Chương 81
Không chỉ những lúc buồn, mà ngay cả khi kích động hay vui vẻ, Sầm Tinh cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Trong mắt Ngu Duy Sanh, cậu là tất cả sự dịu dàng và sâu sắc. Làm sao anh còn có thể nghi ngờ điều gì?
Sầm Tinh biết, đôi lúc bản thân đúng là có chút tính trẻ con. Cậu muốn Ngu Duy Sanh ở bên cạnh mình, nhưng lại không thật sự cần anh lúc nào cũng phải làm thế. Nếu biết trong khoảng thời gian không liên lạc, Ngu Duy Sanh đã làm gì, chắc chắn cậu sẽ ngăn anh lại từ trước, không để anh vất vả như vậy, phải nghỉ ngơi, làm việc nghiêm túc.
Điều cậu muốn, chẳng qua chỉ là một sự chứng minh. Chứng minh rằng Ngu Duy Sanh thực lòng quan tâm đến cậu, rằng tình cảm anh dành cho cậu là trọn vẹn. Cậu không cần anh làm gì, chỉ cần anh sẵn lòng.
Câu nói vừa rồi của Ngu Duy Sanh, không nghi ngờ gì, chính là lời khẳng định rằng anh sẵn lòng.
Nước mắt Sầm Tinh không ngừng rơi. Cậu gật đầu thật mạnh, muốn nói rằng mình tin tưởng anh, nhưng cổ họng nghẹn ngào không thể phát ra lời. Vì vậy, cậu chỉ đơn giản vươn tay, ôm chặt lấy Ngu Duy Sanh.
"...Khóc gì thế," Ngu Duy Sanh nói bên tai cậu, giọng điệu pha chút ý cười, "Đừng khóc nữa, mắt sưng hết cả rồi."
Sầm Tinh gật đầu, cố gắng nín khóc, nhưng tiếc là không làm được, chỉ đành nhắm chặt mắt lại.
Khi mất đi hình ảnh, các giác quan còn lại trở nên nhạy cảm hơn. Ngu Duy Sanh nghiêng đầu, hơi thở phả lên da cậu, sau đó đặt đôi môi ấm áp mềm mại lên má cậu. Anh hôn lên khuôn mặt cậu, rất nhiều lần, từ má đến cằm. Rồi đến cổ, dọc theo làn da trên cổ, cho đến nơi đặc biệt thuộc về Omega.
Khi Ngu Duy Sanh áp môi lên tuyến thể của cậu, thân thể Sầm Tinh bất giác run lên.
Cậu nhận ra muộn màng, có lẽ đây chính là "chứng minh" mà Ngu Duy Sanh nhắc đến. Cậu vì quá căng thẳng mà cứng đờ cả người.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ: "Giờ thì biết sợ rồi à?"
Sầm Tinh hít sâu, buông tay, ngửa người ra sau một chút, kéo dài khoảng cách với Ngu Duy Sanh.
Cậu biết khuôn mặt mình lúc này chắc chắn đỏ bừng.
Trước đây, cậu quen dùng những cách diễn đạt chính xác, mang tính lý tính hơn. Ngay cả khi nhắn tin, cậu cũng cần chút thời gian sắp xếp từ ngữ. Nói chuyện, đối với Sầm Tinh, không chỉ khó ở việc phát âm, mà còn ở việc tìm ý.
Thấy cậu hé môi cả buổi vẫn không nói được lời nào, Ngu Duy Sanh cúi tới hôn lên đó một cái.
"Từ từ nói," anh bảo cậu, "Trừ khi em gấp lắm."
Rõ ràng trong giọng nói có ý trêu chọc. Sầm Tinh mím môi, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu ngắn gọn dễ nói hơn.
"Không cần, cũng được."
Chữ "cần" cậu không phát âm được, nên cố gắng nhấn mạnh hơn, nghe cuối cùng giống như "kiện".
Ngu Duy Sanh mất một lúc mới hiểu ra, sau đó hơi nhướng mày.
"Sao thế?" anh hỏi.
Sầm Tinh cảm thấy điều này còn khó hơn cả tỏ tình. Cậu tiếp tục gật đầu thật mạnh, từng từ một, cố gắng rõ ràng mà nói ra: "Em tin anh."
Ngu Duy Sanh cau mày: "...Tin là đủ sao?"
Sầm Tinh gật đầu, rồi mỉm cười với anh.
Thực ra trong lòng cậu cũng hiểu, sự kiên định trước đây của Ngu Duy Sanh chắc chắn có lý do. Chỉ cần bây giờ anh thật sự sẵn lòng, là đủ để xua tan rất nhiều lo âu trong cậu. Việc đánh dấu, ngược lại trở nên không quá quan trọng. Cậu chưa từng có ý định ép buộc anh, khiến anh khó xử.
Ngu Duy Sanh sẵn lòng chiều theo cậu, cậu có thể lùi lại rất nhiều bước.
Sầm Tinh âm thầm tự khen mình, tốt lắm, đây chính là biểu hiện của một người trưởng thành.
Cậu vốn nghĩ Ngu Duy Sanh sẽ rất vui, sẽ cảm thấy cậu hiểu chuyện. Nhưng không ngờ, Ngu Duy Sanh lại đột nhiên im lặng, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Sầm Tinh đưa tay ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ lên môi anh. Cậu nghĩ, không đánh dấu cũng không sao, vẫn có thể như trước đây, làm một chút vậy.
Từ khi nãy tới giờ, cậu đã ngâm mình trong hương vị pheromone của Ngu Duy Sanh, cơ thể nóng ran cả lên.
Cậu rất chắc chắn rằng, lúc này bản thân đã ngọt ngào đến mức không thể ngọt hơn. Có lẽ Ngu Duy Sanh sẽ muốn nếm thử một chút.
"...Không ổn lắm đâu."
Ngu Duy Sanh bỗng nhiên nói, khi trái tim bé nhỏ của cậu đang đập thình thịch.
Sầm Tinh giật mình, ngửa người ra sau, lo lắng nhìn anh. Vẻ mặt Ngu Duy Sanh vẫn nhăn lại, rõ ràng không vui.
"Lúc nãy anh vừa mới nói xong, nếu không làm được, mà sau này em lại bảo anh dối em, như vậy chẳng phải là oan cho anh ư?" anh nói.
Sầm Tinh chớp mắt hai cái rồi vội vàng lắc đầu, tỏ ý mình sẽ không làm thế.
"Vậy cũng không được," Ngu Duy Sanh vừa nói vừa dứt khoát bế cậu lên khỏi ghế, đi đến góc phòng bên kia có chiếc ghế sofa, "Lúc nãy anh đã quyết tâm, từ nay về sau sẽ là người nói được làm được trước mặt Tinh Tinh."
Nói xong, anh ngả người ra sau, ngồi xuống. Sầm Tinh vốn đang được anh ôm từ phía trước lập tức lại trở về tư thế quen thuộc là nằm sấp trên người anh.
"Bây giờ em có hối hận cũng không kịp nữa rồi," Ngu Duy Sanh đưa tay nâng cằm cậu lên, "Đây là bài học đầu tiên khi trưởng thành mà người chồng tương lai dạy cho em đấy. Không được nói lung tung."
Sầm Tinh còn chưa kịp hiểu ra thì đã mất cơ hội để nói chuyện.
Cậu há miệng để Ngu Duy Sanh hôn đến choáng váng, cũng không thể sắp xếp được câu chữ có logic nào nữa.
Trong đầu chỉ còn chút suy nghĩ mơ hồ, đang mơ màng hối tiếc, có lẽ cậu vĩnh viễn cũng không đoán được Ngu Duy Sanh đang nghĩ gì.
Ngu Duy Sanh từ hơn năm tiếng trước đã luôn nghĩ, tại sao anh không đánh dấu Sầm Tinh sớm hơn.
Anh muốn cho Sầm Tinh nhiều quyền lựa chọn hơn, để cậu khi trở nên trưởng thành và lý trí hơn hiện tại, đã thấy nhiều người và thế giới rộng lớn hơn rồi vẫn có thể có cơ hội để hối hận. Nhưng trên đời này, đâu phải Alpha nào cũng như anh, xem Sầm Tinh như báu vật phải nâng niu cẩn thận.
Sầm Tinh chắc chắn là một đứa trẻ đầy sức hút trong đám bạn cùng trang lứa. Ngu Duy Sanh hoàn toàn có thể tưởng tượng được, trong trường của họ có bao nhiêu Alpha đang lén lút để ý đến cậu Omega xinh đẹp dịu dàng mềm mại này. Chính vì không nói được, sự im lặng của cậu lại càng tăng thêm một phần bí ẩn, trở nên gợi nhiều liên tưởng hơn.
Ngu Duy Sanh cũng đã từng là học sinh, biết những Alpha ở độ tuổi đó đang mơ tưởng kiểu người khác giới như thế nào. Có lẽ nhiều năm sau, Sầm Tinh vẫn sẽ là một giấc mơ tượng trưng cho tuổi trẻ đẹp đẽ mà thỉnh thoảng họ nhớ về.
Nghe có vẻ không tệ.
Nhưng Ngu Duy Sanh không thích. Anh vốn không bao giờ thích khoe khoang, càng không muốn thấy người khác thèm thuồng vật sở hữu của mình. Đã chỉ là giấc mơ, thì nên vỡ mộng sớm còn hơn.
Hôm đó anh say rượu nói lung tung, nhưng lại chính là lời thật lòng. Đó đều là những điều sâu thẳm trong tâm hồn anh khao khát, nhưng biết không nên làm.
Anh vĩnh viễn sẽ không nhốt Sầm Tinh ở nhà, hoặc luôn mang theo bên mình, để cậu hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Anh sẵn sàng cho Sầm Tinh tất cả tự do mà cậu muốn.
Nhưng anh tuyệt đối không thể chịu được việc bất kỳ Alpha nào tùy tiện bước vào lãnh địa của mình.
Nếu tình huống hôm nay lặp lại thêm một lần nữa, chắc chắn anh sẽ phát điên mất. Tình trạng cơ thể của Sầm Tinh quá đặc biệt, Ngu Duy Sanh hoàn toàn không tin tưởng những Alpha mười bảy mười tám tuổi đó. Những nguồn pheromone trẻ trung, bồng bột, đang di động kia không đáng để anh đánh cược sự an toàn của Sầm Tinh.
Để giải quyết tất cả, chỉ cần làm một việc mà cả anh và Sầm Tinh đều luôn khao khát.
Sầm Tinh vẫn đang mặc đồng phục, trong phòng bật điều hòa, cậu đã cởi áo khoác khi vào nhà, chỉ còn lại áo len và áo sơ mi. Ngu Duy Sanh cởi áo len của cậu từ dưới lên trên, cậu liền ngoan ngoãn giơ tay lên.
Áo sơ mi của cậu vì vừa ngủ một giấc nên đã nhàu nát, khi áo len được cởi ra, tóc cũng rối bù.
Ngu Duy Sanh cười đưa tay sửa sang lại tóc cho cậu, rồi lại làm cho đống quần áo còn lại của cậu rối thêm, sau đó cởi ra từng món một.
Đây là lần đầu tiên Sầm Tinh để lộ hoàn toàn cơ thể trước anh ngoài thời kỳ phát tình, vì vẫn còn tỉnh táo, nên trở nên đặc biệt ngượng ngùng. Sau khi bị lột sạch, cậu không biết nên che chỗ nào, cuối cùng đành che mặt mình.
"Ngại à?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh che mặt gật đầu, cậu vẫn ngồi trên đùi Ngu Duy Sanh, tư thế đối diện buộc cậu phải dạng đùi ra rất rộng, tất cả những nơi không muốn lộ ra đều bị phơi bày.
"Vậy phải làm sao đây," Ngu Duy Sanh kéo tay cậu ra, "Lát nữa còn nhiều chuyện đáng ngại hơn đấy."
Sau khi bị buộc phải bỏ tay xuống, Sầm Tinh đã khóc.
Nhưng Ngu Duy Sanh không dỗ dành cậu, anh hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cậu, sau đó đưa tay ôm eo cậu, buộc cậu nhích về phía trước, cho đến khi vị trí giữa hai chân cậu hoàn toàn chạm vào phần đã cứng lên của anh qua lớp vải.
"Em lại làm bẩn quần của anh rồi." Ngu Duy Sanh lại nói.
Phần dưới của Sầm Tinh đã ướt từ lâu, làm cho khe mông trơn trượt. Cọ xát như vậy, chiếc quần tây có vẻ đắt tiền của Ngu Duy Sanh lập tức thẫm lại một mảng nhỏ.
"Em nhìn này," anh bắt Sầm Tinh cúi đầu xuống, "Đều là của em cả."
Sầm Tinh khóc dữ hơn, cậu không che mặt nữa, đổi sang bịt miệng Ngu Duy Sanh.
"Đừng động đậy lung tung," Ngu Duy Sanh lại một lần nữa dễ dàng kéo tay cậu ra, "Không an phận như vậy, chi bằng làm việc đứng đắn đi."
Sầm Tinh đầu óc không vận hành trơn tru, không hiểu ý anh là gì.
Ngu Duy Sanh dẫn tay cậu xuống, đặt lên phần dưới của mình: "Không phải em vẫn luôn muốn sao? Vậy thì tự lấy ra đi."
Trước đây Sầm Tinh rất thích nằm sấp trên người Ngu Duy Sanh theo tư thế đối diện. Điều đó khiến cậu cảm thấy thoải mái, ấm áp và an toàn, nhưng giờ đây, lần đầu tiên cậu nhận ra rằng tư thế này còn mang lại nhiều xấu hổ đến thế.
"Anh tưởng em rất thích mà." Ngu Duy Sanh nói.
Sầm Tinh rơm rớm nước mắt, nâng hông lên, hai tay ôm cổ Ngu Duy Sanh, toàn thân run rẩy, cậu thử cẩn thận ngồi xuống, nhưng vật đó cứ chạm vào lối vào rồi trượt đi mất, không sao đi vào được.
"Có lẽ vì quá nhiều nước." Ngu Duy Sanh lại nói.
Sầm Tinh không rảnh tay, chỉ có thể vừa khóc vừa hôn anh để bịt miệng anh lại, bản thân cậu biết rõ, chỗ đó đã tiết ra quá nhiều chất lỏng không cần thiết, từ lúc nãy đã không ngừng tràn ra ngoài. Cậu đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thể nuốt trọn được của Ngu Duy Sanh, ngược lại còn khiến nơi đó càng thêm ướt át trơn trượt, chất lỏng trong suốt nhớp nháp theo động tác của cậu nhỏ giọt xuống, rồi chảy dọc theo thân xuống dưới.
Cậu lại lắc lư hông thử thêm vài lần nữa, vì quá gấp gáp nên càng không thuận lợi.
Cuối cùng Ngu Duy Sanh cũng hết kiên nhẫn, không còn trêu chọc cậu nữa, đưa tay giữ lấy hông cậu.
"Ngoan, đừng cử động." Anh nói.
Sầm Tinh cố gắng căng người, hông cậu đã hơi mỏi nhừ, không ngừng run rẩy nhẹ.
"Thả lỏng một chút," Ngu Duy Sanh một tay đặt sau hông cậu, tay còn lại nắm lấy phần dưới của mình tìm lối vào, "Em căng thế này anh không đi vào được."
Sầm Tinh hoàn toàn không biết phải làm sao, bây giờ có vẻ ngoài khóc ra, cậu chẳng biết làm gì khác.
Ngu Duy Sanh đành phải đưa ngón tay vào trước, theo động tác của anh, lập tức có thêm nhiều chất lỏng bị ép ra từ nơi chật hẹp đó.
Ngón tay ra vào trong đường hầm ấm áp ướt át, vừa dẫn chất lỏng ra ngoài vừa phát ra âm thanh nước rõ ràng.
"Em xem này," Ngu Duy Sanh rút tay ra, đưa lên trước mặt Sầm Tinh, "Em làm mình nóng vội thành ra thế nào rồi."
Sầm Tinh quay đầu đi tránh né, cậu biết mình quả thật đang khao khát, khi nãy trong khoảnh khắc ngón tay đi vào, sống lưng cậu run rẩy, gần như không kìm được tiếng rên rỉ. Giờ đây sự an ủi duy nhất đó cũng rời khỏi cơ thể cậu, khiến cậu càng thêm khó chịu.
Cậu vừa khóc vừa nấc, khi cố gắng mở miệng, giọng nói trở nên nhão nhoẹt hơn trước gấp nhiều lần: "Xin... xin lỗi..."
Ngu Duy Sanh sững người.
Sầm Tinh lại động đậy hông, cọ xát vào chỗ đó của anh để làm vừa lòng: "Giúp em."
Ngu Duy Sanh đương nhiên không thể từ chối. Anh nghĩ, để sau này hãy để Sầm Tinh tự làm vậy, họ còn rất nhiều thời gian để thử đủ thứ, không cần vội trong một lúc.
Khi Sầm Tinh bị đặt nằm xuống sofa, cậu không còn nhiều thời gian để chóng mặt. Thứ cuối cùng cũng đi vào cơ thể cậu, làm cậu căng tràn hoàn toàn khiến cậu không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác.
Ban đầu, sự xâm nhập của vật thể lạ mang lại cho cậu cảm giác khó chịu mạnh mẽ. Cậu cảm thấy căng, thậm chí đau. Mỗi khi Ngu Duy Sanh cử động, cậu đều không kìm được phát ra tiếng.
Ngu Duy Sanh luôn rất cẩn thận, anh thỉnh thoảng gọi nhỏ tên cậu, còn Sầm Tinh chỉ có thể dùng tiếng nấc để đáp lại.
Chất lỏng quá nhiều làm ướt đẫm phần dưới của cả hai cuối cùng cũng mang lại lợi ích. Nhanh chóng, mọi thứ trở nên trơn tru, từ trong ra ngoài của Sầm Tinh, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngọt ngào.
"Tinh Tinh," Ngu Duy Sanh nói với cậu, "còn nhớ điều đã hứa với anh không?"
Sầm Tinh mơ màng nhìn anh trong cơn lắc lư bị ép buộc.
"Em đã hứa sẽ mở miệng gọi anh," anh nói, "anh vẫn luôn đợi."
Môi Sầm Tinh cũng run rẩy, cậu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mở miệng, đứt quãng gọi nhỏ trong từng cú đâm: "Ngu... Ngu tiên sinh."
Động tác của Ngu Duy Sanh hơi ngưng trệ.
Sầm Tinh lập tức nhận ra, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
"Ngài... sao vậy ạ?"
"Không," Ngu Duy Sanh trước tiên là cười, sau đó lắc đầu, rồi cúi người xuống, áp môi lên bên cổ cậu, vị trí tuyến thể của cậu, "Em thật đáng yêu."
Trong hốc mắt Sầm Tinh vẫn còn nước mắt, nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo, cảm giác ở cổ mang đến cho cậu một chút hoảng loạn bản năng. Cậu đưa tay ôm lấy Ngu Duy Sanh, cố gắng ôm lấy cảm giác an toàn của mình.
Sau đó, cậu nhận ra thứ đó chôn sâu trong cơ thể mình đã đâm vào một nơi sâu hơn trước.
"Từ nay về sau, em không còn cơ hội lựa chọn nào khác nữa." Ngu Duy Sanh nói.
Sầm Tinh nhắm mắt lại, nghĩ thầm, lạ thật, không phải em đã chọn từ lâu rồi sao?
Trước khi cậu hoàn toàn mất ý thức, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hơi sáng. Ngày thứ hai của tuổi mười tám, cậu ngủ đến tận chiều mới tỉnh, hoàn toàn bỏ lỡ giờ học.
Sầm Tinh mơ màng mở mắt trong chăn, ngẩn người một lúc mới nhận ra đèn trên trần nhà rất lạ. Đây không phải phòng của cậu.
Ngay sau đó, đủ loại ký ức đêm qua như thủy triều tràn vào não cậu. Cùng với làn da mặt nóng lên nhanh chóng, hốc mắt cậu cũng trở nên ướt át.
Quá xấu hổ, lại quá xúc động.
Cậu thử ngồi dậy, vừa mới nâng hông lên vài centimet, lập tức ngã trở lại. Cơ thể cậu còn sót lại cảm giác kỳ lạ, không chỉ là phần bị sử dụng trong thời gian dài hôm qua, ngay cả bụng cũng như có chỗ nào đó không đúng, như thể đã bị căng ra.
Không chỉ vậy, có lẽ vì nhiều năm không nói chuyện, hôm qua lại vô thức phát ra quá nhiều âm thanh, cổ họng cũng không thoải mái.
Chỗ nào cũng khó chịu, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
Cậu nằm ngửa trên giường, tim đập thình thịch. Cậu tự nhủ với mình, mình đã trở nên khác biệt rồi. Trên người cậu sẽ mãi mãi mang theo mùi hương của Alpha mà cậu yêu nhất. Họ sẽ không bao giờ chia lìa.
Sầm Tinh đưa tay lên che mặt.
Sau khi xoay người trong chăn vừa phấn khích vừa ngượng ngùng một lúc, đầu óc dần dần nguội lại, cậu chợt tỉnh ra.
Không đúng, Alpha không bao giờ chia lìa của cậu đâu rồi?
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, tâm trạng cậu như nhảy từ tầng cao xuống, trở nên lạnh lẽo. Đây là phòng của Ngu Duy Sanh, cậu đang nằm trên giường của Ngu Duy Sanh. Nhưng sao Ngu Duy Sanh lại không có ở đây.
Sau khi đánh dấu, anh thậm chí không đợi cậu tỉnh dậy, đã một mình rời đi.
Bình tĩnh mà nghĩ, điều này cũng không lạ. Ngu Duy Sanh còn có việc chính đáng phải bận, là vì cậu mà đặc biệt vội vã trở về. Bây giờ, đương nhiên là bay về để bận rộn công việc rồi.
Sầm Tinh tự khuyên nhủ trong lòng, Ngu Duy Sanh đi đi về về như vậy, đã rất rất vất vả, không dễ dàng gì. Điều này có thể hiểu được, không nên cảm thấy thất vọng. Dù cho bản thân vừa mới bị đánh dấu, hiện giờ là lúc khao khát được âu yếm với Alpha của mình nhất.
Thật khó chịu.
Cậu đã bắt đầu nhớ rồi. Cậu muốn Ngu Duy Sanh ở bên cạnh, ôm cậu, nói với cậu những lời an ủi. Nếu có thể, cậu còn muốn một nụ hôn.
Sầm Tinh kéo chăn lên, che kín nửa mặt. Cậu phát hiện ra hóa ra mình không phải là một đứa trẻ ngoan, cũng không hiểu chuyện. Bây giờ cậu rất không vui. Cậu trở nên ngày càng ương bướng.
Sau khi lau khô nước mắt trên chăn, cậu lại để lộ đầu ra, hít một hơi thật sâu.
Vốn là chuẩn bị để ngồi dậy, nhưng đột nhiên sững người.
Cậu dường như mơ hồ ngửi thấy một mùi hương, rất thơm. Như trứng gà chiên vừa ra khỏi chảo, có thêm sữa. Đồng thời, cảm giác xốp mềm đó dần dần sống lại trong não cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro