Chương 13
Học viện Âm nhạc hằng năm đều tổ chức lễ hội rất đặc sắc, vậy nên thường sẽ có học sinh từ trường khác hay người ngoài vào xem. Cửa chính hội trường chẳng đóng lại được, hành lang thì đứng đầy khán giả.
Mạnh Tử Khôn vừa nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng thầm cảm thán, đúng là không tưởng tượng nổi.
Hôm nay Hoa Thần Vũ chẳng có việc gì nhiều, chỉ cần biểu diễn là xong. Cả quá trình anh đều lòng vòng xem hội học sinh chuẩn bị món gì ngon, sau đó tìm cơ hội ngồi trước bàn đồ lạnh ăn ăn ăn.
Mạnh Tử Khôn cũng không thuộc đường đi ở đây, vẫn nên theo thầy Hoa ăn chùa uống chực thôi.
***
Hai kẻ một cao một thấp đứng trước khu món lạnh cứ như tên trộm ăn vụng đồ ăn. Lúc này căn bản hội học sinh ai cũng đều bận bận bịu bịu, chẳng ai rảnh đi quản họ. Hoa Thần Vũ một tay cầm khay, một tay dùng tăm chọt miếng dưa vàng Hami, ăn không biết trời đất.
"Cái này ăn ngon lắm. Tử Khôn em muốn thử không?".
Hoa Thần Vũ lấy tăm nhón miếng bánh ngọt đưa lại gần miệng đứa nhỏ. Mạnh Tử Khôn chăm chú nhìn anh, sau đó há miệng nuốt luôn.
Có vệt kem dính ở khóe miệng, đứa nhỏ đưa ngón trỏ lau lau mấy lần, rồi lại đặt trên đầu lưỡi liếm liếm. Hoa Thần Vũ bắt đầu tiến công ra khu vực sau.
"Ai ở bên đó?". Một giọng nói bỗng vang lên. Mặc dù còn chưa nhìn rõ là ai nhưng Mạnh Tử Khôn đã tức khắc dang tay ôm thầy của mình lại.
"Thầy, có người đến!".
Hoa Thần Vũ còn không kịp phản ứng thì lưng đã ngã vào lồng ngực Mạnh Tử Khôn. Anh ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong tay còn cầm cái dĩa giấy không.
"Chẳng phải là thầy Hoa sao?". Người đến là một thầy giáo đeo kính mặc tây trang.
"Thầy Tiết à, vừa khéo vừa khéo.". Hoa Thần Vũ nhận ra anh ta, là Tiết Chi Khiêm nổi tiếng ở khoa âm nhạc.
Tiết Chi Khiêm nhìn một vòng khu món lạnh đồ sộ bên cạnh: "Thầy Hoa, chương trình còn chưa bắt đầu đâu, cậu cũng nên chừa chút...".
"Xin lỗi xin lỗi!". Hoa Thần Vũ vội vàng đặt đồ xuống: "Chủ yếu vì năm nay chuẩn bị nhiều đồ ngon lắm, ha ha ha ha.".
Đã thấp thoáng nghe danh thầy Hoa ham ăn, Tiết Chi Khiêm chỉ nở nụ cười, phát hiện đứng sau Hoa Thần Vũ là một cậu trai da ngăm đen.
"Đây là sinh viên ở khoa nào, sao tôi chưa từng gặp qua?".
Mạnh Tử Khôn nhìn ông thầy ồn ào này, đeo mắt kính có vẻ "vi nhân sư biểu", nhưng hình như không giống hình tượng giáo viên lắm.
"Vũ khí bí mật hôm nay của tôi đó.". Hoa Thần Vũ kéo Mạnh Tử Khôn, đôi mắt loan thành vầng trăng lưỡi liềm.
Tiết Chi Khiêm ý vị sâu xa nhìn Mạnh Tử Khôn: "Ầy~~~~~ Thầy Hoa, cậu bây giờ cũng bắt đầu "chiêu trò" rồi ha!".
Đứng đằng sau nghe anh với Tiết Chi Khiêm chọc ghẹo, Mạnh Tử Khôn vẫn duy trì thái độ vui vẻ, ngoan ngoãn thẳng lưng, mặt không biến sắc.
"Đứa nhỏ này nhìn rất ngoan.". Lúc nói ra câu này, Tiết Chi Khiêm hoàn toàn không ngờ khi Mạnh Tử Khôn mở miệng hát sẽ khiến anh ta muốn quỳ.
***
Còn nửa tiếng nữa là buổi lễ chính thức bắt đầu. Mạnh Tử Khôn theo Hoa Thần Vũ ngồi trong phòng nghỉ, nhìn thầy mình đối phó với đủ loại học sinh.
Đầu tiên là một cậu nam ôm đàn guitar, cười lên rất đẹp, đầu đội cái mũ đánh cá, nói chuyện thì chẳng đâu vào đâu, nhưng đàn không tệ.
"Thầy Hoa, tiết mục của thầy thứ mấy thế?". Liêu Tuấn Đào hơi kề sát vào một chút, rồi bỗng cảm giác bên cạnh Hoa Thần Vũ có ánh mắt tàn độc đang bắn về phía mình.
"Sau em đó, thầy cũng không nhớ rõ.". Hoa Thần Vũ nhìn hai tay trống trơn, cứ luôn cảm thấy nên tìm Triệu Thiên Vũ xin tờ tiết mục...
Mạnh Tử Khôn nhìn chằm chằm thằng nhóc mặt tròn tròn này, mãi đến khi Liêu Tuấn Đào lần thứ 18 liếc sang phía cậu.
"Em chợt nhớ em còn có việc phải làm, đi trước đây.". Liêu Tuấn Đào chỉnh lại cái mũ trên đầu, tự thấy không chọc nổi, không chọc nổi đâu...
Ngay sau đó, chẳng biết bỗng đâu chui ra một tên béo đeo kính.
"Ồ! Không phải là Mao Bất Dịch đây sao?".
Mạnh Tử Khôn vừa định hỏi là ai, Hoa Thần Vũ đã từ ghế nhảy dựng lên.
"Mao Mao hôm nay hát bài nào thế? Nếu có tiền hay siêu sao?".
Đứa nhỏ này nổi tiếng trong trường từ lúc hát hai ca khúc đó vào buổi xét duyệt, Hoa Thần Vũ có ấn tượng đặc biệt sâu sắc, hơn nữa tính cách Mao Bất Dịch rất dễ trêu, vậy nên các thầy rất thích tán gẫu với cậu.
Mạnh Tử Khôn liên tục nhìn chằm chặp cậu béo đeo kính này. Mao Bất Dịch khom lưng, xấu hổ cười cười: "Hôm nay hát siêu sao.".
"Thật ra em có thể hát nhiều hơn một bài, Triệu Thiên Vũ sẽ chẳng chú ý đâu. Ha ha ha ha ha.". Gần như nửa người Hoa Thần Vũ đều dựa lên người cậu béo kia, cười không kiêng nể gì cả.
Mao Bất Dịch mím mím môi, cẩn thận liếc sang Hoa Thần Vũ, cố gắng không nhìn vào mắt cái kẻ không quen biết bên cạnh: "Sau đó em sẽ bị chủ tịch đánh chết mất...".
"A ha ha ha ha ha ha...". Đúng như dự đoán, Hoa Thần Vũ liền cười lăn ra đất, nhưng Mạnh Tử Khôn thật sự chẳng thấy gì đáng cười.
Đứa nhỏ lập tức đứng lên: "Thầy Hoa, em muốn tập lại bài hát.".
Mao Bất Dịch ở khoảng cách gần nhìn Mạnh Tử Khôn, quả thật rất đẹp, chỉ hơi đen một chút.
Quả nhiên người bên cạnh thầy Hoa Thần Vũ đều là vưu vật...
Hoa Thần Vũ gật gật đầu, trước khi đi còn nói với Mao Bất Dịch câu cố lên.
***
Không biết tâm trạng mình lúc này chẳng khác nào Triệu Thiên Vũ vào ngày xét duyệt, Mạnh Tử Khôn kéo Hoa Thần Vũ đi đông đi tây, rốt cuộc cũng tìm được nơi bệ cửa sổ vắng người.
"Không phải em căng thẳng đấy chứ?". Thầy Hoa thấy đứa nhỏ gò má hồng hồng, bắt đầu trêu chọc.
Đứa nhỏ kịch liệt lắc đầu: "Không sao cả không sao cả.".
"Ừm, vậy em còn muốn tập luyện khúc nào nào?". Hoa Thần Vũ ngẩng cổ, thật lòng hỏi.
Mạnh Tử Khôn nhìn đôi mắt chân thành kia, tựa làn sương mênh mông mềm mại, lại chẳng khác ánh sao lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời đêm.
Đứa nhỏ nghĩ, vốn định biểu diễn xong xuôi mới ôm thầy giáo mình một lát, nhưng ngay thời khắc này, cậu rất muốn sớm thực hiện nguyện vọng ấy...
Ngay lập tức, Mạnh Tử Khôn dang hai cánh tay, ôm anh vào trong lồng ngực, lưng cong xuống, cằm sượt sượt trên bả vai đối phương.
Mấy giây gần gũi này... đẹp đẽ đến mức khiến người ta lưu luyến...
Bị ôm hơi đột ngột, Hoa Thần Vũ không cử động gì cả, vẫn là ánh mắt vừa nãy nhìn Mạnh Tử Khôn.
Đứa nhỏ híp lại đôi mắt, khóe miệng cong lên thành nụ cười đáng yêu.
"Sạc pin xong rồi.".
vi nhân sư biểu: thầy giáo phải làm gương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro