Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Đêm Lạc Lối, Sáng Lên Đường

Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.

Chương 5: Đêm Lạc Lối, Sáng Lên Đường

Sô bước đi trên con đường mòn dẫn đến thành Cute, mỗi bước chân nặng trĩu như mang theo cả trọng trách giải phóng thành Bướm và lời hứa với Hà. Ánh nắng buổi sớm chiếu qua tán lá, nhưng không đủ xua tan cái lạnh buốt của khu rừng, cũng không làm dịu đi nỗi lo trong lòng cậu. Bộ quần áo thường dân rách nát giúp cậu hòa lẫn vào đám đông, nhưng lại khiến cậu cảm thấy trần trụi trướC hiểm nguy phía trước. Trong đầu cậu, hình ảnh Hà – nụ cười yếu ớt, ánh mắt lo lắng, và cả vòng 1 đầy đặn dưới ánh trăng – như ngọn lửa nhỏ soi đường, nhắc nhở cậu phải sống sót để trở về.

Hành trình của Sô trong thành Cute

Sau vài giờ di chuyển, Sô đến được vùng ngoại ô của thành Cute. Những bức tường thành cao ngất, cờ xí đỏ rực bay phấp phới, nhưng không khí lạnh lẽo đến rợn người. Người dân đi lại trên đường, dù mặc quần áo sặc sỡ, lại mang vẻ mặt vô hồn, như bị chiến tranh hút cạn linh hồn. Sô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Cậu biết rằng để sống sót trong lòng địch, cậu phải trở thành một cái bóng vô hình.

Cậu bước vào cổng thành, giả vờ cúi đầu như người dân thường, tay ôm bó củi khô nhặt trên đường để làm vỏ bọc. Lính gác thành Cute liếc nhìn cậu rồi phẩy tay cho qua. Sô thở phào, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Cậu hòa vào dòng người, dừng lại bên một quầy bánh để nghe ngóng. Người bán bánh, một ông lão gầy gò, nhìn cậu với ánh mắt dò xét: "Cậu không phải người ở đây, đúng không?"

Sô giữ giọng bình tĩnh: "Dạ, cháu mới từ làng bên đến, muốn tìm việc làm." Ông lão gật đầu, nhưng cảnh báo: "Cẩn thận đấy, cậu trai. Ở đây, ai cũng có thể là tai mắt của quân lính. Muốn sống lâu, đừng hỏi nhiều, đừng nhìn nhiều."

Tối đến: Lựa chọn khó khăn

Đêm buông xuống, Sô mệt lả sau một ngày dài lang thang. Cậu ngồi dựa lưng vào bức tường trong khu chợ, đầu óc rối bời. Cậu cần tìm cách đột nhập vào cung điện – nơi có thể chứa đựng thông tin về quân đội thành Cute và cách giải phóng thành Bướm. Nhưng giờ đây, cậu phải đối mặt với một lựa chọn: ngủ ngoài đường lạnh lẽo, dễ bị lính tuần tra phát hiện, hay tìm một nơi kín đáo hơn để nghỉ ngơi và suy nghĩ.

Sô nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một góc phố mờ tối, nơi ánh đèn đỏ lập lòe từ một "nhà chứa". Cậu ngập ngừng, tự nhủ rằng ngủ ngoài đường quá nguy hiểm, còn vào đó vừa có chỗ nghỉ, vừa có thể suy nghĩ kế hoạch. Sau một hồi đấu tranh, Sô quyết định chọn "nhà chứa", tự an ủi: "Chiến tranh mà, phải sống sót đã, không thì lấy đâu sức mà cứu thành Bướm?"

Cậu bước vào, mùi hương nồng nặc và tiếng cười nói vang lên khiến cậu hơi choáng. Tú bà, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt dày phấn, nhìn cậu từ đầu đến chân, cười tươi: "Cậu trai, muốn tìm niềm vui à? Ở đây có đủ loại, muốn gì cũng chiều."

Sô cố giữ vẻ tự nhiên, nói nhỏ: "Cháu muốn một cô gái cao, đẹp, da mịn. Cháu... chỉ cần chỗ nghỉ qua đêm thôi." Tú bà gật đầu, ánh mắt tinh ranh: "Hiểu rồi, cậu trai. Nghỉ ngơi mà còn lo chuyện lớn, chắc là lớn thật. Đi theo ta."

Đêm trong "nhà chứa"

Sô được dẫn lên một căn phòng nhỏ, nơi có bồn nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Cậu tắm rửa, cố gắng xua tan mệt mỏi và bụi bẩn trên người. Nằm trên chiếc giường đơn sơ, cậu chờ đợi, đầu óc vẫn căng như dây đàn. Khi cô gái bước vào – cao ráo, làn da mịn màng, ánh mắt thoáng buồn – Sô cảm thấy trái tim mình khựng lại. Cô gái mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự mệt mỏi. Cô tự giới thiệu: "Em tên Sa."

Đêm đó, Sô tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi giữa lằn ranh sinh tử. Nhưng trong lòng cậu, hình ảnh Hà vẫn hiện hữu, khiến cậu không khỏi cảm thấy tội lỗi. Cậu tự nhủ: "Chỉ là để sống sót thôi, Hà đừng giận. Mà nếu biết, chắc cô ấy cho mình một trận ra trò."

Sáng hôm sau: Cơ hội bất ngờ

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, Sô tỉnh dậy với đầu óc trống rỗng. Cậu chợt nhận ra mình đã quên mất việc suy nghĩ kế hoạch đột nhập vào cung điện. Cậu tự trách mình, lẩm bẩm: "Sô, mày làm gì thế này? Hà đang chờ mày, mà mày lại để lạc lối. Có vòng 1 của Hà ở đây mà mày còn quên nhiệm vụ sao?"

Sa tỉnh dậy, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng. Cô khẽ nói: "Anh... anh không giống những người khác. Em thấy anh có gì đó khác lạ. Nếu anh muốn, em có thể giúp anh."

Sô ngạc nhiên, hỏi: "Giúp gì? Cô biết gì về tôi?" Sa cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Em không biết anh là ai, nhưng em thấy anh không thuộc về nơi này. Em muốn thoát khỏi đây, khỏi cái nhà chứa này. Nếu anh đồng ý, em sẽ giới thiệu anh làm người dọn xác trong quân đội. Ở đó, anh có thể nghe ngóng tin tức, biết đâu tìm được điều anh cần."

Sô cảm thấy hy vọng le lói, mắt sáng lên. Đây chính là cơ hội cậu cần – một vị trí gần quân đội, nơi cậu có thể tiếp cận thông tin về cung điện và quân thành Cute. Cậu gật đầu ngay: "Được, tôi đồng ý. Nhưng cô phải cẩn thận, đừng để lộ chuyện này. Mà này, cô thoát ra được thì tốt, không là tôi áy náy với... lương tâm lắm."

Sa mỉm cười, ánh mắt ánh lên hy vọng: "Cảm ơn anh. Em sẽ dẫn anh đến đó. Nhưng anh cũng phải hứa, nếu có cơ hội, hãy giúp em thoát khỏi đây."

Sô gật đầu, lòng trào dâng hy vọng mới. Cậu biết rằng hành trình phía trước vẫn đầy hiểm nguy, nhưng giờ đây, cậu có thêm một đồng minh bất ngờ. Trong lòng cậu, hình ảnh Hà lại hiện lên, nhắc nhở cậu phải mạnh mẽ, phải sống sót để giữ lời hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #haihuoc