
Chương 1:Chiếc Lá Rơi Không Tiếng Động
1.Tiếng ve sầu đã gần như ngừng hẳn, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng dịu dàng của buổi sáng đầu thu. Ánh nắng không còn gay gắt mà chỉ còn vàng nhạt, lười biếng bò vào căn phòng nhỏ của Lâm Hân Lạc qua khe cửa sổ gỗ cũ kỹ. Chiếc rèm cửa mỏng manh khẽ lay động, mang theo mùi ẩm mốc đặc trưng của những ngày giao mùa.
Hân Lạc tỉnh giấc. Cô không dùng đồng hồ báo thức. Cơ thể cô đã quen với một chu trình vận hành chậm rãi, cẩn trọng, không gây ra bất kỳ tiếng động lớn nào.
Cô ngồi dậy, mái tóc đen dài mượt mà buông xõa qua vai. Gương mặt cô nhỏ nhắn, thanh tú, đôi mắt to tròn, trong veo, nhưng luôn đọng lại một nỗi buồn xa xăm, thường trực. Vóc dáng Hân Lạc mảnh mai, không có nét gì gọi là nổi bật hay thu hút ánh nhìn, nhưng lại mang một vẻ đẹp dịu dàng, dễ vỡ. Cô giống như một loài hoa dại mọc âm thầm trong bóng râm, không cần ai chiêm ngưỡng, chỉ cần được tồn tại.
Phòng của cô rất đơn giản: một chiếc giường gỗ đơn, một tủ quần áo đã bạc màu, và chiếc bàn học đặt ngay dưới cửa sổ. Mọi thứ đều ngăn nắp, sạch sẽ đến mức gần như vô trùng, phản ánh sự hướng nội và thói quen kiểm soát nhỏ bé của chủ nhân. Trên đầu giường, có duy nhất một khung ảnh nhỏ: Hân Lạc lúc nhỏ, nở nụ cười ngây thơ bên cạnh bà ngoại. Không có bức ảnh nào của cha mẹ.
Hân Lạc bước xuống giường, hành động chậm rãi, nhẹ nhàng đến mức không tạo ra tiếng động. Cô vệ sinh cá nhân, nhìn mình trong gương. Vẻ ngoài này—gương mặt bình thường, quần áo đồng phục phẳng phiu, mái tóc buộc gọn—là tấm lá chắn hoàn hảo để cô hòa mình vào đám đông, trở thành một cá thể vô hình. Cô học cách trở thành vô hình để tránh bị tổn thương.
Khi cô xuống bếp, mùi cơm gạo và hành phi thơm thoang thoảng. Đó là mùi hương của sự an toàn.
“Hân Lạc, con dậy rồi à?”
Giọng bà ngoại khẽ khàng vang lên. Bà đang đứng bên bếp, mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng, lưng đã hơi còng nhưng vẫn giữ được sự nhanh nhẹn. Gương mặt bà đầy những nếp nhăn của thời gian và lo âu, nhưng đôi mắt bà vẫn là suối nguồn yêu thương vô tận.
“Dạ, bà.” Hân Lạc trả lời, giọng nói cũng nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng.
Bữa sáng của hai bà cháu đơn giản: cháo trắng, một chút dưa muối và trứng chiên. Không khí bữa ăn luôn yên tĩnh. Họ không cần phải nói quá nhiều. Bà ngoại gắp cho cô một miếng trứng:
“Năm nay con đã lên lớp 11 rồi, cần phải ăn uống đầy đủ. Đừng để mình lại bị ốm.”
“Con biết rồi ạ.” Hân Lạc mỉm cười nhẹ. Nụ cười ấy là sự đáp trả duy nhất mà cô có thể dành cho tình yêu thương của bà.
Bà ngoại không hỏi về học tập, không hỏi về bạn bè, bà chỉ quan tâm đến sức khỏe thể chất của cô. Bà biết cháu mình hướng nội, bà biết những tổn thương trong lòng cháu. Bà ngoại chính là bức tường thành kiên cố duy nhất bảo vệ Hân Lạc khỏi thế giới bên ngoài.
2. Mỗi bước chân Hân Lạc đi trên con đường đến trường là một bước chân vào thế giới của những ký ức không trọn vẹn. Cô sống với bà ngoại từ khi cha mẹ cô ly hôn khi cô còn học tiểu học.
Lâm Hân Lạc đã từng có một gia đình.
Cha cô, Lâm Thiên, là một người đàn ông hiền lành, nhu nhược, luôn sống trong vòng luẩn quẩn của những thất bại nhỏ. Ông làm đủ mọi nghề, từ thợ sửa chữa đến tài xế, nhưng không bao giờ thoát khỏi cảnh túng thiếu. Ông yêu thương cô, nhưng sự bất lực của ông lại là nguồn cơn của bi kịch.
Mẹ cô, Trần Vân, là một người phụ nữ xinh đẹp, kiêu hãnh. Bà không chấp nhận cuộc sống nghèo khó. Ban đầu, bà cố gắng động viên chồng, nhưng theo thời gian, sự thất vọng tích tụ thành sự oán giận.
Hân Lạc nhớ rõ những ngày cuối cùng của gia đình mình. Đó không phải là một cuộc cãi vã lớn nổ ra bất chợt, mà là một sự ăn mòn chậm chạp của sự lạnh nhạt và thất vọng.
Đêm nào, Hân Lạc cũng co ro trong chăn, nghe thấy tiếng mẹ cô thở dài thườn thượt. Tiếng thở dài ấy nặng nề hơn mọi lời trách mắng.
“Anh có biết không, Vân?” Mẹ cô thường nói, giọng lạnh lùng như băng giá. “Em không thể chịu đựng được nữa. Nhìn những người phụ nữ khác, họ có tất cả. Còn em? Em không thể sống mãi trong căn nhà mục nát này với những lời hứa hẹn thất bại của anh.”
Cha cô luôn cúi đầu, bàn tay thô ráp nắm chặt: “Anh xin lỗi. Anh hứa sẽ tốt hơn.”
“Lời hứa của anh không mua được gạo.” Mẹ cô đáp lại, giọng bà không còn là giận dữ nữa, mà là sự tuyệt vọng tột cùng.
Đỉnh điểm là vào một buổi chiều mưa. Mẹ cô ném chiếc nhẫn cưới xuống sàn. Tiếng kim loại va chạm với nền gạch cũ kỹ nghe thật chói tai, đinh tai nhức óc.
Hân Lạc, khi đó chỉ là một cô bé, đã len lén nhìn thấy. Mẹ cô, trong chiếc váy đẹp nhất, đang xách va li. Đôi mắt bà nhìn cô một cách vô hồn, như thể cô chỉ là một món đồ nội thất không đáng giá.
“Mẹ đi đâu thế ạ?” Hân Lạc hỏi, giọng run run.
Mẹ cô không trả lời. Bà nhìn cha cô, người đang quỳ gối van xin: “Vân, đừng bỏ đi mà! Vì con gái chúng ta…”
“Con gái?” Mẹ cô cười khẩy. “Con gái chúng ta sẽ lớn lên và nhìn vào cuộc hôn nhân này, nhìn vào những thất bại này. Em không muốn con bé lặp lại cuộc đời em.”
Đó là lời cuối cùng Hân Lạc nghe được từ mẹ. Bà ra đi, không ngoảnh đầu lại.
Sau đó, cha cô cũng dần rời xa. Ông không đủ can đảm để nhìn vào ánh mắt của Hân Lạc. Ông gửi cô về sống với bà ngoại, thỉnh thoảng ghé thăm, nhưng mỗi lần gặp đều mang theo sự xa cách và mặc cảm tội lỗi.
Đối với Hân Lạc, bi kịch ly hôn không phải là sự tan vỡ ồn ào mà là một sự bỏ rơi thầm lặng. Nó dạy cô rằng, tình yêu và gia đình là thứ mong manh nhất, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Từ đó, cô không dám tin tưởng vào bất cứ mối quan hệ nào lâu dài, kể cả tình cảm ruột thịt.
3.Nỗi đau bị bỏ rơi đã mở đường cho nỗi đau tiếp theo: sự cô lập và bắt nạt ở trường cấp hai.
Khi tin tức về việc cha mẹ cô ly hôn lan ra, Hân Lạc trở thành một “kẻ ngoài cuộc” hoàn hảo. Xã hội nhỏ bé của tuổi học trò luôn tìm kiếm những điểm yếu để tấn công, và bi kịch gia đình của cô là miếng mồi béo bở.
“Này, con nhỏ không cha không mẹ kia!”
“Mẹ nó bỏ đi vì nó quá xui xẻo đấy!”
Những lời nói ấy như những mũi kim chích vào trái tim non nớt của cô bé. Hân Lạc đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng hòa nhập. Nhưng cô càng cố gắng, họ càng đẩy cô ra xa.
Sự kiện ám ảnh nhất: Một lần, cô bị nhóm nữ sinh trùm đầu ở nhà vệ sinh, giấu cặp sách và đổ nước bẩn lên ghế ngồi. Cô không khóc. Cô chỉ ngồi im lặng, để mặc cho họ chế giễu. Khi họ bỏ đi, cô lặng lẽ lau dọn mọi thứ, như thể không có gì xảy ra.
Cô nhận ra rằng, sự phản kháng chỉ mang lại nhiều đau đớn hơn. Cách duy nhất để tồn tại là thu mình lại, trở nên vô hình, để người khác không còn lý do để chú ý hay làm hại cô nữa.
Vết thương lớn nhất không phải là những cú đánh hay những lời nhục mạ, mà là sự im lặng của cả thế giới. Không một giáo viên nào nhận ra, không một người bạn nào đứng ra bảo vệ. Mọi người đều coi sự bắt nạt cô là chuyện bình thường, hoặc đơn giản là không muốn dính líu.
Từ đó, Hân Lạc xây lên những bức tường vô hình xung quanh mình. Cô trở nên hướng nội cực độ, dịu dàng một cách cảnh giác. Cô học cách quan tâm người khác một cách tinh tế, vì cô biết nỗi đau bị bỏ rơi là thế nào. Cô muốn bù đắp những gì mình không nhận được, dù chỉ là qua cử chỉ nhỏ.
4. Khi vào cấp ba, Hân Lạc mang theo kinh nghiệm đau thương đó.
Cô chọn một ngôi trường lớn, đông đúc. Ở nơi đó, cô càng dễ dàng bị lãng quên.
Năm lớp 10 của cô trôi qua "như một chiếc lá rơi không tiếng động."
Cô đi học, ngồi ở góc cuối lớp, không bao giờ phát biểu, luôn hoàn thành bài tập một cách hoàn hảo nhưng không bao giờ xuất sắc. Cô là người mà giáo viên phải mất một lúc mới nhớ ra tên. Bạn bè cùng bàn chỉ nói với cô khi cần hỏi mượn bút hoặc hỏi bài tập.
Buổi trưa, cô ăn cơm một mình. Giờ giải lao, cô vùi đầu vào sách, làm ra vẻ bận rộn. Cô cô đơn nhưng không hề cảm thấy buồn bã nữa, bởi cô đã chấp nhận sự cô đơn là một phần tất yếu của cuộc đời mình.
Thế giới của Hân Lạc rất nhỏ: nhà bà ngoại, trường học, và những trang sách. Mọi thứ đều được kiểm soát, đều an toàn.
5. Mọi chuyện thay đổi khi cô bước vào năm lớp 11.
Đó là một buổi sáng thứ Hai, trong giờ học Toán. Cánh cửa lớp mở ra, và một học sinh mới bước vào. Cô giáo giới thiệu: Chu Tư Duệ, chuyển đến từ trường chuyên của thành phố.
Hân Lạc ngồi ở cuối lớp, gần như bị rèm cửa che khuất, nhưng cô vẫn không thể không ngước nhìn.
Chu Tư Duệ không mang vẻ ngoài ngổ ngáo hay nổi loạn của một người mới chuyển đến. Cậu ấy cao ráo, đứng thẳng, gương mặt có những đường nét sắc sảo, hoàn hảo, nhưng lại toát ra một sự lạnh lùng tuyệt đối. Đôi mắt cậu ấy sâu thẳm, gần như vô cảm, lướt qua cả lớp một cách hờ hững, như thể mọi thứ ở đây đều không đáng để cậu ấy bận tâm.
Cậu ấy mặc đồng phục một cách hoàn hảo, nhưng lại mang một khí chất xa cách, tách biệt.
Chỉ trong một tuần, Tư Duệ đã chứng minh được khả năng của mình. Cậu ấy không chỉ học giỏi, mà là thiên tài. Mọi bài kiểm tra đều đạt điểm tuyệt đối, mọi câu hỏi khó đều được giải quyết trong vài giây. Cậu ấy nhanh chóng trở thành ngôi sao sáng nhất của khối, trở thành "Học sinh giỏi toàn diện" trong mắt mọi người.
Trong khi những nam sinh khác cười đùa, Tư Duệ chỉ ngồi yên lặng, đeo tai nghe, chăm chú vào sách vở, tạo ra một bức tường ngăn cách không thể chạm tới.
Và Lâm Hân Lạc đã bị ánh sáng đó thu hút.
Không phải vì vẻ ngoài hay thành tích của cậu ấy. Mà vì sự cô đơn tiềm ẩn phía sau sự lạnh lùng đó.
Cô bắt đầu quan sát cậu ấy một cách vô thức, từ phía sau lưng.
Cô nhìn cách cậu ấy cầm bút, viết nhanh và dứt khoát.
Cô nhìn cách cậu ấy ngồi trong thư viện, dưới ánh nắng chiều tà, trông như một bức tranh tĩnh lặng và đẹp đẽ.
Cô nhận ra rằng, dù được vây quanh bởi sự ngưỡng mộ, Tư Duệ cũng cô đơn không kém gì cô.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Hân Lạc đã nghĩ: “Cậu ấy là ánh sáng rực rỡ nhất, còn tôi chỉ là cái bóng.”
Thế nhưng, chính ánh sáng rực rỡ và xa cách ấy lại là thứ đã thắp lên ngọn lửa đầu tiên trong trái tim đóng băng của cô.
6. Trong một buổi chiều muộn, khi cả lớp đã ra về hết, Hân Lạc nán lại để dọn dẹp bàn học. Cô lấy chiếc bút chì, vẽ nguệch ngoạc lên cuốn vở nháp. Cô vẽ một dáng người cao ráo đang đứng dưới tán cây, ánh nắng vàng rực rỡ bao quanh. Cô biết đó là ai.
Cô mỉm cười, một nụ cười rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng là nụ cười chân thật nhất cô từng có trong nhiều năm.
Cô nhẩm trong đầu, những lời mà cô chưa từng dám nói với ai, chưa từng dám viết ra:
“Tôi từng thík một người. Thík đến phát điên. Cậu ấy là Chu Tư Duệ, học sinh giỏi toàn diện, luôn đứng nhất lớp. Cậu ít nói, lạnh lùng, và hiển nhiên không bao giờ để tâm đến một cô gái bình thường đến mức chả ai để ý như tôi.”
Cô biết tình cảm này là vô vọng. Cô biết Tư Duệ là ngôi sao, còn cô là cát bụi. Cậu ấy thuộc về một thế giới khác, nơi không có sự đổ vỡ, không có sự cô lập.
Nhưng chính sự vô vọng đó lại mang lại sự an toàn. Cô có thể yêu thầm, có thể ngưỡng mộ từ xa, và không cần phải đối mặt với nỗi sợ bị từ chối hay bị bỏ rơi lần nữa.
Chu Tư Duệ trở thành bí mật lớn nhất của cô, niềm an ủi tuyệt đối mà không ai có thể lấy đi được.
Hân Lạc gấp cuốn vở lại. Cô đứng dậy, bước ra khỏi lớp học. Bên ngoài, ánh hoàng hôn rực rỡ đang dần lịm tắt, để lại màu xanh thẫm u buồn.
Cô biết, năm lớp 11 sẽ không còn là "chiếc lá rơi không tiếng động" nữa. Trong lòng cô, đã có một mầm cây nhỏ bé bắt đầu nảy mầm, không phải mầm cây của hạnh phúc, mà là mầm cây của yêu thương và đau khổ, thứ sẽ dẫn dắt cô vào một hồi quang rực rỡ, nhưng lại định sẵn số phận lịm tắt đầy bi thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro