Chương 2
Buổi tối đi trên con đường vắng vẻ. Sự cảnh giác của nó rất cao nên không khó để phát hiện có người đang theo sau. nó cứ mặc kệ vờ như không biết, bình thản như không, cho đến khi nó về đến nhà thì người đó bỏng dung biến mất. Vừa vào nhà nó đã hỏi Bôn.
- Có ai vào nhà mình không Bôn?
- Không ạ! có gì sao chị?
- À không! Tại chị có hẹn với bạn ấy mà. Chị có mua đồ cho em đây, ăn đi rồi ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
- Anh Quân 30 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh.
- Đưa người đi đón cô ta đi.
Vũ nhanh chóng đưa người đến sân bay đón người.
- Tiểu thư Thiên Anh?
- Anh là ai?
- Thiếu gia bảo tôi đến đón cô.
- Vậy sách hành lý cho tôi.
Đưa hành lý cho Vũ, cô đi đến chiếc xe có vệ sĩ.
- Cô ta tưởng mình là ai chứ?
Vũ khá bực mình khi cô bảo anh sách hành lý.
Về đến nhà, mặc dù biết có sự xuất hiện của Thiên Anh như hắn vẫn bình thản đọc báo, uống trà chẳng hỏi han dù chỉ nữa chữ.
- Tôi không ngờ, chồng tương lai của mình lại sống trong căn biệt thự rộng lớn đến vậy.
- Ở đây cô phải tuân thủ các quy tắc.
Vũ từ ngoài đi vào vs gương mặt méo xệch
- Không cần đâu, tôi chẳng ở đây lâu đâu, tôi chỉ nói vài điều thôi.
- Thứ nhất: không tham gia chuyện riêng tư, tình cảm, hay bất cứ chuyện gì của đối phương. Thứ hai: Trước mặt các phụ huynh thì diễn cho tốt vào, đợi có cơ hội tốt tôi sẽ nói mọi chuyện. Chỉ vậy thôi, tôi đi nghỉ đây.
Vũ bây giời máu đã dồn lên não.
- Anh không thấy cô ta quá đáng à? sao trên đời lại có loại người như vậy chứ.
- Cứ mặc cô ta, đi thôi.
Rồi hai người ra xe, đến công ty.
Hôm nay được nghỉ không phải đi học, nó cũng xin nghỉ ở chỗ làm để đưa Bôn đi dạo.
- Chúng ta ra ngoài ăn sáng nha.
- Thật sao chị?
Gương mặt Bôn vui hẳn lên đã lâu rồi cậu bé chưa ra khỏi nhà.
- Ừ!
Đặt Bôn ngồi lên xe lăn, đóng cửa cẩn thận. Rồi cả hai chị em cùng nhau dạo phố.
Càng về trưa trời càng nắng gắt, cả hai đành tạm dừng cuộc chơi tại đây. Lúc về nhà, nó ngạc nhiên đến không tả nổi khi nhìn thấy dáng người đang đứng trước cửa.
- Làm gì mà mặt cậu trông khó coi thế? Chẳng lẽ thấy mình cậu không vui sao?
- Sao..... sao cậu lại ở đây?
- Tạo bất ngờ cho cậu thôi. Mình vừa về là qua đây ngay đấy! Chị có quad cho em đây.
Cô tiến lại gần Bôn và đưa cho cậu bé một cái túi rất to.
- Máy bay điều khiển sao? Loại này đắc lắm đấy!
- Không sao, ở bên đó không đắc mấy đâu.
- Mình đói rồi, vào nấu gì cho mình ăn đi.
Trong khi cô đang vui vẻ ở nhà Hoàng Ân thì ở nhà bên kia Vũ đang cho người đi tìm cô.
" cốc....cốc"
- Tối rồi mà ai còn tìm cậu vậy?
- Mình cũng không biết.
Mở cửa ra, đập vào mắt nó là một đám người mặc vest đen.
- Mấy người là ai?
- Tiểu thư muộn rồi, xin cô cùng chúng tôi về.
- Bọn họ nói gì vậy?
Hoàng Ân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Thiên Anh.
- Thật ra.....chuyện là....
- Cậu là thiểu thư sao? Bấy lâu nay cậu....nói dối mình?
- Không.... không như cậu nghĩ đâu!
Ngay lập tức nó đẩy Thiên Anh ra khỏi nhà.
- Ân à!..... nghe mình nói đã....
- Muộn rồi cậu về đi, mình muốn đi ngủ.
Nó lạnh lùng đóng cửa lại rồi đi vào trong.
" Chát..."
Thiên Anh tức giận quay lại tát đám vệ sĩ.
- Tôi đã nói gì hả? Cần thì tôi sẽ gọi các người là gì mà quản chuyện của tôi?
- Là lệnh của thiếu gia ạ!
Về đến nhà, cô đi thẳng vào phòng khách giật phăng tách trà hắn đang cằm và ném thẳng vào tường.
- Sao anh thích lo chuyện bao đồng quá vậy? Chuyện của tôi không cần anh lo, anh lo chuyện của mình cho tốt đi đã.
- Làm sao đây, tôi cực kì thích lo chuyện bao đồng đấy!
- Anh cứ thử làm vậy thêm lần nữa xem, tôi sẽ không để yên đâu.
Nói rồi cô quay người bỏ lên phòng.
Kể từ khi Thiên Anh bị Hoàng Ân đuổi ra khỏi nhà cho đến bây giờ là đã một tuần trôi qua. Hôm nay Thiên Anh chính thức đi học tại ngôi trường mà hắn đang học. Và cô cũng biết được rằng nó cũng học ở đây.
- Sao không vào mà đứng đấy làm gì?
- không liên quan đến anh, thích thì cứ vào trước đi.
Thấy mục tiêu xuất hiện cô lặp tức chạy ra chặn đường.
- Hoàng Ân à!.... đã một tuần rồi á!.... cậu định không nói chuyện với mình luôn hả? Có bao giờ cậu giận mình lâu như thế đâu. Nói chuyện với mình đi mà.
- Xin lỗi, tôi chẳng có chuyện gì nói với tiểu thư cả.
Nó lách người sang bên phải rồi bỏ đi.
- Mình xin lỗi.....
Cô hét lên làm nhiều ánh mắt dồn vào cô. Bước chân nó cũng dừng lại đứng ngay bên cạnh hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro