Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75

Trên đường về chỗ ở, Ngu Duy Sanh gọi một cuộc điện thoại cho Sầm Tinh.

Ngồi ở ghế sau xe, vì tác dụng của rượu, người anh hơi mơ màng, mắt không mở lên nổi, dù thấy buồn ngủ nhưng trong lòng lại có một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

Khi đến gặp ba mẹ Sầm Tinh, anh vẫn mặc như khi đi làm mấy ngày nay, âu phục, sơ mi, cà vạt chỉnh tề. Uống say rồi, những bộ quần áo nghiêm chỉnh đó bỗng hóa thành sự trói buộc. Cuối cùng được thư giãn, anh ngả đầu ra lưng ghế, ngửa mặt, tháo cà vạt ra, thở phào nhẹ nhõm.

Trong suốt quá trình này, anh vẫn cầm điện thoại đặt lên tai. Đầu dây bên kia rất yên lặng, nhưng Ngu Duy Sanh biết Sầm Tinh đang nghe. Đầu óc anh mơ hồ, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ nghĩ đến việc đang gọi cho cậu nhóc của mình, trong lòng cảm thấy rất vui.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh." Anh nhắm mắt, gọi nhẹ nhàng.

Sầm Tinh im lặng một lúc lâu, sau đó gõ nhẹ hai lần vào điện thoại.

Ngu Duy Sanh bật cười, hỏi: "Có phải muốn đáp lại một tiếng nhưng không thốt ra được không?"

Những lời như vậy, nếu là ngày thường, anh hiểu rõ nhưng sẽ không nói ra. Sầm Tinh nghe chắc chắn sẽ không thoải mái. Rượu quả thực không phải thứ tốt đẹp gì.

Chút lý trí còn sót lại của Ngu Duy Sanh cho rằng mình nên sửa sai, bèn nói: "Không vội. Hôm nay không được, thì ngày mai. Ngày mai không được, thì ngày kia. Anh chờ được. Tinh Tinh sau này hãy nói nhiều hơn cho anh nghe nhé."

Sầm Tinh gõ nhẹ hai cái vào điện thoại.

"À, đúng rồi," Ngu Duy Sanh nhắm mắt, mở một khuy áo ở cổ sơ mi, "Nói đến ngày kia... hình như là một ngày rất đặc biệt."

Đầu dây bên kia hoàn toàn không có tiếng động nào.

"Em biết đó là ngày gì không? Hả?" Ngu Duy Sanh cười hỏi.

Sầm Tinh đương nhiên biết. Ngày kia là sinh nhật của cậu. Tuy không phải tuổi tròn, nhưng lại mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Kể từ ngày đó, cậu sẽ là một người trưởng thành theo đúng nghĩa pháp luật.

Ngu Duy Sanh đã từng xem thẻ học sinh của cậu, trên đó có ghi rõ ngày sinh cụ thể của cậu. Sầm Tinh không chắc anh lúc đó có để ý hay không, cũng không biết anh có nhớ hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn chưa dám nói ra.

Trong những chuyện nhỏ nhặt, cậu luôn có những băn khoăn kỳ lạ. Ví dụ, nếu Ngu Duy Sanh biết sinh nhật của cậu, cậu lại cố tình nhắc nhở, có phải sẽ hơi ngớ ngẩn hay không. Nếu Ngu Duy Sanh không biết, chủ động nói ra lại thấy kỳ kỳ. Khi biết ngày đặc biệt này anh không thể ở bên cạnh mình, cậu càng không muốn nói.

Công việc là việc rất quan trọng, cậu sợ Ngu Duy Sanh vì không thể thoát ra mà tự trách. Cậu không giúp được gì cho anh, ít nhất cũng có thể không gây thêm phiền phức.

Thực sự nhịn không nói ra, trong lòng cậu tràn đầy cảm giác mất mát và tiếc nuối, nhưng cũng có một chút tự hào nho nhỏ. Cậu cảm thấy mình làm rất tốt, rất chín chắn, rất lý trí. Không chỉ về tuổi tác, mà cả tâm thái cũng là một người trưởng thành đạt chuẩn.

Cậu muốn đợi Ngu Duy Sanh về nhà rồi đưa anh xem chứng minh thư, nói với anh: "Em trưởng thành rồi. Em bắt đầu chờ đợi kỳ phát tình tiếp theo của mình."

Chỉ cần tưởng tượng, đã thấy vừa xấu hổ vừa phấn khích.

Không ngờ, Ngu Duy Sanh lại đột nhiên chủ động nhắc đến.

Khi anh nói, trong giọng có chút khàn khàn mệt mỏi, như thể đã vô cùng kiệt sức, nhưng ngữ điệu lại mang sự vui vẻ rõ ràng.

Sầm Tinh áp ngón tay lên micro của điện thoại, nghĩ một hồi, rồi buông ra. Cậu không tiếp tục gõ điện thoại như trước nữa, mà mở miệng, cố gắng ép bản thân phát ra âm thanh.

Hiện giờ cậu chắc chắn rằng mình có thể phát ra tiếng rồi. Hôm nay vẫn không thuận lợi, là bởi tối qua cậu lén ghi âm cuộc gọi. Nghe lại xong, cậu bị âm thanh kỳ quặc của chính mình dọa sợ, xấu hổ vô cùng. Nhưng Ngu Duy Sanh rất vui, cậu lại cảm thấy có thể cố thêm chút nữa.

Hơn nữa, chỉ là đơn giản đáp lại thôi, cũng không cần phải chuẩn chỉnh gì.

Sầm Tinh lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, khẽ "Ừm" một tiếng, nhỏ mà dứt khoát.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Ngu Duy Sanh.

"Em dễ thương quá," trong giọng nói của anh lộ ra sự dịu dàng và cưng chiều khác biệt so với ngày thường, "Bảo bối, bây giờ mà em đang ở trước mặt anh thì tốt biết bao."

Ngu Duy Sanh trước giờ chưa từng gọi cậu như vậy. Sầm Tinh đỏ mặt, cố gắng mím môi, tim đập thình thịch.

"Đáng lẽ anh nên dẫn em theo," Ngu Duy Sanh lại nói, "Anh nhớ em. Tinh Tinh, anh nhớ em. Đi học thì có gì hay mà đi chứ, đừng đi nữa, theo anh đi. Ở bên anh mãi. Anh nuôi em, em muốn gì anh cũng cho."

Sầm Tinh hơi đờ ra. Hôm nay Ngu Duy Sanh dường như đặc biệt không giống mọi khi, anh trước nay chưa từng nói những lời lạ lùng như thế. Có chút nhõng nhẽo, lại có chút giống như đang làm nũng.

"Được không? Em nói được không?" Ngu Duy Sanh tiếp tục truy hỏi, "Chúng ta không học nữa. Ở nhà cũng không được ở bên nhau, phiền chết đi được. Em nói xem, được không?"

Sầm Tinh thầm nghĩ, hình như không ổn lắm. Nhưng cậu lại muốn làm Ngu Duy Sanh vui. Sau khi suy nghĩ một hồi, cậu đột nhiên thấy nhẹ nhõm vì mình không thể dễ dàng nói chuyện.

Để che giấu, cậu lại "bốp bốp" gõ lên điện thoại.

Ngu Duy Sanh vẫn cười, bị đối phó qua loa như thế cũng đã thỏa mãn. Sầm Tinh cũng cười theo. Cậu nghĩ, giờ cậu có tính là đang dỗ dành Ngụ Duy Sanh không nhỉ? Đây là việc một người trưởng thành nên làm khi ở bên người yêu, quả nhiên cậu đã thực sự trưởng thành rồi.

"Anh rất muốn ở bên em đón sinh nhật," Ngu Duy Sanh lại nói, "Tinh Tinh, em có muốn cùng anh đón sinh nhật không? Anh sẽ ôm em qua sinh nhật, anh muốn nhìn em trở thành người lớn."

Sầm Tinh đỏ bừng mặt. Lời này, có rất nhiều cách để hiểu. Có thể là muốn cùng cậu đón thời khắc 0 giờ ngày sinh nhật, cũng có thể là nói anh muốn ở bên cậu suốt những năm tháng sau này.

Giọng của Ngu Duy Sanh càng ngày càng nhẹ, nhưng vẫn không ngừng lại: "... Anh muốn biến em thành người lớn."

Câu này, chắc chỉ có một cách hiểu.

Sầm Tinh mặt đỏ bừng bừng, lại hít một hơi, cố gắng đáp lại: "Ừm."

Sau đó rất lâu, Ngu Duy Sanh không phát ra âm thanh nào nữa. Sầm Tinh đặt điện thoại bên gối, đợi mãi rồi thiếp đi.

Ngu Duy Sanh bị tài xế gọi tỉnh dậy.

Lần này anh đến đây không phải một mình. Người đi cùng đã lo liệu sắp xếp mọi thứ từ trước, ra ngoài đều có xe đưa đón. Hôm nay là đi làm việc riêng, lúc đi anh tự gọi xe. Khi trở về, vì say mèm nên lo không an toàn, anh gọi người đến đón.

Người lái xe là một trợ lý của anh, bình thường thật thà chất phác, rất ít nói.

Ngu Duy Sanh xuống xe khi cơn say vẫn chưa tan, đến lúc về phòng khách sạn tắm rửa xong, nằm trên giường mới mơ mơ màng màng nhớ ra hình như mình có chút thất lễ.

Anh quá mệt, không kịp nghĩ thấu đáo đã ngủ mất. Mãi đến sáng hôm sau, khi lại gặp vị trợ lý đó, Ngu Duy Sanh mới cảm thấy lúng túng.

Bình thường anh không có tai tiếng gì. Những người muốn tiếp cận anh rất nhiều, nhưng anh kín kẽ không để lọt. Nhạc Tiêu từng nói riêng với anh rằng, danh tiếng của anh rất tốt, là giấc mơ của nhiều người trong công ty. Ngu Duy Sanh nghe xong chỉ cười cho qua.

Bây giờ, khi anh nhìn ánh mắt có chút chần chừ khác lạ của trợ lý, trong lòng không khỏi hoang mang.

Hôm qua ở trên xe, rốt cuộc anh đã nói gì với Sầm Tinh, phần lớn anh nhớ rõ. Người ngoài chắc chắn có thể nghe ra anh đang nói những lời không đứng đắn với một cậu bé còn đi học. Anh không biết vị trợ lý nhìn hiền lành ít nói này có kín miệng hay không, sau này liệu có xuất hiện lời đồn kỳ quặc nào không. Dù sao, trước đây anh chưa từng có bất kỳ tin đồn nào như vậy.

Xe chạy được nửa đường, Ngu Duy Sanh nhận được tin nhắn của Sầm Tinh, hỏi anh có tiện gọi video không. Chưa kịp trả lời, cuộc gọi video đã hiện lên.

Khi anh nhận cuộc gọi, trên màn hình hiện ra gương mặt đỏ bừng của Sầm Tinh.

Cậu làm thủ ngữ với anh, chào buổi sáng. Ngu Duy Sanh đã ăn trưa xong, bật cười lắc đầu liên tục.

"Tối qua em lại thức khuya đúng không?" Anh hỏi, "Ăn sáng chưa?"

Sầm Tinh lắc đầu, rồi gật đầu, lại lắc đầu. Sau đó cậu làm động tác tay, nói mình không thức khuya, chỉ là nửa đêm tỉnh lại, không ngủ được nên hôm nay mới ngủ quên. Bữa sáng cậu đã ăn rồi.

Kết thúc động tác, cậu cười ngọt ngào nhìn anh qua màn hình.

Nghĩ đến lý do cậu mất ngủ, Ngu Duy Sanh lập tức cảm thấy chột dạ. Anh khẽ ho hai tiếng, nói: "Hôm qua anh hơi mơ hồ, nói linh tinh rồi."

Sầm Tinh lập tức sững sờ, cau mày, có chút bối rối nhìn anh.

"Hôm qua anh ăn cơm với ba mẹ em, bị ba em chuốc rượu say," Anh giải thích, "Sinh nhật em là ba mẹ em nói cho anh. Nói muốn ở bên em đón sinh nhật, không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ nhiều."

Sầm Tinh lại nhìn màn hình một lúc, sau đó chậm rãi cúi đầu, gật nhẹ.

"Nhưng lần này anh chắc là không kịp về rồi, chỉ có thể bù cho em sau," Ngu Duy Sanh áy náy nhìn cậu, "Xin lỗi, là anh sơ sót trước."

Sầm Tinh vẫn không nhìn anh, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên.

Cậu nói với Ngu Duy Sanh rằng, không sao đâu, lúc đầu không nói là vì không muốn làm phiền công việc của anh. Cậu hiểu mà.

Cậu càng ngoan, Ngụ Duy Sanh lại càng thấy có lỗi.

"Em muốn quà gì nào? Gì cũng được."

Sầm Tinh liếc nhìn anh một cái, cắn chặt môi dưới, hồi lâu sau lại cúi đầu, không tỏ ý gì thêm.

Ngu Duy Sanh càng cảm thấy áy náy hơn. Anh biết rõ Sầm Tinh muốn gì nhất.

Anh khẽ ho một tiếng, nói: "Ngoại trừ cái đó ra, những thứ khác. Chỉ cần anh mua được, làm được, đều có thể."

Sầm Tinh nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.

Màn hình điện thoại nhỏ, không quá rõ ràng. Ngu Duy Sanh cảm thấy hốc mắt của Sầm Tinh hình như hơi đỏ, giống như sắp khóc. Nhưng tiếc là nhìn không được rõ.

"Sao vậy?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh lại lắc đầu, rồi nở một nụ cười với anh, nhanh chóng làm ký hiệu chào tạm biệt và chủ động ngắt video.

Ngu Duy Sanh ngẩn người một lúc, sau đó nhắn tin cho cậu.

"Tinh Tinh làm sao thế? Có phải không vui không?"

Sau khi gửi đi, khoảng năm phút trôi qua mà vẫn không có hồi âm. Ngu Duy Sanh nhíu mày, chủ động gửi một yêu cầu gọi video, vừa vang lên đã bị từ chối.

Anh kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại, nhất thời không thể chấp nhận được.

Ngẩng đầu lên, đúng lúc trong gương chiếu hậu phía trước, anh chạm mắt với trợ lý đang lái xe. Trợ lý lập tức tránh ánh mắt, tỏ vẻ như không nghe thấy gì, duy trì dáng vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Ngu Duy Sanh thở dài, lại nhìn điện thoại, nói: "Tiểu Lưu này, cậu vẫn chưa kết hôn đúng không?"

Trợ lý lập tức gật đầu.

"Vậy, có người yêu chưa?" Ngu Duy Sanh lại hỏi.

Trợ lý im lặng nửa giây, rồi gật đầu lần nữa.

"Ài," Ngu Duy Sanh thở dài, "Hai người có hay cãi nhau không?"

Cuối cùng trợ lý cũng mở miệng: "...Cái đó chắc chắn có chứ. Rồi sẽ quen thôi."

"Cái này mà cũng quen được sao?" Ngu Duy Sanh nói.

"Ờ..." Trợ lý nghĩ một lúc, "Sinh nhật mà, dù gì cũng là ngày trọng đại. Có chút bất hòa cũng bình thường thôi."

Ngu Duy Sanh thầm nghĩ, cậu nhóc này, quả nhiên đã nghe hết rồi.

"Vậy phải làm sao đây..." Anh lẩm bẩm.

Trong lúc thuận miệng trò chuyện, anh lại nhắn một tin khác cho Sầm Tinh, hỏi cậu có phải không vui vì anh không thể quay về bên cậu.

Trợ lý không nói gì, chỉ từ gương chiếu hậu nở một nụ cười gượng gạo đầy ngượng ngùng với anh.

Ngu Duy Sanh vừa định mở miệng, điện thoại rung lên. Sầm Tinh đã trả lời.

—— Ngài không giữ lời hứa, nói mà không làm.

Ngu Duy Sanh sực nhớ ra. Sầm Tinh đã nghe những lời bâng quơ của anh tối qua, có chút kỳ vọng. Thấy anh tiện miệng phủ nhận, nên mới không vui. Vừa định giải thích vài câu, xe đã dừng lại.

"Ngu tiên sinh, đến rồi."

Còn có việc chính phải làm, Ngu Duy Sanh đành bất lực, nhanh chóng nhắn lại một câu.

—— Anh bận chút việc, lát nữa nói chuyện với em.

Anh nghĩ, chắc sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Sầm Tinh ngoan như vậy, chưa bao giờ giận dỗi với anh, chắc chắn rất nhanh sẽ lại tha thứ cho anh như mọi lần.

Kally: Ê, thấy thương ẻm quá 🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro