PHẦN 5 - Chương 111
Đặc Tinh năm D.C4099 tháng 11, chính phủ độc tài của Đặc Tinh bị lật đổ, Tống đốc Phương Kỳ Chính bị thuộc hạ của chính mình vây bắt, làm chiến lợi phẩm giải đến Lâm thành.
Đến đây, Luật pháp cưỡng chế bảo vệ Omega trên tinh cầu này được tuyên cáo hết hiệu lực, những Omega bị giam cầm trong các nơi quản giáo được phóng thích, những Omega chịu đủ dằn vặt từ chính sách tàn khốc của Đặc Tinh nay không còn bị quản chế, cảm thụ vui sướng của tự do từ thân thể đến tinh thần đều hết lòng ca ngợi Bình quyền đảng. Cùng lúc đó, những dư đảng của quân chính phủ cũng bị truy bắt khắp nơi.
Quân chính phủ gồm Tống đốc Phương Kỳ Chính cùng tam đại Thượng tướng, Dư Tấn chết trận trên chiến trường; Phạm Minh Húc quyết đoán mang quân quy hàng, nhận được đặc xá, được phép mang theo một phần tài sản riêng vĩnh viễn rời khỏi Đế quốc; mà Phó tổng Bộ chỉ huy trấn phản động đứng ở phá sau lùng bắt tàn sát không biết bao nhiêu người của Bình quyền đảng Lăng Hàn Bách lại không có tin tức. Vì để bắt Lăng Hàn Bách, Đế quốc Liên Bang chính phủ lâm thời đã treo thông báo nhận thưởng, sau ba ngày, Cayman trước đó bị Bình quyền quân bắt được vì để nhận được cơ hội giảm án, đã nói ra tung tích của Lăng Hàn Bách.
"Hắn đang ở trong địa lao của Tống đốc phủ. Tôi có thể mang mọi người đi." Cayman bất đắc dĩ nhíu mày, gã phụng mệnh Phương Kỳ Chính đối Lăng Hàn Bách tìm mọi cách tra hỏi, nhưng đối phương vẫn nhất quyết không lộ ra bất kỳ tin tức nào có giá trị. Dựa theo kế hoạch, gã vốn muốn hướng Phương Kỳ Chính hỏi có nên từ bỏ Lăng Hàn Bách, ra lệnh xử quyết hắn hay không. Nhưng sau đó khi gã nỗ lực liên hệ Phương Kỳ Chính thì đối phương đã bị Diệp Hưởng bắt đi rồi.
Cayman dù sao cũng không dám một mình tự quyết định sinh tử của một vị Thượng tướng. Sau đó nghe tin Bình quyền quân giành thắng lợi gã liền vội vã trốn đi, lưu lại một Lăng Hàn Bách đầy rầy vết thương thoi thóp gần chết trong địa lao.
Vì muốn triệt hạ tận gốc chính phủ độc tài, chính phủ Đế quốc Liên Bang lâm thời tuyển ra những người vì Bình quyền đảng mà có những cống hiến to lớn để lập thành Hội thẩm phán, cùng Phó Vân Thâm được Diệp Hưởng hộ tống quay về làm chủ tịch, Triển Hồng Vũ là một trong chín ủy viên thường trực của hội.
Omega hiện đang đứng trong phòng tra hỏi, nhìn thấy người giám sát duy nhất ngày xưa từng vì mình mà đồng cảm thương xót lại chính là một thành viên quan trọng của chính quyền độc tài Phương Kỳ Chính xuất hiện trước mắt mình.
Triển Hồng Vũ nhìn Cayman đang bị còng tay, dáng vẻ này của đối phương thật khiến y cảm thấy vô cùng xa lạ.
"Triển tiên sinh, đã lâu không gặp." Cayman cười khổ hướng Triển Hồng Vũ chào hỏi một tiếng.
"Cayman, thật không nghĩ tới, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy." Triển Hồng Vũ than nhẹ, nam nhân lúc trước khi còn ở trong phủ Lăng Hàn Bách, xác thực đem đối phương coi như bằng hữu duy nhất.
"Đúng đấy, tin rằng còn có rất nhiều sự việc ngài đều chưa từng ngờ tới." Cayman nhún vai một cái, trên thực tế, gã cũng không bởi vì thân phận hiện tại của mình mà cảm thấy lúng túng gì cả, mỗi người đều vì chủ nhân mình phục vụ mà đưa ra những lựa chọn, vậy thì phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình thôi.
Nhưng hiện tại chủ nhân gã nếu đã rớt đài, vậy thì gã cũng không cần tiếp tục kiên trì với cái trung thành giả dối kia nữa.
"Lăng Hàn Bách hiện đang ở địa lao phủ Tống đốc?"
Triển Hồng Vũ mơ hồ biết được tình cảnh Lăng Hàn Bách bây giờ, thân phận của hắn bây giờ cũng nói trước kết cục của hắn nếu Bình quyền đảng giành chiến thắng.
Cayman nhíu mày: "Ngài còn mong chờ điều gì? Hắn để cho ngài cùng Link chạy thoát, Tống đốc nhất định không bỏ qua cho hắn."
Triển Hồng Vũ trầm mặc, y hơi cúi đầu, ánh mắt lưu lại trên mặt đất.
"Tôi cũng không có khẩn cầu hắn làm như vậy. Nhưng mặc dù hắn thả tôi coi như chuộc lỗi, thì trên tay hắn cũng đã nợ quá nhiều máu tươi của Bình quyền quân rồi."
"Đúng vậy, nợ máu phải trả bằng máu, đó đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Vì thế Triển tiên sinh a, ngài cũng không cần cảm thấy hổ thẹn."
Cayman hờ hững thở dài, gã không muốn cho Triển Hồng Vũ biết Lăng Hàn Bách vì cứu y mà đã phải trả giá cái gì? Dù sao điều này với gã cũng chả có gì quan trọng.
"Nghị trưởng, chúng thuộc hạ bây giờ có thể đưa hắn dẫn đi bắt Lăng Hàn Bách không? Thuộc hạ lo lắng hắn sẽ thừa cơ chạy trốn, đến lúc đó công sức chúng ta liền như dã tràng xe cát."
Tổ trưởng nhóm thuộc hạ dưới trướng Triển Hồng Vũ cẩn thận ngắt lời cuộc trò chuyện của Triển Hồng Vũ và Cayman.
"A, yên tâm đi, Lăng Hàn Bách hắn chạy không nổi đâu." Cayman cười cợt, gã nhìn về phía Triển Hồng Vũ, nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của đối phương tràn ngập vẻ u sầu.
Triển Hồng Vũ có chút không biết nên làm sao ứng đối với cục diện bây giờ. Nam nhân một mặt nghĩ bản thân nên đi gặp mặt Lăng Hàn Bách một lần, một mặt lại nghĩ y có thể vì hắn làm được cái gì đây?
Y cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trở mắt nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, đó là quỹ đạo của vận mệnh, không cách nào thay đổi, cũng không cách nào trốn tránh.
"Được rồi. Ta liền không làm lỡ các cậu chấp hành nhiệm vụ nữa." Triển Hồng Vũ tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn là vì Lăng Hàn Bách mà đưa ra một câu cầu tình, "Nếu như có thể mà nói, xin đừng thương tổn Lăng Hàn Bách, chính sách của chúng ta vẫn là hết sức nhân đạo với tù nhân."
"Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ dựa theo quy định mà làm việc." Người phụ trách tổ bắt giữ hướng Triển Hồng Vũ đảm bảo, Cayman cũng không nói năng gì, dù sao gã cũng không muốn mở lời biện hộ cho Lăng Hàn Bách, càng không muốn vào lúc này ngu ngốc thừa nhận bản thân chính là người đã tra tấn khiến đối phương thương tích đầy người.
Không ngừng có dư đảng của chính phủ độc tài bị các thành viên trực thuộc hội thẩm phán đưa vào trại tạm giam đặc biệt, mọi người vì thế mà trở nên cực kỳ bận rộn. Triển Hồng Vũ thân là một ủy viên thường vụ càng là như vậy. Một mặt, y nhất định phải nhanh chóng cùng các nghị viện khác tiến hành thiết lập và sửa chữa hiến pháp, xác lập cốt lõi bình quyền của các giới tính ABO; mặt phác, y còn phải tích cực tham dự thảo luận xem nên đối với dư đảng của chính phủ cũ xử trí như thế nào.
"Nghị trưởng tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy Lăng Hàn Bách trong địa lao của phủ Tống đốc. Hắn bị thương rất nặng, đã được đưa đi bênh viện. chúng tôi sẽ phái chuyên gia chăm sóc cùng quân lính canh giữ nghiêm ngặt."
Đội bắt giữ sau khi sắp xếp cẩn thận cho Lăng Hàn Bách, liền đặc biệt hướng Triển Hồng Vũ vẫn còn ở phòng làm việc báo cáo lại tình hình.
Mọi người đều biết Triển Hồng Vũ từng chịu đủ loại dằn vặt cùng nhục nhã dưới tay Lăng Hàn Bách. Bọn họ cũng tin tưởng, việc Lăng Hàn Bách bị bắt sẽ phần nào giúp xoa dịu trái tim đầy rẫy vết thương của Triển Hồng Vũ.
"Ta biết rồi." Triển Hồng Vũ không ngẩng đẩu tiếp tục lật xem các văn kiện trên bàn.
Đội trưởng đội bắt giữ nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Triển Hồng Vũ đối với tin tức này thì cảm thấy khá vô vị. Hắn vốn là muốn nói cho Triển Hồng Vũ một chút là chiều qua khi bọn họ tới địa lao Tống đốc phủ bắt Lăng Hàn Bách thì nhìn thấy thảm cảnh, nhưng bây giờ có vẻ vị đại nhân này không quá quan tâm với Lăng Hàn Bách nên chắc không cần thiết phải nói. Cũng đúng, Triển Hồng Vũ có thể được bổ nhiệm là Nghị trưởng Tham nghị viện, lòng dạ cùng khí độ đều không thể lấy người thường để so sáng, cũng khó trách đối phương cho dù trải qua nhiều đau khổ như vậy vẫn như trước có thể duy trì thái độ không quan tâm hơn thua, càng sẽ không bởi vì kẻ thù sa lưới mà quá mức hưng phấn.
"Vậy thuộc hạ liền không quấy rầy ngài làm việc nữa."
Người kia vừa đi, Triển Hồng Vũ lập tức thả xuống tập văn viện dày cộp trên tay, tin tức Lăng Hàn Bách bị trọng thương quả thực khiến trong lòng y cảm thấy bất an. Đúng như Cayman đã nói, đây nhất định là kết cục mà Phương Kỳ Chính ban cho đối phương khi để cho mình chạy thoát. Lăng Hàn Bách chắc hẳn đã dự liệu trước được những điều này, nhưng đối phương vẫn là lựa chọn lưu lại. Là trung thành ngu ngốc, nhưng đồng thời cũng là để kéo dài thời gian cho mình, hoặc cũng có thể là, hắn biết bọn họ chung quy không cách nào lại cùng nhau...
Triển Hồng Vũ càng nghĩ nỗi lòng càng loạn, cuối cùng y chỉ có thể khổ não nhắm chặt mắt lại, bên tai vang lên âm thanh thảo luận của các ủy viên Hội thẩm phán về việc đem Phương Kỳ Chính cùng những dư đảng tham gia trấn áp tàn sát Bình quyền đảng cũng với những người vô tội khác tiến hành xử tử công khai. Mặc dù Lăng Hàn Bách đã cứu mình là sự thật, nhưng không thể vì thế mà rửa được hai bàn tay đối phương đã dính đầy máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro