Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

70 - Cây ước nguyện

Trước phòng học Ban 10 dán bảng đếm ngược ngày thi đại học, con số trên đó dần giảm, khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh.

Giáo viên các môn giao một đống bài tập nghỉ đông, lớp 12 nghỉ cuối kỳ cũng chỉ được có 10 ngày.

Hôm Jeong Jihoon từ trường học trở về, đúng lúc gặp được bà nội Jeong qua bên Bugaksan chơi cuối tuần.

Nhìn thấy Jeong Jihoon, bà nội gọi hắn một tiếng. Kim Harin cũng đứng lên: "Cuối cùng cũng về, bà nội ở nhà chờ con cả trưa rồi"

Bà nội nhìn hắn đi lại, quan sát: "Gần nửa tháng không gặp, có phải Jihoon cao hơn không?"

Kim Harin cũng nhìn một chút: "Hình như cao hơn, con bây giờ nhìn nó phải ngửa đầu lên rồi"

Bà nội thỏa mãn gật gật đầu, lại hỏi hắn: "Kỳ này được nghỉ mấy ngày?"

"Mười ngày" Jeong Jihoon vừa nói, vừa nhìn lên bộ Đường phục kiểu dáng tao nhã trên người bà: "Bà mặc bộ màu này nhìn đẹp lắm, nâng tông da"

"Con với mẹ con đều nói như thế" Bà nội đầu tiên hớn hở ra mặt, sau đó lại hơi nhíu mày: "Vậy cũng nhanh quá, còn không kịp đón Tết Nguyên Tiêu*"
*Ngày 15/2 âm lịch, còn được gọi là Rằm tháng giêng hay Lễ hội đèn lồng.

"Lớp 12 đều vậy cả. Lúc trước con còn nghe ai đó bảo trường của con nhà họ chỉ cho nghỉ một tuần thôi" Kim Harin nói, nhẹ giọng nói với dì bên cạnh: "Lên gọi ông, bảo ông ấy xuống ăn cơm nhé"

Jeong Jihoon nghe thấy lời bà, nhấc mắt: "Ba về nhà sớm vậy à?"

"Có hôm nay nhàn rỗi một chút. Sắp hết năm, mấy ngày nữa chắc chắn con chẳng thấy được bóng dáng của ổng nữa" Kim Harin chuyển chủ đề, cười nói: "Ba với bà nội con đều chờ con về cùng ăn cơm tối đấy"

Hiếm thấy người trong nhà mới đến đầy đủ, trên bàn cơm, không tránh khỏi lại nhắc đến việc sang năm thi vào đại học.

Jeong Taehwan nói trước: "Thời gian cuối ráng cố gắng, để tương lai nhớ đến mấy ngày này, không khiến bản thân lưu lại tiếc nuối"

"Con yêu cầu Jihoon cao quá" Bà nội Jeong phản đối: "Từ nhỏ đến lớn nó thi nhiều vậy, có lần nào không nỗ lực không?"

"Bình thường con không gặp ba được mấy lần, vừa gặp ông ấy đã nhắc đến việc thi đại học" Jeong Jihoon nửa thật nửa giả đùa: "Khiến con cảm thấy áp lực ghê"

Bà nội Jeong vừa nghe xong, nhìn Jeong Taehwan: "Con gấp gáp vậy, sao không tự đi thi đại học luôn đi?"

Jeong Taehwan không nói gì, Kim Harin cười giảng hòa: "Có thể thi ra sao, cố hết sức là tốt rồi"

"Vậy cũng không được" Jeong Jihoon nói: "Ba bảo là, nếu thi đại học tốt, ba sẽ mua nhà gần trường cho con, con lại muốn đại học chuyển ra ngoài ở, cho nên vẫn phải thi tốt một chút"

Jeong Taehwan liếc mắt nhìn hắn một cái, cười như không cười nói: "Lần trước ba đã muốn hỏi anh rồi, chẳng lẽ anh định một mình chuyển ra ngoài à?"

Jeong Jihoon đối diện với ông mấy giây, cũng cười.

Kim Harin hiểu ngầm ý của hai cha con này, chủ động kéo chủ đề qua: "Sanghyeok ôn tập thế nào rồi?"

Jeong Jihoon: "Có lẽ có thể ở tuyến một, bản thân em ấy thi cũng không tệ"

Kim Harin: "Khoảng thời gian cuối này, con giúp thằng bé nhiều một chút, đừng để nó chịu áp lực quá lớn. Nếu thật sự phát huy không tốt, nhà chúng ta cũng có thể..."

Jeong Jihoon cắt ngang bà: "Không sao, em ấy có thể tự mình thi đậu"

Kim Harin gật đầu.

"Ai chà" Bà nội Jeong nghe đến đó lầm bầm: "Sao ta lại không cẩn thận quên mất chứ..."

Ăn cơm tối xong, bà nội Jeong tìm riêng Jeong Jihoon, đưa một cái hộp nhỏ cho hắn: "Mấy ngày trước bà đến chùa Jogyesa, vào trong xin cho con một khối ngọc, nghe nói rất linh"

Chùa Jogyesa là một ngôi chùa cổ ở Seoul, mỗi năm đến giao thừa, rất đông người đều đến dưới chân núi, cũng chỉ vì muốn đốt một nén hương trước khi năm mới đến.

Ánh mắt Jeong Jihoon dừng trên cái hộp nhỏ trên tay: "Khối ngọc này cầu cho điều gì ạ?"

"Cầu cho mọi chuyện như ý, ghi danh bảng vàng. Con thi đại học, chúc cho con thi tốt" Bà nội nói: "Lúc đó phải đi gấp, bà quên xin cho đứa bé kia một cái"

Jeong Jihoon nhận ngọc từ tay bà nội Jeong, cười nói: "Cảm ơn bà nội"

Sau khi về phòng, hắn đặt cái hộp lên bàn học.

Jeong Jihoon rút ra hai tờ bài kiểm tra Lý trong đống bài tập, rảnh rỗi làm một lúc, trong lúc vô tình liếc thấy hộp đựng ngọc, dòng suy nghĩ hắn chếch đi.

Hắn không tin những thứ này. Trước kia bà nội Jeong cũng đi lạy Phật xin cho hắn một khối ngọc, hắn luôn nói cảm ơn để dỗ dành bà, cũng không thật sự để tâm đến cái này.

Nhưng nghĩ tới Lee Sanghyeok, dường như hắn có thể hiểu được suy nghĩ của bà nội Jeong.

Bởi vì bây giờ, bỗng nhiên hắn cũng muốn cầu chúc cho cậu.

So với Seoul, mùa đông ở Busan ấm hơn một ít.

Lee Sanghyeok ở Busan một tuần, lúc này về, đi trong đêm đông lạnh cóng ở Seoul, hiếm khi cảm thấy cả người hơi rét run.

Đang xuất thần, bên cạnh có người kéo tay cậu.

Lòng bàn tay nam sinh rộng lớn, đốt ngón tay thon dài. Chạm tới da thịt lạnh lẽo của Lee Sanghyeok, hắn dừng một lát, chen ngón tay vào giữa kẽ tay cậu, mười ngón đan xen.

"Sợ lạc mất em" Jeong Jihoon hạ mắt nhìn cậu: "Đông người quá"

Từ sau đêm giao thừa, mấy ngày liên tiếp ở chùa Jogyesa đều có hội chùa. Xung quanh kẻ đến người đi, hơn trăm đèn lồng trang trí treo cao, cả con đường đèn đuốc sáng trưng.

Mới vừa nghỉ không lâu, Lee Sanghyeok nhận được tin nhắn của Jeong Jihoon. Hắn hỏi cậu khi nào về, muốn hẹn cậu đi dạo hội chùa. Lee Sanghyeok ở Busan cũng không tự do lắm, tạm biệt Jang Yura xong, cậu dứt khoát về Seoul trước mấy ngày.

"Năm mới anh trải qua thế nào?" Lee Sanghyeok nhớ ra cái gì đó: "Năm nay đánh bài hả?"

"Đánh một hai ngày, lúc khác đều làm bài tập. Mẹ cũng không gọi anh đi đánh bài nữa, sợ ảnh hưởng anh ôn tập"

"Cố gắng vậy, nếu năm nay anh mà không đứng đầu, em thay anh chảy xuống dòng nước mắt không cam lòng" Lee Sanghyeok nói đến đây, thuận miệng nói: "Thời xưa thi đỗ Trạng nguyên, có phải gọi là trúng cử không?"

Jeong Jihoon cười nhìn cậu, không lên tiếng.

Lee Sanghyeok không hiểu: "Cười cái gì?"

"Ở thời xưa, có khi nào bởi vì em không có kiến thức chung, ngày nào cũng sẽ bị người khác kéo lỗ tai nhắc mãi không?" Jeong Jihoon nói, lại nghĩ tới gì đó: "Thế nhưng lúc ấy, hình như Omega mười ba mười bốn tuổi là có thể kết hôn rồi"

Hắn thoáng dùng sức nắm tay Lee Sanghyeok, giọng nói mang theo ý trêu đùa: "Con dâu nuôi từ bé, hình như cũng không tồi"

"Jihoon" Lee Sanghyeok dùng giọng điệu chân thành: "Một thời gian dài không gặp, suy nghĩ của anh ngày càng cầm thú rồi"

Jeong Jihoon khẽ mỉm cười: "Nghiêm trọng đến thế sao"

Hắn kéo cậu đi thẳng về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Nếu em còn bé như vậy, anh cũng không muốn làm gì em. Trước hết phải dạy cho em chút kiến thức chung đã, ít nhất phải biết được trúng cử và đỗ Trạng nguyên không phải cùng một khái niệm"

"..."

Một đoạn đường phía trước, Lee Sanghyeok vừa đi vừa ngắm nghía.

Lâu lắm rồi cậu không tới hội chùa, hơn nữa có người bên cạnh, thú vị hơn rất nhiều so với lần bình thản không có gì lạ trong ký ức. Càng đi lên phía trước, người càng lúc càng đông.

Đợi đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một cây thông cành lá xum xuê, Jeong Jihoon dừng chân lại.

Cây thông cứng cáp xanh um, cành lá giống như áng mây tỏa rộng. Đêm qua tuyết vừa rơi, đèn đêm chiếu lên tuyết đọng trên tán cây rõ ràng lạ thường.

Buổi tối mùa đông, chim muông ở bốn phía đều rất ít. Lee Sanghyeok ngửa đầu, nhìn thấy trên cây treo hàng trăm hàng ngàn thẻ gỗ buộc vào chỉ đỏ.

"Anh đã tìm hiểu thử, đây là cây ước nguyện nổi tiếng nhất Seoul" Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú: "Nghe nói rất linh nghiệm"

Lee Sanghyeok đưa mắt nhìn tàng cây.

Có rất nhiều người tập trung bên đó, vội vã treo thẻ gỗ ước nguyện lên. Nhìn hình ảnh này, Lee Sanghyeok không khỏi bật cười: "Anh tin cái này? Tin cái này không bằng tin em nè"

Cậu dừng một chút, ý cười trong mắt càng sâu hơn: "Em còn có lợi ích thực tế hơn cái cây này nhiều, không cần treo thẻ gỗ, anh nói hai câu dễ nghe đi, em sẽ thử xem có thể biến nguyện vọng của anh trở thành sự thật không"

"..."

Thấy Jeong Jihoon không nói lời nào, Lee Sanghyeok không nặng không nhẹ kéo cổ áo hắn, như đùa hỏi: "Anh chàng câm nhỏ ơi, năm mới anh có nguyện vọng gì?"

Jeong Jihoon kiên nhẫn chờ cậu nói linh tinh xong, mới mở miệng: "Anh vốn không tin cái này, nhưng vẫn muốn đi cầu vận may cho em"

Lee Sanghyeok sững sờ: "Cho em?"

Phối hợp với phản ứng của hắn, cậu chợt nhận ra: "Anh cố ý dẫn em tới đây?"

Cậu vốn cho là, Jeong Jihoon chỉ muốn đến đây dạo hội chùa một vòng.

Jeong Jihoon ngắm nhìn thẻ gỗ đón gió đang lay động, lại nhìn dòng người rộn ràng nhộn nhịp, chính hắn cũng bật cười: "Hình như anh hơi mê tín"

Lee Sanghyeok giật giật môi, muốn nói lại thôi.

"Xem như viết cho vui đi" Jeong Jihoon nói với cậu: "Anh đi mua hai khối thẻ ước nguyện nhé?"

Lee Sanghyeok gật đầu.

Chờ hắn trở về, Lee Sanghyeok nhận lấy thẻ ước nguyện trong tay hắn. Khối thẻ ước nguyện này chưa được viết chữ, người bán đưa cho bút Marker đủ màu, để du khách dùng viết.

"Cái này dùng thế nào?" Lee Sanghyeok nhìn mọi người xung quanh đều đang vùi đầu viết chữ: "Viết đại thôi hả?"

"Vậy em sẽ viết, hy vọng kiếp sau Jeong Jihoon đầu thai thật tốt, biến thành con dâu nuôi từ bé của nhà em" Lee Sanghyeok tự giải trí còn rất vui vẻ, tò mò đến gần: "Anh viết cái gì?"

"Hi vọng em thi được thành tích mình mong muốn" Hắn không tính toán Lee Sanghyeok ăn nói linh tinh, đóng nắp bút marker lại, đưa cho Lee Sanghyeok: "Viết đi"

"..." Lee Sanghyeok tự so sánh một chút, cảm thấy hình như mình ác độc quá.

Cậu trầm mặc chốc lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở nắp bút cúi đầu viết chữ.

Chờ Lee Sanghyeok viết xong, Jeong Jihoon đã treo thẻ ước nguyện của hắn lên cây. Lee Sanghyeok đi tới bên cạnh hắn, cũng duỗi tay cột chỉ đỏ lên cành.

Nhìn Lee Sanghyeok cột rất cẩn thận, Jeong Jihoon hỏi: "Anh có thể xem không?"

Được câu trả lời đồng ý, hắn đưa tay ra.

Chữ viết Lee Sanghyeok vẫn luôn rất đẹp. Jeong Jihoon đã từng cho rằng tài năng bẩm sinh của cậu không tệ, hỏi mới biết, thì ra khi còn bé cậu bị Jang Yura ép rèn chữ nửa học kỳ, tuy rằng sau đó nhóc con này không ai dạy cũng biết trốn tiết, nhưng cơ bản hình dáng nét bút cậu vẫn học được một ít.

Chữ viết gọn gàng lưu loát, Lee Sanghyeok viết nguyện vọng xuống thẻ gỗ.

Nhân nhàn xa mã mạn, lộ diêu tinh diệc từ.
*Cho ai đã quên thì câu này là ý nghĩa tên của Jeong Jihoon mà tui từng giải thích ở chap 60 á

"Không biết viết cái gì, nên em viết cái này" Lee Sanghyeok thấy hắn nhìn chăm chú, sờ mũi, ậm ờ nói: "Ngẫm lại, hình như cái này là thích hợp nhất"

Cậu không nói rõ ràng ra, nhưng cả hai đều hiểu.

Cậu xem hắn là tương lai.

"Đêm nay có về nhà không?" Không chờ cậu nói chuyện, Jeong Jihoon thả thẻ ước nguyện xuống, bàn tay nâng mặt cậu, ngón cái khẽ vuốt nhẹ gò má cậu: "Đến Namsan cùng anh nhé?"

Động tác của hắn chầm chậm, ý ám chỉ rất nồng đậm.

Lee Sanghyeok nghe hiểu ý hắn, lúng ta lúng túng: "Em chưa tới kỳ phát tình"

Nam sinh trẻ tuổi đã hưởng qua chuyện đó, sau này khó lòng quên được.

Ở phương diện ham muốn này, Jeong Jihoon vẫn mạnh hơn cậu một chút. Mấy lần từng trải của cậu đều trong kỳ phát tình, khi đó cậu gần như chẳng có năng lực suy tính, thêm vào hắn rất giỏi dùng tin tức tố dẫn cậu vào khuôn, lần nào cậu cũng bị làm cho sống dở chết dở.

Jeong Jihoon bị chọc phát cười, nhỏ giọng nói bên tai Lee Sanghyeok: "Anh chưa nói muốn lên giường với em mà"

Xung quanh kẻ đến người đi, Lee Sanghyeok không kịp chuẩn bị bất chợt nghe thấy lời nói trắng trợn như vậy. Tim đập cậu đập rất nhanh, không khỏi chậm chạp đáp à.

"Chỉ muốn ôm em, cùng em nói chuyện chốc lát. Đã lâu không gặp, anh không muốn để một mình em về" Hắn dừng lại, giọng hơi khàn, tựa như tấm lưới trói lại lý trí Lee Sanghyeok: "Không tới kỳ phát tình cũng được, anh chầm chậm làm giúp em, sẽ không đau đâu"

Đôi môi Lee Sanghyeok khẽ giật, nhận ra hắn đang nói cái gì.

Hai người đối diện chốc lát.

"Được không?" Hắn lại hỏi: "Cùng anh về nhé"

Cách rất gần.

Lee Sanghyeok có thể nhìn thấy gõ ràng đường nét khuôn mặt hắn, đôi mắt đen thẳm kia đang chăm chú nhìn cậu.

Ngón tay vốn đặt ở má vuốt xuống, lòng bàn tay từ từ dán lên cổ cậu, mang ý thúc giục vuốt ve yết hầu cậu.

Suy nghĩ như thoáng chốc ngừng lại.

Không tự chủ được, Lee Sanghyeok gật đầu.

Nghỉ đông trôi qua chóng vánh.

Sau khi học lại không lâu, sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe thi đại học.

Vì cần lấy máu, học sinh bị yêu cầu không được ăn bữa sáng. Trên đường xếp hàng ở bệnh viện, rất nhiều người rảnh rỗi ngồi chơi di động.

"Cái kiểm tra sức khỏe này có thể nhanh chút không" Joo Haejin mới đánh xong một trận game, cả người buồn bực ngán ngẩm: "Chưa kiểm tra xong, chắc tôi cũng qua đời vì đói bụng mất"

Lee Sanghyeok thuận miệng nói tiếp: "Haejin à, tôi cảm thấy tình trạng trước mắt của cậu không phải đói bụng, mà là khủng hoảng xuất phát từ nội tâm"

Joo Haejin buồn cười nhìn cậu: "Tôi khủng hoảng cái gì?"

"Lấy máu" Lee Sanghyeok bình tĩnh nói: "Tưởng tượng mà xem, kim tiêm sẽ đâm một lỗ trên da cậy, chầm chậm xiên vào, cảm giác bị kiến gặm nuốt kéo dài mười mấy giây, ngẫm lại thấy cũng hơi đau đấy"

Joo Haejin nghi ngờ trầm mặc chốc lát: "Cậu có thể bớt nói một tí không?"

Lee Sanghyeok nhún vai một cái, cười xấu xa: "Có muốn tôi che mắt cậu lại giúp không?"

Cậu trêu Joo Haejin đến là vui, có người từ sau che mắt cậu, nói một cách tự nhiên: "Đói bụng không?"

Lee Sanghyeok biết người phía sau mình là ai. Cậu duỗi tay kéo ngón tay che mắt mình xuống: "Anh đừng táy máy tay chân, coi chừng lát nữa giáo viên nhìn thấy đó"

"Cô Jo không ở bên này" Jeong Jihoon không để ý lắm: "Làm kiểm tra sức khỏe xong đi ăn chút gì đi?"

Park Jaehyuk không nhìn nổi: "Bớt bớt lại, anh em à. Cậu không biết xấu hổ, không có nghĩa là mọi người không biết xấu hổ"

Jeong Jihoon nghiêng đầu, hết sức thắc mắc nhìn hắn: "Cậu biết xấu hổ từ khi nào thế?"

Park Jaehyuk: "..."

Sau khi lấy máu còn phải kiểm tra nhiều thứ khác, Omega và Alpha sẽ kiểm tra phức tạp hơn một chút, phải kiểm tra tình hình tuyến thể.

Omega trong lớp không nhiều, rất nhanh đã kiểm tra xong, Lee Sanghyeok với Choi Wooje mới từ phòng kiểm tra sức khỏe đi ra, phòng kiểm tra sức khỏe của Alpha ở kế bên, cũng có nam sinh vừa kéo cửa ra ngoài.

Nhìn thấy hai người, nam sinh giật khóe miệng: "Tôi đệt, cậu biết tụi nó vô sỉ cỡ nào không? Bọn nó nhân cơ hội so to nhỏ trong đó đó"

Choi Wooje không ngượng ngùng tí nào, lớn gan hỏi: "Thật á? Vậy ai lớn hơn?"

Nam sinh vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy Lee Sanghyeok bên cạnh, không khỏi cười khà khà hai tiếng.

Lee Sanghyeok nhướng mày, cũng cười: "Cậu muốn nói cái gì? Cậu nói chuyện cẩn thận chút thì hơn"

Bọn họ đang ồn ào, có một y tá từ cửa phòng kiểm tra sức khỏe Omega gọi một tiếng: "Vị bạn học nào là Lee Sanghyeok?"

Lee Sanghyeok giơ tay.

"Phiền cậu vào đây một lát"

Chờ cậu đi vào phòng kiểm tra, y tá đóng cửa rời đi. Chỉ để lại cậu với một bác sĩ nữ.

Bác sĩ nữ nhìn cậu một lát: "Bạn học, cháu biết mình có chứng kích ứng không?"

Lee Sanghyeok gật đầu.

"Tình trạng thân thể của cháu rất đặc biệt" Bác sĩ nữ dịu dàng nói: "Tuy rằng tuyến thể của cháu trưởng thành tốt, nhưng chứng kích ứng vẫn ảnh hưởng ít nhiều tới sức khỏe, khả năng rất lớn, tương lai cháu không thể xóa dấu hiệu"

Dựa theo lẽ thường, hầu hết Omega đều chọn khoảng 20 tuổi sẽ kết hôn, nếu như hôn nhân không như ý, vẫn có thể giải phẫu để xóa ký hiệu của Alpha, thoát khỏi ảnh hưởng.

Giải phẫu này ra đời, được xem là một trong những đổi mới nhân đạo nhất trong y học hiện đại.

Mà Omega trước mặt này, không có quyền lựa chọn lần thứ hai.

Thật sự là một chuyện bất hạnh.

Bác sĩ nữ thấy vẻ mặt cậu bình tĩnh, như không ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, kiên trì giải thích với cậu: "Tương lai cháu lựa chọn Alpha phải thật cẩn trọng. Chưa đi đến quá trình ký hiệu cả đời, tốt nhất dừng nói cho Alpha biết tình trạng tuyến thể của cháu, như vậy không an toàn"

Bác sĩ nữ đưa giấy báo cáo lên phía trước cho cậu: "Kiểm tra sức khỏe của cháu đã được mã hóa, không được bản thân cháu cho phép, bất cứ ai cũng không thể xem được báo cáo sức khỏe điện tử của cháu. Cháu cũng phải chú ý thêm, chịu trách nhiệm với bản thân mình"

"Vâng" Lee Sanghyeok nhận giấy báo cáo đặc biệt kia: "Làm phiền ngài rồi"

Lee Sanghyeok đẩy cửa phòng kiểm tra sức khỏe ra, Jeong Jihoon đợi ngoài cửa nghe thấy tiếng động, chếch mắt nhìn cậu: "Sao vậy?"

Joo Haejin tiến lên phía trước một bước: "Cậu không sao chứ? Choi Wooje nói cậu bị gọi riêng vào"

Choi Wooje cũng hỏi: "Bác sĩ nói gì với cậu"

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lee Sanghyeok đưa giấy báo cáo sức khỏe của mình cho Jeong Jihoon.

"Jeong cẩu?" Park Jaehyuk thấy sắc mặt Jeong Jihoon không đúng lắm, không khỏi nhìn sang Lee Sanghyeok: "Cậu sao thế?"

Lee Sanghyeok há miệng, hơi chần chờ không biết có nên nói thẳng hay không.

"Không có chuyện gì" Jeong Jihoon chợt lên tiếng. Hắn gấp giấy báo cáo kia lại, nói với Park Jaehyuk: "Là chứng kích ứng"

Khác hoàn toàn với vẻ bình tĩnh bên ngoài, Jeong Jihoon siết chặt tờ báo cáo, muốn tờ giấy này không bao giờ bị ai nhìn thấy được.

Một lần đánh dấu, có thể quyết định cả đời Lee Sanghyeok.

"Vậy chúng ta chậm một chút" Hắn dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe được, nói khẽ với Lee Sanghyeok: "Chờ tốt nghiệp đại học, công việc ổn định, nghĩ rõ ràng rồi nói cái này sau"

Lee Sanghyeok nghe đến đó, đột nhiên nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn.

"Anh nghĩ đi đâu vậy?"

Vẻ mặt Jeong Jihoon khựng lại, đối diện với đôi mắt của cậu.

"Có thể xóa ký hiệu hay không, đối với em đều chẳng có gì khác nhau, em không nghĩ nhiều, anh cũng đừng nghĩ nhiều" Lee Sanghyeok ngừng lại, giọng điệu không rõ: "Đi làm mới nói chuyện đánh dấu với em, anh muốn để em sốt ruột hả?"

"..."

"Không có cửa đâu" Khóe môi cậu nhếch lên, kéo dài giọng, vậy mà thật sự có vẻ uy hiếp: "Đại học phải đánh dấu với em, anh chạy cũng đừng mong trốn được"

Lee Sanghyeok nói xong lời, âm cuối hơi nâng lên, bày ra dáng vẻ không muốn nói lý.

Dường như cậu vẫn luôn như vậy. Nhìn vào bên ngoài thì cà lơ phất phơ, thực tế lại rất chân thành, còn chưa đi đến bước đó, đã sớm giao phó hết mọi tín nhiệm đối với hắn.

Ánh mắt Jeong Jihoon dừng lại bên khóe môi hơi cong lên của cậu, cảm xúc trong mắt dần trở nên mềm mại.

Hắn hơi thả chậm bước chân, để đám Park Jaehyuk đi trước, mình và Lee Sanghyeok đi ở phía sau.

"Được" Hắn đưa tay ra, nắm lấy tay Lee Sanghyeok: "Em muốn lúc nào thì sẽ là lúc đó"

Nét mặt hắn giãn ra, đáy mắt ánh lên ý cười nhẹ, tay lại nắm Lee Sanghyeok rất chặt: "Nghe lời em, sẽ không để em phải gấp"

Như là cảm thấy thái độ của hắn không tồi, Lee Sanghyeok thỏa mãn gật đầu.

Jeong Jihoon thoáng rũ mắt, ngón tay trượt xuống, bao trọn bàn tay hơi nhỏ của Omega.

Tất cả nghe theo em.

Mà em là của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro