Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 : Tránh không thoát

Dương Bạch Miễn nghe con trai mình nói mà khóe miệng giật giật, trong lòng thầm rủa: "Thằng ngu này! Suốt ngày bay vòng vòng trên trời mà còn dám tự nhận là phế vật? Nó nghĩ ai cũng ngu chắc?"

Hắn biết rõ Dương Phàm từ nhỏ đã quái dị. Sáu tuổi đã có thể đấm bay một con yêu thú Luyện Khí kỳ, trong khi những đứa trẻ cùng tuổi còn đang loay hoay học cách cảm nhận linh khí. Nhưng điều làm hắn đau đầu nhất chính là ngay cả hắn cũng không biết thực lực thật sự của con trai mình đến đâu!

Trong tu chân giới, chỉ có những kẻ đạt đến Nguyên Anh kỳ mới có thể phi hành giữa trời mà không cần mượn nhờ linh kiếm hay pháp bảo. Thế nhưng Dương Phàm từ năm năm tuổi đã bay lượn tự do như con chim sẻ, thích thì lơ lửng giữa không trung, buồn chán thì lộn vòng trên mái viện, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy phải tiêu hao linh lực. Ban đầu, hắn còn nghĩ là một loại bí pháp nào đó, nhưng sau nhiều năm quan sát, hắn mới chợt nhận ra...

"Nó không dùng linh khí để bay! Nó chỉ... bay thôi!"

Nhiều năm qua, hắn đã âm thầm thử nghiệm, cố tình đưa Dương Phàm vào các trận pháp cấm phi hành, nhưng thằng nhóc này vẫn cứ nhởn nhơ lơ lửng giữa trời như không có gì xảy ra. Điều này quá mức quỷ dị! Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn cũng không dám tin trên đời này lại có kẻ không cần linh khí mà vẫn có thể lăng không phi hành.

Vậy rốt cuộc cảnh giới của nó là cái quái gì?

Dương Bạch Miễn nhìn vẻ mặt "ngây thơ" của Dương Phàm, lòng đầy phiền muộn. Thằng nhãi này rõ ràng mạnh đến mức quỷ thần khó lường, vậy mà lại dám mở miệng nói mình là phế vật? Nếu không phải hắn là cha ruột, chắc đã cầm giày đập cho một trận!

Lâm Bình thầm cười lạnh, trong lòng vô cùng đắc ý.

"Lần này hôn sự chắc chắn sẽ thành! Lâm gia đã quyết, Dương thiếu gia à, ngươi còn non lắm. Dù có muốn từ chối thì cũng vô dụng, ai lại tin một thiếu gia dòng chính của đại gia tộc mà lại là phế vật chứ?"

Hắn nhìn Dương Phàm, trong lòng càng chắc chắn. Một khi đã đẩy hôn sự này về phía trước, trừ khi Dương gia trực tiếp từ chối, bằng không, đám tiểu bối có phản đối cũng vô nghĩa!

Từ lúc Dương Phàm bước chân vào phòng, trong lòng Lâm Bình đã dâng lên một cơn bất an mãnh liệt.

Hắn khẽ nhíu mày. Cảm giác này đến từ đâu? Rõ ràng Dương Phàm chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, gương mặt có phần lười biếng, ánh mắt thì vô tư lự, không chút dao động. Thế nhưng... tại sao khi đứng trước hắn, ta lại có cảm giác như đang đối diện với một mãnh thú hồng hoang?

Cảm giác này đến quá đột ngột, quá mạnh mẽ, khiến Lâm Bình theo bản năng vận chuyển linh lực hộ thể. Không thể nào! Ta là Kim Đan kỳ cường giả, ra ngoài đủ sức lập một tông môn nhỏ, sao có thể có cảm giác sợ hãi trước một kẻ không có tu vi?

Nhưng càng nhìn Dương Phàm, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.

Một loại áp lực không thể giải thích được đang tỏa ra từ người thiếu niên trước mặt!

Không phải sát khí, không phải uy thế của cao thủ, mà là một thứ gì đó còn đáng sợ hơn—một loại sinh mệnh lực kinh khủng, giống như tồn tại vĩnh hằng qua thiên địa, không thể diệt trừ, không thể tổn thương, không thể đoán định.

Lâm Bình lập tức hiểu ra. Cơ thể Dương Phàm mạnh đến mức chỉ cần đứng yên cũng vô thức tỏa ra áp lực lên người khác! Một loại cảm giác chấn nhiếp đến từ bản năng, khiến hắn dù là một Kim Đan cường giả cũng không thể nào phớt lờ được.

Ngay lúc đó, Lâm Bình liền đã có suy nghĩ, Tên này... rốt cuộc là quái vật gì?

Cả phòng lâm vào im lặng.

Lâm Bình không lên tiếng, ánh mắt vẫn âm thầm đánh giá Dương Phàm, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Lâm Uyển Tuyết vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không nói gì, nhưng trong đôi mắt cũng hiện lên một tia hiếu kỳ.

Không khí tĩnh lặng kéo dài khiến Chính Đường trở nên nặng nề. Là tộc trưởng Dương gia, Dương Bạch Miễn hiểu rõ lúc này không thể kéo dài thêm nữa.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, cuối cùng trầm giọng tuyên bố:

"Hôn sự này, quyết định thành!"

Lời nói vừa dứt, không gian như vỡ ra một tầng áp lực vô hình.

Dương Phàm trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì bật thốt lên phản đối ngay lập tức. Nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế lại. Không được, phản ứng quá mạnh sẽ khiến người ta nghi ngờ!

"Phụ thân, Lâm gia, chuyện hôn nhân chung thân đại sự liên quan đến cả đời người. Con cảm thấy... hay là để Lâm tiểu thư ở lại Dương gia một đoạn thời gian, coi như làm quen trước rồi hẵng quyết định. Dù sao, đây cũng là chuyện quan trọng với tương lai của nàng và cả Lâm gia, vẫn nên suy nghĩ kỹ rồi mới chốt hạ."

Hắn nói với giọng vô cùng chân thành, thậm chí còn mang theo chút suy tư như thể đang thực lòng lo lắng cho đối phương. Nhưng trong lòng hắn đã lên đầy đủ kế hoạch!

Chỉ cần nàng ở lại, hắn không thiếu cách khiến vị cô nương này ngay lập tức sinh ra cảm giác chán ghét!

Ban ngày, hắn sẽ giả vờ là kẻ ăn chơi lười biếng, vô trách nhiệm, tối đến thì tìm mọi cách quấy rối sinh hoạt của nàng, sáng hôm sau lại đóng vai "thiếu gia phế vật", suốt ngày nhàn nhã trêu đùa đám tỳ nữ, lười biếng không lo tu luyện.

Hắn còn có thể giả vờ thích nói chuyện tầm phào, hành xử kỳ quặc, khiến nàng phát điên vì không thể giao tiếp được với hắn. Thậm chí, hắn còn nghĩ đến mấy màn "tự làm mất giá trị bản thân" như đi khắp nơi tuyên bố mình không thích nữ nhân xinh đẹp, mà chỉ thích... những thứ kỳ quái, đảm bảo dọa nàng chạy mất dép!

Đến lúc đó, Lâm Uyển Tuyết sẽ tự mình từ hôn, hắn chẳng cần mở miệng cũng có thể ung dung thoát thân!

Nghĩ đến viễn cảnh đó, Dương Phàm suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng nhanh chóng ho nhẹ một cái để che giấu.

Khà khà, nàng sẽ tự từ hôn, ta không cần mang danh kẻ bội ước. Quá hoàn mỹ!

Dương Bạch Miễn khóe miệng giật giật, trong lòng thầm nghĩ: "Tên nhãi này rõ ràng đang giở trò!"

Hắn quá hiểu con trai mình, đề nghị này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài. Bình thường Dương Phàm suốt ngày lười biếng, chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện gia tộc, vậy mà giờ đây lại tỏ ra nghiêm túc lo nghĩ cho tương lai của Lâm gia?

Ai tin được chứ!

Dương Bạch Miễn hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác muốn đập cho con trai một trận. Hắn quay sang nhìn Lâm Uyển Tuyết, giọng điệu trầm ổn:

"Uyển Tuyết, con thấy sao?"

Lâm Uyển Tuyết khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự tin, nhẹ nhàng gật đầu với Dương Bạch Miễn.

"Tiểu nữ đồng ý."

Nàng không hề do dự, thậm chí còn có chút mong chờ. Với dung nhan và tài nghệ của mình, Dương Phàm ca ca sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vật trong tay nàng!

Hồi còn ở Lâm gia, mẫu thân đã dạy nàng vô số đạo lý về cách nắm giữ lòng nam nhân. Không chỉ đơn giản là cầm kỳ thi họa hay tài nghệ tinh thông, mà còn có các bí pháp dụ dỗ đặc biệt, thậm chí một số loại mị công tinh tế nhưng không lộ dấu vết.

Nàng không phải loại nữ tử tùy tiện, cũng không cần phải dùng đến những thủ đoạn thấp kém, nhưng nếu cần, nàng hoàn toàn có thể khiến một nam nhân mê mẩn mà không hề nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy.

Dương Phàm muốn trốn? Không thể nào!

Nàng sẽ khiến hắn tự mình thừa nhận—hôn sự này là không thể thay đổi!

Lâm Bình thấy sự việc đã định, trong lòng vô cùng hài lòng. Hắn khẽ vuốt râu, đứng dậy chắp tay hướng Dương Bạch Miễn, cười nhạt nói:

"Vậy thì mọi chuyện cứ quyết định như thế. Lão phu xin cáo từ, mong rằng Uyển Tuyết có thể thích nghi tốt tại Dương gia."

Nói rồi, hắn xoay người rời đi, nhưng lúc bước ngang qua Lâm Uyển Tuyết, hắn khẽ nháy mắt đầy ẩn ý với nàng như muốn biểu thị

"Tiểu nha đầu, cơ hội đã đặt trước mặt, đừng để Lâm gia mất mặt."

Lâm Uyển Tuyết thấy thế chỉ mỉm cười, vẻ mặt đầy tự tin, như thể tất cả đã nằm trong lòng bàn tay nàng. Dương Phàm ca ca ư? Sớm muộn gì cũng phải ngoan ngoãn phục tùng!

Dương Phàm nhìn nhìn liền có suy đoán, hai thúc điệt này không lẽ thật sự coi ta như con mồi dễ xơi thật à?

Ánh mắt hắn trở nên kiên định. Hôn sự này? Không thể nào!

Hắn đã quyết, ở thời điểm hiện tại, nữ nhân tuyệt đối không phù hợp!

Nữ nhân chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của ta!

Lâm Uyển Tuyết quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc, thiên phú trác tuyệt. Nhưng đối với hắn mà nói, lúc này quan trọng nhất là làm giàu, kiếm thật nhiều linh thạch để rút thêm nhân vật từ hệ thống!

Có tiền, có tài nguyên, có thực lực, nữ nhân tự khắc có!

Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có quá nhiều bí mật, tuyệt đối không thể để ai thân cận quá mức.

Từ ngày xuyên đến thế giới này, rồi nhận được hệ thống, hắn đã hiểu rõ một điều: bí mật càng lớn, càng phải cô độc!

Không ai biết hắn có thể rút thăm nhân vật huyền thoại, không ai biết hắn thực ra đã mạnh đến mức nào, không ai biết hắn không cần tu luyện cũng có thể ngày càng mạnh hơn chỉ nhờ hấp thụ ánh nắng mặt trời.

Nếu có người quá thân cận với hắn, thì sớm muộn gì những bí mật này cũng sẽ bị bại lộ!

Dương Phàm là người cực kỳ cẩn thận, hắn không thể để bản thân có điểm yếu! Càng nhiều người thân cận, càng nhiều điểm yếu!

Mà nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân thông minh như Lâm Uyển Tuyết, lại càng nguy hiểm hơn.

Hôn sự này, hắn nhất định phải phá bỏ!

Dương Bạch Miễn nhìn con trai mình cùng con dâu tương lai, ánh mắt hai người vừa chạm nhau mà như tóe lửa điện quang, hỏa thạch ma sát, hắn không khỏi giật giật khóe miệng.

"Hai đứa này... việc vui kết hôn sự sao trông như sắp khai chiến đến nơi vậy?"

Hắn e hèm một tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, rồi trầm giọng nói:

"Uyển Tuyết tiểu thư từ Lâm gia xa xôi đến đây, hẳn đã mệt mỏi rồi. Dương nhi, con đi tìm một viện tử phù hợp để nàng ở lại trong thời gian này đi."

Dương Phàm vừa nghe xong liền giật mình, sau đó thầm nghiến răng. Để nàng ở lại Dương gia? Đây chẳng phải là tạo thêm cơ hội cho nàng bám rễ sao? Hắn nãy tuy nói vậy nhưng cũng không nghĩ phụ thân sẽ thật cho nàng vào ở trong nhà mình thật a!

Tuy nhiên hắn vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, chắp tay đáp:

"Phụ thân nói rất phải, con lập tức đi sắp xếp."

Dương Phàm đành nhận mệnh, theo lời phụ thân mà chắp tay mời Lâm Uyển Tuyết đi theo mình

Thế nhưng, rất nhanh, hắn phát hiện mình sai rồi!

Vừa mới quay người bước đi, Lâm Uyển Tuyết lập tức nhanh như gió nhào đến, hai tay mềm mại ôm lấy cánh tay hắn.

Khoảng cách gần như vậy, hương thơm nhẹ nhàng phả vào mũi, thân thể mềm mại dán sát vào, cảm giác còn hơn cả tự nhiên

Dương Phàm lập tức cứng đờ, cả người như bị sét đánh!

Lâm Uyển Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt long lanh mang theo chút trêu chọc, khóe môi cong lên một nụ cười vũ mị:

"Đi thôi, Dương ca ~"

Nàng kéo dài giọng, ngọt đến mức suýt nữa làm Dương Phàm nổi da gà!

"Thục nữ? Ôn nhu? Đoan trang? Nói dối! Tất cả là lừa đảo!"

Trong đầu hắn lúc này chỉ còn một suy nghĩ: Móa nó! Ta gặp phải Yêu Tinh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro