
Chương 4: Căn Phòng Màu LamPhần 1: Khi Cánh Cửa Ký Ức Hé Mở
Đêm mất điện hôm đó, trời đổ mưa dai dẳng, tiếng gió rít qua khe cửa như thổi dậy những tiếng thì thầm mơ hồ từ căn phòng cũ.
Căn nhà của Vy tĩnh lặng lạ thường.
Chỉ có ánh sáng vàng lờ mờ từ cây đèn pin nhỏ đặt trên bàn giữa hai người, và tiếng nước mưa gõ lộp độp trên mái hiên.
---
Khải ngồi trên ghế sofa, áo sơ mi đã cởi nút cổ, tay áo xắn nhẹ. Vy ngồi đối diện, một chân gác lên ghế, tay ôm gối, đầu nghiêng quan sát anh đang tra cứu hồ sơ trên máy tính xách tay pin yếu.
Cô khẽ cười:
"Anh làm việc như thể ngày mai không còn kịp nữa."
Khải ngước lên, mắt ánh lên một chút ấm áp:
"Còn em ngồi nhìn anh như thể... đã quen lắm rồi."
Vy không phủ nhận.
Cô không hiểu từ lúc nào, nhưng... sự hiện diện của anh dần khiến căn nhà không còn lạnh lẽo.
Anh ngồi đó, im lặng, nhưng lại khiến không gian trở nên sống hơn bao giờ hết.
---
"Nếu ngày xưa, tôi có một người anh như anh..." – cô nói khẽ – "có lẽ tôi đã không phải học cách tự đối diện với tất cả."
Khải ngưng tay, gập laptop lại.
"Vy." – anh gọi tên cô, không thêm bất cứ kính ngữ hay khoảng cách nào nữa.
"Tôi không phải anh trai em. Tôi không muốn chỉ là người đứng bên ngoài."
Cô ngẩn người.
Tuy không hẳn là lời tỏ tình, nhưng lại khiến tim cô... khẽ lệch đi một nhịp.
---
"Anh muốn bước vào à?" – cô hỏi, nửa đùa nửa thật.
"Vào thế giới rối rắm và vỡ vụn này sao?"
Khải nhìn thẳng vào mắt cô.
"Nếu em là cánh cửa... thì tôi sẽ không gõ. Tôi sẽ đứng bên ngoài cho đến khi em tự mở."
---
Im lặng bao trùm.
Mưa vẫn rơi.
Một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ.
Vy chậm rãi đứng dậy, đến gần anh, rồi ngồi xuống cạnh – không nói gì.
Chỉ tựa nhẹ đầu vào vai anh.
Không dựa hẳn. Không quá thân mật. Nhưng là đủ để cảm thấy ai đó đang ở rất gần.
Khải không nhúc nhích.
Anh sợ... chỉ cần cử động, giây phút ấy sẽ biến mất.
Một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng anh biết — cô gái ấy vừa mở một cánh cửa rất hẹp... và anh là người đầu tiên được bước qua.
---
Sáng hôm sau, mưa ngớt.
Khải thức dậy trên sofa, tấm chăn mỏng phủ qua vai. Anh nhìn quanh – Vy không có trong phòng khách.
Anh đứng dậy, bước đến phòng làm việc, nơi ánh nắng mờ rọi vào qua khung cửa sổ.
Cô đang đứng đó – trước một bức tranh màu lam cũ kỹ, treo lệch trong góc tường.
"Tôi nhớ bức tranh này..." – cô nói mà không quay lại.
"Nó từng treo trong một căn phòng màu lam, có cửa sổ nhỏ, có chiếc gối màu xám... và tiếng bước chân ngoài hành lang luôn vang vọng giữa đêm."
---
Khải tiến lại gần, giọng nhẹ:
"Đó là phòng nào?"
Cô quay lại, ánh mắt xa xăm:
"Phòng của Lam."
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro