
Chương 14: Lời Hứa Bên Lửa Trại
(1) Sau cuộc đối chất kịch liệt với bà Tô Vy, không khí trong gia đình Tư Duệ trở nên lạnh lẽo và căng thẳng. Tuy nhiên, đối với Hân Lạc và Tư Duệ, đó lại là một chiến thắng thầm lặng. Mối quan hệ của họ đã được thử thách và trở nên bền vững hơn. Tư Duệ đã thực sự chấp nhận Hân Lạc là người bạn tâm giao, là nơi cậu ấy có thể buông bỏ lớp vỏ hoàn hảo.
Để giảm bớt sự căng thẳng và tạo điều kiện cho các thành viên đội tuyển làm việc hiệu quả hơn, giáo viên chủ nhiệm quyết định tổ chức một chuyến đi dã ngoại học tập hai ngày một đêm tại một khu nghỉ dưỡng yên tĩnh ngoại ô.
(2Trong chuyến đi, Minh Anh vẫn là người kết nối mọi người, nhưng Tư Duệ lại chỉ tìm kiếm sự im lặng và đồng hành từ Hân Lạc. Hầu hết thời gian học nhóm, họ chỉ ngồi cạnh nhau, làm bài tập và trao đổi bằng ánh mắt hoặc những cái gật đầu kín đáo.
Chiều tối, sau khi hoàn thành buổi ôn tập nặng nề, cả nhóm quyết định tổ chức một buổi lửa trại nhỏ. Trong ánh lửa bập bùng, mọi người bắt đầu chơi trò chơi và chia sẻ những câu chuyện ngây thơ.
Hân Lạc ngồi hơi xa đám đông, lặng lẽ nhìn ánh lửa. Cô không quen với những hoạt động tập thể ồn ào.
Bỗng, Tư Duệ đứng dậy. Cậu ấy bước đến chỗ Hân Lạc, không nói lời nào, chỉ đưa tay ra.
“Đi thôi. Ở đó quá ồn ào.”
Hân Lạc hiểu ý cậu ấy. Cô đứng dậy, nắm lấy bàn tay cậu. Lần đầu tiên, sự tiếp xúc thể xác của họ không phải là sự cố, mà là sự lựa chọn của cả hai.
(3) Họ đi bộ ra phía bờ hồ, nơi vắng lặng và chỉ có tiếng dế kêu. Ánh trăng chiếu sáng vằng vặc trên mặt hồ, tạo nên một không gian huyền ảo.
Tư Duệ thắp một ngọn lửa nhỏ bên bờ hồ. Cậu ấy ngồi xuống, lưng tựa vào gốc cây, và nhìn thẳng lên bầu trời đầy sao.
“Cô nghĩ, con người sinh ra để làm gì?” Tư Duệ bất ngờ hỏi, giọng cậu ấy trầm và không mang vẻ lý thuyết khô khan của một thiên tài.
Hân Lạc ngạc nhiên trước câu hỏi triết học này. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
“Tôi nghĩ… để tìm kiếm ý nghĩa của chính mình,” Hân Lạc nói khẽ. “Chúng ta sinh ra không hoàn hảo. Chúng ta phải tìm kiếm điều khiến mình trở nên có ý nghĩa, để không bị bỏ rơi.”
Tư Duệ cười nhạt, ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời.
“Còn tôi, tôi nghĩ mình sinh ra để thực hiện một mệnh lệnh. Hoặc là của cha mẹ, hoặc là của người đã khuất.”
Hân Lạc biết cậu ấy đang nói về Chu Tư Kỳ. Cô không hỏi, cô chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Anh ấy thích âm nhạc và nghệ thuật,” Tư Duệ nói, giọng có chút hoài niệm. “Mẹ tôi đã muốn anh ấy trở thành một nhà khoa học. Khi anh ấy mất, mẹ tôi đã không chịu đựng được. Bà ấy đã đưa tôi vào căn phòng đó… căn phòng của anh ấy. Và bảo tôi: ‘Con phải trở thành người mà anh con đã không thể trở thành.”
Hân Lạc đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Tư Duệ đang nắm chặt.
“Cậu không phải là Tư Kỳ, Tư Duệ. Cậu là Chu Tư Duệ. Cậu là người thông minh nhất tôi từng gặp, cậu là người đã cứu tôi. Cậu là ánh sáng của chính mình.”
(4) Hân Lạc rút tay về. Cô hít sâu, và quyết định chia sẻ bí mật đã đè nặng lên cô suốt nhiều năm.
“Mẹ tôi, Trần Vân, bà ấy là một người xinh đẹp. Bà ấy nói yêu tôi. Nhưng bà ấy không chịu đựng được sự nghèo khó. Bà ấy đã bỏ tôi, bỏ bà ngoại, đi theo người đàn ông giàu có hơn. Bà ấy quay lại để tước đoạt nốt tài sản nhỏ của bà ngoại. Bà ấy nói tôi nhút nhát, vô dụng.”
“Nhưng bà ngoại tôi không bao giờ bỏ rơi tôi. Bà ấy là tất cả những gì tôi có. Đó là lý do tôi không thể để bất cứ điều gì khiến tôi thất bại. Tôi phải mạnh mẽ để bảo vệ nơi ấm áp duy nhất của mình.”
Sự chia sẻ này, nơi hai bi kịch đối lập nhau (một người bị bỏ rơi vì nghèo khó, một người bị cô lập vì giàu có), lại tạo nên một sự đồng cảm tuyệt đối.
Tư Duệ quay sang Hân Lạc. Lần này, cậu ấy không lạnh lùng hay mệt mỏi, mà cảm động sâu sắc.
“Cảm ơn cô, Hân Lạc. Về sự thật đó.”
Cậu ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, rồi từ từ nắm lấy tay cô, đan chặt vào nhau.
“Tôi sẽ không để bất cứ ai kéo cô xuống. Và cô… cô sẽ không để tôi bị dập tắt.”
(5) Tư Duệ nhìn vào mắt Hân Lạc. Sự im lặng kéo dài, nhưng không còn là sự căng thẳng, mà là sự thấu hiểu và mong muốn mãnh liệt.
Ánh trăng, tiếng dế, và hơi ấm của lửa trại.
Tư Duệ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Hân Lạc. Nụ hôn đó không phải là sự lãng mạn cuồng nhiệt, mà là một dấu ấn của sự tin tưởng, một lời thề nguyện im lặng rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi bóng tối.
Nội tâm Hân Lạc: Đó là khoảnh khắc sự yêu thầm chuyển thành tình yêu. Cô không còn chỉ là người ngưỡng mộ, cô là người được lựa chọn.
Họ ngồi lại đó rất lâu, tay vẫn đan vào nhau, nhìn lên bầu trời. Hân Lạc biết, cô đã tìm thấy ý nghĩa của chính mình, không phải bằng thành tích, mà bằng sự chân thành và tình yêu dành cho người cũng đang mang trong mình một bi kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro