Chương 25 : Ông ngoại nhiệt tình
Ngay khi Linh Thuyền của Dương gia đáp xuống quảng trường lớn của thành Hàm Đan, trước mặt Dương Phàm liền xuất hiện một bóng dáng trung niên tráng kiện, toàn thân khoác chiếc trường bào màu xanh lam thêu đồ án cự long, khí tức trầm ổn nhưng lại như ẩn chứa sức mạnh kinh thiên.
Hắn chưa kịp có phản ứng gì, người kia đã sải bước tiến đến, ôm chầm lấy mẫu thân hắn, Lương Thành Hà, rồi sau đó quay sang ôm chặt hắn, bàn tay lớn vỗ mạnh lên bờ vai hắn một cái!
"Tốt! Dương Nhi, không ngờ đã lớn thế này rồi!"
Người này không ai khác chính là Lương Hạo Nhiên – gia chủ Lương gia, ông ngoại của Dương Phàm, cường giả Phân Thần kỳ!
Dương Phàm khẽ nheo mắt, lập tức cảm nhận được uy áp cường đại từ ông ngoại
Dù rằng ông ngoại hắn không có ý áp chế, nhưng chỉ cần đứng gần, hắn cũng có thể cảm nhận được hơi thở khủng bố của một tu sĩ Phân Thần kỳ, một vị có thể hủy diệt một thành trì chỉ trong nháy mắt!
Nhưng điều khiến hắn chú ý không phải là tu vi, mà là thái độ thân thiết của ông ngoại hắn.
Dương Phàm hơi sững sờ. Trong ký ức của hắn, tuy lúc nhỏ ông ngoại cũng cưng chiều hắn, nhưng không đến mức biểu hiện quá mức như vậy!
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lương Hạo Nhiên đã khoác vai hắn, cười sang sảng nói:
"Vào đây! Vào đây! Chúng ta từ từ nói chuyện!"
Dương Phàm: "...?"
Móa! Sao tự nhiên lại có cảm giác kỳ lạ như vậy!?
Hắn quay đầu nhìn mẫu thân mình, chỉ thấy Lương Thành Hà cũng đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia sâu xa khó lường.
Hắn có linh cảm chẳng lành!
So với Dương gia ở thành Chu Phong, Lương gia ở thành Hàm Đan có bầu không khí hoàn toàn khác biệt!
Dương gia tuy mạnh mẽ, nhưng bởi vì luôn phải chống lại các thế lực bên ngoài, lại thêm việc yêu thú thường xuyên tập kích, nên rất nhiều thế hệ đã hi sinh trong chiến đấu, dẫn đến việc số lượng người thừa kế trong gia tộc càng ngày càng ít.
Đến tận thời của phụ thân hắn, Dương Bạch Miễn, thì Dương gia đã rơi vào tình trạng chỉ còn lại một người thừa kế duy nhất – hắn!
Dương Phàm là độc đinh của Dương gia!
Nhưng Lương gia thì khác.
Thành Hàm Đan hòa bình hơn nhiều, bởi vì có những đảo núi lơ lửng làm tường phòng thủ, yêu thú rất ít khi có thể tấn công vào đây. Nhờ đó, số lượng người của Lương gia cũng đông hơn, con cháu trải dài khắp nơi, hoàn toàn không có tình trạng thừa kế đơn độc như bên Dương gia.
Mẫu thân hắn, Lương Thành Hà, chính là con gái út của Lương Hạo Nhiên.
Hắn hơi méo méo miệng khi nghĩ đến điều này.
Không giống như Dương gia lúc nào cũng phải nghĩ cách bảo vệ dòng máu truyền thừa, bên Lương gia... số lượng con cháu nhiều đến mức đủ lập cả một đội quân!
"Có khi nào ta bị nhắm tới vì mục đích nào khác không nhỉ...?"
Cảm giác không ổn lắm đâu nha!"
...
Bước vào bên trong đại sảnh chính của Lương gia, không khí lập tức trở nên quỷ dị một cách khó tả.
Dương Phàm vừa mới an vị trên chiếc ghế gỗ đàn hương chạm rồng, bên cạnh là mẫu thân hắn, Lương Thành Hà, đối diện là ông ngoại Lương Hạo Nhiên, thì cả đám trưởng lão, cữu cữu (anh trai mẹ hắn), cô cô (chị gái mẹ hắn) lập tức quay sang nhìn chằm chằm hắn như hổ đói thấy mồi ngon!
Ánh mắt sáng rực như đuốc!
Hắn rùng mình một cái!
Móa! Sao bầu không khí này lại giống như đang chuẩn bị "làm thịt" hắn thế này!?
Ngay lúc đó, Lương Hạo Nhiên vuốt vuốt bộ râu bạc, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt, giả bộ ho nhẹ hai tiếng, rồi thong thả mở miệng:
"E hèm, Dương Nhi, lần này ngươi trở về Hàm Đan Thành, ta nhớ không lầm là để hoàn thành hôn sự với nha đầu Lâm Uyển Tuyết, đúng không?"
Dương Phàm gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Chắc không có chuyện gì lớn đâu nhỉ?"
Nhưng ngay lập tức—
"Làm Vu Quy luôn sao?"
"Không bằng, theo sự kiện này, ngươi liền kết nạp thêm cho đủ số lượng đi?"
ẦM!
Dương Phàm suýt chút nữa phun ra ngụm trà vừa mới uống vào!
Móa!? Cái gì!? "Kết nạp cho đủ số lượng"!??
Ông ngoại hắn đang nói cái quái gì vậy!?
Chưa kịp tiêu hóa xong câu nói vừa rồi, Lương Hạo Nhiên đã tiếp tục cười tủm tỉm, ánh mắt đầy thâm ý:
"Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường! Tiểu tử, ngươi nhớ Lương Ngọc Dao chứ? À, còn nha đầu Diệp Y nữa!"
ẦM!
Dương Phàm cảm giác trời đất quay cuồng!
Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì bên cạnh một vị trưởng lão phe phẩy cây quạt lông, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở:
"Gia chủ, còn Lương Tuyết Vũ nữa!"
Dương Phàm: "...!!!"
Cái gì mà còn nữa!??
Đã thế, đứng ngoài cửa, Lương Diễm Nguyệt khoanh tay bĩu môi, giọng điệu đầy bất mãn:
"Hừ! Ông ngoại, người quên ta rồi sao?"
Lương Hạo Nhiên vỗ trán, cười ha hả:
"Đúng! Đúng! Chính là gom hết vào một lượt!"
Ông lão vỗ mạnh lên vai Dương Phàm, cười sang sảng:
"Thế nào, Dương Nhi? Nam nhân mà, ta hiểu ngươi!"
"Dứt điểm một đợt đi!"
Cả thế giới trong đầu Dương Phàm như sụp đổ!
Hắn đã tưởng rằng lần này về thành Hàm Đan chỉ là lo chuyện hôn sự với Lâm Uyển Tuyết thôi, ai ngờ lại biến thành một cuộc họp "ép cưới tập thể"!
Nhìn đám trưởng bối cười ha hả, nhìn ông ngoại hắn mặt đầy vui vẻ, nhìn mấy trưởng lão gật gù đồng tình, hắn suýt nữa đứng bật dậy bỏ chạy ngay tại chỗ!
"Đây là cái tình huống gì!??"
Hắn đã chuẩn bị tâm lý cho việc tổ chức hôn lễ với Lâm Uyển Tuyết, nhưng không ngờ...
Cả đám nữ nhân khác cũng được liệt kê vào danh sách!?
Lương Ngọc Dao tỷ tỷ! Hắn còn nhớ nàng là con gái của đại bá mẫu trong Lương gia, từng là một nữ hài thích chạy theo hắn lúc nhỏ, nổi danh thiên tài!
Diệp Y tỷ tỷ! Là thiên tài đan đạo, nghe nói theo học tại một trong tam đại tông môn!?
Lương Tuyết Vũ! Một mỹ nhân băng lãnh, từng là thanh mai trúc mã, nhưng sau đó lại rời khỏi Hàm Đan du lịch khắp nơi, không ngờ lại được liệt vào danh sách!?
Còn Lương Diễm Nguyệt, vị tỷ tỷ này thì không cần phải nói, hiện tại đã bám quá chặt, không có cách nào gỡ ra
Hắn đưa ánh mắt cầu cứu về phía mẫu thân hắn, nhưng...
Lương Thành Hà chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ung dung thưởng trà, hoàn toàn không có ý định can thiệp!
Dương Phàm cảm thấy tim mình đập thình thịch, từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.
"Móa! Đúng là gia tộc nhà ngoại! Không có ý định hỏi ý ta mà chỉ muốn nhét ta vào cuộc hôn nhân đa thê này luôn à!?"
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười cứng ngắc:
"Ông ngoại, chuyện này... hình như hơi nhanh quá rồi? Chúng ta có thể từ từ bàn bạc không?"
Nhưng Lương Hạo Nhiên chỉ vỗ vai hắn mạnh hơn, cười ha hả:
"Nhanh cái gì! Tuổi này của ta mà năm xưa còn có đến tám phòng thê thiếp! Ngươi là nam nhân, chuyện này là đương nhiên!"
Dương Phàm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro