"
Hồng Sơn bật cười nhẹ, một nụ cười không hề có hơi ấm. "Ý gì à? Tôi đã nói rồi. Cậu là của tôi, Nguyên Bình. Cái miệng hỗn láo đó, sự bướng bỉnh đó, sự quan tâm quá mức đến anh trai đó... tất cả đều là điểm yếu để tôi nắm lấy cậu."
Hắn lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lẽo trở lại. "Thái Sơn đã có Phong Hào để thỏa mãn sự thù hận. Tôi cũng cần một thứ gì đó thú vị để giết thời gian. Và cậu, Nguyên Bình, là lựa chọn hoàn hảo. Tôi sẽ chiếm hữu cậu, từ thể xác đến tinh thần."
Đó là một lời tuyên chiến trắng trợn.
Nguyên Bình tức giận đến mức mặt đỏ bừng. "Đồ điên! Mày bị tâm thần à? Tao không phải món đồ chơi của mày! Tao sẽ không bao giờ để mày đạt được mục đích."
"Rất tốt," Hồng Sơn gật đầu hài lòng, như thể sự phản kháng của Nguyên Bình chỉ là gia vị cho trò chơi của hắn. "Càng chống cự, càng thú vị."
Hồng Sơn đưa tay lên, chạm vào tai nghe Bluetooth. "Quán cà phê à? Tôi sẽ đến đó. Tôi muốn xem món đồ chơi của tôi làm việc thế nào. Chuẩn bị đi, Nguyên Bình. Trò chơi bắt đầu."
Chiếc xe đen vụt đi, để lại Nguyên Bình đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân run rẩy vì giận dữ và sự sợ hãi mơ hồ. Cậu không sợ Thái Sơn vì anh trai cậu đã ở trong nhà hắn, nhưng Hồng Sơn lại là một mối đe dọa không thể lường trước, một kẻ chiếm hữu tinh ranh.
Vài ngày sau, Phong Hào đang lúi húi trong bếp. Chuông cửa reo.
Cậu mở cửa và đứng sững sờ. Đứng trước cửa là một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài hoàn hảo, gương mặt đẹp trai nhưng ẩn chứa sự kiêu ngạo.
Thanh Dư, Bạch Nguyệt Quang của Thái Sơn.
"Ồ, đây là Phong Hào à?" Thanh Dư cười mỉa mai, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy ý độc. "Nghe nói cậu là người làm ấm giường cho anh Sơn lúc tôi vắng nhà."
Phong Hào cố gắng giữ bình tĩnh. "Thanh Dư... cậu về từ khi nào?"
"Mới về thôi. Và tôi nghe nói cậu là người gây chuyện khiến tôi và anh Sơn phải chia tay? Cậu nghĩ cậu có thể cướp lấy vị trí của tôi dễ dàng như vậy sao?"
Thanh Dư bước thẳng vào nhà mà không được mời, ánh mắt quét qua sự sang trọng của biệt thự, ánh lên sự tham lam không hề che giấu. Hắn ta tiến thẳng đến phòng khách, nhặt một chiếc bình hoa gốm sứ đắt tiền lên, rồi bất ngờ ném mạnh xuống sàn.
Choang!
Tiếng gốm vỡ tan làm Phong Hào kinh hoàng.
"Ôi, tôi xin lỗi," Thanh Dư giả vờ hối lỗi, nhưng đôi mắt hắn ta đầy vẻ ác độc và toan tính. "Tôi lỡ tay. Phong Hào, cậu mau dọn dẹp đi. Vị trí của cậu là người làm, không phải Tổng tài phu nhân."
Thái Sơn bước xuống từ lầu, bị tiếng động thu hút. Vừa nhìn thấy Thanh Dư, ánh mắt lạnh lùng của hắn lập tức tan chảy.
"Thanh Dư! Em đã về!" Giọng Thái Sơn đầy sự mừng rỡ và dịu dàng hiếm hoi mà Phong Hào chưa bao giờ được nghe.
Thanh Dư chạy tới, ôm chầm lấy Thái Sơn, giả vờ khóc.
"Anh Sơn, em nhớ anh quá! Em về rồi! Nhưng... hức... em xin lỗi, em làm vỡ bình hoa rồi. Em sợ quá, em xin lỗi anh Sơn..."
Thái Sơn vỗ về Thanh Dư, ánh mắt yêu thương không rời. Sau đó, hắn quay sang Phong Hào, ánh mắt lại trở nên lạnh băng.
"Phong Hào!" Thái Sơn gằn giọng. "Cậu đứng đó làm gì? Cậu không thấy Thanh Dư đang sợ hãi sao? Mau dọn dẹp hết đi! Đừng để tôi thấy bất kỳ mảnh vỡ nào nữa!"
Phong Hào nhìn chằm chằm vào Thái Sơn. Cậu đang bị đối xử như người giúp việc ngay trước mặt người tình cũ của chồng. Sự tủi nhục dâng lên đến đỉnh điểm. Nhưng cậu không thể phản kháng.
Thanh Dư cười thầm, hắn ta đã đạt được mục đích đầu tiên: chà đạp và hạ nhục Phong Hào ngay trước mặt Thái Sơn.
Phong Hào cúi xuống, bắt đầu nhặt từng mảnh gốm vỡ.
"Anh Sơn, em có cảm giác không an toàn khi ở đây," Thanh Dư nũng nịu nói. "Em sợ Phong Hào lại làm gì em. Hay là... em sẽ ở lại nhà mình vài hôm nhé? Em muốn chăm sóc cho anh."
Thái Sơn không chút do dự. "Đương nhiên rồi, Thanh Dư. Đây là nhà của em. Cậu ta," hắn chỉ vào Phong Hào, người đang lau dọn mảnh vỡ, "sẽ không dám làm gì em đâu. Tôi sẽ đảm bảo cậu ta chỉ là một con rối ngoan ngoãn."
Phong Hào nghe rõ từng lời. Kẻ phản bội đã trở lại, và địa ngục chính thức mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro