Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 52

CHƯƠNG 52

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Đá quý Gryffindor vẫn như cũ rỗng tuếch, sự thật trừ điểm cũng không tồn tại. Harry thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không muốn ngày đầu tiên khai giảng phần trừ điểm độc nhất này truyền đi toàn trường đều biết —— nhưng ngẫm lại hình như cũng không sai, tất cả mọi người sẽ biết ở buổi tối tiệc rượu khai giảng Snape là ở cùng với anh —— không, lúc này đây thật sự không thể!

"Mình không thể! Ở cùng với mình sẽ rơi vào vòng xoáy không may. Mình không thể ở cùng với Severus —— thì duy trì tình trạng hiện nay đi!" Harry lẩm bẩm, trong đầu anh lắc lư qua rất nhiều không may Snape có thể sẽ gặp phải. Này khiến anh cả người rét run, giống như là đi lại ở trời băng đất tuyết mà không phải là lâu đài ấm áp.

Anh tìm một con đường tắt, một người đi lại ở trên đường hơn phân nửa là hắc ám. Có lẽ trở lại quá khứ chính là muốn để cho anh thanh tỉnh mà nhận biết đến đường đời của anh thì nên một mình, đây là một con đường dài dằng dặc gồ ghề vả lại bị hắc ám bao phủ, có rất nhiều đỉnh cao từng cái chờ được anh chinh phục.

"Anh em, cậu đi chỗ nào? —— sẽ không phải là được người đẹp ước hẹn đi?" Đang cùng Neville bọn họ chơi bài poker pháp thuật Ron khi nghe thấy thanh âm cửa ký túc xá mở ra lập tức bỏ bài trong tay lại, chạy tới về phía Harry.

Cậu ta nháy mắt về phía Harry, vươn một cánh tay gác bả vai bạn tốt, lừa gạt anh đến trung tâm ký túc xá, bốn người bọn họ ngồi vây quanh trên thảm trên mặt đất, trên mặt đất rải bài poker và đồng xu.

"Có muốn chơi một ván hay không? Tớ có thể nhường vị trí cho cậu."

Harry nhướng mày, "Các cậu cư nhiên thừa dịp lúc tớ không có mặt đánh bài!"

"Cho nên cậu thật sự đang hẹn hò?" Neville hiếu kỳ mà hỏi một câu, cậu thường thường nhìn bài trong tay, khóe miệng không tự chủ giơ lên, hiển nhiên một xấp bài này tương đối hợp ý cậu.

"Không thể nào, tớ chính là tùy tiện đi một chút, tiện thể nghiệm chứng một lối đi bí mật phát hiện cuối học kì trước một chút." Harry ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh mà cầm lấy bài Ron hạ xuống, chuẩn bị cùng các bạn trẻ tuổi của anh chơi một ván.

Anh liếc về phía bài trong tay, trên mặt bình tĩnh đến giống như anh đã nắm cách thức quyết thắng.

"Có lối đi bí mật mới sao? Tớ có thể yêu thích đề tài này á!" Seamus cảm thấy hứng thú mà la hét, cậu thúc giục Dean bắt đầu đánh bài.

Thấy không có hóng hớt có thể nghe, mà Harry trung tâm đề tài lại hắng giọng một cái bắt đầu giảng thuật chuyện xưa lối đi bí mật anh phát hiện, Dean nhìn bài trong tay, do dự hết lần này đến lần khác sau đó đánh ra một đôi bốn.

Harry nhiều năm đánh nhau trên bàn bài với đám kền kền nham hiểm kia tự nhiên là thoải mái mà giết toàn bộ. Neville bọn họ đều móc sạch đồng xu thua chỉ còn lại có quần lót, mà làm người thắng duy nhất Harry lại vui vẻ mà chia đều Galleon vàng chất đầy thành núi nhỏ trước mặt với Ron.

Lúc tắt đèn, mơ hồ có thể nghe được tiếng nức nở của ba người bị giết đau đớn trốn ở trong màn che giường. Harry kéo màn che giường màu đỏ rượu rất nặng lên, vung đũa phép thi hành một đạo bùa chú cách âm, chồng lên một đạo bùa chú đề phòng nghe trộm, lại tăng thêm bùa chú canh gác và bùa chú khóa cửa.

Hàng loạt thần chú khiến giường ký túc xá vây quanh màn che giường biến thành lãnh địa tuyệt đối bí mật, thanh âm bên ngoài truyền không vào được, thanh âm bên trong xuyên thấu không đi ra ngoài. Ngồi ở bên trong không gian im lặng giống như nhắm mắt lại là có thể ngủ mất này, Harry cầm lấy áo khoác cởi ra, từ trong túi móc ra một khung tranh trống không cỡ sách giáo khoa, anh dùng đũa phép gõ gõ khung tranh, bỗng nhiên một bóng dáng đen như mực xuất hiện ở bên trong khung tranh.

"Như em thấy, ta đúng hẹn mà đến —— thật hy vọng em không phải là gọi ta tới dỗ em đi vào giấc ngủ." Bức tranh Snape hai tay ôm ngực quan sát Harry bên ngoài khung ảnh mặc một thân màu đỏ Gryffindor ngực in một con chó lớn lông xù.

"Trở lại quá khứ khiến tâm lý của em biến thành trẻ tuổi nhất trí với vẻ bề ngoài, đặc biệt đầy thú vị tính trẻ con?" Snape giễu cợt nói.

"Ừm, đây là Sirius mua cho em." Harry túm đồ ngủ của mình, kéo kéo chó lớn phim hoạt hình trên ngực, "Em còn thật thích, vô cùng phù hợp phong cách của chú ấy."

"Chó ngu xuẩn tâm hồn trẻ con chưa mất đi, em cũng học tập theo ra hình ra dáng nhỉ?" Snape trong bức tranh để tay xuống, gân xanh trên trán hắn ta nhô ra, giọng điệu trở nên nóng nảy, nhưng tổng thể coi như kiềm chế.

"Anh tức giận?" Harry nở nụ cười, anh cười mắt cong cong, khóe miệng giơ lên cùng với thanh âm to mấy độ đều bị hiển thị sung sướng của anh.

"Không, ta chỉ là một bức tranh chân dung, bức tranh làm sao biết tức giận chứ, Harry?" Snape khôi phục lạnh nhạt trước đó, hắn ta mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm cậu bé bên ngoài khung ảnh.

"Em còn tưởng rằng anh biết tức giận, ví dụ như nói ghen tỵ đến mắng em vài câu." Harry mỉm cười, "Những năm gần đây em vẫn luôn tận sức chọc anh tức giận, bởi vì em cảm thấy anh là không giống nhau. Severus, dao động tâm tình của anh có thể so với bức tranh bình thường phải nhiều hơn."

"'Anh là bạn tốt nhất của em' —— em chính là chọc giận ta như thế?" Snape thong thả ung dung mà nói, ngoại trừ tay hắn ta nắm thành quyền, khớp xương rõ ràng, gân xanh mu bàn tay gồ ra.

"A, em là thật sự cho là như vậy sao, dù sao anh cũng nói, anh chỉ là bức tranh, cũng không phải là người thật. Em cũng sẽ không yêu một bức tranh chân dung." Harry thành thực mà nói, ở lúc một câu cuối cùng kia nhận được nhìn chằm chằm hung ác tàn nhẫn đến giống như hóa thành thực thể, vì vậy anh nhún vai sửa miệng, "Tốt thôi, em là có một chút yêu thích anh, dù sao anh làm bạn với em nhiều năm như vậy —— so với hôn nhân của chúng ta còn muốn lâu hơn một chút."

"Xin lỗi, em nhớ đến Severus." Tầm mắt Harry dời đi, tâm tình trở nên trầm thấp, giống như mưa rơi vào trên người anh, tưới anh đến ẩm ướt.

"Em vì cái gì không nói cho Severus còn sống kia, quan hệ chân chính của em và y?" Snape trong bức tranh hỏi một vấn đề khác, hai mắt đen nhánh kia thẳng tắp mà nhìn Harry, nhìn Harry quay sang tiếp tục nhìn chăm chú vào hắn ta, cảnh này khiến Snape sẽ không bỏ qua mỗi một vẻ mặt thay đổi trên mặt anh.

"Em không muốn giẫm lên vết xe đổ." Thanh âm của Harry trở nên khàn khàn, đau khổ tích góp trong mắt anh giống như muốn tràn đi ra, từ bên trong ra ngoài khiến anh ướt đẫm, lạnh như băng, từ từ mất độ ấm.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Ra ngoài cả ngày, viết có chút ngắn, ngày mai tiếp tục

Quan hệ của Harry và bức tranh Sna rất tốt, bức tranh Sn cũng rất bao dung với anh.

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro