Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Ngu Văn Lạc cảm thấy không ổn, nói rằng mình bị chóng mặt dữ dội, liền chạy xuống bếp uống liền một cốc nước lạnh.

Ngu Duy Sanh thấy thế, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành.

Nhìn Sầm Tinh đứng ở cửa phòng tắm, giống như một chú chó nhỏ, khẽ ngửi ngửi vài lần nhưng vẫn mang vẻ mặt đầy bối rối, anh hơi do dự rồi cũng bước vào.

Vừa vào phòng tắm, hơi nước ấm còn sót lại trong không khí lập tức phả tới. Trong hơi thở của mình, Ngu Duy Sanh nhạy bén nhận ra một mùi hương quen thuộc.

Một chút ngọt ngào như có mùi kem, tựa như sự kết hợp giữa caramel và muối biển – loại mùi thơm ngọt ngào của một món tráng miệng hấp dẫn. Một tháng trước, ở khách sạn chủ đề của công viên giải trí, bên cạnh Sầm Tinh, anh cũng từng ngửi thấy mùi này.

Ngu Duy Sanh nhìn thoáng qua Sầm Tinh. Biểu cảm của cậu vẫn ngây thơ và trong sáng, như đang nói với anh rằng: "Có phải chẳng có gì cả đúng không?"

Đứa trẻ này, quả nhiên không hề hay biết chút gì.

Ngu Duy Sanh nín thở, nhanh chóng bước tới mở toang cửa sổ ra hết mức, sau đó kéo Sầm Tinh ra khỏi phòng tắm, đóng chặt cửa lại.

Sầm Tinh chẳng hiểu chuyện gì, nghiêng đầu nhìn anh.

Ngu Duy Sanh thả tay, đặt lên vai cậu, nói: "Đứng im đó, đừng di chuyển."

Sầm Tinh vừa gật đầu, cả người đã đông cứng lại.

Vì Ngu Duy Sanh bất ngờ nghiêng người tới gần cậu. Khi Sầm Tinh theo phản xạ hơi ngả người về sau, anh đã ghé sát đến chỉ còn cách cổ cậu khoảng hai mươi centimet.

Ngu Duy Sanh không dám tới quá gần, chỉ hít nhẹ vài hơi. Dường như vẫn còn thoang thoảng một chút mùi, mờ nhạt tới mức có thể dễ dàng bỏ qua.

Đúng lúc này, từ phía cầu thang vang lên tiếng của Ngu Văn Lạc.

"Có phải em bệnh rồi không... A! Xin lỗi..."

Ngu Duy Sanh đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngu Văn Lạc đang đứng đó với vẻ đầy lúng túng.

"Em làm phiền à?" Ngu Văn Lạc hỏi.

Sầm Tinh đỏ bừng cả mặt, giống như bị sốt cao. Ngu Duy Sanh cũng nhận ra hành động của mình không ổn, liền lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cậu, sau đó quay sang hỏi Ngu Văn Lạc:
"Em ổn không?"

"Không ổn chút nào," Ngu Văn Lạc cau mày, "Có lẽ bị sốt rồi."

Ngu Duy Sanh trong lòng hiểu rõ, lại cúi xuống nhìn Sầm Tinh: "Em về phòng trước đi. Lát nữa tôi qua tìm."

Thấy Sầm Tinh gật đầu, anh quay người đi về phía phòng của mình, đồng thời vẫy tay với Ngu Văn Lạc: "Em qua đây."

Không giống Omega, Alpha không có thuốc ức chế dài hạn. May mắn thay, ngày nay Omega rất hiếm khi phát tình bất ngờ ở nơi công cộng, vì vậy Alpha cũng ít bị ảnh hưởng hơn. Chính vì điều này, nhiều Alpha trẻ tuổi hoàn toàn không có khái niệm gì về chuyện này.

Theo lý thuyết, Alpha sau khi phân hóa nên mang theo bên mình thuốc ức chế khẩn cấp để phòng trường hợp bất ngờ. Nhưng thực tế, rất ít người làm được điều này. Ngay cả Ngu Duy Sanh, cũng chỉ để sẵn thuốc ở văn phòng và xe hơi, hầu như không mang theo. Huống chi Ngu Văn Lạc, một người mới phân hóa không lâu, lại càng chẳng để tâm.

May mắn là mặc dù ít dùng nhưng đây vẫn là loại thuốc gia đình nào cũng chuẩn bị sẵn. Trong hộp thuốc nhà Ngu Duy Sanh vẫn có.

Anh dẫn Ngu Văn Lạc vào phòng, lấy bình xịt ra và xịt một hồi, khiến Ngu Văn Lạc ngây ra như phỗng.

"Ngồi nghỉ một lát, chắc sẽ nhanh chóng đỡ thôi." Ngu Duy Sanh kéo ghế lại gần, hỏi thêm: "Ngoài đau đầu ra, em có thấy khó chịu ở đâu nữa không?"

Ngu Văn Lạc dù chậm chạp, nhưng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đỏ mặt tía tai, lúng túng đáp: "Không... không có nữa."

Nhìn dáng vẻ của cậu em, dù có chắc cũng không chịu nói ra.

"Em ngửi thấy mùi giống như kem phải không?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Ngu Văn Lạc suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Không, giống mùi đường hóa học, ngọt đến mức đắng, rất gắt và cực kỳ hăng. Vì vậy em mới nghĩ mình bị ngạt thở đến chóng mặt."

Cùng một loại pheromone, nhưng phản ứng của mỗi người lại khác nhau, điều này hoàn toàn bình thường. Nghe miêu tả của em trai, trong lòng Ngu Duy Sanh không hiểu sao lại dâng lên chút cảm giác may mắn.

May mà đối với anh, mùi hương của Sầm Tinh là thơm ngọt và dễ chịu, như muốn kích thích mọi giác quan.

"Em nghỉ ngơi một lát, nếu ổn thì qua phòng tắm trong phòng anh mà dùng," Ngu Duy Sanh vừa nói vừa đi ra, "Anh đi một lát."

"À? Ừm!" Ngu Văn Lạc gật đầu, rồi lại nhỏ giọng bổ sung với vẻ ngại ngùng: "Xin lỗi anh, em không cố ý."

Ngu Duy Sanh không nói gì, chỉ lặng lẽ rời đi.

Khi mở cửa phòng Sầm Tinh, cậu đang đọc sách. Cậu nhóc này dường như đã hình thành thói quen tận dụng từng giây từng phút để học tập, khiến Ngu Duy Sanh vừa hài lòng vừa cảm thấy đau lòng.

Nghe thấy động tĩnh, Sầm Tinh lập tức ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh.

Khuôn mặt vẫn ửng đỏ như lúc nãy.

"Em có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Ngu Duy Sanh đi thẳng vào vấn đề.

Sầm Tinh không hiểu, ngơ ngác lắc đầu.

Ngu Duy Sanh thử hít thở trong phòng vài lần, nhưng không ngửi thấy mùi gì bất thường. Có vẻ như cậu đã trở lại bình thường.

Nhà anh có hai phòng tắm, một cái nhỏ trong phòng anh, chỉ có vòi sen và một bồn tắm chật chội. Ngu Duy Sanh thường hay dùng phòng này vì tiện.

Phòng Sầm Tinh tuy có nhà vệ sinh nhưng không có vòi tắm, nên phải sử dụng phòng tắm lớn ở tầng khác. Anh hầu như không vào đó, cũng chưa từng bước vào sau khi Sầm Tinh tắm xong. Vì vậy, nhất thời anh không thể xác định tình trạng này của cậu là do tình cờ hay thường xuyên.

Nhưng dù thế nào, đây đều không phải chuyện bình thường.

Điều đáng lo nhất là bản thân Sầm Tinh hoàn toàn không nhận thức được điều này.

"Gần đây em có thấy mình... ví dụ như..." Là một Alpha, kiến thức của Ngu Duy Sanh về vấn đề này rất hạn chế. Anh vắt óc mới nhớ được một vài thông tin mơ hồ từng xuất hiện trong sách giáo khoa nhưng bị giáo viên bỏ qua, "Mệt mỏi toàn thân, suy nghĩ rối loạn, dễ xúc động, hoặc khó tập trung không?"

Sầm Tinh ngơ ngác nhìn Ngu Duy Sanh một lúc, nghiêng đầu, cau mày như đang suy nghĩ thật kỹ.

Cậu vốn định nói không có, nhưng nghĩ lại, bản thân đúng là cảm xúc thất thường. Tất cả đều vì người trước mặt này.

Tối qua, trước khi mọi chuyện xảy ra, cậu còn buồn bã, tuyệt vọng, thậm chí nửa đêm trùm chăn khóc thầm. Còn bây giờ, lòng tràn đầy phấn khởi, tràn ngập mong chờ về tương lai, buổi tối lại phấn khích đến mức không ngủ được. Còn về những khó chịu về thể chất khác, không biết tối qua ngủ không đủ dẫn đến mệt mỏi, hay ngâm mình trong nước quá lâu khiến chóng mặt, có được tính không.

Vì những lý do đó, lúc nãy cậu đọc sách thực sự không tập trung nổi.

Cuối cùng, cậu đưa ra một câu trả lời có phần mơ hồ.

Trước mặt là giấy bút, Sầm Tinh lập tức viết ra, viết xong liền giơ lên cho Ngu Duy Sanh xem.

——Một chút.

Ngu Duy Sanh nghiêm túc gật đầu, kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống bên cậu.

"Em còn nhớ chuyện lần trước ở khách sạn không?"

Sầm Tinh ngây người một lúc, mặt không tự chủ đỏ bừng. Dù biết Ngu Duy Sanh đang nhắc đến chuyện gì, nhưng câu "chuyện ở khách sạn" nghe thật mờ ám.

Bây giờ tâm trạng cậu tốt, lại ngầm thừa nhận quan hệ giữa mình và Ngu Duy Sanh đã gần gũi hơn nhiều, cảm xúc có phần hưng phấn, đầu óc rối tung không thể khống chế, cứ nghĩ đến những điều khiến mình xấu hổ.

"Khi nãy, tôi ngửi được trong phòng tắm nhà chúng ta mùi giống y hệt đêm đó," Ngu Duy Sanh nói với cậu.

Sầm Tinh lập tức mở to mắt.

"...Em ít nhất cũng biết tin tức tố là gì chứ?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh muốn gật đầu, nhưng lại chần chừ, căng thẳng không dám động đậy.

Cậu tất nhiên biết tin tức tố là gì. Cậu cũng biết ý của Ngu Duy Sanh là, tối hôm đó ở khách sạn và vừa rồi trong phòng tắm, cậu đều đã phát tán tin tức tố. Nhưng cậu không hề làm vậy.

"Ngu Văn Lạc cảm thấy khó chịu, cũng là vì lý do này," Ngu Duy Sanh nói thêm.

Sầm Tinh cứng đờ một lúc, bắt đầu lắc đầu.

"Tôi biết em không cố ý," Ngu Duy Sanh vội an ủi, "tôi cũng không trách em. Nhưng tôi nghĩ em cần biết chuyện này."

Sầm Tinh nhìn anh, vẻ mặt đầy bối rối.

"Vô thức phát tán tin tức tố là một việc rất nguy hiểm," Ngu Duy Sanh tiếp tục, "Cũng may, cả hai lần này đều không có người ngoài. Nhưng không thể đảm bảo lần sau sẽ may mắn như vậy. Vì sự an toàn, tôi nghĩ tốt nhất em nên đi khám bác sĩ."

Thông tin này đến với Sầm Tinh quá bất ngờ. Từ khi phân hóa thành Omega, cơ thể cậu dần có nhiều thay đổi. Trước đây, chị gái Sầm Nguyệt từng nhắc đến việc chăn gối của cậu có mùi hương ngọt ngào. Người thân trực hệ thường miễn dịch với thông tin tố, chỉ có thể ngửi được mùi hương mà không có phản ứng. Sầm Nguyệt bảo cậu, dù đã tiêm thuốc ức chế dài hạn, trong sinh hoạt hằng ngày cũng khó tránh khỏi việc phát tán một ít thông tin tố, những đồ vật dùng sát thân lâu ngày nhiễm chút mùi là bình thường. Trừ phi có một Alpha nằm ngủ cả đêm trên giường cậu, còn không thì hoàn toàn không cần để ý.

Nhưng bây giờ, có vẻ như đã trực tiếp ảnh hưởng đến Alpha bên cạnh cậu, vậy chắc chắn đã vượt ngoài phạm vi bình thường rồi.

"Tất nhiên, cũng có thể là tôi nhầm lẫn," thấy cậu biểu cảm khó xử, Ngu Duy Sanh bổ sung, "đi khám bác sĩ, nếu xác nhận không có vấn đề gì, tôi cũng yên tâm hơn."

Sầm Tinh do dự thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

"Không sao đâu, có lẽ là do mới phân hóa không lâu, trạng thái chưa ổn định," Ngu Duy Sanh nói, "gần đây em lại không nghỉ ngơi tốt, quá vất vả, chắc chắn cũng ảnh hưởng đến cơ thể."

Sầm Tinh cảm thấy có lý, cũng hy vọng đúng là như vậy, liền vội gật đầu.

"Sáng mai tôi giúp em xin nghỉ ở trường," Ngu Duy Sanh nói, "sau đó chúng ta cùng đến bệnh viện. Em có thể tắt báo thức, ngủ thêm một chút. Đến giờ tôi sẽ gọi em."

Sầm Tinh lại lộ vẻ khó xử. Cậu chắc là muốn nói, liệu có phải hơi gấp quá không.

Ngu Duy Sanh thực sự gấp, cảm thấy việc này không thể chậm trễ. Nhỡ một ngày nào đó cậu mất kiểm soát ở trường, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Trước khi thuốc ức chế dài hạn được phổ biến, nhiều trường trung học đều thực hiện phân lớp hoàn toàn giữa Alpha và Omega. Bản năng do thông tin tố mang lại đối với thanh thiếu niên trong giai đoạn dậy thì là một cám dỗ không thể chống lại, chỉ trong nháy mắt đã có thể khiến người ta mất kiểm soát. Tuyệt đối không thể lơ là.

Anh không muốn để Sầm Tinh ở trong một môi trường đầy bất ổn như vậy.

"Đừng căng thẳng," Ngu Duy Sanh nói tiếp, "Có lẽ chỉ cần kê vài viên thuốc, uống mấy tuần là khỏi. Khám sớm thì khỏi sớm, đúng không?"

Sầm Tinh cúi đầu nghĩ một lúc, sau đó nằm bò trên bàn viết một dòng chữ, giơ lên cho Ngu Duy Sanh xem.

——Ngài chắc chắn mùi đó là của em sao?

"Tôi vừa rồi ở chỗ này của em..." Ngu Duy Sanh chỉ vào cổ mình, "Ngửi được một chút. Rất nhẹ, chắc không nhầm đâu."

Sầm Tinh thất vọng gật đầu.

Trong lòng cậu rối loạn. Hoàn toàn không biết vấn đề ở đâu, cảm thấy hoang mang, bắt đầu lo lắng. Ngoài ra, cậu còn rất để tâm đến lời Ngu Văn Lạc vừa nói.

Vị Alpha kia bảo, ngọt khé, ngửi thấy chóng mặt, rất khó chịu. Nghĩa là không dễ chịu gì rồi.

"Vẫn sợ sao?" Ngu Duy Sanh nhìn dáng vẻ của cậu liền hiểu lầm.

Sầm Tinh lắc đầu, lại viết chữ.

——Mùi đó ngửi thấy khó chịu lắm ạ?

Ngu Duy Sanh lắc đầu: "Không đâu."

Anh nói quá ngắn, không có sức thuyết phục. Sầm Tinh vẫn lo lắng, ủ rũ không vui.

Thấy vậy, Ngu Duy Sanh đành bổ sung: "Có hơi giống loại bánh kem nhỏ mà em thích ăn ấy, nhiều kem lắm."

Sầm Tinh nghĩ ngợi một chút, đỏ mặt viết tiếp.

——Ngửi thấy sẽ chóng mặt ạ?

"Không đâu," Ngu Duy Sanh bỗng bật cười, "Nửa đêm ngửi thấy có khi sẽ... đói bụng."

Nghe thì hơi kỳ quặc. Nhưng chắc là không khó ngửi đâu.

Sầm Tinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, may quá, hóa ra mình là một chiếc bánh kem nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro