
4. Dẫn Hồn
Không có linh lực lẫn tu vi, Ngụy Trường Trạch trở lại khách viện sau núi, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Tàng Sắc: "Trường Trạch, sao lại đổi mồ hôi nhiều như vậy, bội kiếm ngươi đâu?"
Ngụy Trường Trạch: "Lão Giang tông chủ cùng Giang tông chủ tới Vân Thâm, thu bội kiếm, phế đi tu vi."
Tàng Sắc phẫn nộ: "Thật quá đáng! Ta từ trước đến nay chưa từng nghe qua rời khỏi gia tộc còn phải bị phế tu vi, tước bội kiếm!"
Ngụy Trường Trạch cúi người ngồi xuống cạnh Tàng Sắc, ôm eo nàng, dỗ: "Thôi. Về sau còn muốn làm phiền Tàng Sắc Tán Nhân bảo hộ tiểu tử!"
Tàng Sắc vỗ vỗ bụng, mạnh mẽ nói: "Không thành vấn đề, hai mẹ con chúng ta cùng nhau bảo hộ ngươi nha"
Ngụy Trường Trạch hôn Tàng Sắc, đặt một tờ chứng từ xuống trước mặt, nói: "Lam gia chi trả chi phí cho mạng sống của ta. Tàng Sắc, về sau ta cũng không còn là người của Giang gia nữa."
Tàng Sắc: "Không phải mới tốt. May mắn là chúng ta rời đi sớm. Nếu không rời đi, có khi A Anh cũng trốn không thoát khỏi vận mệnh của ngươi, cả đời đều phải cột vào Giang gia. Chỉ là ân tình của Lam gia phải báo đáp như thế nào? Ngươi không có tu vi thì thôi, Lam gia còn đuổi theo bằng lòng cho ngươi làm khách khanh?"
Ngụy Trường Trạch giải thích: "Ta đáp ứng Khải Nhân huynh bái Đại trưởng lão thành sư phụ, ba ngày sau làm lễ bái sư. Ba năm không ra khỏi Vân Thâm, chuyên tâm tu luyện. Tu Lam thị kiếm pháp."
Tàng Sắc: "Cũng không còn cách nào khác đâu. Cho dù bây giờ chúng ta rời đi, ta cũng không thể bảo vệ hai cha con ngươi tốt được. Đây cũng coi như sự sắp xếp tốt nhất ở hiện tại"
Ngụy Trường Trạch: "Ủy khuất ngươi, phải ước thúc ba năm."
Tàng Sắc: "Vừa hay A Anh ở Vân Thâm dưỡng ba năm cũng không sao. Ta có thể chơi với A Anh, chơi với A Trạm. Trường Trạch, ngươi có thể chờ A Anh sinh ra rồi lại đi theo Đại trưởng lão bế quan tu luyện được không?"
Ngụy Trường Trạch: "Khi bái sư , ta có thể cùng với Đại trưởng lão thương lượng."
Thấy vẻ mặt Tàng Sắc ảm đạm xuống, nói thêm: "Lam gia tuy rằng nhiều quy củ, nhưng cũng không phải không thấu tình đạt lí. Bằng không cũng sẽ không vì ta mà chi trả nhiều tiền bạc như vậy"
Tàng Sắc: "Ừ. Trường Trạch, ta luôn cảm thấy có điểm bất an. Lão giang tông chủ có hành vi cư xử như vậy, ta cứ cảm thấy Giang gia còn sẽ làm ra chuyện gì đó. Trường Trạch, chúng ta ở lại Vân Thâm có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Aiz, đáng tiếc không thể về chỗ sư môn, sư môn mới là an toàn nhất."
Ngụy Trường Trạch: "Sư môn có quy tắc đã rời núi thì không thể trở về, vậy cũng không tốt. Ở Vân Thâm, đợi ta tu tập kiếm kỹ xong, A Anh lớn lên, chúng ta cũng có thể cùng nhau nắm tay săn đêm trừ túy, trảm yêu trừ ma"
Tàng Sắc mỏi mệt nói: "Ừm"
Ba ngày sau, Ngụy Trường Trạch chính thức trở thành đệ tử của Đại trưởng lão . Đại trưởng lão phó thác Luyện Kiếm Đường đúc một thanh tiên kiếm khác cho Ngụy Trường Trạch, đợi sau khi kiếm hoàn thành thì Ngụy tiểu công tử cũng sẽ tròn một tháng tuổi, sau đó bế quan tu luyện Lam thị kiếm pháp tâm pháp, lấy lại con đường kiếm thuật. Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc chính thức chuyển sang khách viện, đổi tên thành "Quy Viện".
Ngày 31 tháng 10, thời tiết sáng sủa, trời nắng ráo, Tàng Sắc lười di chuyển lung tung, ăn sáng xong, nằm dài trên ghế xếp ở trong sân để phơi nắng. Cách đây hai ngày, áng chừng cũng sắp đến ngày sinh, bà đỡ đều được mời đến Thiên Thất ở để canh chừng.
Lam phu nhân ôm Lam Trạm đi đến, hỏi: "Muội muội hôm nay có cảm giác gì không a?"
Tàng sắc trả lời: "Thèm ăn nhiều hơn. Mấy cái khác cái gì cũng không cảm giác được."
Lam phu nhân dời ghế đến ngồi cạnh Tàng Sắc, hỏi: "Có tìm y sư xem mạch không?"
Tàng Sắc: "Tỷ tỷ, ta chính là y sư đó"
Lam phu nhân: "Y giả không tự y. Không cần sợ phiền toái." Lam Trạm ở trong lòng Lam phu nhân không an phận, bồn chồn, nghiêng người bò đến trên người Tàng Sắc.
Tàng Sắc đang muốn tiếp nhận Lam Trạm, nhưng Lam phu nhân lại đem Lam Trạm ôm vào lòng, nói: "Đã đến tận lúc này, ngươi cũng không thể lại ôm A Trạm. Chú ý coi đè nặng bụng."
Tàng Sắc: "Không sao. A Trạm đối xử với A Anh, so với ta đối xử A Anh còn tốt hơn"
Lam phu nhân: "..."
Tàng Sắc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Trạm, nói: "A Trạm thích nhất A Anh, có phải hay không nha"
Lam trạm gật đầu đáp: "Đúng!"
Tàng Sắc hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Trạm, hỏi: "A Di đem A Anh gả cho A Trạm làm tức phụ, có muốn hay không a?"
Lam Trạm: "Muốn a"
Lam phu nhân cạn lời: "... Ngươi còn không biết sinh ra nam hay nữ, thế mà nói gả cho A Trạm làm tức phụ."
Tàng Sắc: "Sinh nam hay sinh nữ có liên quan gì. Đạo lữ là nam tử cũng không phải không có."
Lam phu nhân: "Ngươi không cần cháu, ta còn muốn có cháu đó"
Tàng Sắc: "Tỷ tỷ không phải còn có A Hoán sao. Muốn ôm cháu thì cứ dựa vào A Hoán là được. Dù sao thì ta cũng đã quyết định chọn đứa nhỏ này cho A Anh nhà ta rồi"
Lam phu nhân: "..."
Tàng Sắc lại nâng khuôn mặt nhỏ của Lam Trạm lên, cảm thán nói: "Xinh đẹp như vậy, lại còn sủng tức phụ, con rể như này, phải đi đâu mới tìm ra người thứ hai chứ"
Lam phu nhân: "A Hoán cũng rất đẹp đó"
Tàng Sắc: "Nhưng A Hoán nào có sủng A Anh như A Trạm"
Lam phu nhân: "A Hoán có muốn cũng không có thời gian đâu"
Tàng Sắc kinh ngạc: "Tỷ tỷ chẳng lẽ muốn A Anh nhà ta gả cho hai huynh đệ sao?!"
Lam phu nhân vội nói: "...Không phải! Ta không có ý đó!"
Đột nhiên Tàng Sắc đỡ eo nhăn nhăn mày. Lam phu nhân: "Đau? Thôi, đứng lên về phòng."
Tàng Sắc vịn tay Lam phu nhân đứng lên, thừa dịp đau đớn, vịn tay Lam phu nhân trở về phòng. Lam phu nhân đem Lam Trạm đặt ở mép giường, nói: "A Trạm ngoan, ở đây cùng dì đợi nha, nương đi tìm người tới, hiểu không?"
Lam Trạm gật đầu đáp: "Vâng! A Trạm bồi A Anh."
Lam phu nhân đến Thiên Thất gọi bà đỡ tới, lại phân phó người hầu đưa nước ấm, gọi y sư tới và Nguỵ Trường Trạch đang ở Bán Hạ Đường
Tàng Sắc thân thể cường kiện, Nguỵ Anh ở Vân Thâm cũng được nuôi rất tốt, bởi vậy, chỉ sáu canh giờ từ lúc bụng Tàng Sắc bắt đầu đau, Bán Hạ và Nguỵ Trường Trạch đang ở ngoài canh cửa đã nghe thấy tiếng khóc lảnh lót của Nguỵ Anh.
Nguỵ Anh là khóc thật, tuy rằng có ký ức, thần hồn cường đại, nhưng hắn cũng không chịu nổi sọ não bị đè ép đến mức không còn hình dạng còn có thể không đau.
Lam phu nhân ôm Lam Trạm canh giữ ở gian ngoài, Lam Trạm vốn ngủ say ở trong lòng Lam phu nhân, bị tiếng khóc của Nguỵ Anh làm cho bừng tỉnh (thần hồn không được đầy đủ hài tử dễ bị hoảng sợ), Lam phu nhân ôm Lam Trạm dỗ dành, sợ quấy rầy Tàng Sắc và Nguỵ Anh nghỉ ngơi, liền bế Lam Trạm trở về Long Đảm tiểu Trúc.
Nguỵ Anh chỉ khóc vài tiếng rồi dừng, cố gắng hết sức mở to đôi mắt đen láy để nhìn rõ xem mẫu thân trông như thế nào, kiếp trước lúc mất đi song thân cũng còn đang tuổi thơ ấu, đã sớm không nhớ rõ bộ dáng cha mẹ như thế nào, chỉ tiếc rằng mới vừa sinh ra, trẻ con chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng mơ hồ.
Tàng Sắc lấy lại sức lực, bắt mạch cho Nguỵ Anh, phát hiện thần hồn quả nhiên so với đứa trẻ bình thường mạnh hơn rất nhiều. Sau khi bà đỡ thu dọn sản đệm thì cho Nguỵ Trường Trạch vào, bà đỡ lại đem Nguỵ Anh bế đến đưa cho Bán Hạ đang ở gian ngoài, Bán Hạ bắt mạch, lúc sau trầm mặc không nói.
Lam Khải Nhân: "Tam thúc phụ, người nói thử xem, Nguỵ Anh này có phải có nhiều thần hồn hơn bình thường hay không?"
Bán Hạ lắc đầu: "Ngụy Anh chỉ là thần hồn mạnh hơn trẻ con bình thường thôi. Không thể khẳng định là do có thêm nửa hồn hay là do bản thân Nguỵ Anh thần hồn cường đại. Nếu là nhiều thêm nửa hồn, hẳn là nó rất mạnh mẽ"
Lam Khải Nhân: "Vậy làm sao phân biệt?"
Bán Hạ chưa trả lời, Lam phu nhân ôm Lam Trạm không ngừng khóc lớn quay lại, Lam phu nhân nói: "Tam thúc phụ, Khải Nhân, ta không thể dỗ được A Trạm, trước kia nó chưa từng khóc nhiều như vậy."
Lam Khải Nhân nhìn Nguỵ Anh trong ngực không ngừng vung vẩy bàn tay nhỏ bé, trong lòng có suy nghĩ, cầm lấy tay phải của Lam Trạm, đặt ngón trỏ lên lòng bàn tay trái của Nguỵ Anh. Nguỵ Anh cảm giác tay mình đụng vào cái gì, thuận thế nắm lấy, lắc vài cái rồi kêu lên vài tiếng: "A a a", sau đó mọi người liền thấy Lam Trạm ngừng khóc, an ổn mà ngủ
Lam Khải Nhân cùng Bán Hạ liếc nhau, trong lòng đều nói: Xác định! Nửa hồn Lam Trạm ở trên người Nguỵ Anh
Lam phu nhân không biết lí do tại sao, thập phần ngạc nhiên, nói: "Chẳng lẽ giữa các tiểu hài tử cũng có thể giao tiếp hay sao?"
Lam Khải Nhân: " Nếu A Trạm đã ngủ, vậy mau ôm trở về đi. Bọc áo choàng vào, cẩn thận gió đêm."
Lam phu nhân: "Được rồi, ngày mai lại mang A Trạm đến gặp A Anh."
Sau ngày trăng tròn của Nguỵ Anh, Tàng Sắc cùng Thất trưởng lão, Thập ngũ trưởng lão ở Minh Thất bày ra Hồi hồn Trận và Hộ hồn Trận, Lam Trạm ngủ trong Hồn hồn Trận, Nguỵ Anh ngủ ở Hộ hồn Trận.
Trận pháp khởi động, ánh sáng yếu ớt từ trên người Nguỵ Anh quay trở lại trên người Lam Trạm. Mười lăm phút sau, trận pháp ngày càng sáng, tuy nhiên ánh sáng mỏng manh trên người Ngụy Anh không còn đi về hướng Lam Trạm nữa, bị rút ra ngoài trở về bên trong cơ thể của Nguỵ Anh.
Tàng Sắc, Thất trưởng lão cùng Thập ngũ trưởng lão đồng thời thu hồi trận pháp. Ngụy Trường Trạch tiến vào, đem Ngụy anh ôm ra xa xa, Tàng Sắc cùng Bán Hạ đều bắt mạch Lam Trạm, thần hồn so với lúc trước mạnh hơn một ít, nhưng quả nhiên vẫn là không hoàn chỉnh. Hai người lại kiểm tra mạch của Ngụy Anh, nhưng so với đứa trẻ bình thường cũng không khác nhau gì mấy.
Lam Khải Nhân: "Tam thúc phụ, sao rồi?"
Bán Hạ: "A Trạm vẫn còn nhị hồn, còn thiếu một nửa mệnh hồn. Vốn là ở trên người Nguỵ Anh, nhưng mà dẫn không ra. Hơn nữa, bây giờ trên người Nguỵ Anh cũng không cảm giác ra được nửa mệnh hồn của A Trạm"
Lam Khải Nhân: "Cái đó có gây trở ngại gì với A Trạm không?"
Bán Hạ: "Ở Vân Thâm, chỉ cần không tới gần Minh Thất, còn lại cũng không ngại. Nếu muốn ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, ít nhất phải mặc trường bào có thêu Hộ hồn trận pháp, không được cởi ra, cũng cần phải mạt ngạch, mạt ngạch cũng cần có Hộ hồn trận pháp. Tốt nhất là không cần ra khỏi Vân Thâm, thẳng đến khi A Trạm đủ mạnh là được"
Nguỵ Anh đã tỉnh lại khi ra khỏi trận pháp, bị Nguỵ Trường Trạch ôm ở trong tay đứng ở một bên, tuy rằng còn thấy không rõ lắm, nhưng có thể nghe hiểu rõ ràng những lời vừa nói. Múa may tay nhỏ, miệng "Ê ê a a" tỏ vẻ sẽ bảo vệ tốt Lam Trạm. Đương nhiên là không ai hiểu, thật đáng tiếc.
Ngụy anh cảm giác chính mình bị phụ thân đưa ra, tiếp theo lại rơi vào trong lòng mẫu thân, tiếp theo lại nghe phụ thân nói: "Khải Nhân, ta cùng sư phụ bế quan tu luyện. Tàng Sắc cùng Ngụy Anh làm phiền Khải Nhân huynh, Lam phu nhân chăm sóc."
Lam Khải Nhân: "Trường Trạch cứ lo an tâm tu luyện. Tàng sắc cũng là Lam thị khách khanh, nên sẽ có đãi ngộ tương ứng. Mọi chi phí phát sinh của Nguỵ Anh , đều theo ý ngươi"
Nguỵ Anh nghe được tiếng bước chân phụ thân đi xa, hồi tưởng lại trước kia, hình như cũng không nghe cha mẹ nói qua vào Lam gia a, chẳng lẽ là bởi vì Lam Trạm thần hồn không được đầy đủ cố ý tới Vân Thâm? Đang nghĩ ngợi, định thần lại, phát hiện mình đã bị mẫu thân ôm trở về, đặt lên trên giường. Nghiêng đầu liền mơ mơ hồ hồ thấy Lam Trạm đặt ở một bên, đang ngủ say, không khỏi mỉm cười.
Ngụy Anh cử động tay chân, nhưng hắn không có sức lực để leo lên, hắn nghiêng người về phía Lam Trạm, sau đó buồn bã phát hiện, chỉ có thể lăn qua chứ không thể xê dịch qua bên cạnh. Cố gắng hồi lâu không được, bĩu môi quay vòng vòng. Cũng may Lam Trạm nằm ngủ cách đó không xa, xoay người hồi lâu, chân nhỏ vừa chạm tới Lam Trạm, liền gác chân lên đâu đó trên người Lam Trạm, vui vẻ nằm sấp xuống ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro