
Chương 3: Hồi Ức Về Hơi Ấm Và Bóng Lưng Nắng Chiều
(1) Cuộc sống của Lâm Hân Lạc vẫn tuân theo quy luật của riêng nó, một quy luật được định hình bởi nỗi sợ hãi và sự nghèo khó tinh tế. Căn nhà nhỏ bé, nơi cô và bà ngoại sống, nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào của phố thị và sự hào nhoáng của thế giới mà Chu Tư Duệ đang sinh sống. Hàng ngày, Hân Lạc đi học về, việc đầu tiên là chạy vào bếp giúp bà ngoại. Bà ngoại cô đã già yếu, gánh nặng mưu sinh đè lên vai bà bằng những công việc vặt vãnh. Hân Lạc không bao giờ để bà phải làm nặng nhọc. Cô lặng lẽ giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp, mọi hành động đều nhẹ nhàng, cẩn thận, như thể sợ làm vỡ đi sự yên bình mong manh của căn nhà. Sự biết quan tâm người khác của Hân Lạc không phải là bản năng bẩm sinh, mà là một sự rèn luyện đau đớn từ việc cô đã trải qua cảm giác bị bỏ rơi. Cô hiểu rằng, bà ngoại là sợi dây kết nối cuối cùng của cô với tình yêu vô điều kiện, và cô phải bảo vệ sợi dây đó bằng mọi giá.
Trong những giây phút rảnh rỗi hiếm hoi, Hân Lạc lại đắm mình vào những cuốn sách cũ. Cô đọc không phải để tìm kiếm tri thức, mà để tìm kiếm những thế giới không có bi kịch, nơi cô có thể tạm thời thoát khỏi những ám ảnh về quá khứ bị bắt nạt và sự đổ vỡ của cha mẹ. Bà ngoại thường nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương và lo lắng. Bà biết cháu mình đang cố gắng tạo ra một lớp vỏ bọc kiên cố, nhưng bà cũng hiểu rằng, sự cô đơn bên trong cô gái ấy lớn hơn mọi sự xoa dịu. Thỉnh thoảng, bà kể cho Hân Lạc nghe những câu chuyện về thời thanh xuân của bà, những câu chuyện về sự kiên cường và lòng tốt. Chính những câu chuyện ấy đã nuôi dưỡng sự dịu dàng và lòng biết ơn trong Hân Lạc, khiến cô dù bị tổn thương sâu sắc vẫn giữ được sự lương thiện.
(2)Cuốn sổ tay nhỏ của Hân Lạc, được cô gọi là "Cẩm nang yêu thầm", ngày càng dày lên với những ghi chép vụn vặt và ngây thơ về Chu Tư Duệ. Những ghi chép ấy không chỉ là biểu hiện của tình cảm mà còn là một cách để Hân Lạc xác nhận sự tồn tại của Tư Duệ trong cuộc đời cô.
* Ngày thứ mười sáu: Cậu ấy không thích uống cà phê mà chỉ uống trà xanh đá không đường. Cô đã nhìn thấy cậu ấy mua nó từ máy bán hàng tự động.
* Ngày thứ hai mươi ba: Cậu ấy có một vết sẹo nhỏ hình trăng lưỡi liềm trên cổ tay trái. Nó chỉ lộ ra khi cậu ấy kéo tay áo lên để giải một bài toán khó trên bảng. Vết sẹo đó có vẻ cũ lắm.
* Ngày thứ ba mươi mốt: Hôm nay, cậu ấy đã mỉm cười. Nụ cười chỉ thoáng qua, rất nhạt, khi cậu ấy nhìn thấy một con mèo hoang chạy vào lớp học. Nhưng nụ cười đó đã khiến cả ngày của Hân Lạc bừng sáng. Cô tự hỏi, liệu có phải cậu ấy cũng là một người yêu động vật giống cô, hay nụ cười đó là dành cho một điều gì đó khác.
Mỗi ghi chép là một nỗ lực nhỏ để phá vỡ bức tường lạnh lùng của Tư Duệ, để khám phá ra con người thực ẩn sau vẻ ngoài hoàn hảo kia. Hân Lạc nhận ra rằng, dù cô yêu thầm cậu ấy, nhưng cô lại hoàn toàn không hiểu về cậu ấy. Tư Duệ vẫn là một bí ẩn tuyệt đối, một cuốn sách đóng kín. Sự rực rỡ và lạnh lùng của cậu ấy càng khiến Hân Lạc cảm thấy mình là chiếc lá bình thường đến mức thảm hại.
(3)Khoảng cách vật lý giữa họ đôi khi lại bị thu hẹp một cách bất ngờ, tạo ra những khoảnh khắc căng thẳng tột độ cho Hân Lạc. Giờ ra chơi hôm ấy, Hân Lạc đang loay hoay với chiếc tủ đựng đồ cũ kỹ của mình. Chiếc khóa đã bị kẹt, và cô phải dùng lực mạnh hơn bình thường để mở.
Bỗng, một tiếng "Rầm!" vang lên.
Chiếc hộp đựng sách cũ kỹ của cô, vốn đã mục nát, bị bung ra, làm rơi một chồng sách vở và tài liệu tham khảo nặng trịch xuống hành lang. Mọi người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn. Lòng Hân Lạc như bị bóp nghẹt, nỗi sợ hãi cũ kỹ về sự chú ý và chế giễu bỗng chốc ập đến. Cô vội vàng quỳ xuống, tay run rẩy cố nhặt lại từng cuốn sách.
Rồi, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô.
Chu Tư Duệ đang đứng đó. Cậu ấy không nói một lời nào, không cười, không có biểu hiện thương hại hay khó chịu. Cậu ấy chỉ lặng lẽ cúi xuống, cùng cô nhặt những cuốn sách.
Cậu ấy nhặt cuốn sách Vật lý nặng nhất, đặt gọn gàng vào hộp. Khoảng cách giữa họ gần đến mức Hân Lạc có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ, sạch sẽ từ đồng phục của cậu ấy—mùi hương của sự xa cách và tri thức.
Cảm giác của Hân Lạc: Sự hiện diện của cậu ấy đột nhiên khiến cả hành lang ồn ào như biến mất. Cô cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tan biến, nhưng đồng thời lại có một hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực.
Tư Duệ dựng chiếc hộp lại, đặt chồng sách đã được sắp xếp gọn gàng vào. Cậu ấy đứng dậy, nhìn Hân Lạc trong một giây ngắn ngủi. Ánh mắt ấy vẫn lạnh lùng, nhưng không mang sự xét nét.
"Cần thay hộp," Cậu ấy nói, giọng trầm và dứt khoát. Đó là câu đầu tiên cậu ấy nói trực tiếp với cô.
Nói xong, Tư Duệ quay lưng bước đi, không đợi câu trả lời của cô.
Hân Lạc ngồi sụp xuống, ôm chặt chiếc hộp sách. Cô không dám nhìn lên, sợ rằng mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng sự xấu hổ đã bị thay thế bằng một cảm xúc choáng váng: Tư Duệ đã giúp cô, đã nói chuyện với cô. Sự dịu dàng vô hình của cậu ấy còn mạnh mẽ hơn mọi lời nói.
(4) Sự kiện tủ đồ đã tạo ra một sợi dây vô hình giữa hai người. Dù Tư Duệ vẫn lạnh lùng và xa cách, nhưng Hân Lạc biết, cậu ấy không hoàn toàn thờ ơ.
Hân Lạc bắt đầu tự tạo ra những thử thách nhỏ cho mình, để chứng minh rằng cô có thể sống trong thế giới của cậu ấy. Cô học Toán, cố gắng giải những bài tập khó nhất của Tư Duệ. Cô muốn một ngày nào đó, cô có thể hiểu được sự thông minh của cậu ấy mà không cần phải nhìn thấy lời giải.
Một lần khác, Hân Lạc vô tình làm rơi chiếc găng tay len bà ngoại đan cho cô ở sân sau trường. Cô đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy.
Ngày hôm sau, chiếc găng tay len được đặt gọn gàng trên bàn của cô.
Hân Lạc không dám tin vào mắt mình. Nó đã được giặt sạch sẽ và phơi khô. Không ai khác ngoài Tư Duệ biết cô làm mất nó. Có lẽ, trong những buổi chiều cậu ấy rời trường nhanh chóng, cậu ấy đã nhìn thấy nó.
Nội tâm Hân Lạc: Cô cảm thấy trái tim mình như nở tung. Hành động này không phải là tình yêu, nhưng đó là một sự quan tâm kín đáo, một sự dịu dàng ẩn giấu mà chỉ một người cô đơn mới có thể nhận ra và thực hiện cho một người cô đơn khác. Cậu ấy không muốn cô cảm thấy nợ nần, không muốn cô phải nói lời cảm ơn. Cậu ấy chỉ đơn thuần thấu hiểu sự mất mát của cô.
Hai người là hai hành tinh xa xôi, nhưng những quỹ đạo cô đơn của họ thỉnh thoảng lại giao nhau, tạo nên những ánh sáng chớp nhoáng của sự thấu hiểu.
(5)Sau sự kiện chiếc găng tay, Hân Lạc bắt đầu sống với một niềm hy vọng thầm kín chưa từng có. Cô vẫn lặng lẽ, vẫn là chiếc lá rơi, nhưng chiếc lá đó giờ đây đã mang theo một ánh sáng rực rỡ của riêng mình. Cô chăm sóc bà ngoại tận tâm hơn, cô mỉm cười với bà nhiều hơn.
Tuy nhiên, cuộc sống không cho phép cô được hưởng sự bình yên quá lâu.
Một buổi chiều, Hân Lạc đi học về. Vừa bước vào con hẻm, cô thấy một chiếc xe hơi đen bóng loáng, đắt tiền đậu trước nhà mình. Một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng đang đứng nói chuyện với bà ngoại.
Đó là Trần Vân—mẹ cô.
Gương mặt bà ngoại lộ rõ sự căng thẳng, bà liên tục lắc đầu. Trần Vân nói với một giọng lạnh lùng, xa cách, không còn là người mẹ tuyệt vọng năm xưa.
“Mẹ, con đã nói rồi, con không thể sống mãi trong sự nghèo khó này. Hân Lạc đã lớn rồi, nó phải hiểu chứ.”
Trần Vân quay sang nhìn Hân Lạc. Ánh mắt cô ta không có sự hối hận hay yêu thương, chỉ có sự đánh giá và sự xa lạ.
“Con bé vẫn nhút nhát như ngày nào. Tưởng đã thay đổi sau ngần ấy năm.”
Trần Vân đến không phải để thăm hỏi, mà để giải quyết một vấn đề, một tài sản nhỏ mà bà ngoại đang giữ. Cuộc nói chuyện kéo dài chưa đầy mười phút. Bà ngoại kiên quyết bảo vệ quyền lợi của Hân Lạc.
“Con bé đã chịu quá nhiều khổ sở rồi. Cô không cho phép con làm tổn thương nó nữa, Trần Vân.” Bà ngoại nói, giọng run run vì giận dữ.
Trần Vân cười nhạt, bước vào xe và phóng đi, để lại một làn khói và sự lạnh lẽo đáng sợ.
Hân Lạc đứng lặng yên. Sự xuất hiện ngắn ngủi của mẹ cô đã xé toạc bức màn bình yên, nhắc nhở cô về nguồn gốc bi kịch của mình. Cô nhận ra rằng, dù cô có cố gắng sống dịu dàng đến đâu, những vết thương từ gia đình vẫn luôn rình rập, sẵn sàng nuốt chửng cô.
(6)Đêm đó, Hân Lạc ôm chặt bà ngoại. Bà ngoại trấn an cô, nhưng chính bản thân bà cũng đang run rẩy.
“Đừng sợ, Hân Lạc. Bà ở đây. Bà sẽ luôn bảo vệ con.”
Hân Lạc biết, lời hứa của bà ngoại là thật, nhưng bà đã già yếu. Cô không biết mình có thể bảo vệ bà và bản thân khỏi người mẹ đã rời bỏ mình này được bao lâu.
Cô mở cuốn "Cẩm nang yêu thầm" của mình. Cô viết: “Ngày hôm nay, bóng tối đã trở lại. Nhưng tôi nhớ rằng, dưới tán cây anh đào, cậu ấy đã nhặt chiếc găng tay cho tôi. Ánh sáng đó rất mỏng manh, nhưng nó giúp tôi thở được.”
Mối đe dọa từ quá khứ đã quay lại, nhưng giờ đây, Hân Lạc có một điểm tựa tinh thần. Đó là Chu Tư Duệ, ánh sáng rực rỡ mà cô yêu thầm. Tình yêu thầm kín ấy, dù mong manh như hồi quang, lại chính là thứ duy nhất chống đỡ cô giữa lòng bão tố gia đình đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro