Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tiếng Tim Đập Giữa Lòng Bão Tố


(1)Mọi thứ thay đổi, nhưng không ai ngoài Lâm Hân Lạc biết được điều đó. Một tuần sau khi Chu Tư Duệ chuyển đến, cuộc sống của cô vẫn tuân thủ theo những quy tắc nghiêm ngặt của sự "sống không gây chú ý", một nguyên tắc được xây dựng bằng nước mắt và nỗi sợ hãi thời niên thiếu. Thế nhưng, sự xuất hiện của cậu thiếu niên ấy lại như một yếu tố bất ổn, một luồng ánh sáng đột ngột tràn vào căn phòng đóng kín, khiến mọi đồ vật trong đó bắt đầu lung lay dữ dội. Hân Lạc không còn là chiếc lá rơi lặng lẽ nữa; cô là chiếc lá đang rung động mạnh mẽ trước cơn bão cảm xúc. Trước đây, ánh mắt cô chỉ nhìn bảng đen, nhìn sách vở và nhìn bà ngoại. Giờ đây, cứ mỗi mười lăm phút, đôi mắt to tròn, trong veo ấy lại vô thức lướt qua vai những người ngồi trước, tìm kiếm bóng lưng thẳng tắp của Chu Tư Duệ ở hàng thứ ba. Cậu ấy có thói quen gõ nhẹ đầu bút chì lên mặt bàn mỗi khi suy nghĩ, một âm thanh nhỏ bé nhưng đủ để Hân Lạc khắc sâu vào trí nhớ, một thứ mật mã chỉ cô mới giải được. Cô bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho việc học, không phải vì khát vọng điểm số mà vì cô muốn hiểu được thế giới của cậu ấy. Hân Lạc nghĩ một cách ngây thơ rằng, nếu cô không thể chạm tới Tư Duệ bằng lời nói hay cảm xúc, ít nhất cô cũng muốn chạm tới cậu ấy bằng tri thức, bằng sự thông hiểu những công thức phức tạp mà cậu ấy giải quyết dễ dàng. Cô tự huyễn hoặc mình: nếu cô giỏi hơn, có lẽ cô sẽ có tư cách để nhìn cậu ấy lâu hơn một chút, ít mặc cảm hơn một chút. Cô bắt đầu những hành động nhỏ vụng về, không giống Hân Lạc của ngày xưa: đi học sớm hơn mười phút chỉ để kịp nhìn thấy Tư Duệ bước vào trường; cố tình đi chậm lại ở hành lang, giả vờ buộc dây giày đã thắt chặt, chỉ để được lướt qua cậu ấy trong chốc lát. Mỗi lần làm những điều ấy, Hân Lạc lại thấy một sự tội lỗi dâng trào, như thể cô đang phản bội lại lời thề vô hình của chính mình—thề sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm mình tổn thương nữa. Nhưng ánh sáng từ Tư Duệ quá mạnh, quá cuốn hút, nó khiến cô tạm thời quên đi nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào máu thịt.
(2) Thư viện nhanh chóng trở thành "mật thất" mới của Hân Lạc, và cũng là nơi cô có thể chạm mặt Tư Duệ nhiều nhất mà không bị lộ liễu. Hân Lạc luôn chọn góc khuất, nơi những kệ sách cũ cao lớn bao bọc, tạo ra một không gian riêng tư tối đa. Nhưng Tư Duệ cũng có thói quen trốn tránh. Cậu ấy không ngồi ở khu vực trung tâm, mà luôn chọn chiếc bàn gần cửa sổ, nơi ánh nắng chiều vàng vọt chiếu rọi. Họ cùng tồn tại trong một không gian im lặng tuyệt đối, không giao tiếp, nhưng lại gần nhau hơn bao giờ hết. Hân Lạc ngồi ở góc, dùng những cuốn sách văn học cũ kỹ làm lá chắn, lén lút quan sát. Tư Duệ ngồi giữa ánh sáng, hoàn toàn chìm đắm trong những cuốn sách chuyên sâu về Toán học và Vật lý. Cậu ấy không đọc tiểu thuyết lãng mạn, sự tập trung của cậu ấy đáng sợ, lạnh lùng và nghiêm túc. Hân Lạc cảm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ: Sự lạnh lùng của cậu ấy không phải là sự xa lánh kiêu ngạo, mà là sự bảo vệ—giống hệt cách cô dùng sự vô hình để bảo vệ chính mình. Hóa ra, ánh sáng rực rỡ cũng có thể cô độc một cách thâm trầm đến thế. Rồi điều không thể tránh khỏi đã xảy ra. Một lần, Hân Lạc mải mê nhìn trộm, đôi tay vô ý làm rơi chiếc bút chì xuống sàn nhà gỗ cũ. Chiếc bút lăn nhẹ, tiếng va chạm rất nhỏ nhưng trong không gian tĩnh mịch lại nghe thật rõ ràng, nó dừng lại ngay dưới chân Tư Duệ. Khoảnh khắc ngưng đọng diễn ra. Tư Duệ dừng đọc, ánh mắt cậu ấy rời khỏi trang sách, từ từ cúi xuống nhặt chiếc bút. Lần đầu tiên, Hân Lạc đối diện trực tiếp với ánh mắt ấy. Đôi mắt Tư Duệ sâu thẳm, không hề có sự tò mò hay chế giễu, chỉ có sự bình thản đến lạnh lùng. Cậu ấy nhẹ nhàng đặt chiếc bút lên góc bàn của Hân Lạc, không nói một lời nào, rồi lại quay lại với cuốn sách như thể không có gì xảy ra. Hân Lạc cảm thấy tim mình đập dồn dập, mặt nóng ran, cô chỉ biết cúi đầu lắp bắp: “Cảm ơn….” Nhưng giọng cô quá nhỏ, chắc chắn Tư Duệ không nghe thấy. Sự chạm mặt đó vừa là nỗi sợ hãi lớn nhất, vừa là niềm hạnh phúc vụng trộm lớn nhất của cô. Sau khoảnh khắc đó, Hân Lạc không dám đến thư viện trong hai ngày, cô sợ sự chạm mặt đó sẽ phá vỡ "bí mật" mà cô đã dày công che giấu.
(3) Sự lạnh lùng của Chu Tư Duệ không chỉ là tính cách mà còn là một bức tường chắn kiên cố, và Hân Lạc bắt đầu tinh tế nhận ra điều đó. Từ sự quan sát từ xa, cô biết cậu ấy luôn ăn trưa một mình, dù có nhiều nhóm bạn giỏi, nhiều cô gái xinh đẹp muốn mời. Cậu ấy chỉ mang theo một chiếc hộp đựng cơm trưa đơn giản. Cậu ấy không bao giờ nhận lời mời đi chơi, luôn rời trường ngay sau giờ học phụ đạo, như thể có một áp lực vô hình đang chờ đợi cậu ấy ở nhà. Hân Lạc nghe lỏm được vài lời đồn đại: Cha mẹ Tư Duệ là những người cực kỳ thành công và quyền lực, họ đặt áp lực học tập khổng lồ lên cậu ấy. Đối với họ, điểm 10 là điều hiển nhiên, điểm 9 là một loại thất bại. Hân Lạc cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc từ bi kịch gia đình khác biệt này. Cô cô đơn vì bị bỏ rơi; Tư Duệ cô đơn vì bị áp đặt quá nhiều kỳ vọng. Cả hai đều là những nạn nhân của những gia đình không hoàn hảo, chỉ là nỗi đau của cô hướng nội, còn nỗi đau của cậu ấy bị giấu dưới ánh hào quang. Sự đồng cảm này càng khiến tình cảm của cô dành cho cậu trở nên mãnh liệt. Một lần, giáo viên Toán giao một bài toán cực khó. Hân Lạc đã giải được trong đầu, nhưng cô quyết định không giơ tay vì sợ bị chú ý. Tư Duệ giơ tay, giải bài toán một cách hoàn hảo, cậu ấy nhận được lời khen ngợi từ giáo viên và ánh mắt ngưỡng mộ từ cả lớp. Hân Lạc nhìn cậu ấy, trong lòng vừa tự hào vừa đau đớn. Cô muốn hét lên: "Tôi cũng làm được! Tôi cũng hiểu cậu!" Nhưng cô không thể. Sự khác biệt giữa họ quá lớn: một người là trung tâm của mọi ánh nhìn, một người là cái bóng lờ mờ. Cô nhận ra rằng, chỉ cần cô không đủ dũng khí để lên tiếng, cô sẽ mãi mãi đứng bên ngoài thế giới của cậu ấy, dù họ có cùng chung một nỗi cô đơn.
(4)Tình cảm càng lớn, nỗi sợ hãi cũ càng trỗi dậy dữ dội. Khi thấy một vài cô gái xinh đẹp, nổi bật trong khối bắt đầu tiếp cận Tư Duệ, Hân Lạc lại cảm thấy một áp lực khổng lồ. Cô sợ bị chế giễu. Nếu cô bày tỏ tình cảm, cô không chỉ bị Tư Duệ từ chối, mà cô còn có nguy cơ bị quay lại thời kỳ bị tẩy chay, vì cô đã dám "leo cao" mà không xứng. Cô tự nhủ: “Cậu ấy xứng đáng với một người tốt hơn, rạng rỡ hơn. Tôi không đủ tư cách. Tôi chỉ là chiếc lá rơi, làm sao dám mơ đến mặt trời?” Nỗi sợ hãi này buộc cô phải có hành động rút lui: Hân Lạc cố gắng làm lơ Tư Duệ, cô thay đổi giờ đi thư viện, cô cố gắng không nhìn về phía cậu ấy khi ở trong lớp. Nhưng sự rút lui này chỉ làm cô đau khổ hơn. Khi cô không nhìn thấy cậu ấy, cả thế giới lại trở nên xám xịt và vô vị như trước. Cô nhận ra rằng, Tư Duệ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống cô, một chất xúc tác cảm xúc, dù cậu ấy không hề hay biết.
(5) Lời Hứa Với Chính Mình và Ánh Sáng Mờ Ám
Cuối cùng, Hân Lạc quyết định biến nỗi đau thành sức mạnh theo cách của riêng mình. Cô ghé qua một tiệm văn phòng phẩm nhỏ, mua một cuốn sổ tay bìa cứng nhỏ xíu. Cuốn sổ này sẽ là "Cẩm nang yêu thầm" của cô. Nơi cô sẽ ghi lại những quan sát vụn vặt về Tư Duệ, những suy nghĩ thầm kín và những ước mơ điên rồ mà cô không bao giờ dám nói ra. Đây là cách cô nuôi dưỡng tình yêu của mình một cách an toàn, không ai biết, không ai phán xét. Cô tự hứa với bản thân sẽ học tập thật chăm chỉ, không chỉ vì thành tích, mà vì cô muốn sống một cuộc đời xứng đáng hơn với ánh sáng mà cô đang theo đuổi. Hân Lạc ngồi dưới mái hiên nhà, ngắm nhìn bầu trời đêm đã lên đèn. Cô mở cuốn sổ tay ra, viết dòng đầu tiên với nét chữ run rẩy, nhẹ nhàng như hơi thở: “Ngày… Hôm nay, cậu ấy đã nhặt chiếc bút cho tôi. Đó là khoảnh khắc gần nhất tôi từng có với cậu ấy. Phải cố gắng lên, Lâm Hân Lạc.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro