Chương 36 : Thực Thiết Thú
Dương Phàm đứng trên vách động, từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh hầm mỏ. Xung quanh hắn, chằng chịt những xe linh thạch thô xếp thành từng hàng dài, không ngừng được vận chuyển ra ngoài.
Phía dưới, đám thợ mỏ cùng tu sĩ bận rộn làm việc, ai nấy đều mồ hôi đầm đìa.
Nhưng điều đáng chú ý nhất chính là một khu vực đặc biệt, nơi có ba vị Nguyên Anh kỳ trưởng lão đang canh gác.
Không phải canh giữ linh thạch, mà là canh giữ một loài sinh vật kỳ quái!
"Đúng vậy, thiếu gia. Mấy con này—Thực Thiết Thú—ở ngay hang ổ bên dưới, mỗi ngày bọn chúng lại mò lên một lần.
Thật sự không còn cách nào, chúng ta chỉ đành... xách bọn nó trở về."
Một vị trưởng lão thở dài, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.
Dương Phàm nghe xong, có chút dở khóc dở cười.
Câu chuyện là thế này:
Hầm mỏ Linh Thạch lâu năm sẽ tự động đản sinh ra một loại sinh linh đặc thù, đó chính là Thực Thiết Thú!
Nghe tên là đủ hiểu—đám sinh vật này chuyên đi ăn kim loại!
Mà đặc biệt khoái khẩu nhất của chúng chính là Linh Thạch!
Nói nôm na, đây chính là Tỳ Hưu phiên bản cày nát hầm mỏ!
Dương Phàm nhận ra vài điểm đáng chú ý nhất của Thực Thiết Thú:
✅ Ăn kim loại → Thải ra Hàn Thiết
✅ Hàn Thiết là tài liệu quý giá → Chế tạo pháp khí, bảo khí
✅ Khả năng phòng thủ cực kỳ biến thái
✅ Không có điểm yếu! Không nguyên tố nào có thể gây sát thương!
✅ Không sợ đòn đánh vật lý! Đánh 100 năm cũng không mòn!
✅ Không thể dùng thần thức xâm nhập, bên trong hoàn toàn bị phong bế!
Nhưng nhược điểm?
❌ Ăn quá nhiều Linh Thạch!
❌ Số lượng Hàn Thiết thải ra không đủ bù lại số Linh Thạch đã ăn!
❌ Sống dai như đỉa, không thể giết được!
Dương Phàm nghe xong, chỉ muốn phun một ngụm trà!
"Đây không phải là đám quái vật hút tài nguyên à?! Lỗ vốn nặng nha!"
Không chỉ vậy—đánh cũng không chết!
Nguyên Anh kỳ? Không giết được!
Phân Thần kỳ? Không có cách nào!
May ra Đại Thừa kỳ hoặc Độ Kiếp kỳ có lĩnh ngộ thần thông Không Gian, dùng Không Gian Trảm Kích để cắt nát chúng thì may ra có thể tiêu diệt!
Cái thứ này đúng là "Đầu đá vô kiền bất tồi", không mòn, không rách, không sứt mẻ!
Dương Phàm liếc mắt nhìn xuống, thấy ba vị trưởng lão vừa cơ bắp cuồn cuộn, vừa toát ra khí thế cường giả, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Hắn từng nghĩ các trưởng lão Lương gia là dạng Nhục Thân Chiến Sĩ, nhưng giờ thì hiểu rồi...
Mấy lão già này là "Nhục Thân Vận Chuyển Công Nhân"!
Vì sao?
Bởi vì công việc chính của họ mỗi ngày là: "Khi mấy con Thực Thiết Thú bò lên, ba người hợp sức bê nó về tổ!"
Mỗi ngày, cứ bê lên, thả xuống...
Một ngày mấy chục lần!
Dương Phàm suýt cười thành tiếng.
"Tu luyện trăm năm để lên Nguyên Anh kỳ, không phải để phi kiếm hành tẩu thiên hạ, mà là để làm bốc vác miễn phí cho một đám quái ăn kim loại?"
Mẹ nó, thế này còn gọi là tu tiên cái gì?"
Một vị trưởng lão mắt đầy u oán, chậm rãi nói:
"Thiếu gia, người có cách nào giúp chúng ta không?"
"Chúng ta thật sự rất mệt mỏi rồi!"
"Mỗi ngày bế một đống sinh vật cứng hơn cả tinh cương, sống dai hơn cả yêu thú, mà đánh cũng không đánh được, giết cũng không giết nổi!"
"Thậm chí còn phải trông chừng không để bọn nó phá hết Linh Thạch trong mỏ!"
Dương Phàm nghe xong, trầm ngâm một lúc.
Hắn cúi đầu, nhìn những chiếc xe chở linh thạch, rồi lại nhìn về đám trưởng lão cơ bắp cuồn cuộn, đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho họ!
"Chẳng lẽ đây là số phận của cường giả Nguyên Anh kỳ?"
Từ "Chân Nhân Ngự Không" thành "Khuân Vác Công Nhân"!
Tuy nhiên, Dương Phàm vẫn muốn đi xuống xem xét trước tình hình như thế nào
...
Giữa lòng hầm mỏ, nơi ánh sáng chỉ là những tia mờ nhạt len lỏi qua trận pháp, bọn chúng lặng lẽ bò ra từ sâu trong lòng đất.
Những sinh vật to lớn với lớp da xám sắt, bóng loáng như được đúc từ thép tinh luyện. Mỗi bước di chuyển của chúng khiến mặt đất rung lên từng đợt trầm thấp, như thể cả một tòa núi nhỏ đang lặng lẽ chuyển mình.
Chúng không nhanh, không hung bạo, cũng không mang theo bất kỳ sát khí nào. Nhưng chính sự chậm chạp, bền bỉ ấy lại tạo ra một thứ áp lực vô hình, như thể bất kể ai cản đường, chúng cũng sẽ nghiền nát tất cả bằng thân thể rắn chắc của mình.
Hàm răng cứng như tinh cương nhai nghiến từng khối Linh Thạch, tạo ra âm thanh răng rắc, răng rắc đều đặn, giống như một cỗ máy không ngừng nghiền nát hy vọng của con người.
Bọn này đúng là cơn ác mộng của thợ mỏ nha?! Dương Phàm không khỏi cảm khái
Giết không chết, đánh không đau, thiêu không cháy, chém không đứt—đúng là hiện thân của sự bất hoại, Thực Thiết Thú!
Tuy nhiên những điều này càng là hoàn mỹ, phải nói là quá mức hoàn mỹ cho công cuộc cải tiến Máy Luyện Đan của hắn!
Hắn xoay người, nhìn ba vị trưởng lão vẫn đang ôm cánh tay đau nhức, thở dài đầy mệt mỏi, khẽ cười nói:
"Ta đã có cách rồi! Các vị cứ chuẩn bị đi, ta sẽ xử lý xong trong vòng bảy ngày!"
Ba vị trưởng lão: "Thật sao?!"
Dương Phàm cười đầy tự tin: "Đương nhiên!"
Cả ba lão già đột nhiên cảm thấy như được cứu rỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro