
Chương 16
Mới vừa tờ mờ sáng mà trong nhà của cậu hai đã nháo nhào lên hết cả, từ gian trước đến gian sau mấy đứa gia đinh thi nhau bàn tán, hoá ra là đột nhiên ở giữa gian nhà chánh sau một đêm lại xuất hiện một con mèo đen bị ai đó chặt đầu để đó máu nó chảy lênh láng cả một vũng ở giữa nhà ruồi nhặng sớm đã bu đầy vào chỗ cổ bị đứt lìa với đầu, mùi hôi tanh xộc thẳng lên bao trùm cả một gian nhà
Điều này làm cho mấy đứa gia đinh trong nhà bàn tán xôn xao hết lên ai cũng bàng hoàng riêng mấy đứa yếu yếu là sợ xanh mặt ra, bên ngoài ồn ào đến nỗi khiến nàng đang ngủ trong buồng cũng phải tỉnh dậy chạy ra ngoài xem nhưng khi vừa tới cửa nàng lại bị một lực kéo lại
"Ngọc Nhi đứng lại"
Mợ ba đột nhiên chộp lấy tay của nàng kéo lại không cho ra ngoài
"S-sao vậy mợ ba?"
"Em không được ra ngoài phải ở yên trong buồng cho mợ nghe chưa"
"Nhưng..nhưng mà.."
Mợ ba hắng giọng nghiêm nghị
"Sao? Dám cãi hửm?"
"Dạ..dạ con không dám"
Nghe được câu trả lời từ nàng mợ ba liền để nàng ngồi xuống mép trõng rồi bỏ ra ngoài đóng sầm cửa buồng lại nhốt nàng trong đó xong rồi mợ mới chỉnh lại quần áo đi ra gian chánh
"Tụi bây giải tán hết cho tao"
Cả đám gia đinh giật bắn mình khi nghe giọng mợ ba la liền lúi húi đứa nào vễ chỗ nấy, mợ liếc mắt tới thằng Vũ đang chuẩn bị đi
"Thằng Vũ ở lại dọn cái xác con mèo này cho mợ"
Thằng Vũ khựng lại hết nhìn mợ rồi lại nhìn đến cái xác con mèo nằm đó nó rung rẩy hỏi lại
"Mợ kêu con hả mợ?"
"Mày bị điếc hay sao mà hỏi ngược lại mợ, mày mau đem cái xác con mèo đó đi thiêu cho mợ"
Thình lình mợ hai dụi mắt từ trong buồng bước ra thắc mắc hỏi
"Chuyện gì mà mới sáng sớm nguyên nhà um xùm lê-"
Mợ hai giật mình hoảng hốt khi thấy cái xác con mèo liền đứng nép sau lưng mợ ba lắp bắp hỏi chuyện
"C-có chuyện gì vậy em...cái xác con mèo này là sao?"
"Em không biết nữa cái này..."
"Không được...quá đáng lắm rồi ta phải tìm ra người làm ra chuyện này mới được"
Đột nhiên mây đen ùn ùn kéo đến mặt trời sáng sớm chưa ló dạng hẳn lại lần nữa bị mây đen kéo đến che mất, mợ hai nhìn lên bầu trời lúc này đã vô cùng âm u rồi liền kêu bọn gia đinh ra dọn dẹp vũng máu, riêng mợ ba thì đi lại bàn thờ lấy ba cây nhang ra đưa vào ống đèn dầu, lửa rực sáng mợ ba vẫy ba cây nhang cho tắt lửa rồi đứng trước bàn thờ tổ tiên vái lạy
"Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Hôm nay là ngày 18/8/1923 dương lịch nhằm ngày rằm tháng bảy năm Quý Hợi
Con tên là Trần Thị Huyền Chi nay con xin thay mặt chủ nhà này hiện đang vắng nhà tên là Nguyễn Nam Khải ở làng Châu Thổ, An Giang
Nay nhà con có chuyện chẳng lành, vừa có kẻ xấu muốn hãm hại gia đình này, tức gieo vật ô uế để trước bàn thờ, giữa nhà chánh-con mèo đen bị chặt đầu
Con xin bẩm với ông bà, tổ tiên ông Địa, Thổ Công xin các ngài chứng giám cho lòng con
Xin các ngài phù hộ, xua hết điều dữ, giữ yên phước đức cho gia đạo, cho con cháu bình an mạnh khỏe
Cái dữ xin tan, cái lành xin đến.
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật."
Vái xong mợ ba cầm ba cây nhang cắm lên lư hương trên bàn thờ rồi quỳ xuống giữa nhà lạy bốn lạy xong đứng lên quay sang mợ hai đang đứng chôn chân tại chỗ
"Chị hai chị kêu con Như đi kêu thầy về đây đi còn em thì đi kêu thằng Phúc cùng hai ba đứa khác đi tìm cậu hai Khải về đây, sắp có chuyện rồi"
Mợ hai hoàn hồn lại gật gật đầu
"Ừ vậy để chị đi kêu"
Trời lúc này mây đen kéo đến đen như lọ nồi, gió bắt đầu nổi lên càng lúc càng mạnh như chuẩn bị cho một cơn mưa giông sắp đến
Nàng đang trong buồng một mình nghe mọi người ở ngoài càng lúc càng ồn ào, nàng liền nóng lòng muốn ra ngoài xem có chuyện gì nhưng nàng lại không thể vì mợ ba lúc nãy đã khoá cửa lại rồi, bỗng đèn dầu đột nhiên tắt nàng quýnh quáng lên cố gắng đốt lại cây đèn dầu nhưng lại không được, trời sụp tối bỗng một cơn gió lạ đập thẳng vào cửa buồng khiến cho cánh cửa mở toang ra
*Rầm*
Nàng giật mình nhìn ra ngoài trời âm u đen nhẻm rồi lại nghe thấy ai đó đang kêu tên mình
"Ngọc Nhi...Ngọc Nhi..."
Giọng nói cứ văng vẳng bên tai nàng, nàng tò mò ngó nghiêng xung quanh xem ai kêu mình, giọng nói ban đầu còn the thé rồi từ từ rõ dần nàng bước ra khỏi buồng đi ra sau bếp nhưng lại không thấy ai trong bếp cả
"Ủa sao không thấy ai hết vậy ta?"
Rồi nàng bước thẳng ra sau hè, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, tiếng kêu ngày càng lớn như rít gào lên theo gió, nàng đứng đó nhìn vào hướng gần bụi tre nơi phát ra tiếng kêu, rồi bước từ từ đến đó
Bỗng còn vài mét nữa là nàng đến tới bụi tre thì mắt tối sầm lại rồi chả biết gì nữa
Sau khi tỉnh dậy nàng thấy mình đang nằm trong buồng mợ ba thì ngồi kế bên vắt khăn bằng nước ấm lau mặt cho nàng, thấy nàng tỉnh dậy mợ lo lắng hỏi
"Nhi, mợ nói là em không được ra ngoài sao em lại không nghe còn đi ra ngoài sau hè chi vậy hả?"
"C-con không có cửa tự mở mà, con còn nghe thấy ai đang kêu con ngoài bụi tre nữa"
Nàng nhìn mặt mợ ba thoáng qua chút gì đó kinh ngạc khi nghe nàng nói liền thắc mắc hỏi lại
"Ai kêu em ra đó?"
"Con hổng biết"
Mợ ba ngồi nghĩ ngợi một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài trước khi ra khỏi buồng mợ ba còn quăng lại sau lưng một câu nhắc nhở
"Em liệu hồn thì đừng có mà bén mảng ra đó một mình nếu mợ biết mợ bẻ gãy dò em"
Rồi đóng sầm cửa lại, nàng đơ cái mặt nàng ra luôn, tự nghĩ sao hôm nay mợ ba cư xử lạ vậy, rất rất khác với ngày thường luôn
...
Phía bên này cha nàng đang ngồi nhâm nhi ly trà nhìn ra ngoài trời đang chuyển mưa
"Nay ông trời chuyển mưa sớm quá hé bà"
"Ừ mà cái này tui nghĩ chắc là giông bão luôn chứ mưa bình thường sao mà gió vậy được"
Má nàng tiếp lời rồi quay sang kêu em của nàng
"Con út ra lấy đồ vô không thôi mưa ướt hết đồ bây giờ"
"Dạ"
Con út nhanh nhẹn chạy ra lấy đồ đang phơi trước sân rồi chạy vào, vừa lúc đó mưa bắt đầu nặng hạt rồi làm một cái ào xuống
"Mưa giông lớn vậy không biết cái chòi bà tư Hà trụ nổi không ông?"
Cha nàng an ủi
"Bà lo gì cái chòi bả mấy mùa lũ lụt, giông bão mấy năm trước có sao đâu huống hồ gì đám mưa này cũng đâu có lớn lắm đâu, bà chỉ có cái lo xa là giỏi"
Vừa dứt câu con út la lên
"Cha má ơi cái chòi bà tư sập rồi"
Nghe con út nói thế cả hai vợ chồng quay ra nhìn thì đúng thật bà tư đang đứng giữa đống đổ nát của căn chòi, hai vợ chồng không ngần ngại chạy thẳng ra ngoài mưa dìu bà tư vào trong nhà mình, sau một hồi định thần lại bà tư khóc lóc kể, hai người chỉ biết đứng đó nhìn nhau rồi an ủi bà chứ chẳng thể làm gì được
...
"Tụi bây..làm gì mà lôi tao về *hức* dữ vậy"
Cậu hai say khướt được hai thằng gia đinh dầm mưa dìu hai bên cánh tay đỡ về đến nhà vẫn chưa biết trời trăng mây đất gì, mợ hai đi ra thấy cậu hai về thì kêu bọn gia đinh dìu cậu hai vào trong buồng riêng của cậu, mợ ba thì đem ly nước chanh ấm đặt lên bàn kế bên còn mợ hai lấy khăn lau khô nước trên người cậu hai
"Đã kêu thầy về chưa chị?"
"Rồi chị kêu rồi lát sau khi trời bớt mưa thầy mới tới lận em"
"Đúng là rắc rối thật"
Mợ hai quay sang hỏi mợ ba
"À mà con bé Nhi thì sao? Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy em?"
"Em nghe bọn gia đinh kể nó đột nhiên đi ra gian sau đứng nhìn xung quanh một lượt rồi đi ra ngoài sau hè, mấy đứa kia thấy lạ kêu nó quá trời mà nó không thấy nó hó hé gì hỏi thì cũng không trả lời chỉ đi thẳng một mạch ra ngoài đó rồi đi đến gần bụi tre thì bà tám lúc này thấy không ổn rồi liền chạy lại nắm nó lại cái nó xỉu luôn, lúc tỉnh em hỏi nó sao lại ra đó nó nói ai kêu nó ngoài bụi tre á nên nó mới ra theo còn nói là ra gian sau nhìn xung quanh không thấy ai hết"
"Sao giống bị ma dắt quá vậy em"
Mợ ba im lặng chỉ gật đầu, rồi nhìn lại cậu hai Khải đang nằm trên trõng
"Em nghĩ chuyện này không đơn giản là do người đã khuất ghẹo đâu chị mà chuyện này em nghĩ nó còn phức tạp hơn nhiều"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro