Chương 59
Một thân một mình vào thang máy lên tầng cao nhất, Triệu Thiên Vũ vừa thầm thổ tào vừa lật qua lật lại văn kiện trong tay, viết cái gì mà thương mại hóa, đọc chẳng hiểu nội dung cụ thể, nhìn khúc cuối tờ giấy có phần ký tên của tổng giám đốc, đoán chừng là Nhã Duyệt muốn đưa Mạnh Tử Thạc xác nhận.
Nhưng đại tỷ này cũng thật là... chuyện như vậy mà tùy tùy tiện tiện giao cho một học sinh...
Triệu Thiên Vũ không khỏi nhíu nhíu mày, luôn cảm giác có vấn đề gì đó.
"Ting.".
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ miên man, thang máy đã đến tầng cao nhất.
Triệu Thiên Vũ thở dài, chính khí lẫm liệt bước ra ngoài.
Tầng cao nhất của khách sạn quả nhiên chẳng giống những tầng khác, không gian rất nhỏ, rẽ một cái liền đối diện với tấm cửa kính. Cậu đẩy cửa đi vào trong, nhìn ngó xung quanh, bên tay phải là một cánh cửa khép hờ.
Triệu Thiên Vũ gõ gõ cửa cho có lệ, liền thấy Mạnh Tử Thạc đang đứng sát cửa sổ, đưa lưng về phía cậu.
"Ừm... Tôi thay chị Nhã Duyệt đến đưa tài liệu.". Triệu Thiên Vũ bước một bước vào, phát hiện cả căn phòng chỉ mình Mạnh Tử Thạc.
Nam tinh anh vận tây trang chậm rãi xoay người, bắt gặp Triệu Thiên Vũ cầm văn kiện đứng nơi cửa, hình như cậu được tạo hình, tóc vuốt lên, thoạt nhìn có sức sống hơn bình thường rất nhiều.
"... Tôi để ở đây.". Triệu Thiên Vũ thấy Mạnh Tử Thạc không nói lời nào, liền đặt tài liệu trên bàn, chuẩn bị chuồn nhanh.
"Chờ chút.". Mạnh Tử Thạc bỗng mở miệng: "Cậu có phải quên trả tôi vật gì không?".
Đã xoay nửa người đi, Triệu Thiên Vũ đành quay về, ánh mắt nghi ngờ nhìn tên tổng giám đốc này ăn nói linh tinh: "Vật gì?".
Mạnh Tử Thạc từ sau bàn làm việc lượn đi ra, vài bước đã tới đối diện Triệu Thiên Vũ, vẻ mặt coi bộ... không cảm xúc...
"Cặp khuyên tai này.". Giọng nam tinh anh lạnh lùng, nghe vô cùng doạ người.
Triệu Thiên Vũ lập tức cau mày.
"Khuyên tai làm sao? Đây là thầy Hoa tặng tôi.". Khí chất trầm ổn thường trực bay đâu mất, cậu nôn nóng thốt lên lời này.
"À...". Mạnh Tử Thạc bỗng nở nụ cười, nhưng nụ cười uể oải lại lạc lõng: "Anh ấy tặng cậu à? Thật biết đối nhân xử thế...".
"Lời này của anh là ý gì?". Triệu Thiên Vũ cảm giác có chuyện cậu không biết.
Mạnh Tử Thạc cau chặt lông mày, đáy mắt ẩn giấu vẻ nguy hiểm.
"Cặp khuyên tai này... là tôi tặng thầy Hoa.".
Tầm mắt nam nhân quanh quẩn bên tai trái cậu. Triệu Thiên Vũ sững sờ, cảm giác như vừa bị người ta tát cho một bạt tai, nhiệt độ trên khuôn mặt cấp tốc tăng vọt.
Hiện tại nghệ sĩ già phi thường muốn đập Mạnh Tử Khôn một trận.
Cậu lập tức tháo khuyên tai xuống, đặt bên cạnh tập tài liệu.
"Trả anh.".
Mạnh Tử Thạc không liếc đến khuyên tai, chỉ nhìn chằm chằm cậu học trò vẻ mặt rõ ràng đang lúng túng này: "Sao cậu lại thích thầy Hoa?".
"Liên quan đến anh à?". Triệu Thiên Vũ lên giọng hỏi ngược lại.
"Đúng nhỉ? Bây giờ với tôi mà nói... cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi...". Mạnh Tử Thạc tay chống trên mặt bàn: "Dù sao thì... vị trí của cậu trong lòng anh ấy bất quá cũng như vậy. Chẳng khác gì tôi cả...".
Bị dội cho một gáo nước lạnh, Triệu Thiên Vũ nhìn chằm chằm Mạnh Tử Thạc, cả người hơi run run, buông bàn tay đã nắm thành quyền xuống, ẩn nhẫn khắc chế tâm tình sắp phun trào.
"Còn một việc nữa.". Mạnh Tử Thạc nghiêng mặt đi, giọng nói thản nhiên: "Cha tôi hình như đã đồng ý chuyện em trai và thầy Hoa sống cùng nhau rồi. Tôi quả thật rất ghen tị với Tử Khôn, thân phận tuy bất tiện nhưng có thể có được những thứ nó muốn...".
Triệu Thiên Vũ cắn môi dưới, nhìn lên trần nhà, khóe mắt ửng đỏ.
"Cậu và tôi... đến cùng vẫn chỉ là người ngoài cuộc...". Mạnh Tử Thạc vươn tay vỗ vỗ vai Triệu Thiên Vũ, tựa như nói ra lời khuyên cuối cùng. Hai tay anh đút vào túi quần, xoay người bước ra khỏi căn phòng.
Triệu Thiên Vũ rũ mắt xuống, ngưng đọng nhìn cặp khuyên tai hình sao trên mặt bàn.
Cậu đứng đó hồi lâu, mãi đến khi chân tê hết cả...
***
Lấy được bản thảo phát biểu từ chỗ Mặc Khiêm, Hoa Thần Vũ bối rối nhìn mấy con chữ trúc trắc trên tờ giấy kia.
"Rất vinh hạnh được tham gia lễ niêm yết cơ sở giáo dục nghệ thuật của tập đoàn Mạnh Cổ... Ai dza! Cái công văn này khó đọc quá đi...". Hoa Thần Vũ quăng tài liệu lên bàn: "Ngày mai đọc sau đi, anh muốn đi tắm rửa.".
Mạnh Tử Khôn từ trong phòng vệ sinh thò đầu ra: "Thầy, bên này nước mở không được, chẳng biết có phải hỏng rồi không?".
"Hả?". Hoa Thần Vũ bước vào phòng vệ sinh, lay lay vòi nước: "Không chảy thật à...". Rõ ràng là khách sạn 5 sao mà, vấn đề thế này cũng xuất hiện nữa sao?
Cả hai đều chán nản.
"Bằng không... đến phòng Thiên Vũ ở bên cạnh hỏi thử xem.". Mạnh Tử Khôn cảm thấy bây giờ đã trễ, mau mau giải quyết rồi nghỉ ngơi thôi, có chuyện gì mai báo lại cũng được.
Hoa Thần Vũ gật gật đầu: "Lúc nãy quay về vẫn chẳng gặp cậu ấy.".
Hai người một trước một sau bước ra. Mạnh Tử Khôn gõ gõ cửa phòng Triệu Thiên Vũ, nửa ngày trôi qua cũng không ai đáp lại.
"Thiên Vũ còn chưa về à?". Hoa Thần Vũ thấy kì lạ: "Hay gọi điện thoại đi?".
Đứa nhỏ suy tư, cũng đâu còn cách khác, liền lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho cậu ta.
Vừa khéo Triệu Thiên Vũ bước ra từ trong thang máy, dọc theo hành lang đi về phía này, ngẩng đầu liền thấy Hoa Thần Vũ cùng Mạnh Tử Khôn đứng trước cửa lén lén lút lút.
"Hai người làm gì thế?". Triệu Thiên Vũ không chút biến sắc bước tới, vẻ mặt vô cùng bình thản.
"Em về rồi, vừa định gọi cho em.". Hoa Thần Vũ nhìn học sinh của mình an toàn trở lại, lòng thoáng an tâm: "Nhà vệ sinh trong phòng thầy hư rồi, muốn mượn chỗ em tắm một lát.".
Triệu Thiên Vũ nhìn Hoa Thần Vũ, từ túi quần móc ra thẻ phòng.
"Đây.".
"Cảm ơn!". Mạnh Tử Khôn trực tiếp lấy thẻ phòng, quẹt một phát rồi bước vào. Hoa Thần Vũ lo lắng nhìn Triệu Thiên Vũ đứng bất động tại chỗ.
"Em không vào sao?". Rõ ràng là phòng em ấy mà?
Triệu Thiên Vũ nở nụ cười nhạt.
"Em sang kia hóng gió một chút.".
Cuối hành lang là ban công nhỏ, từ cửa sổ có thể ngắm cảnh thị thành lúc lên đèn. Hoa Thần Vũ liền chẳng nghĩ nhiều nữa, gật gật đầu, dặn Triệu Thiên Vũ về sớm chút rồi vào phòng lấy đồ.
***
Triệu Thiên Vũ thầm nghĩ bản thân quả nhiên vẫn không thể hoàn toàn làm bộ như chưa có gì xảy ra, nhưng cậu lại chẳng muốn mặt đối mặt chất vấn Hoa Thần Vũ. Nhìn bộ dạng hai người họ thản nhiên như vậy... Cậu lại cảm thấy mình bị xem thường...
Gió ở ban công khá mạnh. Cậu xoa xoa cánh tay chỉ che được phân nửa, hít sâu một hơi, lại thở ra.
Tâm trạng thật sự rất tệ, tệ đến mức cậu muốn lập tức bay về nước.
Cậu nghĩ không thông rốt cuộc bản thân đang làm cái gì...
Hoa Thần Vũ quá ôn nhu, khiến cậu chẳng nỡ dứt ra khỏi thứ tình cảm đáng lẽ nên vứt đi từ lâu...
Cho nên mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay...
Triệu Thiên Vũ cảm giác ngực bỗng xoắn lại. Cậu nắm chặt lan can, quay về khoảng không hét lớn.
"A———————!!".
Trong góc có người bị tiếng hô gọi tỉnh, thò ra ngoài, vươn tay đẩy cặp kính trên mũi.
"Cậu thất tình à?".
"Oa a a a a a a a!!!".
Triệu Thiên Vũ bị giọng nói đột ngột xuất hiện này dọa sợ suýt chút ngã chổng vó. Cậu cau mày quay ngoắt lại nhìn người trong góc.
"Mao Bất Dịch!?!".
"Siêu sao" khẽ gật đầu, sau đó liền bị nghệ sĩ già bóp cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro