Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Các phương thế lực

Dương Phàm nhẫn nhịn, cố gắng giữ vững tâm thần, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện mình đánh giá quá thấp mức độ nguy hiểm của Lâm Uyển Tuyết!

Nàng không chỉ dán sát vào hắn, mà thân thể còn mang theo hương thơm nhẹ nhàng, như hoa lan thoang thoảng, nhưng lại ẩn chứa một chút mê hoặc khó tả. Mà quan trọng nhất... thân hình nàng quá mức nóng bỏng!

Tuy chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đường cong đã vô cùng hoàn mỹ, vòng eo thon nhỏ vừa vặn, đôi chân dài thẳng tắp, dáng người như ngọc khắc tỉ mỉ. Bộ váy lụa mỏng theo từng bước chân mà khẽ lay động, tôn lên những đường nét hoàn mỹ một cách vô cùng tự nhiên nhưng lại đầy sát thương.

Hắn nuốt nước bọt, ép bản thân phải nhìn thẳng, không được dao động!

"Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Ta là người trọng đại sự, không thể bị sắc đẹp mê hoặc! Kiếm tiền mới là quan trọng nhất!"

Thế nhưng...

Lâm Uyển Tuyết dường như cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt phảng phất tia trêu chọc. Nàng càng siết chặt lấy tay hắn hơn, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai hắn, giọng nói mềm mại như tơ lụa:

"Dương ca, huynh đang căng thẳng sao?"

Dương Phàm lập tức cứng đờ.

"Trời ạ! Nữ nhân thời đại này đều như vậy sao? Đây không phải tiên tử thanh cao sao? Sao lại thành tiểu yêu tinh thế này!?"

Hắn nghiến răng, cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, tiếp tục lôi nàng đến viện tử phía Đông Dương gia

"Mau chóng dời sự chú ý đi! Ta không thể sa ngã!"

Dương Phàm hít sâu một hơi, nhẫn nhịn kệ mặc Lâm Uyển Tuyết bám dính trên người mình như koala

Viện Tử cho khách lần này ở sát với Thí Luyện Đường, nơi tập trung các tộc viên trẻ tuổi của Dương gia luyện tập hằng ngày, một nơi tập trung toàn bộ anh tài tuấn tú của Dương gia tộc, đằng xa có thể nghe rõ tiếng hét hò của đám thanh niên hừng hực khí thế!

Dương Phàm cười nhạt trong lòng. Trước hết, để nàng nhận ra rằng trong Dương gia còn biết bao nhiêu nam nhân mạnh mẽ, đẹp trai, cao ráo, ngon lành hơn ta!

Không cần phải cắm đầu vào đây!

Hắn liếc nhìn Lâm Uyển Tuyết, cố ý làm bộ thở dài như rất có lỗi:

"Viện tử này tuy không quá xa hoa, lại gần khu luyện tập của tộc nhân, nếu Lâm tiểu thư không ngại tiếng ồn thì cứ tạm thời nghỉ ngơi tại đây."

Hắn vừa nói xong, xa xa đã vang lên tiếng hô luyện tập dõng dạc, cùng với đó là tiếng vũ khí va chạm và tiếng mồ hôi nam nhân lấp lánh dưới ánh mặt trời!

Dương Phàm thầm cười lạnh:

"Hừ! Để xem nàng có thể chịu được bao lâu!"

Không kịp để Lâm Uyển Tuyết phản ứng, Dương Phàm lập tức hành động!

Hắn nhanh chóng gỡ tay nàng ra, quay sang gọi thị nữ Tiểu Thanh đến, không chút do dự ủy thác toàn bộ việc sửa soạn viện tử cho nàng.

"Tiểu Thanh, chăm sóc Lâm tiểu thư thật chu đáo, nếu có gì cần cứ báo với phụ thân ta!"

Dứt lời, hắn quay người bỏ chạy, tốc độ nhanh như một cơn gió!

Lâm Uyển Tuyết chớp mắt ngơ ngác, chưa kịp từ chối thì Dương Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt!

Nàng hơi sững sờ, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia thú vị.

"Dương ca ca, huynh nghĩ có thể thoát sao?"

Nàng khẽ cười, trong lòng dâng lên một chút tò mò. Lần đầu tiên có nam nhân trốn chạy khỏi nàng như vậy!

Lâm Uyển Tuyết khéo léo đánh giá Tiểu Thanh, ánh mắt nhanh chóng lộ ra một tia hứng thú.

Tiểu thị nữ này nhìn qua chỉ là một nha hoàn hầu cận, nhưng khi quan sát kỹ, nàng lại phát hiện không đơn giản chút nào.

Linh cốt không tệ, tuổi tác tương đương với mình, dung mạo duyên dáng, đặc biệt là... nét mặt ngây thơ nhưng thân hình lại như ma quỷ!

Chính cái sự đối lập chết người này, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ, tạo nên một sự hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân!

Lâm Uyển Tuyết thầm cười khẽ. "Thảo nào nghe nói Dương thiếu gia hay trêu chọc thị nữ, hóa ra là có nguyên do cả."

Nhưng điều khiến nàng bất ngờ nhất chính là tu vi của Tiểu Thanh!

Luyện Khí kỳ tầng sáu!

Dù không phải cảnh giới quá cao, nhưng với thân phận một thị nữ, điều này đã là quá mức kinh người! So với rất nhiều thiên tài trong Lâm gia, nàng ta hoàn toàn không thua kém

Phải biết rằng Uyển Tuyết nàng khác, nàng là đại tiểu thư của một đại gia tộc, được bồi dưỡng bằng đan dược, công pháp cao cấp, linh khí dồi dào. Nhưng Tiểu Thanh chỉ là một tỳ nữ trong Dương gia, vậy mà đã đạt đến trình độ này...

"Dương gia thật sự biết chơi nha!"

Ánh mắt Lâm Uyển Tuyết lóe lên tia suy tư. Có vẻ như nàng cần phải tìm hiểu Dương gia kỹ hơn một chút

...

Dương Phàm đi đến đường lớn, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một mê cung đầy bẫy rập.

"Mẹ nó! Cả hai đời cộng lại cũng chưa từng gặp áp lực kiểu này!"

Kiếp trước, hắn chỉ là một sinh viên bình thường, cuộc sống không có gì đặc sắc, bạn gái cũng tầm thường, chẳng có ai đẹp đến mức làm hắn phải lo nghĩ nhiều. Nhưng sau khi chuyển sinh, mỹ nhân liên tục xuất hiện, mỗi người một kiểu, ai cũng có khí chất riêng khiến hắn không thể xem thường!

"Mỗi ngày đều giống như một bài kiểm tra định lực, mà lại là cấp độ địa ngục!"

Nhất là Lâm Uyển Tuyết... Cái cảm giác vừa mềm mại, vừa thơm ngát, vừa chủ động mà lại có vẻ nguy hiểm kia... thật sự là đánh thẳng vào tâm lý đàn ông!

Hắn vỗ vỗ mặt mình, tự nhắc nhở bản thân:

"Không được sa ngã! Kiếm tiền mới là chân lý! Linh thạch! Hệ thống! Tương lai vô địch! Không thể để nữ nhân làm chậm tốc độ phát triển của ta!"

Đi nhanh trên đường, Dương Phàm thầm suy tính

Hiện tại, Dương gia, Hạ gia và Đông Phương thế gia là ba đại gia tộc bá chủ tại Chu Phong thành, cùng nhau chia cắt quyền lực và tài nguyên của vùng đất rộng lớn này.

Nhưng Chu Phong thành không chỉ là một thành trì bình thường—nó là một kinh đô tu chân chân chính, nơi hơn trăm triệu nhân khẩu sinh sống, sầm uất chẳng kém một đế quốc độc lập.

Thành trì này được chia làm ba vòng tường thành lớn, mỗi tường thành cao vút tận trời, kích thước sánh ngang với những tòa nhà chọc trời mà Dương Phàm từng thấy ở kiếp trước. Lúc đầu nhìn thấy tận mắt, hắn mới thực sự cảm nhận được sự khủng bố của thế giới này!

Tất nhiên, công trình khổng lồ này không phải do phàm nhân xây dựng, mà là do tu sĩ của ba đại gia tộc liên thủ tạo nên. Những lớp trận pháp chồng chéo bảo vệ bên trên, những mạch linh khí chạy ngầm bên dưới, tất cả đều nhằm chống lại Yêu tộc

Ba đại gia tộc đều cư trú tại nội thành, tức là trong tường thành trong cùng—nơi an toàn và quyền lực nhất. Khu vực kinh doanh, mua sắm thì lại nằm ở vòng giữa, nơi có dòng người đông đúc nhất, là trung tâm giao dịch và trao đổi tài nguyên của toàn bộ Chu Phong thành.

Dương Phàm không muốn mất thời gian di chuyển, vì vậy hắn dùng cổng dịch chuyển từ nội thành thẳng đến khu vực này. Bất quá sau vừa rồi, hắn liền nghĩ lại lúc trước mình có chút ngu....tự nhiên bay lung tung trên trời, trong thành là có trận pháp cấm bay!

Chậc, lúc còn nhỏ thật sự là quá ngây thơ, hỏng hết đại sự

Tuy nhiên đổi lại một ai khác có được sức mạnh Superman mà việc đầu tiên không thử bay thì Dương Phàm xin thề, hắn lập tức đập đầu vào đậu hũ chết liền

Tại Chu Phong thành, dù ba đại gia tộc cạnh tranh nhau không ngừng, nhưng mỗi gia tộc lại có một sở trường riêng, không hoàn toàn dẫm chân lên nhau.

Hạ gia chuyên về nông nghiệp, nắm giữ các linh điền, linh thảo và nguồn thực phẩm quan trọng trong thành, những tu sĩ, gia tộc nhỏ hơn cần linh thưc đều phải thông qua sản phẩm của Hạ gia.

Đông Phương thế gia lại chuyên về luyện đan, nắm giữ rất nhiều lò luyện đan và đan sư cao cấp, cung cấp đủ loại đan dược cho cả thành Chu Phong, đây cũng là lý do mà tu sĩ trong thành đông đúc như vậy, có đan dược, con đường tu luyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Dương gia, do có tổng thể thực lực mạnh hơn hai gia tộc kia, nên kiểm soát vận chuyển hàng hóa và thương nghiệp quy mô lớn, quan trọng nhất, Dương gia còn nắm quyền quản lý nhà đấu giá lớn nhất thành Chu Phong, nơi mà vô số bảo vật, đan dược, pháp khí quý hiếm được giao dịch.

Chỉ riêng việc điều hành nhà đấu giá đã mang về lợi nhuận khổng lồ, đó cũng là một trong những nguyên nhân giúp Dương gia duy trì vị trí bá chủ.

...

Trong phòng VIP khu vực đấu giá, Dương Phàm đang cùng Dương Hữu, vị trưởng lão phụ trách thương nghiệp của Dương gia, ngồi đối mặt bàn bạc.

Dương Hữu là một lão giả râu tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén, phong thái lão luyện của một người đã kinh qua vô số thương vụ lớn nhỏ. Trong Dương gia, nếu nói về buôn bán, không ai am hiểu hơn lão.

Dương Hữu nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy hứng thú nhìn thiếu niên trước mặt, cười nói:

"Dương thiếu gia, hiếm khi thấy ngươi chủ động đến tìm ta bàn chuyện kinh doanh, không biết lần này lại có sáng kiến gì?"

Dương Phàm mỉm cười, ngả người ra sau, ánh mắt lóe lên tia sắc bén hiếm thấy.

"Trưởng lão, ta muốn thay đổi hoàn toàn cách Dương gia kiếm tiền."

Dương Phàm khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút hứng khởi.

"Trưởng lão, Dương gia chúng ta quản lý nhà đấu giá, nắm giữ vận chuyển hàng hóa, tuy lợi nhuận không nhỏ, nhưng vẫn là cạnh tranh với hai gia tộc còn lại. Nếu muốn mở rộng tài nguyên và chiếm lĩnh một thị trường mới, chúng ta cần một ngành kinh doanh chưa ai khai thác."

Dương Hữu nhướng mày, lộ vẻ hứng thú: "Ồ? Ngươi muốn khai thác lĩnh vực nào?"

Dương Phàm gõ nhẹ ngón tay lên bàn, khóe môi nhếch lên:

"Thời trang! Cụ thể hơn, quần áo nữ!"

Dương Hữu khựng lại, thoáng ngỡ ngàng. Quần áo nữ? Đây không phải thứ mà các phường thêu nhỏ lẻ vẫn kinh doanh sao? Làm gì có lợi nhuận lớn?

Thấy trưởng lão có vẻ nghi hoặc, Dương Phàm cười cười, từ tốn giải thích:

"Trưởng lão, ngài có từng để ý chưa, tu sĩ nam có thể không quá chú trọng ăn mặc, nhưng nữ tu sĩ thì khác. Ai mà không muốn mình đẹp hơn người khác? Ai mà không muốn bước ra ngoài liền trở thành tiêu điểm? Nhưng trang phục tu chân hiện tại chỉ quanh quẩn mấy kiểu dáng truyền thống, quá đơn điệu. Nếu chúng ta có thể tạo ra một dòng trang phục hoàn toàn mới, độc đáo hơn, đẹp hơn, vừa có yếu tố thời trang vừa có tác dụng phụ trợ tu luyện, thì sao?"

Dương Hữu ánh mắt lóe lên tia suy tư: "Tiếp tục nói."

Dương Phàm nở nụ cười tự tin:

"Chúng ta sẽ sản xuất các loại y phục dành riêng cho nữ tu sĩ, không chỉ đẹp mà còn có công dụng thực tế. Ví dụ như váy dài ôm sát người nhưng được may bằng loại tơ nhện băng phách, vừa mỏng nhẹ lại có thể phòng ngự, thậm chí còn có thể tự động tỏa ra hàn khí thanh lọc linh khí xung quanh. Hoặc những bộ y phục có thể thay đổi màu sắc theo tâm trạng người mặc, thêm hiệu ứng phát sáng khi vận chuyển linh lực. Nếu muốn xa xỉ hơn, ta còn có thể chế tạo nội y từ vân tơ linh thú, vừa mềm mại, vừa thoáng mát, lại có thể tăng tốc độ hấp thụ linh khí!"

Dương Hữu sững sờ, nhưng rất nhanh, ánh mắt dần trở nên kinh ngạc và hưng phấn.

Dương Phàm tiếp tục bồi thêm một cú chốt hạ:

"Trưởng lão, hãy thử nghĩ xem, nếu một nữ tu sĩ xuất hiện trước đám đông, y phục của nàng không chỉ lộng lẫy hơn người mà còn có thể hỗ trợ tu luyện, thử hỏi bao nhiêu người sẽ muốn có nó? Hơn nữa, nữ nhân là đối tượng chịu chi nhất! Một khi chúng ta tạo ra xu hướng, các nàng chắc chắn sẽ tranh nhau mua! Lợi nhuận sẽ tăng theo cấp số nhân!"

Lúc này, Dương Hữu đã hoàn toàn bị thuyết phục! Trong đầu lão nhanh chóng tính toán tiềm năng của thị trường này, và càng nghĩ càng thấy kinh người!

"Dương thiếu gia... ngươi thật sự quá đáng sợ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro