Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74

Ngu Duy Sanh là một người không bao giờ bàn chuyện công việc trên bàn rượu.

Điều này, phần lớn nhờ vào ba Ngu. Vị doanh nhân thế hệ đầu tiên tự tay gây dựng sự nghiệp này đã cho con trai mình thấy nhiều bài học tiêu cực. Bản thân ba Ngu tửu lượng rất khá, tính cách hào sảng, phóng khoáng, có thể nói một nửa sự nghiệp ban đầu của ông được xây dựng trên bàn rượu. Ông từng nói với Ngu Duy Sanh rằng, có quá nhiều người nhìn bề ngoài thì bóng bẩy, nhưng chỉ cần vài ly vào đã trở nên hồ đồ, mỹ sắc bên cạnh thì liền lung lay. Những người này dễ dỗ dành, mà một khi dỗ được, sẽ mang lại lợi ích.

Những người như thế đương nhiên không đáng tin, cũng không thích hợp để hợp tác lâu dài.

Ông nói với Ngu Duy Sanh: "Con không được như vậy."

May thay, Ngu Duy Sanh luôn tự giác, bản thân cũng không hứng thú với rượu chè hay sắc đẹp.

Anh và ba Ngu có một điểm rất khác nhau. Từ khi anh tiếp quản một phần sản nghiệp, rất ít khi phải nịnh bợ ai, phần lớn thời gian lại là người được người khác nịnh bợ. Anh kiên quyết đưa mọi chuyện công việc vào phòng họp để giải quyết, người hợp tác nếu muốn thuận tiện thì chỉ có thể thích nghi.

Ba Ngu rất hài lòng, và cũng tự hào vì đã tạo nền tảng tốt cho con trai. Bây giờ, bản thân ông cũng hiếm khi tham gia những bữa rượu. Tuổi tác đã cao, sức khỏe mới là điều quan trọng, phải biết giữ gìn.

Chỉ là lần này, có lẽ phải phá lệ. Việc thầu phát triển lần này, đối tượng không phải là doanh nghiệp, đương nhiên họ đang ở thế yếu hơn.

Ba Ngu dự định trong mười năm tới sẽ phát triển tại thành phố đó, và Ngu Duy Sanh luôn ủng hộ. Một năm trước, điều anh xem trọng là tiềm năng; hiện tại, lại có thêm một chút tư tâm.

Đó chính là nơi Sầm Tinh sinh ra và lớn lên. Anh nghĩ, Sầm Tinh nhất định sẽ vui nếu tương lai cả hai chuyển về đây sống.

Lần này anh đến đó, dự tính phải ở lại ít nhất một tuần. Đây là chuyện lớn, Ngu Duy Sanh không thể công tư lẫn lộn. Dù cả hai luôn nhớ nhung nhau, cũng đành phải tạm thời kìm nén.

Ban ngày, Sầm Tinh không được sử dụng điện thoại trong giờ học, mỗi ngày chỉ liên lạc với anh sau khi tan học. Để không ảnh hưởng đến việc học của cậu, mỗi ngày họ chỉ gọi video tối đa nửa tiếng.

Ngu Duy Sanh có thể dùng điện thoại để theo dõi một số camera trong nhà bất cứ lúc nào. Bức tường phòng khách tầng hai có một cái, có thể nhìn thấy cửa phòng của Sầm Tinh. Thỉnh thoảng, Ngu Duy Sanh sẽ kiểm tra giữa đêm, xem có ánh sáng từ khe cửa hắt ra không, để biết Sầm Tinh có lén thức khuya hay không. Nếu phát hiện, anh sẽ gọi cho cậu ngay.

Đương nhiên, anh sẽ không phê bình cậu.

Cả hai đều đặt điện thoại bên gối, nhắm mắt ngủ. Sầm Tinh không còn điện thoại để nghịch, bật đèn đọc sách cũng sẽ bị Ngu Duy Sanh phát hiện, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Hiệu quả rất tốt, mà Sầm Tinh cũng cảm thấy vui vẻ.

Đôi khi, họ sẽ có vài trao đổi đơn giản. Sầm Tinh luôn cố gắng tập phát âm. Ngu Duy Sanh nghĩ rằng việc cậu không thuận lợi có lẽ không chỉ vì thiếu tự tin, mà còn bởi cậu quá xấu hổ. Sầm Tinh chắc chắn rất sợ Ngu Duy Sanh sẽ hoàn toàn không hiểu được mình đang nói gì.

Đến ngày thứ ba xa nhà, Ngu Duy Sanh lại một lần nữa bắt gặp cậu bé con nửa đêm không chịu ngủ. Sau khi nói chúc ngủ ngon qua điện thoại, đầu dây bên kia lại không vang lên tiếng gõ phím của cậu.

Sầm Tinh lục sục trong chăn, không biết đang làm gì. Ngu Duy Sanh thậm chí có chút suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi. Sau đó, từ loa ngoài của điện thoại, một giọng nói ngắn ngủi vang lên, tựa như tiếng trẻ con tập nói, non nớt, trong trẻo.

Giọng nói này, gần đây Ngu Duy Sanh đã nghe qua rất nhiều lần. Phần lớn thời gian là những âm thanh không rõ ràng. Nhưng lần này, lại không giống như vậy.

Sầm Tinh nói hai chữ, âm thanh rất ngắn, giữa chừng còn dừng lại một cách không tự nhiên. Ngu Duy Sanh suy nghĩ một lúc, đoán rằng cậu đang nói "chúc" và "ngủ."

Phát âm hoàn toàn không chuẩn, ngữ điệu cũng rất kỳ lạ.

Nhưng đáng yêu vô cùng.

Ngu Duy Sanh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Sầm Tinh đang đỏ bừng mặt vì cầm điện thoại cố gắng thốt ra hai chữ ấy.

Sau đó, hai đầu dây đều im lặng trong vài giây. Anh lại nghĩ, không biết giờ này Sầm Tinh có đang hồi hộp lắm không, có phải đã rơm rớm nước mắt nữa rồi.

"Giọng của Tinh Tinh thật dễ nghe," anh nói.

Đầu dây bên kia không có động tĩnh.

"Chúc ngủ ngon," Ngu Duy Sanh nhắm mắt, cầm điện thoại trong tay, "Nhưng em làm thế này, sẽ khiến anh không ngủ được."

Cách đây không lâu, trong lòng anh từng có chút lo lắng.

Mấy ngày sau khi hai người trò chuyện, thái độ của Sầm Tinh với anh bỗng trở nên kỳ lạ. Đương nhiên cậu vẫn bám anh, rất thích gần gũi với anh, nhưng lại làm một số hành động khác thường.

Ví dụ, khi mang sữa đến cho anh, cậu không còn nấn ná như trước, mà lấy cốc xong liền nhanh chóng uống hết ngay, không chủ động đòi ôm nữa.

Nhưng nếu Ngu Duy Sanh chủ động ôm hay hôn cậu, cậu lại phối hợp cực kỳ, vòng tay qua ôm eo anh, cứ thế dụi vào người anh không ngừng.

Hoặc như lúc ăn tối, cố ý cầm bát cơm lớn, không chủ động gắp thức ăn.

Ngu Duy Sanh gắp đồ ăn cho cậu hoặc đơn giản là lấy riêng một cái đĩa rồi chia thức ăn ra, bắt cậu nhất định phải ăn hết, thì cậu cũng ngoan ngoãn làm theo.

Điều buồn cười nhất là, khi Ngu Duy Sanh về nhà, cậu lập tức chạy ra đón anh, nhưng cố ý không nhìn anh.

Ngu Duy Sanh bước tới hôn cậu, cậu lại ngẩng mặt lên ngay lập tức.

Theo kinh nghiệm trước đây, có vẻ Sầm Tinh đang giận dỗi. Nhưng cách giận dỗi này lại quá mức ngoan ngoãn, khiến Ngu Duy Sanh dù hơi đau đầu nhưng cũng không nhịn được mà bật cười.

Anh biết Sầm Tinh đang không vui chuyện gì.

Chuyện này kể ra thật buồn cười. Nếu nói với ba mẹ của Sầm Tinh rằng, con trai cưng của họ đang cố dùng chiến tranh lạnh để ép anh ngủ chung với cậu, không biết hai bậc phụ huynh sẽ có biểu cảm ra sao.

Vì quá thiếu tính sát thương, nên hành động ấy thậm chí còn đáng yêu, hoàn toàn không gây được bất kỳ sức ép thực sự nào với Ngu Duy Sanh.

Ngay cả bản thân Sầm Tinh cũng không đủ kiên trì. Đến ngày Ngu Duy Sanh sắp rời đi, rõ ràng nói là khoảng một tuần sẽ trở về, mà cậu lại khóc như thể sắp sinh ly tử biệt, suýt chút nữa còn thổi cả bong bóng nước mũi.

Trước đó về quê ăn Tết, khoảng thời gian chia xa còn dài hơn, cậu cũng không buồn bã đến mức ấy. Có lẽ là vì sau khi xác định quan hệ, lại có những tiếp xúc thân mật hơn, sự phụ thuộc của cậu vào anh ngày càng lớn.

Đến khi Ngu Duy Sanh hạ cánh, trở về nơi ở, rất nhanh đã nhận được tin nhắn từ Sầm Tinh, nói rằng cậu có chút nhớ anh rồi.

Sầm Tinh quá thích anh, chẳng thể che giấu được, khiến bản thân cậu mất hết mọi thứ có thể dùng để uy hiếp.

Ngu Duy Sanh nhìn lại bản thân, cảm thấy mình đúng là bị cậu nuông chiều đến mức vô tư lự.

Dù thế nào đi nữa, ngôi sao nhỏ của anh vẫn sẽ để lộ phần mềm mại và ngọt ngào nhất trước mặt anh.

Những mâu thuẫn nhỏ tạm thời chưa thể hòa giải giữa hai người, bề ngoài Ngu Duy Sanh rất kiên quyết, nhưng sâu thẳm bên trong luôn dao động.

Khi một Omega mà anh yêu thương chủ động như vậy, sao anh lại không muốn chứ. Sự chiếm hữu của anh dành cho Sầm Tinh lặng lẽ bùng nổ, chỉ muốn ngay lập tức để cả thế giới biết rằng, cậu bé đáng yêu này rốt cuộc thuộc về ai.

Nhưng anh lại cảm thấy "không thể," mà chẳng thể nói ra nhiều lý do, đến mức khi thuyết phục Sầm Tinh phải dựng lên những lý lẽ chẳng hề tồn tại làm vỏ bọc.

Ngu Duy Sanh nhìn lại nội tâm, nhận thấy rằng, sở dĩ anh chưa thể vượt qua ranh giới là vì trong thâm tâm, anh vẫn xem Sầm Tinh như một đứa trẻ, một bảo bối. Tất cả đều tại cậu quá đáng yêu. Nếu tính cách cậu giống Hoắc Hành Chi, có lẽ anh sẽ không luôn nghĩ đến tuổi tác của cậu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cậu giống Hoắc Hành Chi, Ngu Duy Sanh rất chắc chắn rằng mình sẽ không rung động.

Càng nghĩ, anh càng thấy vấn đề nằm ở chính mình. Lúc đầu ghét bỏ người ta quá nhỏ, cuối cùng lại bị chính sự đơn thuần, trong sáng, non nớt ấy cuốn hút sâu sắc.

Anh nghĩ, nhưng lại không làm được, cứ mãi đấu tranh với chính mình.

Những lời này, Ngu Duy Sanh không thể thẳng thắn nói ra. Bởi vì Sầm Tinh nhất định sẽ buồn khóc vì cảm thấy mình không được đối xử như một người bình đẳng.

Tâm trạng bướng bỉnh ngắn ngủi của cậu bé nhanh chóng tan biến vì khoảng cách giữa hai người. Khi ở xa, Sầm Tinh không còn giận dỗi nữa, mà đặc biệt trân trọng khoảng thời gian có thể gọi điện trò chuyện với anh.

Ngu Duy Sanh cầm điện thoại, tiếc nuối vì không mở sẵn chức năng ghi âm để lưu lại câu "chúc ngủ ngon" mà người ngoài có lẽ chẳng thể nào nhận ra được. Anh vẫn muốn nghe thêm vài lần nữa.

Nhưng nghĩ lại, anh lại cảm thấy không cần phải quá tiếc nuối. Tương lai vẫn còn rất nhiều cơ hội, anh có thể nghe mãi, nghe nhiều hơn, nghe mãi không ngừng.

Anh nghĩ, đợi đến khi Sầm Tinh tốt nghiệp, nếu như thật sự vì lý do sức khỏe mà không thể đi làm như người bình thường, thì cũng không sao. Như vậy, anh có thể đưa cậu theo bên mình mãi, chẳng còn phải chịu đựng nỗi nhớ nhung. Họ sẽ không cần phải nói chuyện qua điện thoại, mà thay vào đó sẽ cùng gối đầu trên hai chiếc gối sát cạnh nhau, khi nói "chúc ngủ ngon," giọng nói sẽ vang lên ngay bên tai người kia.

Đêm đó, Ngu Duy Sanh quả thật không ngủ ngon.

Một người lớn tuổi, chỉ vì câu "chúc ngủ ngon" của cậu bạn trai nhỏ mà mất ngủ, nghe thì buồn cười, nhưng bản thân anh lại thấy rất thỏa mãn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghĩ lại giọng nói của Sầm Tinh, anh vẫn không kìm được mà bật cười.

Anh rất mong được nghe Sầm Tinh nói với mình một câu "chào buổi sáng." Dù mới sáng sớm, anh đoán chắc Sầm Tinh cũng đã dậy để đi học rồi, liền gọi điện qua. Không ngờ rằng sau một hồi lâu mới có người bắt máy.

Ở đầu dây bên kia, truyền đến một vài âm thanh mơ hồ, rất giống tiếng ngáp.

Lúc này, Ngu Duy Sanh mới nhớ ra, hôm nay là thứ bảy. Anh đã làm phiền giấc ngủ của bảo bối nhỏ nhà mình. Với đầy áy náy, anh vội cúp máy. Sau đó, anh ngủ bù một giấc, tỉnh dậy lần nữa, đột nhiên hứng lên, muốn đến thăm ba mẹ của Sầm Tinh.

Cuối tuần, có lẽ ba mẹ tương lai của anh cũng đang ở nhà. Đã đến đây rồi, nếu sau này họ vô tình nghe Sầm Tinh kể rằng anh đã ở quanh đây lâu như vậy mà không qua chào hỏi, thật sự sẽ bị mất điểm rất nhiều.

Anh không sợ ba mẹ của Sầm Tinh ngăn cản, cũng biết cậu sẽ không để ý đến sự phản đối của gia đình. Anh chỉ đơn thuần hy vọng rằng những người yêu thương Sầm Tinh cũng có thể thích anh thêm một chút.

Trước khi đến nhà cậu, anh chỉ gọi điện thoại báo trước nửa tiếng, xác nhận ba Sầm và mẹ Sầm có ở nhà và có thời gian rảnh hay không. Sầm Nguyệt đi hẹn hò rồi, điều này khiến Ngu Duy Sanh nhẹ nhõm không ít.

Anh không thông báo trước để ông bà Sầm khỏi phải chuẩn bị quá nhiều vì anh. Nhưng ai ngờ, sau khi phát hiện không kịp nấu cơm, họ lại nhất quyết kéo anh ra một nhà hàng gần đó dùng bữa tối.

Lời mời nhiệt tình khó từ chối, Ngu Duy Sanh không muốn làm phật ý họ nên đã đồng ý. Anh rất ít khi uống rượu trên bàn ăn, nhưng ba Sầm đã mời thì anh không dám từ chối.

Tửu lượng là thứ phần lớn cần phải luyện tập. Ngu Duy Sanh không thích rượu, phần lớn vì không chịu được cảm giác mất kiểm soát cơ thể khi say. Uống ít, tửu lượng đương nhiên kém. Thêm nữa, đêm qua anh ngủ không ngon, trạng thái cũng không tốt. Hai người mới uống vài chén, ba Sầm đã mặt mày hồng hào, còn anh thì đã cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng.

Ba Sầm lắc đầu liên tục, nói rằng ba Ngu nghìn chén không say, tụ tập bạn học còn có thể chuốc say cả lớp, thế mà con trai ông lại hoàn toàn không di truyền chút nào. Là một Alpha mà tửu lượng còn không bằng một Beta như ông.

Tửu lượng chẳng liên quan gì đến giới tính cả. Nhưng Ngu Duy Sanh chỉ cười, khen ba Sầm là hảo hán trong rượu. Sau đó lại nói: "Cháu vẫn nên ít uống thì hơn, kẻo quen rồi, sau này uống say về nhà còn phải để Sầm Tinh chăm sóc, thật không hay."

Ba Sầm nghe vậy, lại cảm thấy hài lòng.

Ông hỏi không ít về tình hình gần đây của Sầm Tinh, biết cậu học hành ngày càng ổn định và tiến bộ, ông rất vui mừng. Người uống say, miệng lưỡi cũng trở nên hoạt bát. Ông thao thao bất tuyệt, nói với Ngu Duy Sanh không ít lời thật lòng.

Ông nói, thấy một học sinh cấp ba đã dọn ra ở cùng một Alpha thật sự rất không ra sao, lại nói Sầm Tinh nhìn ngoan ngoãn vậy nhưng thực ra cực kỳ có chính kiến. Nhưng rất nhanh ông lại phủ nhận lời mình, bảo rằng đó đâu phải chính kiến, chỉ là cái tính ngang bướng của trẻ con thôi. Nuông chiều quá rồi, hết cách rồi.

Qua ba lượt rượu, ông không ngừng vỗ vai Ngu Duy Sanh, nói: "Cũng may là cháu, trẻ con bồng bột thì bồng bột, nhưng may mắn là mắt nhìn vẫn không tệ."

Ngu Duy Sanh uống ít nhưng đã vượt qua giới hạn chịu đựng, sợ mình nói bậy nên chỉ gật đầu không đáp lại.

Mẹ Sầm từ đầu không nói gì nhiều, chỉ cười nhìn hai người cụng ly. Thấy chồng mình đã lơ mơ, nói năng lung tung, bà mới chủ động trò chuyện với Ngu Duy Sanh vài câu.

Bà hỏi khi nào anh về, anh nói một khoảng thời gian dự kiến.

Đối phương xử lý việc chậm chạp, thúc giục cũng không được. Chuyện vốn đơn giản lại bị kéo dài, hơn nửa thời gian đều bị lãng phí. Dự tính là một tuần, nhưng có lẽ không kịp, phải ở lại thêm vài ngày.

Mẹ Sầm nghe vậy, khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.

"Có chuyện gì, cô cứ nói với cháu." Máu trong người Ngu Duy Sanh vì rượu mà nồng độ cồn vượt ngưỡng, lời nói cũng hào sảng hơn thường ngày.

Mẹ Sầm vội lắc đầu, đáp: "Cô chỉ đang nghĩ, vậy sinh nhật của Sầm Tinh chẳng phải sẽ phải trải qua một mình sao."

Ngu Duy Sanh sững lại: "Sinh nhật? Khi nào ạ?"

"Thằng bé không nói với cháu sao?" Mẹ Sầm nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, "Chính là ngày kia đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro