Chap 14 : Tàn nhẫn quá... Cái thứ chúng ta gọi là tình yêu ấy...
- Cậu đi đâu bây giờ mới vào ??
Tiếng cô Thúy chủ nhiệm kéo hắn lại thực tại từ những suy nghĩ miên man...
Hắn đã bước vào giữa lớp lúc nào không hay, vội vàng cúi gằm mặt xuống đi ra phía cửa lớp học, hắn nói nhỏ :
- Em đi vệ sinh ạ !
Cái lý do muôn đời của hắn mỗi lúc vào muộn, hắn sẵn sàng bỏ nhiều thời gian vào 1 việc gì đó hắn thấy hứng thú... Nhưng chưa bao giờ hắn bỏ 1 chút chất xám nào vào cái lý do ngu ngốc mà ai cũng biết là "chém gió" đó cả -_-...
- Vệ sinh nửa tiếng ?? Hả ?? Lớp hay cái chợ mà cậu thích vào thì vào thích đi thì đi ??
Thấy hắn cúi gằm mặt xuống ra chiều biết lỗi, cô giáo bỏ lại câu :
- Vào lớp đi !
Lủi thủi về chỗ vẫn còn nghe thấy tiếng cười nhạo của mấy thằng bạn trong lớp, hắn hơi bực, làu bàu : "Cười cái cc"
*********
- Ai vậy cậu ?
Tiểu Băng nghiêng nghiêng đầu hỏi hắn, tay khẽ vuốt lọn tóc, cô ấy vẫn vậy, tóc đuôi gà búi ko quá cao, gương mặt thanh tú với đôi gò má cao ửng đỏ vì nắng, mắt long lanh nhìn vu vơ, môi hồng khẽ cười chúm chím nói với hắn. Dù mặc trang phục học sinh, áo trắng, quần jean vẻ đẹp không những không suy giảm, mà còn thêm nét ngây thơ đúng với độ tuổi học sinh nữa... Xinh thật...
Hắn có chút ngẩn ngơ... Quên cả dắt xe -_-...
- Uê, sao thế ?
- À , cậu nói gì ? Đang bận nghĩ tí việc - Hắn giật mình hỏi lại.
- Ai vậy cậu ?
- Ai nào ???
- 2 người nãy vào trường ý ??
- Bạn tớ..! Có gì không cậu ??
......
Thấy tiểu Băng im lặng , hắn cũng chẳng hỏi nữa, lặng lẽ dắt xe đạp đi song song cùng Tiểu Băng đi về phía cổng trường...
....
Trời hôm nay xanh quá...
Chiếc xe lăn bánh trên đám lá khô nghe xào xạc...
Hít hà hương hoa sữa, lòng hắn chợt thấy buồn buồn lạ kì...
Hắn nhớ về cánh đồng ngô, những thằng bạn và cái bếp lửa...
Trống rỗng quá....
.....
- 4 hôm nữa khai giảng rồi, đừng gây chuyện nữa cậu..!!
Nghe tiếng tiểu Băng nói, hắn quay lại nhì, thấy ánh mắt cô ấy như có điều suy nghĩ, hắn mỉm cười hỏi :
- Chuyện gì cậu ?
- Thì... Chuyện...Tụi Liên Bảo ấy..!! - Tiểu Băng ngập ngừng, vuốt vuốt mai tóc nói.
- Có gì nữa đâu ??
- Thế sao cậu gọi bạn lên, nhìn cũng không phải dạng hiền lành nhỉ ??!!
- Ừm, cậu nghĩ tớ gọi người đánh nhau à ?? - Hắn hiểu ra, dở khóc dở cười hỏi lại.
- Vậy không phải à, không phải con trai bọn cậu toàn thế còn gì ?? - Tiểu Băng cười tủm tỉm nói.
- Nghe như kiểu con gái bị phụ tình, rồi rêu rao tất cả con trai trên đời đều là thằng khốn nạn ý nhi ?? - Hắn bật cười.
- Đại loại như vậy..!! Đàn ông, con trai cái "tôi" lớn lắm mà, động tí là vác gậy vác dao đâm chém nhau còn gì ? - Tiểu Băng cười khúc khích.
- Tớ không phải người thích gây chuyện đâu, với cả đâu phải chuyện của tớ mà thù hằn làm gì ?? Yên tâm đi !!
Hắn lắc lắc đầu giải thích .
- Thế bạn cậu lên làm gì vậy ?? Nhìn... Cũng... Không phải người... Hiền lành gì..!! - Tiểu Băng ngập ngừng.
- Ừm, nó lên chơi, nhìn nó tỏ ra thế cho hổ báo tí thôi, chứ từ bé đến lớn có đánh được ai bao giờ đâu... Mà toàn bị người ta đánh..!! - Hắn cười cười nói, nghĩ thầm "2 thằng nó mà thuộc dạng hiền lành thì ai cũng là thánh nhân mịe rồi". -_-
- Hì, hì..!!
Tiểu Băng cười khúc khích đằng sau xe, hắn mỉm cười thích thú vì được cô ấy quan tâm, đạp xe băng băng qua con đường quen thuộc, hắn quay lại hỏi :
- Cậu phải về chưa ? Hôm nay 3 tiết, còn sớm, vào uống nước tí đi !!
- Ừm... Thế cũng được !! - Tiểu Băng ngập ngừng rồi gật gật đầu.
Hắn đèo Tiểu Băng ra quán nước gần nhà quen thuộc hắn hay ngồi, chưa kịp ngồi xuống bàn chị chủ quán nhìn bằng ánh mắt kì lạ hỏi :
- Uống gì cu ??
- Cho em cốc trà mạn đá, cậu uống gì ?? - Hắn quay sang tiểu Băng hỏi .
- Nước mía đi !!
- Ở đây toàn nước chai à..!! Có sting, coca, peps, 7up, c2, 0 độ, bò húc, nước pha thì có trà xanh chanh, nhân trần, nước lá vối, trà mạn.!! - Hắn liến thoắng giới thiệu.
- Ừm... Thôi chị cho em chai c2 đi !! - Tiểu Băng ngẫm nghĩ lúc rồi nói.
- Cậu hay uống nước ở đây hả ?? - Tiểu Băng hỏi.
- Ừ gần nhà tớ, ở đây gần đầm, gió thổi vào mát !!
Chị chủ quán mang nước ra, rồi tủm tỉm nhìn hắn hỏi :
- Ai đây Phẻng ??
- Bạn gái em, xinh không ?? - Hắn liến thoắng cười.
- Ừm... Được, xinh đấy... Nhìn mặt mày đần đần thế mà khá phết !! - Chị ấy cười nói kháy câu rồi đi vào trong.
Liếc mắt thấy Tiểu Băng mặt đỏ bừng, cắm cúi uống nước, tưởng cô ấy ngại, định mở mồm thì Tiểu Băng ngẩng đầu lên lườm lườm hắn rồi cười tươi :
- Phẻng á... Hí hí... Tên buồn cười thế !!
- Cậu đã nghe câu "Cười không đúng chỗ lấy rổ đựng răng chưa" ?? - Hắn cười tếu táo.
- Hì hì... Sao lại gọi cậu thế? Mặt cậu có giống cái "xẻng" đâu ??
Tiểu Băng cố nén cười khúc khích ra vẻ thích thú về cái biệt danh của hắn, quên luôn cả vụ hắn vừa trêu. Hắn bực mình làu bàu vì phép so sánh vớ vẩn :
- Biết sao được, từ bé bố tớ đã gọi thế rồi. Muốn biết cái tên Thành từ đâu mà ra không ?
- Ở đâu? ? - Tiểu Băng thích thú hỏi.
- Ừm..!! Thường thì bố mẹ muốn đặt tên con cái cho ý nghĩa phải không ??
- Ừ !!
- Anh tớ tên Thanh, mẹ tớ muốn đặt tớ tên Tâm, là "Thanh Tâm" ý nghĩa là "Tâm hồn trong sáng ý"... Nhưng bố tớ nhất quyết không chịu, đặt tên tớ là Thành...
Hỏi ra mới biết, bố tớ đi làm thuê cho 1 cặp vợ chồng gần nhà, họ bùng tiền không trả, mà nhà đó tên vợ chồng là Thanh Thành, ổng đặt thế để chửi xéo luôn. Có ai đặt tên con với mục đích để chửi không ??
- Hì hì bố cậu vui tính thật..!!
- Uống nước đi cười nhiều quá, tớ đi lấy hướng dương !
Hắn đứng dậy nhanh nhẹn vào trong quán lấy 2 gói hướng dương, còn nghe tiếng chị chủ quán gọi với theo :
- Đã hôn chưa ??
- Chưa chị -_- .! Hắn cười khổ, lắc đầu.
- Thằng này kém...!! Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng !!
Chị lắc đầu cười khinh bỉ làm hắn chỉ biết há hốc mồm, chả biết nên khóc hay cười. Em cũng muốn lắm chứ -_-. Nhưng còn chưa tán được.
Đĩa hướng dương, cốc nước vơi dần theo cuộc trò truyện giữa hắn và Tiểu Băng, tiếp xúc nhiều hắn biết cô nàng thuộc tuyp người ngoài thì lạnh lùng, kiêu kỳ nhưng mà với người thân quen thì hoạt bát, vui vẻ, gần gũi... Hắn thấy thích cảm giác ở gần cô ấy... Ngắm nhìn nụ cười cô ấy...
Cô ấy cười hở lợi...
Nụ cười như kiểu nửa vầng trăng ý...
"Xinh thật" Hắn chép miệng nghĩ thầm.
...
- Về đi cậu, 11h rồi, chiều đi học đấy !
- Ừm ! Để tớ vào gửi tiền nước đã !
Đưa tay vào túi quần, hắn há hốc mồm chợt nhớ ra "HẾT TIỀN".
Hắn chạy ra chỗ chị chủ quán thì thầm : "Tí em quay lại" rồi cười trừ đưa Tiểu Băng về nhà.
... Hắn hơi ngại... Mời người ta uống nước mà không có tiền. -_-
...
Đến đầu ngõ nhà Tiểu Băng, hắn đứng lại.
- Chiều kêu có phép hộ tớ nhé, tớ nghỉ buổi ! - Hắn cười nói.
Cô nàng Tiểu Băng này làm lớp phó nên mấy vụ nghỉ phép đều do cô ấy phụ trách.
- Có việc gì à ?? - Tiểu Băng thắc mắc.
- Hơi mệt !!
- Mệt mà muốn nghỉ ?? Đi chơi à !!
- Đâu mà -_-. Mệt thật !! Chắc ốm rồi chiều lên viện kiểm tra cái..!! - Hắn chém gió.
Tiểu Băng "Hứ" 1 tiếng, mỗi bĩu bĩu, rồi ôm cặp bỏ đi, ra chiều không tin những gì hắn kể lể...
- Xin phép hộ nha !!
Hắn cố gọi với theo cô nàng, rồi đạp xe quay lại quán nước...
....
Được hôm nắng ráo, cạnh quán nước có mấy ông biển 16 đánh xe lên đòi nợ...
Con nợ hai tay 2 dao, đầu đội 1 dao đứng ngoài cửa kêu gào :
- Đm thằng nào vào đây bố mày chém chết...
Mấy cha đòi nợ thuê tay cầm kiếm súng hextech, đeo kính đen như người trong ao hồ...
Chim bướm và vết ghẻ xăm đầy chân tay, đứng ngoài sân múa may quay cuồng tập võ nhưng ko ai xông vào...
....
Hắn đang ngồi uống nước, thấy hay hay, chạy vào núp gốc cây xem vì sợ ăn nhầm hoa cải vào đít...
Chắc mẩm kiểu gì cũng có một vụ đổ máu diễn ra đây...
Nhưng không, 1 ông già già người gầy đét như nghiện xì ke, chắc tầm 35 cân rưỡi bước từ trên xe xuống, nói mấy câu kêu bọn đàn em cất đồ đi...
Rồi đi thẳng vào nhà nói chuyện với con nợ...
- Con nợ cứng nhể, chị biết chuyện gì ko ?? - Hắn quay sang hỏi chị chủ quán.
- Ông ấy hiền lắm, chó cùng rứt dậu thôi !! Chẳng qua bị vợ nó lừa...
Chị lắc lắc đầu tỏ vẻ thương hại rồi kể tiếp :
- 2 vợ chồng nghe nói quen nhau từ hồi cấp 3, yêu nhau lắm cắn nhau đau. Vợ xinh lắm, cũng chăm chỉ làm ăn, mới đầu tưởng người hiền lành cơ...
Sống hạnh phúc với nhau gần 7 năm...
Nghe nói dạo này vay vốn làm ăn gần 300 củ, vợ cuỗm tiền chạy mất...
Thằng này cũng khổ, vừa mất vợ vừa mất tiền....
Giờ còn cái gì nữa đâu mà chả liều hả em...
Trước nó cũng hiền lành lắm...
Tự nhiên sống mũi hắn cay xè, chửi thề một câu cho có phong trào :
- Mẹ con cave !! Sống với nhau lâu vậy mà ông ấy không biết gì à ??
- Nghe nói trước cũng bị nó lừa 1, 2 lần rồi. Nhưng tình yêu mà em... Nó vẫn tin tưởng... Giờ ra nông nỗi này... Tàn nhẫn quá nhỉ ??
- Vâng...Tình yêu mà...Tàn nhẫn quá... Cay độc quá... Đau đớn quá..!!
Hắn lẩm bẩm, rồi nhìn lại bản thân và tự hỏi : "Liệu sau này mày có như vậy không ?? Có dám tin tưởng vào cái thứ gọi là tình yêu dù đã bị dối lừa..??"
Màn hình điện thoại bản nhạc "Black" vẫn phát...
....
"Ái Tình" nó có cái tên thật mang tên "Hận Thù"...
"Hi Vọng" là khởi đầu của "Thất Vọng" và nỗi "Tuyệt Vọng"...
........
Hết chuyện để xem, hắn về thì thấy mấy chú công an viên, công an hòn gì đấy tay lăm lăm dùi cui nhựa, đứng tụm năm tụm bẩy cách chỗ đó mấy trăm mét...
Chắc đang họp bàn chiến thuật..
Mặt chú nào cũng tím ngắt như quả cà...
Có ông đũng quần cộm cộm, chắc chắn là đóng bỉm đây mà...
Mấy cha này chỉ giỏi giải quyết mấy vụ trộm gà bắt chó... Hoặc lúc dẹp biển hiệu, thúng rau của mấy người bán hàng ngoài chợ thì to mồm đá thúng đụng nia...
Hách dịch lắm...
Gặp mấy giang hồ tay dao tay súng, không đái ra quần mới là lạ...
Qua chuyện này, tự dưng rút ra 3 điều cho bản thân :
1 : Chó cùng thì rứt giậu, đừng nên dồn ai đến bước đường cùng...
2 : Pháp luật chỉ giải quyết, thu dọn hậu quả khi mọi thứ đã xảy ra...
Nếu muốn không chết thì đừng làm gì quá đáng...
Công an ko bao giờ che chở cho riêng ai nổi đâu...
3 : Cái thứ chúng ta gọi là tình yêu ấy nhiều lúc cũng... Tàn nhẫn lắm...
Nó được đánh đổi bằng cả đống niềm tin cơ mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro