Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chiếc Nhẫn Kim Cương và Cái Lồng Bằng Băng Giá

Ánh đèn pha lê từ trần nhà cao vút rọi xuống, tạo nên một biển lấp lánh trên sàn đá cẩm thạch trắng. Khách khứa đã về gần hết, nhưng tàn dư của buổi tiệc vẫn còn vương lại trong không khí: mùi hương hoa hồng nhung Pháp, mùi champagne thượng hạng, và mùi tiền của gia tộc Thái Sơn.
Phong Hào đứng trong bộ lễ phục trắng tinh khôi, chất liệu lụa satin ôm sát dáng người mảnh khảnh của cậu. Chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón áp út nặng trịch, không phải vì giá trị vật chất, mà vì gánh nặng của cái danh phận mà nó mang lại: Vợ hợp pháp của Tổng tài Thái Sơn.
Cậu ngước nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình, cao lớn, lạnh lùng, mang vẻ uy quyền thừa hưởng từ một gia tộc tài phiệt. Thái Sơn không hề nhìn cậu. Hắn đứng thẳng như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ bằng băng, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng cả một cơn bão tuyết.
Trong suốt buổi tiệc, Thái Sơn chỉ nói những lời cần thiết, giữ đúng phép tắc xã giao hoàn hảo, nhưng đôi tay hắn chưa một lần chạm vào Phong Hào ngoài lúc trao nhẫn. Với Phong Hào, đó là sự thật đau đớn mà cậu đã tự nguyện chấp nhận. Cậu là người thế vai, là vật thế thân mà hắn dùng để che đậy sự đổ vỡ của riêng mình.
Phong Hào siết chặt bàn tay đang đeo nhẫn. Cậu yêu Thái Sơn. Tình yêu đó đã nảy nở từ những ngày cậu chỉ là một chàng trai làm thêm ở quán cà phê nhỏ của gia đình, còn hắn là một khách hàng trầm lặng, thường xuyên ngồi ở góc khuất. Tình yêu đó lớn đến mức trở thành một sự hy sinh vô điều kiện, một sự cam chịu mù quáng.
Cậu biết rõ trong tâm trí Thái Sơn đang hiện hữu bóng hình ai. Thanh Dư. Chàng trai với vẻ ngoài trong sáng, người từng là cả bầu trời của Thái Sơn, nhưng đã vứt bỏ hắn để chạy theo hợp đồng tiền bạc của gia tộc. Dù đã phản bội, Thanh Dư vẫn mãi mãi là Bạch Nguyệt Quang không thể thay thế trong tim Thái Sơn.
Và Phong Hào, cậu là cái bóng, là vệt bùn nhơ mà Thái Sơn tin rằng đã nhúng tay vào chuyện tình tan vỡ đó.
Khi cánh cửa chính của biệt thự đóng lại sau lưng vị khách cuối cùng, sự giả dối cũng sụp đổ. Không gian lập tức chìm vào sự im lặng ghê rợn, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng trên sàn đá.

Thái Sơn bước thẳng lên lầu, dáng vẻ nhanh chóng và đầy phẫn nộ. Phong Hào vội vã đi theo, trái tim cậu đập loạn xạ như một con chim bị nhốt trong lồng. Cậu biết, màn kịch đã kết thúc, và giờ là lúc đối diện với thực tại tàn khốc.
Phòng tân hôn rộng lớn và xa hoa đến mức choáng ngợp. Bàn trang điểm có hoa hồng tươi, chiếc giường King-size phủ ga lụa trắng muốt, tất cả đều gợi lên một đêm nồng nàn mà sẽ không bao giờ xảy ra.
Thái Sơn tháo cà vạt, ném mạnh xuống sàn. Áo vest được hắn cởi phăng ra, để lộ chiếc sơ mi trắng nhăn nhúm vì sự giận dữ bị kìm nén. Hắn quay lại, ánh mắt khóa chặt lấy Phong Hào, ánh mắt đó sắc bén đến mức dường như có thể xuyên thấu và cắt xé linh hồn cậu.
"Cậu nhìn gì?" Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo, như tiếng băng nứt.
Phong Hào cúi đầu, không dám đối diện. "Em... em xin lỗi."
"Xin lỗi vì điều gì?" Thái Sơn bước tới, mỗi bước đi như một đòn tra tấn tinh thần đối với Phong Hào. "Xin lỗi vì đã giành được thứ đáng lẽ không thuộc về cậu? Xin lỗi vì đã thành công đẩy Thanh Dư đi, để hôm nay cậu có thể đứng ở đây, trong căn nhà của tôi, làm vợ của tôi?"
Phong Hào run rẩy. Lời cáo buộc này đã trở thành câu thần chú hằn sâu vào cuộc sống của cậu kể từ khi Thái Sơn ngỏ lời cầu hôn (hay đúng hơn là hợp đồng hôn nhân) cách đây ba tháng.
"Em không làm..." Phong Hào khẽ thốt lên.
"Câm miệng!" Thái Sơn gằn giọng, sự kiềm chế cuối cùng cũng vỡ tan. Hắn nắm lấy cổ tay Phong Hào, xiết mạnh đến mức cậu có thể cảm thấy xương mình bị nghiền nát. "Đừng bao giờ nói dối tôi! Thanh Dư đã nói cho tôi biết tất cả. Chính cậu, kẻ giả tạo, đã dùng những lời dối trá, dùng tiền bạc để ép cậu ấy rời xa tôi!"
Hắn đẩy mạnh Phong Hào vào tường. Cậu thở dốc vì đau đớn, nhưng không phản kháng.
"Tôi cảnh báo cậu, Phong Hào," Thái Sơn cúi sát mặt cậu, hơi thở lạnh giá của hắn phả vào tai cậu. "Cuộc hôn nhân này là địa ngục mà tôi tạo ra cho cậu. Cậu có danh phận Tổng tài phu nhân, có sự giàu có mà gia đình cậu cả đời không thể mơ tới. Nhưng đổi lại, cậu phải chịu đựng sự trừng phạt của tôi. Đừng bao giờ mong đợi một chút tình yêu, một chút dịu dàng nào từ tôi."
Phong Hào nhìn vào đôi mắt chứa đầy hận thù đó. Nước mắt chực trào, nhưng cậu cố gắng kiềm nén. Sự thật cậu chưa bao giờ động đến Thanh Dư, cậu chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào. Cậu chỉ đơn thuần là người được gia tộc Thái Sơn chọn để cứu vãn hình ảnh tập đoàn sau sự ra đi đầy tai tiếng của Thanh Dư.
Nhưng lời bào chữa là vô ích. Thái Sơn không muốn nghe sự thật. Hắn chỉ muốn một kẻ thế tội để trút giận.
"Em... em chấp nhận." Phong Hào thốt lên bằng giọng khàn đặc, nước mắt lăn dài xuống. "Chỉ cần em được ở bên anh, em sẽ chịu đựng mọi thứ anh muốn, Thái Sơn."
Câu nói đó, thay vì xoa dịu, lại khiến Thái Sơn càng thêm căm phẫn. Hắn cảm thấy bị xúc phạm bởi sự cam chịu và tình yêu đơn phương đáng thương này.
"Thật kinh tởm," hắn nhếch mép. "Tình yêu của cậu thật bẩn thỉu. Ngay cả khi tôi hành hạ cậu, cậu vẫn muốn ở lại. Được thôi."
Hắn buông tay, đẩy Phong Hào lùi lại. Hắn lấy từ túi áo một chiếc hộp nhung nhỏ và ném mạnh xuống sàn. Chiếc hộp bật mở, lộ ra một chuỗi vòng tay bạc và một bức ảnh cũ kỹ của Thái Sơn và Thanh Dư.
"Đây là những thứ Thanh Dư để lại. Cậu phải giữ chúng sạch sẽ và nguyên vẹn. Mọi góc trong căn nhà này đều phải nhắc nhở cậu rằng, cậu chỉ là kẻ thế vai, và nơi này thuộc về cậu ấy."
Phong Hào lặng lẽ cúi xuống nhặt bức ảnh và chiếc vòng tay, sự cay đắng lan tỏa trong cổ họng. Trong đêm tân hôn của chính mình, cậu phải giữ gìn kỷ vật của người tình cũ của chồng.

Hồng Sơn, em trai Thái Sơn, khoác lên mình chiếc áo sơ mi đen lịch thiệp, nhưng ánh mắt lại như hai khối băng lạnh giá. Hắn ta đứng ở hành lang bên ngoài, nơi có thể nghe thấy lờ mờ những tiếng động và lời nói từ phòng tân hôn. Hắn ta không hề che giấu sự thích thú, một nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai thoáng qua.
"Kịch hay đấy chứ, anh trai," hắn thầm nhủ.
Đột nhiên, một cái bóng lao tới từ góc khuất, đẩy mạnh vào vai Hồng Sơn.
"Mù à? Đi đứng không nhìn đường hả?" Nguyên Bình, em trai Phong Hào, hùng hổ hất tay.
Nguyên Bình không hề biết người mình vừa đụng là Hồng Sơn, cậu chỉ đang cuống cuồng tìm anh trai sau khi nghe loáng thoáng một vài lời cay độc từ quản gia.
Hồng Sơn hơi ngạc nhiên trước sự hỗn láo này. Ít ai dám nói chuyện với hắn bằng giọng điệu đó, đặc biệt là ở nhà họ Thái.
"Cậu là ai?" Hồng Sơn lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc như dao găm.
"Tao là ai kệ tao. Mày là thằng rỗi hơi nào đứng lấp ló ở đây?" Nguyên Bình đáp trả, miệng lưỡi tinh ranh, không hề biết sợ.
Nguyên Bình nhìn thoáng qua Hồng Sơn, nhận ra đây là em trai Tổng tài, thiếu gia Hồng Sơn nổi tiếng phức tạp và lạnh lùng. Nhưng cơn giận vì anh trai đang lấn át sự e ngại.
"Ô, hóa ra là cậu em quý hóa của Tổng tài đây," Nguyên Bình nhếch mép. "Vinh hạnh cho tôi quá. Anh trai cậu đang làm gì anh trai tôi trong đó đấy? Hắn có quyền gì mà hành hạ anh Hào?"
Hồng Sơn nhướn mày. Hắn thích thú. Sự bướng bỉnh và cái miệng hỗn láo này của Nguyên Bình hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài khá đơn thuần của cậu.
Đột nhiên, một nhân cách thứ hai của Hồng Sơn xuất hiện. Ánh mắt hắn dịu đi một chút, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng, mang hơi hướng cưng chiều. Giọng nói cũng trở nên mềm mại, quyến rũ đến kỳ lạ.
"Nào, cậu bé nóng tính," Hồng Sơn nói, hắn bước lại gần Nguyên Bình, thu hẹp khoảng cách. "Đừng vội vàng như vậy. Anh trai cậu, Phong Hào, là người tự nguyện. Cậu nên trách anh trai cậu quá ngu ngốc vì tình yêu, chứ không nên trách anh tôi quá lạnh lùng."
Nguyên Bình giật mình lùi lại. Sự thay đổi đột ngột này khiến cậu bối rối. Cậu biết về danh tiếng hai nhân cách của Hồng Sơn, nhưng chưa từng chứng kiến.
"Mày... sao tự dưng lại nói giọng đó?" Nguyên Bình cảnh giác. "Đừng tưởng bày trò là tao sợ. Thằng chó Thái Sơn mà làm gì anh Hào, tao thề sẽ xông vào đập hắn."
Hồng Sơn bật cười nhẹ, một âm thanh trầm ấm hiếm hoi. "Cậu đúng là thú vị. Cậu biết không, cái miệng hỗn đó của cậu... tôi lại cảm thấy rất hứng thú."
Hồng Sơn chợt đưa tay, nhẹ nhàng vuốt má Nguyên Bình. Hành động này không mang tính đe dọa, mà là một sự khám phá, một động thái chiếm hữu tinh tế.
"Anh trai tôi, hắn có Phong Hào. Còn cậu..." Hồng Sơn ghé sát tai Nguyên Bình, giọng nói trở về tông lạnh lùng ban đầu, đầy ám ảnh. "Cậu sẽ là của tôi, Nguyên Bình."
Nguyên Bình rùng mình. Cậu cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Sự đơn thuần trong cậu lập tức nhường chỗ cho sự tinh ranh và phòng thủ.
Cậu gạt mạnh tay Hồng Sơn ra, giữ lại sự hỗn láo và bướng bỉnh làm vũ khí.
"Mơ đi! Mày là cái thá gì mà dám nói tao là của mày? Mày chỉ là thằng nhóc lớn hơn tao có năm tuổi, biến đi!"
Hồng Sơn không giận, ngược lại, hắn nhìn Nguyên Bình với ánh mắt đầy tính toán, như thể đang nhìn một món đồ chơi đắt tiền và khó thuần phục.
"Tên hỗn xược này," hắn thầm nhủ. "Rất tốt. Tôi sẽ dạy cậu biết thế nào là sự chiếm hữu, và thế nào là quy tắc của tôi."

Trở lại phòng tân hôn, sau khi Thái Sơn rời đi vào phòng làm việc riêng, Phong Hào ngồi trên sàn, tay ôm chặt chiếc hộp nhung. Cậu không khóc nữa. Nước mắt đã khô cạn, chỉ còn lại sự trống rỗng và quyết tâm.
Thái Sơn nghĩ rằng đây là địa ngục? Đúng, là địa ngục. Nhưng là địa ngục mà cậu tự nguyện bước vào. Cậu biết con đường này sẽ đầy chông gai, đầy sự hành hạ và ngược đãi, nhưng cậu tin rằng, bằng tình yêu chân thành của mình, một ngày nào đó, cậu sẽ làm tan chảy được trái tim bằng băng giá của Thái Sơn.
Phong Hào đứng dậy, lấy lại vẻ ngoài mạnh mẽ. Nhiệm vụ của cậu không chỉ là làm một người vợ trên danh nghĩa, mà còn là bảo vệ gia đình nhỏ của mình.
"Thanh Dư..." Phong Hào lẩm bẩm cái tên đã mang đến tai họa cho tất cả. Cậu biết rằng với sự trở về của Bạch Nguyệt Quang, bi kịch sẽ chỉ leo thang.
Cậu chậm rãi bước đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ đơn giản, không phải bộ đồ lụa xa hoa đã được chuẩn bị.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của mình, Thái Sơn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi có một tập tin mật về Thanh Dư. Dù hận Thanh Dư đã rời đi, hắn vẫn không thể ngừng yêu.
Hắn nhớ lại lời Thanh Dư nói qua điện thoại trước khi đi: "Anh Sơn à, người đó... Phong Hào đã làm mọi cách để chia cắt chúng ta. Em không thể chịu đựng được nữa, em phải đi để bảo vệ tình yêu của mình."
Sự nghi ngờ của Thái Sơn đã biến thành niềm tin mãnh liệt, và sự căm ghét Phong Hào ngày càng sâu sắc.
Trong khi đó, ở hành lang, Hồng Sơn đã rời đi, nhưng Nguyên Bình vẫn còn đứng đó, tay siết chặt. Cậu không quên lời đe dọa của Hồng Sơn.
"Mày muốn tao là của mày à? Mơ đi, thằng nhóc hai mặt!" Nguyên Bình lầm bầm, sau đó quay lưng, lao đi tìm Phong Hào.
Cậu phải bảo vệ anh trai, và giờ đây, cậu cảm thấy có thêm một mối nguy hiểm mới, một kẻ săn mồi với ánh mắt chiếm hữu đang rình rập. Cuộc chiến không chỉ là của Thái Sơn và Phong Hào, mà còn của hai người em.
Đêm tân hôn, không có sự nồng nàn, chỉ có giao ước lạnh lẽo đã được thiết lập, chuẩn bị cho những ngày tháng ngược luyến sắp tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro