Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📖 Chương 10: Sự Thấu Hiểu Bằng Lòng Chân Thành


(1) Sự chấp nhận và lời nói cuối cùng của Chu Tư Duệ ("Ở đây, cô không phải là rắc rối") đã trở thành một tia lửa ấm áp trong lòng Lâm Hân Lạc. Cô hiểu rằng, sự lạnh lùng của cậu ấy không phải là sự từ chối, mà là bức tường tự vệ chống lại áp lực và sự cô độc.
Buổi học nhóm tiếp theo là vào thứ Năm. Hân Lạc không đến sớm, nhưng cô mang theo một chiếc cặp dày đặc tài liệu. Trước khi đến nhà Tư Duệ, cô đã dành toàn bộ thời gian rảnh để giải quyết những chuyên đề Hóa học, đặc biệt là phần mà mẹ cậu ấy, bà Tô Vy, đã gây áp lực.
Hân Lạc không dám chạm vào bài tập Hóa học của Tư Duệ, nhưng cô đã chuẩn bị một cuốn sổ tay nhỏ chứa đầy lời giải cô đọng và phương pháp làm bài nhanh cho những dạng bài tập khó nhất trong chuyên đề đó, được viết bằng nét chữ ngay ngắn, cẩn thận của mình.
(2) Buổi học nhóm diễn ra nghiêm túc như thường lệ. Minh Anh hào hứng với phần Toán của mình. Tư Duệ vẫn là người chủ trì, lạnh lùng và hoàn hảo.
Tuy nhiên, Hân Lạc nhận thấy sự mệt mỏi của Tư Duệ. Ánh mắt cậu ấy hơi thâm quầng, và thỉnh thoảng, cậu ấy lại đưa tay xoa nhẹ thái dương. Cậu ấy không nói ra, nhưng Hân Lạc biết cậu ấy đang phải làm việc quá sức để đáp ứng kỳ vọng không tưởng của gia đình.
Khi buổi học kết thúc và Minh Anh đã ra về, Hân Lạc nán lại. Cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đặt cuốn sổ tay Hóa học lên bàn, đẩy nhẹ về phía Tư Duệ.
Tư Duệ nhìn cuốn sổ. Bìa sổ là một màu xanh lá cây nhạt, rất đơn giản. Không có tên, không có chữ ký.
“Đây là gì?” Cậu ấy hỏi, giọng trầm và mệt mỏi.
“Đó là… những phương pháp giải nhanh Hóa học. Tôi đã tìm và tổng hợp lại. Có lẽ sẽ giúp cậu tiết kiệm thời gian,” Hân Lạc nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. Cô không muốn nói rằng cô làm vì biết cậu ấy đang gặp áp lực Hóa học, vì điều đó sẽ làm lộ sự theo dõi của cô.
Tư Duệ mở cuốn sổ. Ánh mắt cậu ấy lướt qua những công thức, sơ đồ và những bước giải được gạch chân rõ ràng. Rõ ràng, đây là kết quả của sự nỗ lực và thời gian đáng kể.
“Cô làm cái này sao?” Cậu ấy hỏi, ánh mắt ngạc nhiên.
“Vâng. Tôi… tôi thấy nó thú vị. Chỉ là phương pháp cá nhân thôi. Nếu không cần, cậu có thể bỏ đi.”
Hân Lạc đứng dậy, định rời đi.
(3) Hân Lạc vừa bước đến cửa, Tư Duệ gọi cô lại.
“Lâm Hân Lạc.”
Cậu ấy đứng dậy, tiến lại gần cô. Khoảng cách vật lý giữa họ gần đến mức Hân Lạc cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
“Cô… thật sự không phải rắc rối,” Cậu ấy lặp lại, giọng nói lần này hoàn toàn chân thành, không còn sự che giấu nào.
Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt cô, và lần đầu tiên, Hân Lạc thấy nỗi sợ hãi và sự yếu đuối ẩn sâu trong đôi mắt cậu ấy.
“Cô biết mẹ tôi thế nào rồi. Bà ấy… muốn sự hoàn hảo. Bà ấy muốn tôi không bị phân tâm bởi bất cứ điều gì. Tôi phải… phải giữ khoảng cách với mọi người.” Cậu ấy dừng lại, lấy hết can đảm. “Hôm đó ở phòng thí nghiệm, tôi cứu cô là phản xạ. Nhưng sau đó tôi đã nói những lời đó, bởi vì… tôi sợ.”
Hân Lạc không dám chen lời, cô chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Tôi sợ sự mềm yếu. Tôi sợ cô sẽ giống như những người khác, những người chỉ nhìn thấy điểm số và sự hoàn hảo, nhưng lại muốn kéo tôi xuống. Nhưng cô… cô không làm vậy. Cô chỉ… đồng hành.”
Tư Duệ thừa nhận: “Cảm ơn về chiếc bánh. Nó rất ngon. Và… tôi cần cuốn sổ này.” Cậu ấy siết chặt cuốn sổ Hóa học trong tay.
(4) Sự Giao Tiếp Bằng Nỗi Đau Chung
Hân Lạc lấy hết can đảm, cô quyết định đáp lại sự chân thành của Tư Duệ bằng sự chân thành của chính mình.
“Tôi hiểu. Tôi cũng sợ,” Hân Lạc nói khẽ, giọng cô run run. “Mẹ tôi… đã bỏ tôi và bà ngoại đi từ lâu. Bà ấy trở lại không phải để thăm hỏi, mà để giành lấy tài sản. Tôi phải học tập thật tốt, không chỉ vì Thanh Hoa, mà để chứng minh rằng tôi không phải là kẻ vô dụng, không phải là gánh nặng. Tôi phải tự bảo vệ mình và bà ngoại.”
Lần đầu tiên, hai người chia sẻ bi kịch của mình. Không phải bằng lời an ủi sáo rỗng, mà bằng sự thật trần trụi về nỗi đau gia đình và gánh nặng của sự cô độc.
Tư Duệ im lặng một lúc lâu. Cậu ấy hiểu rằng, Hân Lạc đã nhìn thấy sự yếu đuối của cậu ấy, và cô đã chấp nhận nó bằng cách bộc lộ sự yếu đuối của chính mình.
Cậu ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào cuốn sổ Hóa học.
“Tôi biết. Cô… cô không phải là kẻ vô dụng.”
(5) Sau khoảnh khắc chia sẻ sâu sắc đó, bức tường lạnh lùng giữa họ đã thực sự sụp đổ. Tư Duệ không còn là ánh sáng xa vời, cậu ấy là một người bạn đồng hành cũng đang mang trong mình một bi kịch.
Trước khi Hân Lạc ra về, Tư Duệ tiến lại gần bàn làm việc, lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, đơn giản. Đó là chìa khóa dự phòng cho cổng nhà cậu ấy và cửa phòng làm việc.
“Lâm Hân Lạc,” Tư Duệ nói, đặt chiếc chìa khóa vào tay cô. “Nếu có lúc nào cô cần một nơi yên tĩnh tuyệt đối để học tập, hoặc… nếu cô không muốn ở nhà một mình.” Cậu ấy ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Cô có thể đến đây. Không cần phải gọi điện trước.”
“Minh Anh thì không.” Cậu ấy nói thêm, gần như là một lời thì thầm.
Hân Lạc nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay. Nó lạnh ngắt, nhưng lại là bằng chứng vật lý cho sự tin tưởng tuyệt đối của Tư Duệ. Cô đã không chỉ bước vào thế giới của cậu ấy, mà còn được cậu ấy mời gọi vào không gian riêng tư nhất.
Nội tâm Hân Lạc: Yêu thầm đã chuyển thành sự kết nối sâu sắc. Cô không còn là chiếc lá rơi vô hình. Cô là người đồng hành của ánh sáng.
Cô viết vào "Cẩm nang yêu thầm" (giờ đây đã trở thành "Nhật ký Thanh Hoa"): "Tôi không còn sợ hãi nữa. Ánh sáng này không chỉ là mục tiêu, mà là người đồng hành của tôi. Chúng tôi đều bị tổn thương, và chúng tôi sẽ tự cứu lấy nhau bằng trí tuệ và sự chân thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro