Chương 35 : Một cái thanh thuần Hồ ly tinh?
Dương Phàm bước ra từ khoảng không, dáng vẻ ung dung tự tại như thể vừa đi dạo phố một vòng.
Về hình dáng bình thường, hắn lại lấy về cảm xúc nhân loại bình thường, cái cảm giác kia rất mỹ diệu nhưng Dương Phàm cũng không thích lắm, hiện giờ chỉ có mấy cái năng lực của Superman cùng với Demitri Maximoff hắn sử dụng nhiều nhất là siêu trí tuệ, siêu tính toán, cùng với năng lượng thao túng . Mục đích chính là phục vụ cho việc nghiên cứu
Thu hoạch lần này quá lớn!
Dương Phàm lần này về rất hưng phấn, không ngờ liền thu hoạch tràn đầy, linh hồn của hơn 30 vị Nguyên Anh cường giả, đủ để hắn chế tạo mấy cái Máy Luyện Đan version 3.0, nếu như lần này về chế thành công thiết bị kiềm chế Thiên Kiếp thì tuyệt đối luyện được đến cấp 7 đan dược!
Đã thế còn mang theo về một cái Nekomimi.....à không Nekomimi là miêu nữ. Này phải gọi là Kitsunemimi!
Hắc hắc!
Tuy vẫn chưa kiểm tra kỹ, nhưng chỉ cần nhìn ngoại hình, hắn cũng biết đây là cực phẩm trong cực phẩm!
Khác với các chủng tộc khác, Hồ ly tộc đã có từ thời xa xưa, lúc đó bộ tộc đã hóa hình gần hết, sau đó cường giả lại có dòng giống nỗi dõi, mà lứa sau sinh ra chính là mang tiên thiên hình hài, nửa nhân loại nửa thú nhân, không cần phải trải qua Hóa Hình kiếp!
Đây cũng là vì sao bọn họ đắt giá!
Dương Phàm cúi đầu nhìn thiếu nữ đang bất tỉnh trong lòng mình, ba chiếc đuôi trắng muốt mềm mại cuốn chặt lấy eo hắn, tựa như sợ mất đi nơi dựa dẫm.
Hơi thở nàng yếu ớt, nhưng gương mặt tinh xảo dưới ánh trăng vẫn mang theo vài phần câu hồn đoạt phách.
Không thể chê trách gì trụ vương được, người ta còn đối phó với một cái Cửu Vĩ Hồ Ly! Đây mới chỉ Tam vĩ thôi nha!
Chậc chậc... thật không uổng công chuyến này!
Hắn vừa mới nảy ra vài ý nghĩ tà ác thì đột nhiên—
Vù vù vù vù vù!
Năm đạo thân ảnh như gió lốc lao tới từ xa, tốc độ nhanh đến mức không kém gì tia chớp!
Chưa kịp làm gì đã bị vây công!
Dương Phàm nhìn lại—
Lương Diễm Nguyệt, Lương Ngọc Dao, Lương Diệp Y, Lương Tịnh Y và Lâm Uyển Tuyết!
Năm người đẹp đồng loạt xuất hiện, bao vây hắn theo một đội hình chiến thuật tiêu chuẩn vây bắt nam nhân trăng hoa!
Cả năm nàng nhìn thấy Dương Phàm vẫn bình thường, không phải trạng thái Thần Linh, thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nếu suốt ngày cứ phải đối mặt với Dương Phàm hình thái thần linh, các nàng thật sự chịu không nổi!
Cái kia không giống như phu quân hay huynh đệ nữa...
Mà giống như đang sùng bái một tín ngưỡng vậy!
Nhưng ngay khi nhìn xuống vật thể lạ trong tay hắn, năm đôi mắt đồng loạt sáng lên.
"A? Hồ Tộc?"
"Cái gì?! Một tiểu hồ ly?"
"Không phải hàng bình thường nha!"
Lương Ngọc Dao là người có nhiều kinh nghiệm nhất, vừa nhìn liền xác định được thân phận của Hồ Thanh Vũ.
Nàng lập tức nhíu mày, chậc lưỡi đầy hứng thú:
"Đệ đệ yêu quý, ngươi từ đâu bắt được nàng vậy? Đây không phải một yêu hồ bình thường đâu nha!"
Câu này vừa dứt, bốn vị mỹ nhân còn lại lập tức bâu vào xem xét, người thì sờ tai, người sờ đuôi, có người còn vô tình hay cố ý sờ vào chỗ không nên sờ!
"Oa! Đuôi nàng ta mềm thật!"
"Không được! Ta cảm giác bị manh hóa rồi!"
"Trời ạ, giờ ta mới hiểu vì sao Hồ Tộc thiếu nữ trên thị trường nô lệ lại đắt đỏ đến thế!"
"Aaa! Không thể kháng cự lại dục vọng này được!"
Dương Phàm đứng đó, toát mồ hôi lạnh!
Mấy vị tỷ muội này, có cần khoa trương vậy không?!
Ta còn chưa làm gì, các ngươi đã chơi đùa trước rồi à?!
Nhưng chưa hết, chỉ một lúc sau, một người trong số họ chợt nhận ra điều bất thường!
"Khoan đã! Vị này không phải yêu hồ bình thường, nàng ta là Hóa Hình Đại Yêu! Cảnh giới ngang với Nguyên Anh cường giả!"
Oanh—!
Một câu này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi!
Nếu chỉ là một tiểu yêu hồ bình thường, các nàng còn có thể xem như một món đồ chơi dễ thương...
Nhưng một cường giả Nguyên Anh bị mang về như món hàng hóa thế này...
Cảnh tượng này quá mức chấn động!
"Đệ đệ à..."
Lương Diễm Nguyệt đột nhiên nheo mắt lại, vẻ mặt đầy ẩn ý:
"Không ngờ ngươi ngoài mặt cao lãnh, nhưng trong lòng lại bỉ ổi như vậy?!"
"Dùng sức mạnh cưỡng gian mang về một vị Đại Yêu mỹ nữ sao??"
ẦM!
Một luồng sát khí vô hình lan tỏa khắp không trung!
Dương Phàm vừa nghe xong, suýt nữa phun ra một ngụm máu!
Mẹ nó! Diễm Nguyệt tỷ tỷ, ngươi chơi ác vậy?!
Uyển Tuyết sắc mặt lập tức biến đổi, một tay nhéo chặt eo hắn!
Không quan tâm Dương Phàm có là Thần Linh giáng thế hay không, hắn vẫn là phu quân của nàng!
"Phu quân, có thật không vậy??!"
Bốn người khác cũng nheo mắt nguy hiểm, ánh mắt bắt đầu mang theo tia lửa điện!
Dương Phàm đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng gào thét:
Nguy hiểm! Đây là nguy hiểm chết người!
Tự nhiên ta bị vây bởi mấy cái bình dấm chua thế này!?
"Khụ khụ... nếu ta nói ta thấy nàng bị truy sát, ta ra tay cứu viện, các ngươi tin không?"
"Không tin!!" x5!
"Mẹ kiếp! Thế thì ta chịu rồi! Đây tấm thân này, các ngươi thích làm gì thì làm đi!"
Dương Phàm lập tức giơ tay đầu hàng, một bộ dáng heo chín không sợ nước sôi!
Người bình thường mặt dày đã đủ bá đạo rồi, nhưng hắn chính là muốn thành "Vô Sỉ Thần"!
Nhìn dáng vẻ vô sỉ của hắn, Lương Ngọc Dao rốt cuộc thở dài, xoay chủ đề sang hướng khác:
"Chúng ta nên đặt vị cô nương này xuống trước, hình như nàng ta quá kiệt sức mà bất tỉnh rồi."
Lương Tịnh Y nghiêm túc nói:
"Nhưng trước khi đặt xuống, vẫn nên phong ấn linh lực của cô ta đã. Yêu Tộc và Nhân Tộc vốn không đội trời chung, dù chúng ta cứu nàng, chưa chắc nàng đã cảm kích."
"Cũng phải." x4!
Dưới ánh mắt cười khổ của Dương Phàm, Hồ Thanh Vũ lập tức bị trói thành bánh tét!
Từng tầng trận pháp liên tục bao phủ, phong tỏa đến mức con muỗi cũng không chui lọt!
Dương Phàm biết rõ, tiểu hồ ly này chắc chắn sẽ bám chặt lấy hắn khi tỉnh lại, nhưng hắn không dám nói ra!
Không thể! Không thể để mấy bình dấm này biết được!
Cái mùi chua đã ngập tràn không khí rồi!
Hắn thở dài, vẫy vẫy tay:
"Thôi, các nàng thích làm gì thì làm đi."
"Ta đây đi nghiên cứu Máy Luyện Đan version 3.0 đây!"
Hắn vừa quay người bước đi, đằng sau đã truyền đến tiếng thảo luận đầy hưng phấn của bốn mỹ nữ!
"Nàng ta thật mềm!"
"Tai hồ ly này ta muốn nhéo thêm lần nữa!"
"Chúng ta nuôi nàng ta lại đi, sau này làm thú cưng!"
Dương Phàm bước đi mà cảm thấy sống lưng lạnh toát...
Móa! Rốt cuộc ai mới là "bỉ ổi" đây hả!?
...
Sau mấy ngày di chuyển, nhóm của Dương Phàm rốt cuộc cũng đến mỏ khai thác Linh Thạch Thái Tinh—một trong những kho tài nguyên chính của Lương gia.
Lương gia không chỉ kiểm soát mỏ này mà còn vận hành một chuỗi sản xuất hoàn chỉnh, từ khai thác thô, vận chuyển bằng Linh Thuyền, rồi mang về công xưởng tại thành Hàm Đan để xử lý.
Tại công xưởng, các trận pháp sẽ nén linh lực, tinh lọc tạp chất, tạo hình, cuối cùng cho ra Linh Tệ, đơn vị tiền tệ chuẩn hóa của tu chân giới.
Dương Phàm gật gù tán thưởng.
"Hợp lý! Thế này khoa học hơn đám tu chân truyện kiếp trước ta đọc nhiều!"
Ở những bộ tiên hiệp cũ, linh thạch được chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, nhưng kiểu phân loại này quá mơ hồ, không có tiêu chuẩn cụ thể về giá trị.
Thế giới này thì khác—mọi thứ được quy đổi ra Linh Tệ, rõ ràng, minh bạch!
1 đồng → đơn vị nhỏ nhất
10 đồng → giao dịch hàng ngày
100 đồng → dùng để mua sắm vật phẩm tu luyện cơ bản
1000 đồng → có thể trao đổi pháp bảo, đan dược trung cấp
10.000 đồng → Dùng cho nhiều mục đích cao hơn
"Đúng là một hệ thống kinh tế tiên tiến."
Khi nhóm bọn hắn đặt chân vào khu vực mỏ, ba vị trưởng lão Lương gia lập tức xuất hiện, bay xuống hành lễ.
"Cung nghênh thiếu gia cùng tiểu thư đến! Lão gia đã có thông báo trước rằng các vị sẽ tới trong mấy ngày gần đây."
Nhưng ngay lúc đó, một vị trưởng lão đột nhiên biến sắc, ánh mắt trở nên nguy hiểm khi nhìn về phía một thiếu nữ trong nhóm.
"Yêu Tộc? Yêu Hồ?"
Trong nháy mắt, đội cận vệ Lương gia đồng loạt giương đầu mâu, bao vây Hồ Thanh Vũ, sát khí ngập trời!
Dương Phàm chớp mắt, có chút bất ngờ.
"Ồ? Ngay cả trạng thái biến thân của nàng cũng không qua mắt được trận pháp của Lương gia sao? Đúng là không tầm thường!"
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay:
"Các vị trưởng lão không cần lo, nàng là người của ta. Thanh Vũ, hiện nguyên hình đi."
"Vâng! Chủ nhân!"
Hồ Thanh Vũ ngoan ngoãn gật đầu, ngay lập tức thu lại biến thân, khôi phục hình dáng thật!
Soạt!
Một bộ áo lụa tím nhạt, mái tóc vàng óng ánh dài đến tận eo, ba chiếc đuôi hồ ly mềm mại đong đưa theo gió, mỗi động tác đều tỏa ra một sức quyến rũ kỳ lạ.
Toàn bộ tộc nhân Lương gia hít một ngụm khí lạnh!
Trời ạ! Bình sinh chưa từng thấy ai đẹp như vậy!
Ngay cả mấy trưởng lão cũng thoáng thất thần, nhưng rất nhanh liền nhìn về phía Dương Phàm để xác nhận.
Dương Phàm giơ cổ tay lên, trên đó có một chiếc vòng trạm trổ tinh xảo, khắc đầy chú văn huyền ảo.
"Là Huyết Khế!"
Ba vị trưởng lão giật mình, sau đó lập tức yên tâm!
Yêu thú hay Yêu Tộc cấp bậc gì đi nữa, một khi đã ký Huyết Khế, sinh tử của họ hoàn toàn nằm trong tay chủ nhân.
Chỉ cần một ý niệm, người bị ký khế ước sẽ lập tức hôi phi yên diệt!
Không thể phản bội! Không thể chống lại!
Đây là thứ ràng buộc tuyệt đối!
Dương Phàm thở dài, liếc nhìn cổ tay, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
"Cái này ta thật sự không muốn ký, nhưng nếu không có nó, nàng sẽ không có thân phận hợp pháp để vào thành."
Tu chân giới kỵ nhất là Yêu Tộc trà trộn vào Nhân Tộc, nếu không có giấy tờ xác nhận, dù là ai cũng sẽ bị coi là gián điệp hoặc tai họa, giết ngay tại chỗ không thương tiếc!
Trong khi ba vị trưởng lão yên tâm, thì đám tộc nhân Lương gia đứng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Dương thiếu... thật biết chơi bời!"
"Ra tay là mua luôn một Hóa Hình Đại Yêu về làm nô lệ, đúng là thiếu gia có khác!"
"Chậc chậc, nhìn ba cái đuôi kia kìa... buổi tối có bao nhiêu vui thích liền bấy nhiêu vui thích đi!"
Một số nam đệ tử thầm gào khóc trong lòng!
"Móa! Người thì trăm hộp sữa, kẻ thì không có cả cái ống hút!"
"Ông trời bất công!"
Hồ Thanh Vũ đứng bên cạnh Dương Phàm, lặng lẽ cúi đầu, đôi tai hồ ly run run, ba cái đuôi khẽ phe phẩy.
Nàng nghe rất rõ những gì đám người kia bàn tán, nhưng không hề phản bác.
Vì sự thật đúng là như vậy—nàng đã thuộc về Dương Phàm.
Dưới cái nhìn của người khác, nàng chẳng khác gì một nô bộc hạng sang.
Nhưng chỉ có nàng hiểu...
Vị trí "Nô lệ" của nàng nếu ai cũng biết rõ thì "nô lệ" của Chủ Nhân thật xếp hàng dài đếm không xuể
Lâm Uyển Tuyết đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Thanh Vũ, trong lòng không khỏi cảnh giác.
Mấy ngày nay, nàng đã thấy rõ cách Thanh Vũ nhìn Dương Phàm—có một chút kính sợ, nhưng còn có gì đó... sâu hơn thế!
Không ổn!
Nữ nhân bên cạnh hắn đã quá nhiều rồi!
Nàng cắn môi, khẽ lầm bầm:
"Lần này không thể để nàng ta bám chặt Dương ca ca được..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro