Chương 3: Nàng công chúa bỏ trốn đang bị ai truy đuổi?
Cánh rừng mùa thu náu mình dưới những chiếc lá đỏ. Những chiếc lá nhuộm sắc đỏ rực rỡ điềm đạm nhẹ nhàng rơi xuống, khiến đường nối liền giữa hai đất nước trông như một chiếc thảm nhung đỏ rực mượt mà. Một thiếu nữ đang bước đi trên con đường đó.
Cô mặc áo choàng màu đen, đội chiếc mũ tam giác có đỉnh nhọn, trên ngực cài một tấm huy hiệu hình ngôi sao. Và vì đang là mùa lạnh nên chân nàng cũng được bao bọc trong một đôi tất đen.
Nhìn qua liền có thể nhận ra cô gái đó chính là một nữ phù thủy, cũng là một lữ khách.
"Hây..."
Cô gái đứng lại, ngước mắt nhìn lên. Bên trên là cả một bầu trời xanh trong rộng lớn.
Đôi mắt giỏi che đậy nỗi buồn từ từ nhìn xung quanh. Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy đó là một cô gái xinh đẹp, đẹp đến mức nếu có người nào đó đi qua đây và nhìn thấy thì họ sẽ ngất mất. Dù đối phương là nam hay nữ cũng vậy, đều sẽ trở thành nạn nhân của cô gái đó. Quả là một kẻ khủng bố trẻ không tha, già không thương.
Người con gái ẩn giấu vẻ đẹp đến mức độ sát nhân đó rốt cuộc là ai vậy?
Phải, chính là tôi đó.
À, tôi chỉ đùa chút thôi.
Thường thì khi di chuyển từ nước này sang nước khác, những phù thủy như tôi sẽ cưỡi chổi, nhưng lần này tôi lại không làm vậy.
Cưỡi chổi lướt nhanh qua một con đường đẹp thế này thì thật lãng phí. Trời cũng lạnh nữa, nên tôi càng không muốn cưỡi chổi.
Hơn nữa, nơi mà tôi mới vừa ghé qua là xứ sở của những guồng nước. Từ nơi đó tới vương quốc tiếp theo, chỉ cần đi qua con đường này là đến.
Chẳng mấy chốc tôi liền có thể nhìn thấy bóng dáng của vương quốc trước mắt.
Chắc hẳn xứ sở sắp tới là...
"A ui..."
Dòng suy nghĩ của tôi bỗng dưng bị cắt đứt. Bị thu hút sự chú ý, tôi liền đứng lại tại đó.
Từ đây tôi có thể nhìn thấy bóng người đang đi tới. Là một chàng trai đang cưỡi trên ngựa. Vừa điều khiển cho ngựa đi, chàng trai vừa nhàn nhã thưởng thức khung cảnh trên đường.
Chàng trai chú ý thấy ánh mắt của tôi, liền mỉm cười nhìn lại. Anh ta có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lam. Đây có vẻ là một người có yêu cầu cao về ngoại hình của bản thân, cũng có vẻ là một chàng trai tử tế.
Nếu chỉ là một chàng trai có khuôn mặt đơn thuần như bao người bình thường khác thì tôi đã chẳng mất công dừng lại nhìn rồi suy ngẫm làm gì. Và như một bức tranh, chàng trai gật đầu chào tôi rồi đi tới.
"Xin chào. Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ..." Chẳng biết lời chào hỏi của tôi có chỗ nào không thể hiện đủ sự quan tâm không.
Thế nhưng khi chú ngựa dừng lại trước mắt, tôi có thể nhìn thấy cái đó. Tôi liền chợt hiểu ra.
"Anh là hoàng tử sao?"
Chàng trai mỉm cười gật đầu:
"Ồ, cô biết tôi ư?"
"Tôi chú ý thấy huy hiệu trên ngực anh có biểu tượng xứ sở của những guồng nước."
"Ra là vậy. Đúng như cô đoán, tôi là hoàng tử ở xứ sở của những guồng nước. Tên tôi là Robert. Rất vui được gặp cô, nữ phù thủy."
Chàng trai buông một tay ra khỏi dây cương, đưa về phía tôi. Hẳn là anh ta đang có ý muốn bắt tay. Tôi hiểu rồi.
"Tôi cũng vậy."
Tôi nắm lấy tay anh ta, nói rồi thả tay ra.
"Cô đi qua đây thế này, hẳn là đang trên đường từ xứ sở những guồng nước đi đến vương quốc cối xay gió phải không?"
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu đồng ý.
Đây là con đường nối liền giữa hai đất nước. Nơi tôi trú lại mấy ngày trước là xứ sở những guồng nước. Từ đây tiến về phía trước sẽ là vương quốc cối xay gió. Đây cũng là con đường thông thương của hai nước.
"Cô thấy đất nước của tôi thế nào?"
"Ở đó có nhiều guồng nước nhỉ."
"........"
"........"
"Ủa, không lẽ chỉ có vậy thôi sao?"
"Ừm, chắc thế."
Tôi nghĩ cũng không có chuyện đặc biệt nào cần nhắc tới.
"Vậy... vậy hả... Chỉ thế thôi sao..."
Tôi phớt lờ dáng vẻ suy sụp của anh ta, đặt câu hỏi:
"Nhưng mà này hoàng tử Robert, ngược lại với hướng tôi đang đi thì anh đang trên đường từ vương quốc cối xay gió trở về nước à?"
"Hử? À, không hẳn là như thế."
"Là sao cơ?"
"Tôi đang đi tìm vị hôn thê của mình."
"Tôi là một lữ khách nên không thể kết hôn đâu."
"Cô đang nói cái gì vậy..." Hoàng tử Robert thể hiện vẻ sửng sốt ra mặt. "Vị hôn thê của tôi biên mất rồi."
"Biến mất á?"
Không phải là chạy trốn đấy chứ?
Nghe tôi hỏi, hoàng tử Robert gật đầu.
"Thực ra chúng tôi đã lên kế hoạch và chuẩn bị kết hôn. Đối phương là công chúa của vương quốc cối xay gió. Hôn lễ được tổ chức ở đất nước chúng tôi nên tôi cần dẫn cô ấy về xứ sở những guồng nước."
Ồ hô hô.
Đối phương là công chúa của nước láng giềng sao. Hay thật đấy.
"Thế nhưng hình như ở đất nước bên kia có những kẻ không muốn cô ấy kết hôn với tôi. Lúc tôi tới vương quốc cối xay gió sáng nay thì vừa đúng lúc họ đang chuẩn bị cử hành hôn lễ cho cô ấy với một gã khác."
Khuôn mặt chỉn chu của chàng trai nhăn nhó lại đến mức biến dạng.
"Lúc đấy cô ấy đã khóc. Bởi vì cô ấy không có cách nào khác mà phải kết hôn với người mình không muốn. Vậy nên tôi đã vứt bỏ danh tiếng của một vị hoàng tử, ép buộc cô ấy rời đi."
"Ồ..."
Quả thực là một câu chuyện lãng mạn.
"Sau khi rời khỏi đất nước cối xay gió, tôi để cô ấy ngồi lên thùng xe buộc phía sau ngựa rồi cứ thế chạy về phía xứ sở những guồng nước."
"Thùng xe sao."
Thùng xe, liệu có phải là để chở hành lý không nhỉ?
"Thế nhưng trên đường đi, lúc tôi ngoảnh đầu lại nhìn thì bất ngờ không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa. Chắc chắn lúc rời khỏi vương quốc cối xay gió cô ấy vẫn đang ngồi trên thùng xe ăn bánh sừng bò mà."
"Hay là công chúa bị rơi xuống giữa đường?"
"Vậy nên tôi mới đang phải đi tìm đây."
"À, tôi hiểu rồi."
Có khi nào cô ấy bị bắt cóc hay gặp tai nạn gì đó không, hay là cô ấy đã bỏ trốn mất. Không biết có chuyện gì nhỉ? Nghe lời kể của hoàng tử Robert thì khả năng cao là thùng xe chở cô công chúa cùng bánh sừng bò đã bị bỏ lại trên đường rồi.
Bây giờ vẫn chưa thể nói rõ được chuyện gì cả.
"Công chúa của đất nước cối xay gió có mái tóc xoăn màu vàng, đôi mắt màu đỏ như thiêu đốt, là một cô gái rất xinh đẹp. Cô có chút ấn tượng gì về người như thế không?"
"Tôi đã đi trên con đường này suốt từ lúc rời khỏi xứ sở những guồng nước đến tận giờ và người đầu tiên tôi gặp là hoàng tử đó."
Tôi cho hoàng tử biết sự thật. Anh ta nhíu mày lại như thể gặp phải chuyện gì rất khó khăn rồi nói:
"Vậy sao..."
Nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác vẫn còn sự tình gì đó đang ẩn giấu bên trong câu chuyện này. Việc kết hôn với công chúa của đất nước bên cạnh, nghe cứ như là chuyện gì đó đã được định sẵn rồi ấy.
Giả dụ như đây là một cuộc hôn nhân chính trị để kết nối hai quốc gia chẳng hạn.
"Vậy lần đầu tiên anh gặp công chúa là ở đâu?"
Tôi đưa ra một câu hỏi vòng vo.
"À, đó là trong buổi lễ kỉ niệm mười năm kết thúc chiến tranh. Trong bữa tiệc đó, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với cô ấy."
"Ha ha tiệc mừng kết thúc chiến tranh sao. Ha ha. Vương quốc cối xay gió và xứ sở những guồng nước từng có chiến tranh với nhau. Vậy tôi hiểu rồi."
Đây đúng là một cuộc hôn nhân chính trị mà.
"Ừ thì đó đã là chuyện của hơn mười năm về trước. Cả vương quốc cối xay gió và đất nước của chúng tôi đều khó chịu khi có một quốc gia giống mình ở ngay sát bên, nên chiến tranh đã xảy ra."
"Vì đất nước bên cạnh giống hệt mình sao?"
"Đúng vậy. Nguyên nhân là vì đất nước bên cạnh giống hệt đất nước mình. Nếu có ai đó rất giống mình mà lại cứ suốt ngày kè kè ở bên cạnh thì bản thân tôi cũng thấy khó chịu ấy chứ? Vì lí do vặt vãnh đó mà chúng tôi xô xát rồi cuối cùng dẫn đến chiến tranh... Con đường chúng ta đang đứng đây, ở thời chiến tranh là nơi bị nã hỏa lực kinh khủng nhất. Nó từng một thời được nhuộm đỏ bằng máu của các binh sĩ, từ đó còn có tên là đường thông thương nhuốm máu."
"Cái tên đó cũng khủng khiếp chẳng kém nhỉ."
Chỉ cần hạ tầm nhìn xuống là tôi có thể thấy một con đường đỏ rực. Thế nhưng nhuộm nên màu đỏ ấy không phải là máu, mà là những chiếc lá cây rụng. Một màu đỏ rực rỡ và thật quyến rũ.
"Đợi đến lúc hai bên công nhận nhau cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài, nhưng dần dần thì hòa bình cũng đến. Nếu như tôi kết hôn cùng cô ấy, chắc chắn mối quan hệ hữu hảo của hai nước sẽ càng sâu sắc hơn nữa."
"Công chúa cũng nhận thức được điều đó sao?"
"Đương nhiên rồi. Nếu không thì cô ấy đã chẳng lập hôn ước với tôi."
"Hừm..."
Thế ư? Tôi đoán chắc là hoàng tử Robert đã ép buộc cuộc hôn nhân này, và vì không muốn nên công chúa mới bỏ trốn. Cơ mà không hiểu sao vẫn có gì đó không đúng.
Tôi gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn anh ta và nói:
"Nếu có tình cờ gặp được công chúa, tôi sẽ chuyển lời giúp anh."
"Ôi nhờ cả vào cô đó. Lúc đó xin cô bảo công chúa hãy đi tới xứ sở những guồng nước. Bởi vì chúng tôi còn phải tổ chức hôn lễ ở đó nữa. Nếu cô tình cờ gặp được cô ấy, tôi sẽ trả cô mười đồng vàng."
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ dốc sức tìm kiếm."
"Trông cậy cả vào cô nhé."
"Được rồi. Cứ giao cho tôi."
Không phải tôi bị tiền làm lóa mắt đâu. Tôi chỉ muốn giúp đỡ vị hoàng tử này thôi. Thật đó.
Thế nên bảo là tôi làm việc này vì tiền thì thật không phải. Tài lực vốn là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất, nên hiển nhiên nó có thể giúp xử lý những chuyện thông thường.
Tôi vừa nhìn chăm chú dáng đi uyển chuyển từ phía sau của hoàng tử Robert vừa nghĩ thầm.
Sau khi tạm biệt hoàng tử Robert, tôi bước đi được một lúc thì thấy có một bóng người khác tiến tới trước mặt. Mặc dù không mặt đối mặt nhưng tôi cứ có cảm giác đang bị nhìn chằm chằm một cách hết sức vô lễ. Ngay khi tôi vừa đưa mắt liếc sang thì thấy ánh mắt của người ấy cũng đang nhìn mình.
Đó là một cô gái xinh đẹp.
Thế nhưng ngay từ đầu tôi đã biết đó không phải là công chúa đất nước cối xay gió. Dáng người này quá khác so với lời miêu tả. Mái tóc dài như lửa đỏ rực mọc thẳng tắp. Trang phục trông cũng không giống đồ công chúa, thay vào đó là một chiếc áo giáp màu đỏ trông có vẻ nguy hiểm. Điểm nguy hiểm nữa là bên hông chị ta còn đeo một thanh kiếm.
Trên con đường màu đỏ có một cô gái tóc đỏ mặc áo giáp đỏ.
Người đó đang đi lướt qua tôi.
Ôi, nguy hiểm thật đấy.
"Vị này, xin hỏi..."
Chị ta cất tiếng. Giọng nói sắc bén như muốn đâm xuyên người khác vang lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi dừng bước, quay lại nói:
"Có chuyện gì vậy?"
"Ban nãy tôi thấy cô liếc nhìn về phía tôi. Không biết là có chuyện gì?"
"À không có gì. Tôi chỉ thấy chị hơi đáng chú ý thôi."
"Đáng chú ý ấy à. Tại sao vậy?"
Tôi hạ ánh mắt xuống một chút, nhìn vào áo giáp của chị ta.
"Tôi nghĩ khi đi trên đường mà ăn vận như vậy thì hiển nhiên sẽ khiến người khác chú ý."
"Cô không cần phải để ý chuyện này."
"Tôi cũng có định thế đâu."
"........."
"Còn có chuyện gì nữa à?"
Tôi thẳng thắn hỏi, mặc dù đã có thể đoán trước được câu trả lời.
Chị ta đi tới từ vương quốc cối xay gió, thêm nữa lại trang bị trên mình bộ áo giáp thế kia thì chẳng ai nghĩ đây là một lữ khách đang dạo bước.
Hơn nữa, mang kiếm trên người chứng tỏ chị ta đang phải bảo vệ thứ gì đó. Trong đầu tôi cứ quẩn quanh trong suy nghĩ như vậy.
"Chuyện là công chúa của nước chúng tôi đang mất tích."
Hóa ra là việc này.
"Mất tích sao. Ôi khủng khiếp quá."
"Cô có biết tin tức gì không? Công chúa là một mĩ nhân hết sức đặc trưng với mái tóc xoăn màu vàng."
"Tôi không biết gì hết."
Đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp cô gái ấy... Nhưng mà mọi việc có vẻ như đang rất náo loạn.
Tôi vừa mới tới vương quốc cối xay gió, nhưng xem ra cũng chẳng có thời gian rảnh để ung dung nghỉ ngơi đâu. Chắc cả vương quốc đang rơi vào tình trạng hoảng loạn rồi cũng nên.
Người phụ nữ nhíu mày, nói:
"Vậy sao. Nếu cô gặp được công chúa, nhờ cô đưa nàng về đất nước cối xay gió giúp tôi."
Ủa, địa điểm này hoàn toàn trái ngược với nơi hoàng tử Robert đang đợi công chúa...
Tôi gật mạnh đầu, đáp:
"Đương nhiên rồi. Nhưng cho hỏi tên chị là gì?"
"Rosamia."
"Vậy, nếu gặp được công chúa, tôi sẽ dẫn cô ấy đến chỗ của chị Rosamia."
"Nhờ cô nhé."
"Tôi sẽ làm vậy."
Thực ra là chỉ có lẽ sẽ làm vậy thôi.
Tôi cảm thấy đói bụng, chắc cũng đã sắp đến giờ ăn trưa.
Mỗi khi tôi thấy đói, không hiểu sao sẽ trở nên rất mẫn cảm với các mùi hương. Dù thời tiết có lạnh đến đóng băng, chỉ cần có mùi đồ ăn thoang thoảng đâu đó là tôi đều có thể ngửi thấy.
Ôi có mùi gì đó có vẻ rất ngon ở quanh đây. Tôi liền đứng lại, hít hà mùi thức ăn quanh quẩn xung quanh.
Thơm quá. Quả thực là một mùi hương ngon miệng.
Đây là mùi gì vậy nhỉ. À, là bánh mì, mùi bánh mì. Một mùi hương ngọt ngào đặc trưng của những chiếc bánh, nhẹ nhàng, thoang thoảng phiêu lãng trong không khí.
"Nhưng mà cả phía trước và phía sau đều không có một bóng người..."
Tôi chuyển hướng đi, lần theo dấu vết của mùi hương đó, cho đến khi bước vào trong một bụi cây. Chắc chắn ở hướng này có bánh mì.
Mỗi bước chân tôi đi, cỏ lá dưới chân lại bồng bềnh lay động phát ra những tiếng lạo xạo. Càng tiến thêm, mùi hương càng rõ ràng hơn. Và rồi...
"Ưm..."
Ở trong bụi rậm, ngay dưới một gốc cây, một cô gái đang ngồi đó, sửng sốt nhìn về phía tôi, trong miệng vẫn đang cắn dở chiếc bánh sừng bò.
Trên đùi cô ta đang đặt một chiếc giỏ đầy ắp toàn bánh sừng bò.
Cô gái mặc một chiếc váy cưới trông có vẻ đắt tiền, mái tóc màu vàng xoăn xoăn, bồng bềnh.
Đôi mắt màu đỏ bất động, nhìn tôi chằm chằm.
Làm thế nào bây giờ...
Nhờ mùi hương lôi kéo tới đây mà tôi mới bắt gặp một chuyện đáng ngạc nhiên.
"Công chúa có phải không? Cô là công chúa của vương quốc cối xay gió."
"........."
Cô gái có vẻ ngạc nhiên, bờ vai run rẩy, nhưng vẫn lúng búng ăn nốt chiếc bánh sừng bò dang dở trên tay. Hóa ra việc đó cần thiết phải làm hơn là đáp lời tôi ư.
Sau khi bắt cơ miệng hoạt động kha khá, chiếc bánh sừng bò cũng bị ăn hết, cô gái mới liếc sang tôi.
"Cô là ai? Trước khi hỏi tên người khác thì nên báo tên mình trước chứ. Thật là vô lễ."
Tôi cũng đâu có ý định hỏi tên cô ta. Tôi chỉ là muốn xác nhận lại thôi mà.
"Tôi là phù thủy Tro Tàn, Elaina, và cũng là một lữ khách."
"Ra vậy. Elaina, một cái tên rất hay. Còn tôi là Chocola. Đúng như cô đoán, tôi là công chúa của vương quốc cối xay gió."
"Công chúa của một nước đang làm gì ở nơi này vậy?"
"Cô nhìn mà không thấy à? Tôi đang dùng bữa trưa."
"Mà này, tôi có thể lấy một chiếc bánh không?"
"À, xin mời."
"Cảm ơn."
Tôi ngồi dưới bóng râm bên cạnh công chúa Chocola, vừa gặm bánh vừa hỏi han tình hình.
Lúc này tôi vẫn giấu chuyện mình từng gặp vị hôn phu của cô ấy, hoàng tử Robert. Tôi vẫn chưa hết nghi ngờ về một cuộc hôn nhân chính trị. Không hẳn là tôi nghi ngờ hoàng tử, tôi chỉ muốn lắng nghe suy nghĩ thực sự của hai người rồi sau đó đưa ra phán đoán tốt nhất.
Để bắt đầu câu chuyện, tôi chỉ hỏi vài câu nhẹ nhàng.
"Cô không trở về đất nước mình ư?"
"Tôi đang bị người xấu đuổi theo, có muốn cũng không quay về được."
"Người xấu ư?"
"Đúng vậy. Đó là một người rất xấu xa muốn hủy hoại hạnh phúc của tôi."
Ồ. Chuyện này khá phù hợp với việc mà hoàng tử Robert đã nói.
"Chẳng lẽ chính là người ép buộc cô kết hôn cùng anh ta?"
"Đúng vậy. Chính là hắn... Cô biết chuyện này sao?"
"Ừm. Tôi đã được nghe kể qua."
"Cô nghe ai kể vậy...?"
Tôi có thể loáng thoáng cảm nhận được sự cảnh giác của công chúa Chocola.
Cô gái mong được kết hôn với hoàng tử của đất nước bên cạnh, thế nhưng có một người đồng hương nào đó, theo lời cô ấy kể, là một người xấu muốn phá hủy hạnh phúc của cô. Trong trường hợp như vậy thì dĩ nhiên ai cũng sẽ trở nên thận trọng hơn.
Và rất có thể kẻ thù của cô không chỉ có một người. Vậy thì phiền phức đây.
Tôi phải giúp cô ấy quay về thôi.
"Đừng lo, tôi nghe được câu chuyện từ người yêu của cô."
"Vậy à. Thế thì tôi yên tâm rồi."
Sau khi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô gái tiếp tục cắn từng miếng bánh sừng bò. Tôi bị khung cảnh đó hấp dẫn. Nhưng tôi nên tiếp tục đặt câu hỏi đã.
"Tại sao cô không đi đến chỗ người yêu đang đợi?"
"Người xấu kia có lẽ đang quanh quẩn đâu đó gần đây, cho nên tôi quyết định ngồi đợi."
"Và ăn bánh sừng bò?"
"Đúng vậy."
"Nhưng mà mùi thơm có thể tiết lộ vị trí của cô đây."
"E rằng người quỷ quái tới mức có thể đánh hơi thấy mùi bánh sừng bò và theo đến đây chỉ có mình cô thôi."
"Làm gì có chuyện đó!"
"Vậy, cô có ngửi thấy mùi thơm không?"
Nói rồi công chúa Chocola cầm chiếc bánh sừng bò đang cắn dở đưa lên ngay trước mũi tôi. Tôi liền ăn luôn.
"Ngon thật đấy."
"Sao cô lại ăn luôn miếng bánh dở của tôi?"
"Cỏ luôn xanh phía bên kia hàng rào mà."
"Tất cả đều giống nhau hết."
"Thế thì lại càng ngon."
Có vẻ như vì hai nước giống nhau quá mà lại ở bên cạnh nhau nên mới xảy ra xô xát.
Tôi cắn nốt miếng bánh sừng bò dang dở trong tay, sau đó đứng lên.
"Được rồi, tán chuyện đến đây thôi. Chúng ta đi nào."
Công chúa Chocola ngước lên nhìn tôi, cố gắng che giấu nỗi bất an trong mắt.
"Đi đâu cơ? Cô có nghe mấy lời ban nãy tôi nói không đấy? Đã bảo là tôi sẽ ở đây chờ người yêu của tôi mà. Tôi không muốn gặp phải kẻ xấu đâu."
"Nhưng cứ ở mãi đây thì kẻ xấu cũng có thể tìm ra cô."
"........"
Thấy cô gái giữ yên lặng, tôi nói tiếp:
"Công chúa này, người yêu cô đã nhờ tôi đưa cô tới chỗ anh ấy nếu gặp được cô."
Tôi đưa tay cho cô gái.
"Tôi sẽ hộ tống cô, coi như là cảm ơn vì mấy chiếc bánh sừng bò."
Hoàng tử Robert, và cô gái tên Rosamia.
Điểm chung giữa hai người này là hiện giờ họ đều tìm kiếm người đang đi bên cạnh tôi, công chúa Chocola.
Chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nhưng mà trong hai người này, có một người có liên quan đến "kẻ xấu xa" trong lời nói của công chúa Chocola.
Vậy nên nơi họ muốn công chúa đến mới khác nhau.
Tóm lại, nếu tôi lựa chọn sai, có thể tôi sẽ giao nhầm công chúa Chocola vào tay nhóm người xấu.
Tôi nên tin tưởng ai bây giờ? Nếu đem những lời thẳng thắn, bộc trực của công chúa Chocola chắp nối lại thì mọi chuyện cũng rõ ràng rồi.
"A, đây có phải hướng đi đến xứ sở những guồng nước không?"
"Đúng vậy. Người yêu cô đang đợi ở đó."
Đây là kết quả sau khi tôi suy nghĩ. Tôi lựa chọn nơi hoàng tử Robert đang chờ, đưa công chúa đi theo hướng đó. Nếu như phải lựa chọn tin tưởng một trong hai bên thì tôi chọn hoàng tử Robert.
Rất có thể Rosamia chỉ đang tìm công chúa Chocola theo lệnh một người khác, và đó vẫn là một bí ẩn. Tôi nghĩ có thể người xấu xa muốn ép buộc công chúa Chocola kết hôn đã ra lệnh cho Rosamia.
Nếu phải lựa chọn giữa hai bên thì tôi nghĩ mình nên tin hoàng tử Robert. Không phải vì đã có giao dịch tiền bạc mà tôi nghiêng về hướng đó đâu nhé.
Tôi nhìn về phía công chúa Chocola, nói:
"Chắc sẽ đến nơi khi mặt trời lặn. Chúng ta sẽ đi tản bộ cho đến lúc đó, có chuyện gì cô có thể hỏi tôi."
Biểu cảm của công chúa Chocola có vẻ ủ ê:
"Ừm... Thế nhưng tôi vẫn tự hỏi tại sao."
"Tại sao gì cơ?"
"Tại sao người yêu tôi lại chờ ở xứ sở những guồng nước ấy?"
Ý cô ấy nói "tại sao" là sao nhỉ.
"Tôi tưởng người xấu xa đang muốn phá vỡ hạnh phúc của cô đang chờ ở vương quốc cối xay gió, không phải sao?"
Hơn nữa, Robert là hoàng tử ở xứ sở những guồng nước thì chuyện anh ta chờ đợi ở đất nước của mình cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên.
Công chúa Chocola cúi thấp mặt, than thở:
"Chúng tôi đã phải trải qua bao khó khăn, chỉ còn một chút nữa thôi là hôn lễ chính thức được tổ chức, ấy vậy mà... Từ giờ cho đến lúc hôn lễ được tổ chức lần nữa sẽ tốn thời gian lắm."
"Chuyện đó thì cô không phải lo. Theo như đúng kế hoạch ban đầu, có vẻ như họ đã sửa soạn hết cả ở xứ sở những guồng nước rồi."
"... Cái gì cơ?"
Cái gì là sao? Tôi đang nói về đám cưới ấy. Kế hoạch từ ban đầu chẳng phải là tổ chức lễ cưới ở xứ sở những guồng nước sao?
Tôi nói với công chúa Chocola khi thấy cô nàng nghiêng đầu không hiểu. Công chúa liền đứng lại ngay, hướng ánh nhìn nghi hoặc về phía tôi.
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Tôi chợt có cảm giác kỳ lạ. Dường như trong chuyện này còn điểm nào đó chưa đúng. Thật là lạ lùng.
Vậy giờ chúng tôi cần quay lại câu chuyện ban đầu.
"Người yêu của cô có phải hoàng tử Robert không?"
"Không phải."
Công chúa Chocola lắc đầu, rồi thẳng thắn nói tiếp:
"Đó là người xấu xa muốn phá hoại hạnh phúc của tôi đấy."
Câu chuyện đang tiến triển theo một hướng khó hiểu, vì lời nói này lại càng trở nên phức tạp hơn. Nhưng trước khi tôi kịp đáp lời, đã có một chuyện xảy ra.
Không, không phải xảy ra, phải nói là có thứ gì đó bỗng bay đến mới đúng.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Một chàng trai đang từ hướng của xứ sở những guồng nước mà chúng tôi đang đi bay tới.
Anh ta có mái tóc vàng cùng đôi mắt màu xanh dương đang hét lên với giọng khàn khàn, và bay ngang qua chỗ chúng tôi, rồi chẳng mấy chốc sau liền lăn lông lốc trên con đường chúng tôi đang đi, sau khi bị vùi trong một đống lá đỏ mới từ từ dừng lại.
Trên người anh ta máu vẫn chảy ra, nhuộm đỏ thân thể như muốn hòa mình vào cùng nền đất.
"Anh ta có việc gì không nhỉ?"
"Hắn chính là kẻ xấu muốn phá hoại hạnh phúc của tôi đó."
Công chúa Chocola túm chặt vạt áo của tôi, nói.
Cả người anh ta lúc này đã bầm dập tan tành, máu thịt lẫn lộn.
"Nhưng mà... rốt cuộc là..."
Chẳng lẽ trong lúc đi tìm công chúa Chocola thì anh ta bị ném từ phía xứ sở những guồng nước tới? Mà chắc phải có ai đó đã ném anh ta tới chứ nhỉ.
Hay là bị ngựa đá chăng?
Tôi nhìn về hướng anh ta bay tới, hướng đi về xứ sở những guồng nước, sau đó bất giác lùi bước về sau.
"Ôi chao..."
Ở nơi đó chắc hẳn phải có yêu quái đang đứng.
"Rosamia..."
Bỗng có tiếng công chúa Chocola thì thầm bên cạnh tôi.
Từ hướng xứ sở những guồng nước, một kỵ sĩ của đất nước cối xay gió đang từ từ tiến lại gần, và đó chính là Rosamia. Có vẻ như chị ta đang rất tức giận, cả cơ thể đều tỏa ra sát khí, tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ bị cắt cổ ấy. Khúc gỗ to chị ta đang ôm trên tay càng khiến cho cảm giác áp lực tăng lên gấp bội. Có cảm giác bất kì ai dám đến gần đều sẽ bị nghiền nát đầu.
"Rosamia! Rosamia có phải không! A, tốt quá rồi!"
"Ơ? Chờ chút. Chuyện gì vậy?! Công chúa Chocola!?"
Chuyện quái gì vừa xảy ra thế.
Rõ ràng công chúa Chocola vừa chạy thẳng về phía Rosamia, người mang đến cảm giác áp bức của một kẻ sát nhân, chẳng thèm để tâm tới sự ngăn cản của tôi.
Đây rõ ràng là dáng vẻ của một cô thiếu nữ gặp lại người yêu mà.
Ủa... Không hiểu sao tôi có một dự cảm kỳ lạ. Nhưng chắc không phải đâu. Không thể có chuyện đó được.
"Công chúa!"
Khung cảnh trong tầm nhìn trước mặt đang liên tục biến chuyển theo một hướng mà não bộ tôi không tài nào xử lý kịp. Rosamia dang rộng hai tay đón công chúa Chocola đang lao đến.
Vậy còn khúc gỗ chị ta ôm ban nãy? Nó bị ném đi rồi. Không thể ngờ luôn.
"Công chúa!"
"Rosamia!"
Hai người ôm chặt lấy nhau một cách vô cùng ấm áp.
Tôi vô thức lùi lại phía sau, bỗng chú ý thấy có tiếng thứ gì đó bị nghiền nát và tiếng ai đó rên rỉ, cơ mà nó đáng sợ quá nên tôi không dám quay lại nhìn.
"Ôi công chúa! Thật là may! Tốt quá rồi!"
"Rosamia! Em sợ lắm!"
Tôi thực sự không thể hiểu nổi chuyện đang diễn ra. Mà tôi cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa.
Để cho chắc chắn, tôi nghe công chúa Chocola và Rosamia kể lại toàn bộ sự tình. Tóm lại, chuyện của hai người là thế này.
Đầu tiên là tiền đề câu chuyện.
Công chúa của đất nước cối xay gió tên Chocola cùng với kỵ sĩ thân cận Rosamia có tình cảm với nhau. Tuy cùng là nữ giới, nhưng họ thực sự yêu thương nhau.
Thực tế đúng là cũng có kiểu yêu đương như thế thật, nhưng tạm thời chúng ta cứ bỏ qua đã.
Dù sao thì tình yêu giữa hai người chính là mối quan hệ gắn bó cuồng nhiệt mà không ai có thể xen vào.
Thế nhưng nếu công chúa của một nước mà kết hôn với kỵ sĩ của mình thì sẽ khiến nhiều người căm ghét. Biết được chuyện đó, quốc vương của vương quốc cối xay gió, phụ vương của công chúa Chocola đã cực lực phản đối. Con gái mình có tình yêu đồng tính nữ thì không thể xem như còn trẻ con được nữa.
Và vì thế, dường như quốc vương đã quyết định ép công chúa kết hôn. Đối tượng lần này là hoàng tử của nước láng giềng, hoàng tử Robert của xứ sở những guồng nước.
Đối với việc quốc vương lặng lẽ tiến hành lễ cưới cho công chúa với hoàng tử Robert, hai người đã phản đối.
"Thưa cha! Con không có tình cảm với hoàng tử mà."
"Bệ hạ! Xin người tác thành cho thần và công chúa được ở bên nhau trọn đời."
"Rosamia..."
"Công chúa..."
Có vẻ như dù ngượng ngùng nhưng hai người đã thưa chuyện với quốc vương như vậy.
Thế nhưng quốc vương hoàn toàn phớt lờ ý kiến của cả hai. Trái lại, ông còn định sẵn ngày giờ kết hôn của công chúa, rồi nói với cô rằng:
"Vài ngày sau hoàng tử Robert sẽ tới đón con. Hôn lễ sẽ được tổ chức ở xứ sở những guồng nước. Con hãy tới đó."
Theo tôi thấy thì ngay từ đầu quốc vương đã bí mật tiến hành hôn lễ của công chúa với hoàng tử Robert ở sau lưng họ. Đúng là một cuộc hôn nhân chính trị.
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, hai người ngày càng sốt ruột vì đám cưới với hoàng tử Robert.
Cho nên họ đã đi đến quyết định.
"Vậy chúng ta chỉ cần kết hôn trước khi đám cưới với hoàng tử Robert diễn ra là được!"
"Đúng là chỉ có công chúa mới nghĩ được điều đó!"
Họ đã quyết định bí mật tổ chức hôn lễ tại một giáo đường nhỏ.
Mọi chuẩn bị đều được tiến hành thuận lợi. Cuối cùng cũng được kết hôn với người mình yêu, công chúa Chocola đã khóc vì hạnh phúc. Thế nhưng đúng lúc đó hoàng tử lại xuất hiện.
Kẻ xấu xa muốn cướp đi hạnh phúc của công chúa, hoàng tử Robert đã phá tung cửa giáo đường và bắt cóc công chúa Chocola.
Sau đó anh ta nhét công chúa vào cỗ xe buộc đằng sau ngựa của mình (kèm với giỏ bánh sừng bò), chạy về phía xứ sở những guồng nước.
Công chúa Chocola đã vô cùng bình tĩnh và xử lý tình huống đó.
Sợi dây nối cỗ xe với con ngựa được buộc cực kỳ tùy tiện nên cô đã cởi dây trốn thoát. Sau đó cô trốn trong rừng, vừa ăn bánh sừng bò vừa chờ người mình yêu đến cứu.
Thật phi thường.
À không, cũng chẳng phi thường cho lắm...
"Rosamia!"
"Công chúa!"
"Rosamia!"
"Công chúa!"
"Rosamia!"
"Công chúa!"
"Rosamia!"
"Công chúa!"
Cách gọi nhau qua lại như này khiến người ta tưởng tượng được họ đã phải vượt qua bao nhiêu đau khổ.
Nhưng sao chỉ là gọi tên nhau thôi mà tôi lại thấy xấu hổ thế chứ. Khung cảnh trước mắt ngại ngùng đến mức tôi chỉ muốn ngồi cuộn lại, bịt chặt tai và mắt.
"Hôn em đi?"
"Không được đâu công chúa. Có người đang nhìn kìa."
"Cứ mặc cô ấy."
"Nhưng mà..."
"Rosamia không thích em sao?"
"Đương nhiên không phải..."
"Vậy hôn em đi..."
"Công chúa..."
"Rosamia..."
Tôi không thể nhìn tiếp nữa.
Tôi quay người lại. Chỉ là tôi muốn trốn khỏi bầu không khí giữa hai cô gái thôi, không phải vì tôi muốn nhìn tình trạng của hoàng tử Robert đâu nhé.
"Chào cô, ta lại gặp nhau rồi..."
Lúc tôi quay lại đằng sau thì thấy anh ta đã đứng dậy được.
Mặc dù bị Rosamia dùng khúc gỗ đánh một cú trực diện, giờ anh ta đã có thể đứng sau lưng tôi mà mỉm cười.
Quần áo rách te tua, máu trên đầu thỉnh thoảng vẫn đang chảy, nhưng dáng vẻ không thể nhầm lẫn vào đâu được, chắc chắn là anh ta.
Để cho chắc chắn, tôi hỏi xác nhận lại:
"Hoàng tử đây ư. Anh vẫn còn sống sao?"
"Đúng vậy. Tôi là hoàng tử của xứ sở những guồng nước. Chuyện kia thì không cần phải nói cũng hiểu, tôi vẫn còn sống."
"Bị một cây gỗ như vậy đánh trực diện, cứ tưởng anh phải trọng thương rồi chứ. Không ngờ anh chẳng làm sao cả."
"Một chút công kích đó thì sá gì."
"Anh là thể loại người gì vậy..."
"Tôi là hoàng tử của xứ sở những guồng nước."
Ý tôi không phải như vậy. Mà thôi, kệ đi. Nếu tôi cứ tìm hiểu ngọn nguồn từng thứ một thì chuyện sẽ chẳng bao giờ kết thúc mất.
"Nhưng mà này, nhìn cảnh tượng kia anh thấy thế nào?"
Tôi để hoàng tử Robert, người đã có một hiểu lầm to tướng, chứng kiến cảnh hai cô gái đang quấn quýt bên nhau.
"Ôi... không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh thế này..."
"Không phải là vì não điều khiển máu chạy vào tim sao?"
"Tôi còn có cảm giác như vừa nhận ra điều gì đó."
"Ôi, quả là bệnh nặng quá rồi."
"Này, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Đùa thôi sao?"
"Khoảng một nửa trong đó là thật..."
"Quả là hết thuốc chữa rồi."
"Liệu có thể hồi phục được không nhỉ."
"Giờ chắc đã quá muộn."
"........"
"Vậy, rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"À, cảnh tượng đó khiến tôi cảm thấy phải thừa nhận một số thứ."
"Là gì vậy?"
Hoàng tử Robert vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười:
"Ban nãy tôi đã bị đánh bằng khúc gỗ kia, cũng bị nói cho rất nhiều điều. Tôi đã bị quốc vương nước cối xay gió lừa dối. Cặp đôi yêu nhau thực sự không phải là tôi và công chúa mà là công chúa và nữ kỵ sĩ kia."
"Ừm."
"Mặc dù nghe chắc khó tin, nhưng mà chỉ cần nhìn hai người họ là tôi có thể hiểu được. Có lẽ tôi đã trở thành một thằng hề mà không hay biết."
Sự thực đúng là vậy. Nhưng tôi đâu thể nhẫn tâm nói ra những lời ấy, nên đành giữ im lặng.
"Hai cô gái yêu nhau... cũng tốt thật đó."
Hoàng tử của một nước đang đứng bên cạnh tôi và nói ra những lời kì lạ, nhưng tôi quyết định vẫn giữ im lặng.
Giữ thái độ thờ ơ với màn trao đổi giữa công chúa Chocola và Rosamia, tôi chậm rãi đi lại xung quanh. Sau một lúc lâu, cuối cùng hoàng tử Robert cũng bắt đầu nghiêm túc:
"Tôi quyết định hủy bỏ hôn lễ với cô ấy."
"Thật vậy sao?"
"Cũng đâu còn cách nào khác."
Có vẻ như ngoài Rosamia thì công chúa chẳng thích bất kì ai khác nữa.
"Vậy, tôi cũng phải quay trở về đây."
"Ừm."
"Tôi đang nghĩ tới chuyện hợp pháp hóa tình yêu đồng giới ở nước mình."
"Ồ, thật vậy á?"
"Sao phản ứng của cô có vẻ không tốt vậy?"
"Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi."
"Nhưng hiện tại vẫn còn nhiều người thấy phản cảm lắm. Nhưng tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người giống họ, có tình yêu vượt qua hàng rào giới tính. Nếu đất nước tôi chấp nhận được điều ấy thì nhất định vương quốc sẽ yên bình hơn hiện tại."
Tôi hiểu rồi.
"Anh thật sự nghĩ thế ư?"
"Con gái với nhau... cũng tốt mà."
Tôi giữ im lặng, lắng nghe tiếng hò hét và tiếng ồn ào do hai người phía bên kia gây ra. Khu vực đó có cảm giác giống như một vườn hoa đang nở vậy.
Sau này, khi tôi không đi du ngoạn nữa mà cần tìm một đất nước để dừng chân sinh sống, tôi nghĩ mình sẽ không chọn sống ở đất nước nằm cuối con đường này đâu.
"À, nói mới nhớ."
Tôi gọi hoàng tử Robert, lúc này đang chuẩn bị bỏ đi.
Anh ta quay lại, mỉm cười, nhưng mà trên mặt anh ta, máu vẫn không ngừng chảy.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi hướng về phía hoàng tử, chìa tay.
"Cô muốn gì?"
Có vẻ anh ta vẫn chưa hiểu ra ý tôi.
Vậy nên tôi mỉm cười nói:
"Mười đồng vàng của tôi đâu."
Tôi đã hoàn thành lời hứa, đã tìm được công chúa về rồi mà.
Một thời gian sau khi ghé thăm đất nước nọ, tôi tình cờ nghe được mấy mẩu tin đồn về vương quốc cối xay gió và xứ sở những guồng nước. Tình yêu đồng tính đã được toàn dân cả hai nước công nhận, có khả năng còn phát triển hơn nữa.
Ngoài ra, chuyện thông thương giữa hai nước vốn đã phát triển nay còn trở nên phong phú hơn.
Đặc biệt, nhờ chuyện công chúa đất nước cối xay gió kết hôn với nữ kỵ sĩ của mình mà nhiều cặp đôi đang che giấu cũng công khai.
Hình như ở xứ sở những guồng nước, việc kết hôn cùng giới được thúc đẩy mạnh mẽ. Hoàng tử đã tuyên bố rằng: "Nếu hai cô gái kết hôn sẽ nhận được tiền trợ cấp!"
Kết quả là có khá nhiều người giả kết hôn, còn thực tế cho thấy họ vô cùng đau khổ.
Cứ như vậy, cả đất nước cối xay gió và xứ sở những guồng nước đều mang nét đặc trưng độc đáo này.
Số lượng khách du hành đến thăm hai đất nước này cũng tăng lên.
Thế nhưng người dân chọn sinh sống ở hai đất nước lại giảm đi rõ rệt.
Tại sao vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro