Chương 9
Sau khi kết thúc khóa học buổi chiều, Hoa Thần Vũ vừa xem lịch sử tin nhắn trong điện thoại, vừa đến phòng hội trường.
Lễ khai mạc đang tới ngày càng gần. Hội học sinh sẽ tổ chức ngay tại hội trường trong 2, 3 ngày gì đấy, bây giờ đang bận rộn sắp xếp lại phòng ốc và đồ đạc.
Hoa Thần Vũ sau giờ học theo tin nhắn của Triệu Thiên Vũ đến hội trường. Đứa trẻ đó hình như tìm anh có việc, muốn gặp mặt nói.
***
Hoa Thần Vũ đứng trong hội trường nhìn một vòng, trong đám sinh viên túm năm tụm ba, anh không thấy bóng dáng Triệu Thiên Vũ đâu.
Anh cầm điện thoại lên định gọi đi, bỗng Mạnh Tử Khôn đột ngột gọi đến. Hoa Thần Vũ vừa nhìn thấy cái tên đó, lập tức nhận điện thoại.
"Tử Khôn? Ừm, tôi đang ở hội trường đây.".
Sáng sớm đứa nhỏ này còn đặc biệt làm điểm tâm cho anh. Hoa Thần Vũ từ trước đến giờ chưa từng ăn màn thầu trứng chiên, hiện tại còn đang nhớ lại hương vị kia.
"Hội trường ở ngay tầng mà tôi thường dạy ấy, ra cửa đi thẳng, đến cuối đường là tới rồi.".
Hoa Thần Vũ nghe Mạnh Tử Khôn bảo hôm nay tiệm trà sữa bỗng cúp nước, không thể làm đồ uống được, vậy nên chủ tiệm quyết định tạm thời đóng cửa. Cậu tan làm sớm liền muốn đến trường tìm anh.
"Tôi ở đây chờ em nha.". Mỉm cười cúp máy, Hoa Thần Vũ cảm giác có người vỗ vỗ vai mình.
"Thầy Hoa? Trùng hợp thế, ở chỗ này cũng gặp được thầy.".
Người vừa lên tiếng là giáo viên khoa vũ đạo của Học viện Âm nhạc, cũng là hoa khôi 5 năm liên tiếp ở trường, Dương Mịch. Giọng nói ngọt ngào, dáng người lại đẹp, trong trường không có thầy giáo nào không thích cô.
Hoa Thần Vũ vừa quay đầu đã thấy cô, theo thói quen mỉm cười: "Cô Dương à? Tôi chỉ đang đứng đây tìm người thôi.".
"Tìm Triệu Thiên Vũ sao? Vừa nãy tôi thấy cậu ấy ở đây, còn bảo là đang đợi thầy.". Dương Mịch một tiếng trước đã tới, vậy nên vẫn nhớ lời Triệu Thiên Vũ, nói: "Phỏng chừng đứa nhóc này lại bị chủ tịch gọi đi rồi.".
Cán bộ sinh viên đúng là bận rộn hơn học sinh thường. Hoa Thần Vũ gật gù, định cùng Dương Mịch hàn huyên vài câu, đúng lúc nhìn thấy Triệu Thiên Vũ đang hộc tốc chạy về phía này.
"Thằng nhóc này, chạy nhanh như vậy làm gì? Cứ như con khỉ.". Dương Mịch ven vén tóc mai. Nghệ sĩ già vừa khéo đạp lên bậc thềm bay đến trước mặt hai giáo viên.
"Thầy Hoa, cô Dương.".
"Này, em bận rộn vậy, cuối cùng cũng có thời gian rồi à?". Hoa Thần Vũ cười trêu chọc: "Tóc mái em rối hết cả lên.".
Triệu Thiên Vũ đang thở hồng hộc, vừa nghe Hoa Thần Vũ nói vậy liền vội vàng chỉnh lại tóc mái.
Có vài nữ sinh đến tìm Dương Mịch, thế là cô theo học sinh rời đi, bỏ lại Hoa Thần Vũ và Triệu Thiên Vũ.
***
"Em tìm thầy có chuyện gì?". Hoa Thần Vũ tựa vào ghế trong hội trường, khoanh tay.
"À, lần này chúng ta báo lên gần 30 tiết mục, nhưng chủ tịch nói chỉ có thể khoảng 20 thôi, vậy nên muốn nhờ thầy duyệt lại.". Triệu Thiên Vũ mạch lạc rõ ràng nói lời đề nghị, cậu biết Hoa Thần Vũ sẽ không từ chối.
"Ừm, được thôi. Các em ngày nào xét duyệt?".
"Ngày 4 và ngày 5, ngày 6 phải tập dợt rồi.". Triệu Thiên Vũ mở tờ giấy trong tay, nhìn lịch trình một hồi: "Nếu hai ngày này thầy có khóa, em giúp thầy nói với hiệu trưởng.".
"Ha ha ha ha ha, dễ bàn mà. Em cũng bận lắm rồi, cứ để thầy giải quyết là được.". Hoa Thần Vũ nghĩ, nếu người ta đã nhờ mình rồi, vậy nhất định phải gánh nổi trách nhiệm này, đồng thời cũng phải xử lý tốt chuyện của bản thân: "Yên tâm đi, thầy nhất định đến trình diện.".
Triệu Thiên Vũ liền nói mấy câu cảm ơn, trong lòng còn có chút phấn khích. Theo nụ cười cong đến khóe mắt của Hoa Thần Vũ, cậu thấy nơi cửa lớn cách đó không xa bỗng xuất hiện một nam sinh cao ráo.
Hoa Thần Vũ để ý ánh mắt học sinh trước mặt đột ngột hoảng hốt, liền nhìn theo tầm mắt cậu ta.
Gần cửa lớn, nơi khán đài cao nhất, Mạnh Tử Khôn ngược sáng mà đứng.
Đứa nhỏ này đúng là nhanh nhẹn. Hoa Thần Vũ cười cười, vẫy tay với Mạnh Tử Khôn.
"Tử Khôn! Lại đây này!".
Triệu Thiên Vũ nhìn Hoa Thần Vũ vì quay đi chỗ khác mà chĩa phần tóc xù sau gáy về phía mình, tâm trí hơi hỗn loạn.
Nghe tiếng gọi, Mạnh Tử Khôn phát huy ưu thế chân dài, cấp tốc đến trước mặt Hoa Thần Vũ, đôi mắt chăm chú nhìn anh, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
"Em tới nhanh thật, thầy cứ nghĩ còn phải chờ một buổi.". Hoa Thần Vũ nhẹ nhàng kéo cánh tay đứa nhỏ qua, để cậu gần mình thêm chút nữa, chú ý thấy Triệu Thiên Vũ đang nhìn cậu trai bên cạnh, liền lên tiếng: "Giới thiệu một chút, đây là Mạnh Tử Khôn. Còn đây là học sinh của tôi, Triệu Thiên Vũ.".
Mạnh Tử Khôn khẽ mỉm cười, đôi mắt mở to: "Hóa ra là cậu à.".
Triệu Thiên Vũ sững sờ. Cậu ta không ngờ Mạnh Tử Khôn lại trực tiếp như vậy.
"Hửm? Hai người từng gặp nhau rồi?". Hoa Thần Vũ cảm giác có chuyện gì đó.
"Ừm, trước đây từng đến tiệm trà sữa đối diện trường mua đồ uống, gặp cậu ta một lần.". Triệu Thiên Vũ hơi ngước mắt, đối mặt với tên gia hỏa chiều cao đáng ngưỡng mộ kia, thật sự cảm giác hơi đáng ghét: "Không biết thầy Hoa làm sao quen biết cậu ta?".
Hoa Thần Vũ chớp mắt: "Thầy đương nhiên cũng là đi mua trà sữa mới biết.".
Chẳng hiểu sao anh cứ luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai đứa trẻ này... có chút vi diệu.
Mạnh Tử Khôn vẫn giữ nụ cười lễ phép. Cậu hơi cúi người, kề bên tai Hoa Thần Vũ, dùng decibel không lớn không nhỏ, vừa đủ để Triệu Thiên Vũ nghe được: "Thầy, bữa sáng thầy ăn chưa? Em đặt trên bàn trà ấy.".
"Ừm... Tôi ăn rồi.". Hoa Thần Vũ không quay lại, chẳng hiểu sao Mạnh Tử Khôn lại đột ngột hỏi chuyện này, nhưng anh vẫn gật đầu trả lời, không chú ý Triệu Thiên Vũ đứng đối diện vì kinh ngạc mà chân mày run run.
Mạnh Tử Khôn nheo nheo mắt, ngữ khí ôn nhu hiền lành: "Sáng sớm muốn gọi thầy rời giường, nhưng biết thầy buổi sáng không có lớp, thế là em đi làm trước.".
"Hì hì hì. Tôi nếu không cần đi làm thì cứ ngủ thôi...". Hoa Thần Vũ ngại ngùng cười, ngẩng cổ nhìn đứa nhỏ bên cạnh đang cúi đầu nhìn mình, góc độ này... khoảng cách khá gần, có thể cảm nhận được sức nóng phả ra từ hơi thở đối phương.
"Thầy Hoa!".
Triệu Thiên Vũ lớn tiếng cắt đứt đoạn đối thoại liên tu bất tận của hai người: "Thầy đồng ý chuyện của em rồi, không thể quên đâu. Em còn có việc, đi trước đây.".
Hoa Thần Vũ muốn nói được, nhưng Triệu Thiên Vũ đã xoay người rời đi, nhanh đến mức anh còn chưa kịp mở miệng.
"Kỳ lạ. Đứa nhỏ này...". Hoa Thần Vũ thì thầm. Mạnh Tử Khôn bên cạnh kéo tay áo anh.
"Thầy, không phải nói muốn chọn bài hát sao?".
Xém chút quên mất chính sự...
Hoa Thần Vũ gật gật đầu, ra hiệu Mạnh Tử Khôn đi theo mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro