Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: 23 tháng 10 (Thứ Bảy) - Asamura Yuuta

Trời vẫn còn sớm khi Ayase-san và tôi cùng đến Ga Shibuya

Mặc dù tôi cho rằng thời gian tôi sẽ dành cho Ayase-san hôm nay là quý giá, tôi vẫn không muốn bố mẹ nghĩ rằng chúng tôi chểnh mảng khỏi việc học. Vì vậy, khi được hỏi chúng tôi sẽ đi đâu, tôi dừng lại một lúc để suy nghĩ, chỉ để trả lời bằng một câu mơ hồ "Để học" trước khi ra ngoài.

Với ông già tôi, người vừa mới thức dậy, vừa ngáp, có lẽ nó gợi cho tôi ý tưởng về một thư viện hay thứ gì đó. Và nó không hoàn toàn là lời nói dối vì đích đến thật sự của chúng tôi là một bảo tàng.

Có lẽ... nếu cho rằng nó có mục đích giáo dục thì cũng có lý.

"Đi bộ nhé?" Ayase-san hỏi.

"Xe buýt thì sao? Dù cho đến đó thì ta vẫn phải đi bộ mà", tôi trả lời, mở ứng dụng bản đồ kỹ thuật số trên điện thoại.

"Được thôi," Ayase-san gật đầu nói.

Bảo tàng địa phương mà em ấy nghĩ đến nằm ở phía đông của Ga Shibuya. Theo bản đồ thì phải đi bộ khoảng hai mươi phút—không phải là không thể, nhưng vì chúng tôi cũng sẽ đi bộ xung quanh bên trong, nên bây giờ không thể tốn sức được,

Chúng tôi tìm được chỗ ngồi cạnh nhau ở phía sau xe buýt, xe vừa đến nơi mà không chậm trễ chút nào.

Cảnh quan bên ngoài cửa sổ mở rộng khi chúng tôi bỏ lại phía sau cụm tòa nhà cao tầng xung quanh nhà ga, hướng về phía đông dọc theo Đại lộ Roppongi-dori, song song với Tuyến đường cao tốc đô thị Shibuya số 3.

Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng, ngay cả một thành phố như Shibuya cũng có thể giống một thị trấn chỉ cách đó vài phút đi xe buýt.

"Đã lâu lắm rồi anh chưa đến bảo tàng. Không biết lần cuối cùng đến đó là khi nào nữa—tất nhiên là không tính các chuyến đi thực tế của trường rồi."

Ayase-san gật đầu im lặng, đồng ý với nhận xét của tôi.

"Anh nghĩ em sẽ thường xuyên đến tham quan vì yêu thích lịch sử chứ nhỉ Ayase-san."

"Còn anh thì sao Asamura-kun?"

"Anh không nhớ nữa. Chuyện xảy ra từ lúc anh còn nhỏ nên giờ cũng chẳng đọng lại gì. Anh nghĩ bố mẹ đã đưa mình đến một bảo tàng ở Ueno hay nơi nào đó tương tự thế."

"Em cũng vậy. Em có ký ức mơ hồ về việc đã nhìn thấy triển lãm khủng long này, nhưng tôi không thật sự nhớ bất cứ điều gì khác", Ayase-san giải thích, khẽ nói thêm rằng bố mẹ em ấy có vẻ rất hòa thuận vào thời điểm đó.

Tôi hơi giật mình khi nhận ra mình đã vô tình chạm đến quá khứ của Ayase-san. Tuy nhiên, em ấy vẫn tiếp tục nói, đan xen những từ ngữ của mình vào nhau về lý do tại sao em muốn đến bảo tàng hôm nay. Mọi chuyện bắt đầu bằng điều mà Yomiuri-senpai đã đề cập hôm qua; cụ thể là về cảnh quan và văn hóa liên tục thay đổi của Shibuya.

"Anh biết đấy, nghe xong những thứ đó khiến ngực em như thắt lại. Có lẽ giống như cảm giác mất mát một thứ gì đó", em nói. "Việc tái phát triển Shibuya sẽ hoàn thành trong vài năm nữa, và nó sẽ không còn là nơi chúng ta có ngày hôm nay nữa. Nhưng hơn thế nữa, Shibuya hiện tại đã rất khác so với trước đây—như thời của mẹ em vậy. Do đó em muốn biết nó đã từng như thế nào và nó đã thay đổi ra sao qua nhiều năm qua".

"Vậy là em muốn tìm hiểu về điều đó phải không?"

"Ừm. Vâng."

Xe buýt lúc này đã rẽ phải.

Mặc dù động lực đột ngột của Ayase-san có vẻ hơi bất chợt, nhưng tôi cho rằng lời nói của Yomiuri-senpai chỉ là một trong nhiều chất xúc tác thúc đẩy em có suy nghĩ về sự thay đổi, một cách toàn diện.

Chúng tôi xuống xe buýt ngay sau khi có thông báo điểm dừng. Đi qua một con hẻm hẹp, chúng tôi đi ra phố tiếp theo.

Có một trạm xe buýt khác ở phía bên kia, và phía sau trạm, chúng tôi nhìn thấy một tòa nhà trùng khớp với hình ảnh hiển thị trên bản đồ kỹ thuật số.

"Cái này à?"

"Em nghĩ vậy. Đây cũng là lần đầu tiên em đến đây. Ồ nhìn này."

Ayase-san chỉ vào dòng chữ "Bảo tàng địa phương" trên tường tòa nhà.

Có vẻ như chúng ta đã đến đúng nơi rồi.

Không thấy lối đi dành cho người đi bộ nào nên chúng tôi đợi cho đến khi xe dừng hẳn mới băng qua đường. Tòa nhà khiêm tốn này trông giống một thư viện thị trấn nhỏ hơn là một bảo tàng mà mọi người sẽ hinh dung.

Chúng tôi bước vào trong.

Một tấm bảng ảnh lớn chào đón chúng tôi ngay khi chúng tôi bước vào, trưng bày những gì trông giống như một nhà ga gỗ cũ—có thể là Nhà ga Shibuya. Phía trước nó trưng bày một mô hình kích thước thật của một chú chó lớn, là chú chó Akita trung thành nổi tiếng Hachikō, tai trái cụp xuống một cách đáng yêu.

Bên phải là quầy lễ tân, trong khi bên trái là khu vực nghỉ ngơi với bốn chiếc bàn. Giá sách cũng đi kèm, nên có lẽ đây là một góc thư viện thu nhỏ.

Phí vào cổng được ghi trên biển báo ở quầy lễ tân khiến chúng tôi ngạc nhiên.

"Hả, chỉ có một trăm yên thôi sao?"

"Rẻ thật đấy," Ayase-san thốt lên sự ngạc nhiên của tôi.

Có vẻ như những người trên sáu mươi tuổi cũng được miễn phí vé vào cửa.

Là công cộng thì phải thế rồi.

Một ông cụ thân thiện ngồi sau cửa sổ kính tại quầy lễ tân. Khi chúng tôi trả phí vào cửa, ông tử tế dẫn chúng tôi đi dạo qua sơ đồ bảo tàng. Ngoài tầng một, nghe có vẻ như có nhiều hiện vật hơn nằm ở tầng trên và tầng hầm.

Tóm lại, tầng trệt trưng bày các triển lãm đặc biệt, trong khi tầng trên giới thiệu về lịch sử của Shibuya, còn tầng hầm trưng bày các tác phẩm văn học liên quan đến khu vực này.

"Em muốn bắt đầu từ đâu? Nếu là anh thì sẽ bắt đầu từ trên xuống."

Đi tham quan các bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật có thể rất mệt mỏi, vì vậy tôi nghĩ tốt nhất là tránh leo cầu thang càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, vì chúng tôi ở đây cùng nhau, tôi không muốn tự mình đưa ra quyết định. Ayase-san có thể cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Thêm vào đó, chúng ta luôn có thể đi thang máy ngay cạnh cầu thang.

"Em không có điều gì đặc biệt muốn kiểm tra nên không sao cả."

"Được rồi. Vậy thì chúng ta đi lên thôi nào."

Cả hai chúng tôi đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, leo cầu thang lên tầng trên.

Khi đến nơi, nơi chúng tôi sẽ tìm hiểu về lịch sử của Shibuya, chúng tôi ngay lập tức được chào đón bằng một ngã ba chữ T.

"Chúng ta đi đường nào đây?"

"Em nghĩ là bên phải."

Mặc dù không có mũi tên lớn nào chỉ đường cho chúng tôi, Ayase-san vẫn trả lời ngay mà không do dự, khiến tôi nghiêng đầu tò mò.

"Làm sao em biết được?"

"Nhìn này, có một dòng thời gian ở hành lang bên trái, anh thấy không?"

"Ồ, đúng thật nhỉ."

Các tấm bảng trên tường dường như hiển thị các sự kiện trong lịch sử Shibuya được sắp xếp theo trình tự thời gian.

"Nó bắt đầu với những sự kiện gần đây hơn ở gần phía trước và quay trở lại xa hơn khi anh di chuyển vào trong."

"Hả... anh không để ý đến điều đó."

"Vậy thì đi vòng lại và ra khỏi đó, nghĩa là chúng ta phải đi xuống hành lang bên phải," Ayase-san giải thích trong khi chỉ tay về bên phải.

"Ừm hợp lý nhỉ."

Đúng là Ayase-san. Em ấy là kiểu người luôn để mắt đến xung quanh khi đi bộ qua thành phố, nên không có gì ngạc nhiên khi em cũng nhanh chóng nhận ra điều này.

"Anh khá giỏi quan sát mọi người nhưng em thấy anh không quan tâm đến xung quanh đấy nhỉ Asamura-kun."

"Anh cũng không nghĩ là bản thân mình cũng chú ý đến người khác nhỉ? Maru lúc nào cũng nói là anh quá thờ ơ với mọi người."

"Hả, vậy sao?"

Ayase-san nghiêng đầu nhẹ tỏ vẻ không tin, nhưng sự thật là tôi thường chỉ quan tâm đến việc liệu tôi có làm phiền những người xung quanh hay không.

Không, bây giờ không phải là lúc nói về bản thân mình —tôi cần tập trung vào những gì trước mắt.

Lịch sử của Shibuya nhỉ...?

Tôi bắt đầu rảo bước, đảm bảo đi theo sau Ayase-san một chút.

Lần đầu tiên tôi nghe nói tầng này trưng bày các hiện vật và tài liệu về lịch sử Shibuya, tôi đã nghĩ rằng nơi này sẽ trưng bày các hiện vật và tài liệu từ thời người dân bắt đầu định cư ở vùng Kantō.

Nhưng không đời nào—

"Họ thật sự bắt đầu từ sự hình thành quần đảo Nhật Bản á."

"Em biết nơi này từng được kết nối với lục địa Đông Á, nhưng khi thấy nó có hình dạng khác biệt như vậy, em cảm thấy nó không giống Nhật Bản chút nào", Ayase-san nói, mắt em dõi theo từng dòng chữ trên tấm bảng.

Màn hình giải thích với chúng tôi rằng quần đảo Nhật Bản có hình dạng hiện tại vào khoảng cuối kỷ Pleistocene. Cuối kỷ Pleistocene... Là khi nào nhỉ? Để xem nào, khoảng ba mươi nghìn năm trước... Đợi đã, ba mươi nghìn năm á?

"Đã ba mươi ngàn năm rồi á?" Tôi buột miệng hỏi mà không suy nghĩ, và nhận được cái nhìn từ Ayase-san như muốn hét lên "Anh đang nói gì vậy?"

Tôi biết, tôi biết. Ba mươi ngàn tuổi xấp xỉ gấp ba trăm lần tuổi thọ của con người, đó là nếu chúng ta sống đến khoảng một trăm tuổi.

Xét về mặt thế hệ, điều đó có nghĩa là quần đảo Nhật Bản đã có hình dạng như hiện nay cách đây khoảng một nghìn thế hệ rồi.

Nói về điều đó, có vẻ như chỉ riêng ở Shibuya đã có hơn ba mươi địa điểm khảo cổ từ thời tiền sử, là thời đại trước khi có ghi chép.

Vậy là hồi đó họ đã an cư ở đây rồi nhỉ?

Sau đó, màn trình diễn tiếp tục giải thích về một quá khứ xa xôi không thể tưởng tượng nổi, nơi mà cảnh quan hoàn toàn khác biệt so với những gì chúng ta biết ngày nay, trước khi dần dần tiến triển qua các thời đại. Triển lãm trưng bày các công cụ bằng đá và mảnh gốm từ thời kỳ săn bắt hái lượm. Mặc dù không rộng lớn như những gì bạn tìm thấy ở các bảo tàng lớn hơn, nhưng cũng đủ để cung cấp một cái nhìn thoáng qua. Thậm chí còn có một khu vực mà du khách có thể thử chạm khắc các hoa văn vào đất sét, mô phỏng quy trình làm đồ gốm cổ xưa.

Khi chúng tôi xem đến thời kỳ lịch sử, là thời đại có ghi chép bằng văn bản, các màn hình hiển thị ngày càng trở nên quen thuộc, bao gồm thời kỳ Nara, Heian, Kamakura và Muromachi, tiếp theo là thời kỳ Chiến quốc, trước khi cuối cùng dẫn đến thời kỳ Edo. Sau đó là thời kỳ Meiji, thời kỳ Taishō, thời kỳ Shōwa dài, và cho đến tận thời kỳ Heisei và thời kỳ Reiwa hiện tại.

Nửa sau của tầng này là những căn phòng được tái thiết để mô phỏng những căn phòng từ nhiều thời kỳ lịch sử khác nhau. Tôi thấy điều này đặc biệt thú vị vì tôi chưa bao giờ sống trong phòng tatami kể từ khi còn nhỏ; những căn hộ thời Shōwa mà tôi thấy nhiều nhất là trong phim.

Ánh mắt của Ayase-san chăm chú theo dõi từng màn hình.

"Thú vị chứ?" Tôi hỏi.

Em ấy gật đầu.

"Cũng được. Em chưa thật sự xem nhiều màn hình hiển thị toàn diện như thế này trước đây."

Chiếc màn hình cuốic ùng giới thiệu lịch sử của các xu hướng thời trang đã bắt nguồn từ Shibuya qua nhiều năm, cũng như những thay đổi của cảnh quan thành phố. Điều này có vẻ đúng với sở trường của Ayase-san.

"Asamura-kun này, anh có ấn tượng thế nào về Shibuya?"

"Hình ảnh về nó như thế nào phải không? Anh cho là hình ảnh vỉa hè đông đúc toàn là nhân viên văn phòng hiện lên trong đầu vào lúc này."

"Vâng em hiểu rồi. Nhưng nó gần như ngay trước nhà ga đúng không?"

"Ừm thì... anh đoán thế."

Khu vực xung quanh bảo tàng nơi chúng tôi đứng không hề có sự hối hả và nhộn nhịp mà bạn chứng kiến ​​khi đi bộ quanh Ga Shibuya, và không có tòa nhà cao tầng nào chen chúc trên bầu trời. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy khó mà thoát khỏi ấn tượng về Shibuya như một nơi đông đúc và nhộn nhịp.

"Nó được đề cập ở dòng thời gian này", Ayase-san nói rồi chỉ vào phần khoảng những năm 1990. "Em nghĩ Shibuya vào thời điểm này được coi là 'trung tâm thời trang dành cho giới trẻ' đấy. Asamura-kun này, anh đã từng nghe đến thuật ngữ 'Shibu-Kaji' chưa?"

"Shibu-kaji' á? Anh nghĩ hẳn là có gì đó... liên quan đến Shibuya nhỉ?"

"Đúng vậy. Nó là viết tắt của 'Shibuya Casual'."

"Ý em là thời trang thường ngày sao...?"

"Đúng vậy. Đây là thuật ngữ được sử dụng bắt đầu từ cuối những năm tám mươi để mô tả phong cách thời trang cụ thể phổ biến ở đây."

Khi nói "ở đây", em ấy muốn nói đến nơi ở của chúng tôi, là Shibuya.

"Thật sao...?"

"Nhưng giờ thì... giống như anh đã nói khi nãy đấy. Khu Shibuya mà chúng ta biết chính là nơi đông đúc dành cho dân văn phòng đi lại, đặc biệt là gần nhà ga."

"Đó là lý do vì sao với anh nó giống một khu thương mại hơn", tôi gật đầu.

Hoặc ít nhất thì đó là cảm giác của tôi khi ở Shibuya.

"Khu thương mại á..."

"À anh nói điều gì nghe lạ lắm à?"

"Ừm, không hẳn vậy. Ý anh là khu văn phòng đúng không?"

Chính xác. Một nơi dành cho người lớn bất kể giới tính đi làm và đi lại trong bộ vest. Nếu hình ảnh cũ của Shibuya là một 'thị trấn của thanh thiếu niên, thì khu vực xung quanh Ga Shibuya ngày nay giống như một 'thị trấn của người lớn đi làm' hơn.

Trong khi chia sẻ cảm nhận của mình, chúng tôi đi một vòng quanh sàn và quay trở lại ngã ba chữ T ban đầu.

Sau đó, chúng tôi quay trở lại tầng dưới để xem các cuộc triển lãm đặc biệt và sau đó nghỉ ngơi một lát ở khu vực nghỉ ngơi.

Đúng như vẻ bề ngoài, bảo tàng không thực sự lớn, nên không đến nỗi mệt mỏi như tôi nghĩ. Một số triển lãm được trưng bày nhỏ hơn so với những triển lãm tạm thời mà bạn thấy ở một cửa hàng bách hóa. Tuy nhiên, điểm nhấn của chúng đối với Shibuya cùng sự quan sát của Ayase-san đã cung cấp cho tôi một góc nhìn toàn diện hơn, tựa "ưng nhãn", nếu tôi phải diễn tả thành lời.

"Ưng nhãn" ở đây, đồng nghĩa với tầm nhìn từ phía trên cao, trong khi "toàn diện" có nghĩa là bắt hoặc bao phủ mọi thứ, giống như việc quăng lưới vậy. Vì "ami" là loại lưới bạn dùng để bắt cá, trong khi "ra" ám chỉ loại lưới bạn dùng để bắt chim, nếu vậy thì—

"Toàn diện... 'lưới-lưới', hả...?"

""Lưới-lưới'...? Tự dưng anh nói gì đấy?"

"À xin lỗi em. Một từ mà anh mới tìm hiểu gần đây bỗng hiện lên trong đầu nên anh lỡ buột miệng tí."

"Đôi khi anh nói những thứ kì quặc lắm đấy Asamura-kun à."

"Coi như đó là khoảnh khắc tẩu hỏa nhập ma của học sinh đang trong mùa thi cử đi mà."

"Em không trách anh đâu."

Được thôi.

"Nhân tiện Ayase-san này, có thể em đã quên," tôi bắt đầu kể, suy ngẫm về các cuộc triển lãm trong lúc nghỉ ngơi, "Nhưng thực ra chúng ta đã học về lịch sử Shibuya khi còn nhỏ đấy."

"Chúng ta có à?"

Có vẻ như ký ức đó của Ayase-san đã hoàn toàn biến mất, nhưng việc học lịch sử địa phương ở trường tiểu học thực ra khá phổ biến. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy những thứ chung chung của cuộc triển lãm mà chúng tôi đã xem có phần quen thuộc với tôi. Đối với một người yêu thích lịch sử như Ayase-san trong số tất cả mọi người, mà lại không nhớ bất cứ điều gì như thế, trước khi chỉ nhớ rằng sở thích của em ấy đối với nó bắt đầu sau khi mối quan hệ của cha mẹ mình trở nên tồi tệ. Em đã từng nói với tôi rằng em trân trọng những thứ không thay đổi vì nỗi buồn do sự thay đổi trong mối quan hệ của cha mẹ ruột mình gây ra.

Điều đó có nghĩa là Ayase-san khi còn nhỏ hẳn là một cô bé thông minh, vô tư và tin rằng những điều hạnh phúc có thể tồn tại mãi mãi.

Và có lẽ đúng là như vậy thật—những bức ảnh thời thơ ấu mà ông già tôi cho tôi xem trước khi chúng tôi gặp nhau cho thấy em là người có nụ cười ngây thơ, phù hợp với độ tuổi của khi ấy. Những bức ảnh đó có lẽ được chụp trước khi mối quan hệ của người cha và Akiko-san tan vỡ.

Việc cha của Ayase-san biến mất khỏi cuộc đời em đánh dấu sự khởi đầu cho quá trình thiết lập chế độ "vũ trang" của mình. Nếu chúng ta xem xét về nó, ta có thể lập luận rằng tính cách cốt lõi của em, là bản chất nguyên thủy thật sự của con người em, là điều được thể hiện chính xác nhất trong những bức ảnh thời thơ ấu đó.

***

"Asamura-kun này, ở tầng dưới có gì thế?" Ayase-san hỏi khi đứng dậy sau quãng nghỉ ngắn ngủi của chúng tôi.

"Anh nghĩ là... liên quan đến nền văn học của Shibuya."

"Đúng là sở trường của anh nhỉ, Asamura-kun?"

"Em nghĩ thế à? Ừm đúng là anh thích tiểu thuyết và đọc hầu như bất cứ thứ gì, nhưng anh không biết nhiều về văn học đâu."

Chúng tôi xuống cầu thang và hướng tới khu triển lãm ở tầng dưới.

Điều đầu tiên khiến tôi chú ý khi đọc các tấm bảng là có bao nhiêu nhân vật văn học nổi tiếng có liên quan đến Shibuya. Trong khi những cái tên như Naoya Shiga, Doppo Kunikida và Yosano Akiko có vẻ hợp lý với tôi khi được chỉ ra, phản ứng của tôi giống như, "Khoan đã, thật sao? Người này có liên quan gì đến Shibuya sao?"

Ayase-san cũng đồng cảm với sự quan tâm của tôi.

"Có rất nhiều cái tên mà em nhận ra trong tất cả sách giáo khoa tiếng Nhật."

"Nhỉ? Nhưng anh đoán là ai cũng biết Naoya Shiga sở hữu nhiều căn nhà, bao gồm một căn ở Shibuya. Nhìn này, nó được viết ở đây."

"Ể...? Nhiều á?"

Tôi gật đầu.

"Ông nổi tiếng là một 'người cuồng di chuyển'; ông đã chuyển nơi ở khoảng hai mươi ba lần trong suốt cuộc đời mình."

Biểu cảm của Ayase-san trở nên nghiêm trọng hẳn sau khi nghe tôi giải thích.

"Ngay cả việc chuyển nhà một lần cũng đã là một rắc rối rồi..."

Phải rồi nhỉ. Em ấy và Akiko-san đã trải qua quá trình chuyển đến căn hộ của chúng tôi vào tháng 6 năm ngoái. Trong khi những người chuyển nhà về cơ bản đã xử lý tất cả những việc nặng nhọc, em vẫn phải tự mình đóng gói tất cả các hộp. Thêm vào đó, chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn nhiều có nghĩa là phải mua thêm những thứ khác như giường và bàn mới. Và mặc dù đúng là tôi đã giúp một chút trong việc dỡ đồ, nhưng rõ ràng là toàn bộ quá trình này hẳn đã khiến em kiệt sức.

Tôi có thể hiểu được phản ứng của em khi tưởng tượng đến việc phải làm lại tất cả mọi việc đó.

"Anh có định chuyển vào sống ở ký túc xá nếu vào Đại học Ichise không, Asamura-kun?"

"Anh đã cố gắng không nghĩ đến chuyện đó. Nói trước bước không qua mà."

"Nhưng nếu trúng tuyển thì làm sao đây nhỉ?"

"Phải, có lẽ em nói đúng... Nhưng anh cho rằng việc lập kế hoạch trước sẽ làm hỏng mọi chuyện", tôi lẩm bẩm mà không suy nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, lời nói của tôi khiến biểu cảm của Ayase-san trở nên nghiêm túc hơn, như thể em ấy đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa vậy.

"Nghĩ về khả năng điều gì đó tồi tệ có thể xảy ra khiến anh có cảm giác như nó thật sự sẽ xảy ra, bởi vì anh đang nghĩ về điều đó đúng không?" em ấy nhẹ nhàng đáp lại, gần như đang nói với chính mình.

Lần này, chính những lời nói của em đã khiến tôi rơi vào vòng xoáy suy nghĩ của riêng mình. Tôi có thể hiểu em đang nói về điều gì, ít nhất là sau khi thoạt nghe điều đó.

Tuy nhiên, không cần phải nói rằng bản thân suy nghĩ không thể ảnh hưởng đến thực tế. Mặc dù có khả năng chúng có thể ảnh hưởng đến cơ thể ta, nhưng những sự kiện ngoài tầm kiểm soát của chúng ta không thể bị ảnh hưởng chỉ bởi suy nghĩ. Nếu chỉ tưởng tượng ra những tai nạn tồi tệ nhất có thể khiến chúng xảy ra, thì đến giờ chúng ta đã phải đối mặt với nhiều thảm họa chỉ xảy ra một lần trong một thế kỷ rồi.

Tuy nhiên, tôi thật sự hiểu cảm giác đó sau khi suy nghĩ như vậy.

"...Hiệu ứng 'Trái Cấm'."

"Đó là cái gì vậy?"

"Không, chỉ là thứ anh nghĩ ra lúc đó thôi. Không biết nó thật sự được gọi là gì. Em biết đấy, giống như loại quả từ Cây của Thiện và Ác ấy?"

"Cái ở Vườn Địa Đàng ấy à?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Câu chuyện kể rằng Adam và Eva đều bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng sau khi bị một con rắn dụ dỗ ăn trái cây giúp họ biết điều thiện và điều ác."

"Phải."

"Về cơ bản, ý tưởng cho rằng chỉ cần biết thôi cũng trở thành tội lỗi. Đó là một triết lý mà tôi thậm chí còn thấy trong truyện tranh manga cũ; giống như khi một nhân vật nói rằng họ sắc sảo như quỷ dữ nhưng không bao giờ khôn ngoan như thần thánh, hay đại loại thế."

"Vậy ý anh là tồn tại xu hướng suy nghĩ về điều gì đó là xấu sao?"

"Gần như vậy. Anh luôn nghĩ rằng bản thân tôi không thích cách suy nghĩ đó, nhưng anh nhận ra rằng mình thường liên tưởng tương lai với khả năng những điều tồi tệ sẽ xảy ra, thậm chí có thể anh không nhận ra điều đó. Cũng có thể chỉ vì anh sợ phải thất vọng."

"Sợ phải thất vọng... Ừm, em hiểu rồi. Vậy có nghĩa là anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó sao?"

"Về việc được trúng tuyển à? Không... Anh cho là anh đã nghĩ đến rồi."

Khi suy nghĩ kỹ hơn, tôi nhận ra rằng thực ra tôi đã cân nhắc rất nhiều về việc chuyển đi.

"Đi lại đến Đại học Ichise mỗi ngày có nghĩa là phải mất một giờ đi tàu—tức là hơn hai giờ một ngày đi và về. Không đủ xa để phải chuyển đi, nhưng nếu mọi thứ trở nên quá bận rộn hoặc anh cần tiết kiệm thời gian, anh sẽ phải cân nhắc đến việc chuyển đi."

"Anh đã suy nghĩ về chuyện đó một chút rồi phải không?"

"Ít nhất là như vậy... Còn em thì sao, Ayase-san?"

"Ưu tiên hàng đầu của em là Tsukinomiya."

"Hiểu rồi. Vậy là em có thể tiếp tục đi làm từ nhà nếu em trúng tuyển vào đó đúng không...?"

Trường Đại học Nữ sinh Tsukinomiya chỉ cách Ga Shibuya ba mươi phút đi tàu, và không cần chuyển tuyến. Một quãng đường đi lại rất hợp lý.

"Đó là lý do tại sao em không cần phải tìm nơi để chuyển đi ngay lập tức. Các trường tư thục mà em đang nộp đơn cũng nằm trong khoảng cách đi lại... Nhưng mà em vẫn muốn được tự lập hơn. Nếu em có thể tìm được một công việc bán thời gian có lương khá khẩm và nhận được học bổng, thì xét đến khả năng chuyển ra đó học không phải là không có."

"Đúng rồi. Em đã nhắc đến điều đó trước đây rồi."

Ayase-san đã luôn khẳng định rằng em ấy muốn trở nên tự lập càng sớm càng tốt ngay từ đầu. Em luôn muốn chấm dứt sự phụ thuộc vào Akiko-san và ông già của tôi, đó là lý do tại sao em đang tìm kiếm những công việc bán thời gian có lương cao.

Tôi gần như đã quên mất, vì em ấy đã ổn định rất tốt ở hiệu sách, nhưng ngay cả bây giờ, cốt lõi quyết tâm của em vẫn không thay đổi chút nào. Ngay cả sau khi học cách dựa vào gia đình, mong muốn tự lập ấy vẫn kiên định.

Akiko-san và ông già của tôi xứng đáng có thời gian hạnh phúc cho riêng mình như một cặp đôi. Tôi muốn họ dành thời gian cho bản thân mình, không phải nuôi dạy con cái là chính.

Đó là cảm xúc chân thành của tôi. Vì vậy, theo một cách nào đó, tôi cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Ayase-san.

Trong trường hợp đó, có vẻ như cả hai chúng tôi đều có khả năng chuyển ra ngoài sống nếu chúng tôi vượt qua kỳ thi tuyển sinh.

"Dù vậy đi nữa, em đoán điều đó có nghĩa là phải trải qua tất cả những rắc rối đó một lần nữa... Ý em là, đúng là em muốn tự lập, nhưng việc chuyển ra ngoài sống nghe mệt mỏi lắm."

"Hiểu rồi. Chỉ nghĩ đến thôi là anh đã thấy chán nản rồi."

"Đó là lý do tại sao hai mươi ba lần nghe có vẻ bất khả thi."

"Ừm."

Nói về việc chuyển nhà khó khăn như thế nào, tôi tự hỏi Naoya Shiga, người đã chuyển nhà tới 23 lần, hẳn là người như thế nào để có thể kinh qua những điều đó.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào bức chân dung đen trắng của ông ấy được trưng bày trước mặt, thản nhiên nói về những chuyện vặt vãnh như vậy đó. Nghĩ lại mới thấy, những cuộc trò chuyện của chúng tôi về cơ bản chẳng liên quan gì đến Shibuya cả.

Tuy nhiên, có thể đoán hợp lý rằng Naoya Shiga thực sự giỏi trong việc thích nghi với những thay đổi với những môi trường khác nhau.

Hoặc đúng hơn, việc ông ấy sợ mọi thứ vẫn như cũ cũng có thể là một trong các khả năng.

Tôi tự hỏi bản thân mình cảm thấy thế nào khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu.

"Tuy nhiên, không có gì đảm bảo chúng ta có thể ở lại Tokyo mãi mãi sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm."

"Việc làm á? Anh đã quyết định muốn làm ở đâu chưa?"

"Không, không hề. Chỉ là anh họ anh—"

"Anh họ của anh là... Ừm, Kousuke-san, phải không?"

"Là anh ấy đấy. Quả là Ayase-san. Em thậm chí còn nhớ tên anh ấy."

"Dù sao thì cũng đáng là bao..."

Chúng tôi đã gặp anh họ tôi, Kousuke-san, là người tình cờ hơn tôi tám tuổi, khi chúng tôi đến thăm nhà bố tôi vào mùa đông năm ngoái. Lúc đó anh ấy vừa mới kết hôn, điều này khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng hóa ra, anh ấy và vị hôn thê của anh ấy vẫn chưa tổ chức đám cưới—họ chỉ mới chính thức đăng ký kết hôn.

"Dù sao thì anh nghe nói họ đã vội vã đến văn phòng đăng ký (kết hôn) vì anh ấy sắp được cử ra nước ngoài làm việc."

"Ồ đúng rồi, anh có nhắc đến chuyện đó."

"Lúc đó anh nhận ra một điều—ngay cả khi có việc làm ở quê nhà, anh vẫn phải chuyển đi nếu được điều động ra nước ngoài."

Không có gì đảm bảo tôi có thể ở lại Tokyo mãi mãi sau khi tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm. Thực tế là, không có gì đảm bảo tôi sẽ ở lại Nhật Bản. Đó là một cách mới để khiến tôi nhận ra rằng không có cách nào mọi thứ có thể không thay đổi mãi mãi.

Thậm chí tôi còn có khả năng rời Tokyo khi bắt đầu học đại học nữa cơ.

"Em hiểu rồi. Vậy thì chúng ta chỉ có thể ở bên nhau thêm sáu tháng nữa thôi, đúng không?" Ayase-san đột nhiên nói.

Đúng vậy.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi sau khi nghe những lời em nói, trước khi tôi để một chút sự tinh nghịch trào dâng trong lòng.

"Ước gì em buồn bã vì chúng ta không thể sống cùng nhau nhỉ", tôi trêu chọc.

Ayase-san nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác trước khi nhanh chóng quay đi khi tôi nói vậy.

Má em hơi ửng đỏ.

"Em chỉ nghĩ đó là một cách nói ẩn dụ thôi. Không phải như thế đâu—ý em là, em không có ý là không muốn ở bên anh hay gì cả."

Mỉm cười nhẹ, tôi trả lời, "Anh biết mà." Ayase-san bối rối là cảnh tượng hiếm thấy, và tôi rất trân trọng khoảnh khắc đó.

Chúng tôi tiếp tục đi bộ qua triển lãm văn học, thả hồn vào cuộc sống và câu chuyện của nhiều tác giả văn học vĩ đại.

***

Thật ngạc nhiên là chúng tôi đã hoàn thành việc tham quan xung quanh khá nhanh.

"Vui thật đấy," Ayase-san nói, bước ra khỏi tòa nhà và vươn người về phía bầu trời xanh.

Đứng bên cạnh em ấy, tôi bắt chước động tác của em và cũng duỗi tay về phía bầu trời để thả lỏng cơ thể. Xét theo vị trí của mặt trời, có lẽ mới chỉ quá trưa. Nheo mắt trước ánh nắng chói chang, tôi bắt đầu nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

"Em muốn ăn gì trước khi chúng ta về chứ?"

Vì Ayase-san đã nói rằng em có chuyện muốn nói, nên tôi nghĩ chúng tôi cần một nơi thích hợp để ngồi xuống và trò chuyện.

"Nghe có vẻ hơi phung phí đấy," Ayase-san cuối cùng cũng trả lời sau khi suy nghĩ một lúc.

Em ấy nói đúng. Ngay cả các nhà hàng gia đình cũng trở nên đắt đỏ trong thời buổi này. Mặc dù em làm việc bán thời gian, tiết kiệm tiền luôn là một ý tưởng hay, đặc biệt trong trường hợp em cuối cùng sẽ theo học một trường đại học tư thục mà mình dự định sẽ theo học mà không có sự hỗ trợ của gia đình. Ngoài ra đó cũng chẳng phải một dịp đặc biệt như sinh nhật của chúng tôi, nên tôi hiểu tính của em ấy trong tình huống như thế này. Một nhà hàng đông đúc ngay từ đầu cũng không lý tưởng cho một cuộc thảo luận nghiêm túc cho lắm.

Tôi lấy điện thoại ra và mở ứng dụng bản đồ.

"Thực ra chúng ta gần nhà hơn anh nghĩ, nên chúng ta đi bộ về nhé? Nhìn kìa, có một công viên dọc đường."

"Công viên à?"

Đường về có vẻ khá đơn giản, chỉ cần đi bộ xuống dốc đến đại lộ Meiji-dori rồi hướng về nhà ga. Theo bản đồ thì có những công viên ở hai bên đường.

Công viên phải có ít nhất một chiếc ghế dài để chúng ta có thể ngồi cùng nhau.

"Ừm. Em thấy thế nào khi ghé vào một cửa hàng tiện lợi để mua thứ gì đó ăn và nghỉ ngơi ở đó nhỉ?"

Ayase-san suy nghĩ một lát về lời nói của tôi.

"Nghe có vẻ ổn đấy", cuối cùng em cũng trả lời.

Chúng tôi đi vòng qua một cửa hàng tiện lợi để mua một ít đồ ăn nhẹ. Tôi gọi một cốc cà phê nóng và một suất cơm nắm, trong khi Ayase-san gọi trà sữa và một chiếc bánh sandwich.

Sau đó, chúng tôi quay lại một chút để tới công viên.

"Có lẽ vì công viên này lớn nên không đông đúc như anh nghĩ nhỉ."

"Có lẽ vì hôm nay là thứ Bảy trong mùa lễ đấy."

"À em nói đúng. Có lẽ mọi người đều đang đi nghỉ mát hay gì đó rồi."

Công viên chúng tôi đến rất rộng rãi, có cầu trượt, xích đu, hố cát và thậm chí cả một gian hàng. Như Ayase-san đã chỉ ra, công viên rộng mở và chủ yếu có các gia đình có trẻ em.

"Giờ thì chúng ta ngồi đâu đây?"

Tôi quan sát khu vực xung quanh để tìm một vị trí tốt.

Cái chòi mà tôi phát hiện trước đó hẳn là một lựa chọn tốt để tránh ánh nắng mặt trời. Nhưng khi tôi thấy những ông bố đang kiệt sức ở đó, mệt mỏi vì chơi với con cái của họ, tôi cảm thấy không thích hợp để xen vào.

Hơn nữa, điều này cũng không thực sự tiện lợi nếu chúng tôi không muốn bị nghe lén.

Vì vậy, chúng tôi đã chọn một chiếc ghế dài dành cho hai người cách chỗ vui chơi của trẻ em một chút. Đó là một nơi khá biệt lập, xa đám đông gia đình và yên tĩnh. Những cây cao sừng sững sau lưng, che nắng cho chúng tôi.

Tôi nhìn lên và thấy những chiếc lá đung đưa trong gió, màu sắc của chúng chuyển từ xanh tươi sang vàng không rõ ràng, với một vài sắc đỏ. Chúng nhắc tôi rằng tháng 11 chỉ còn hơn một tuần nữa.

"Đây," tôi nói, đưa cho Ayase-san ly trà sữa vẫn còn ấm và bánh sandwich từ túi của cửa hàng tiện lợi. Một chiếc bánh sandwich kẹp dâu tây, chiếc còn lại kẹp salad. Trà sữa đựng trong hộp.

Còn tôi thì chọn món ăn kết hợp cổ điển: cơm nắm nhân cá hồi và trứng cá cùng một tách cà phê.

"Anh ăn thế sẽ đủ no chứ?" em hỏi.

"Anh vẫn luôn có thể kiếm gì ăn sau ở nhà mà."

Sau đó em nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, gần như muốn hỏi, "Cơm và cà phê có thực sự ngon khi ăn cùng nhau á?" Nhưng ý tôi là, nếu bạn nghĩ về điều đó thì mọi người thường dùng cà phê để ăn kèm với một bữa ăn gồm các món ăn phương Tây có cơm. Chỉ vì tôi đang ăn cơm nắm cá hồi và trứng cá hồi nên nó có vẻ kỳ lạ thôi. Họ có cá hồi và trứng cá muối, và bây giờ chúng không còn kỳ lạ nữa.

"Thật sự là ăn được á?", em hỏi.

"Đương nhiên."

Suy cho cùng, quen thế nào thì ăn thế đó thôi.

Sau đó chúng tôi ăn trong im lặng một lúc.

Mặc dù đã khá muộn vào mùa thu, nhưng trời vẫn không quá lạnh vào ban ngày. Đặc biệt là hôm nay, bầu trời sáng rực với màu xanh trong vắt không một gợn mây. Tôi ngắm nhìn một chiếc lá vàng duy nhất bị thổi bay khỏi cành, xoay tròn nhẹ nhàng khi nó bay lên trời. Nó nhảy múa hỗn loạn, được gió đưa đi xa hơn ranh giới của công viên.

Khi tôi dõi mắt theo chiếc lá, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai tôi.

"Về chuyện tôi đã nhắc đến ngày hôm qua..."

Tôi quay về phía Ayase-san.

"Điều em muốn anh nghe à?"

Em ấy gật đầu.

"Em không muốn gặp người đó."

Hả?

"À xin lỗi anh. Nói thế thì khá là đột ngột và khó hiểu nhỉ?"

Sự đột ngột của em làm tôi ngạc nhiên, nhưng tôi nhanh chóng hiểu ý em ấy.

Dù sao thì Akiko-san đã tiết lộ bí mật với tôi gần đây. Vậy nên rõ ràng em ám chỉ ai khi nói "người đó".

"Nhưng em sẽ phải làm vậy."

"Và người đó..."

"À, ừm, xin lỗi anh nhé. Để em kể lại từ đầu. Em nghĩ là anh sẽ hiểu Asamura-kun à, vì bố anh cũng tái hôn. Về chuyện ngay cả khi bố mẹ anh ly hôn, thì việc anh vẫn là một đứa trẻ và họ vẫn là bố mẹ anh vẫn không thay đổi..." Ayase-san bắt đầu, dừng lại ở đó, cắn chặt môi. "Vậy nên mẹ không thể từ chối thẳng thừng khi ông ấy nói rằng muốn gặp em. Ý em là, nếu bố mẹ em ly hôn là do bị ngược đãi hay gì đó tương tự, thì chuyện đó sẽ khác, nhưng họ thì không. Đối với cha mẹ nuôi—à không, ý em là người thật sự chăm sóc đứa trẻ, cũng giống như trường hợp của em vậy, mẹ em..."

"À phải rồi, anh hiểu ý em. Đúng là cha mẹ vẫn có quyền gặp con mình nếu họ muốn. Việc từ chối gặp con mà không có lý do chính đáng có thể được sử dụng để chống lại cha mẹ có quyền nuôi con tại Tòa án Gia đình, đúng không?"

Tôi biết rõ điều đó.

Rốt cuộc thì tôi cũng đã tự mình tìm hiểu về vấn đề này sau khi thủ tục ly hôn của bố tôi hoàn tất.

Chà, tôi đoán trong trường hợp của tôi, mẹ tôi đã tận hưởng cuộc sống kể từ khi rời bỏ chồng cũ của bà ấy sau vụ ngoại tình. Bà thậm chí chưa bao giờ cố gắng gặp tôi một lần.

"Em không muốn làm hỏng uy tín của mẹ. Vì vậy, em không thể từ chối ông ta nếu ông ấy nói muốn gặp em được."

Có vẻ như cha em đã yêu cầu được gặp con mình khoảng hai tháng một lần kể từ khi gia đình em ấy ly hôn. Tuy nhiên, theo quan điểm của tôi thì điều đó khá thường xuyên.

Tuy nhiên, mặc dù họ đã từng gặp nhau, những cuộc thăm nom đó chưa bao giờ có vẻ dễ chịu đối với Ayase-san.

"Người đó—không, có lẽ em nên nói cụ thể hơn. Tên bố em là Fumiya Itou, nên là ừm... Itou-san đó. Em nghĩ em đã nói với anh điều này trước đây rồi, nhưng công việc kinh doanh của bố em thất bại và ông ấy mắc phải một khoản nợ lớn."

Tôi gật đầu.

Phần về việc ông ấy mắc nợ là điều mới mẻ với tôi, nhưng tôi đã nghe về hoàn cảnh xung quanh cuộc ly hôn của bố mẹ em ấy khoảng một năm rưỡi trước. Tôi nghĩ khoảnh khắc đó là ngay sau khi em và Akiko-san chuyển đến căn hộ của chúng tôi khoảng một tuần.

Chuyện này xảy ra vào "sự cố" đêm khuya mà cả hai chúng tôi đều không muốn nhớ đến, khi Ayase-san chỉ mặc mỗi đồ lót bước vào phòng tôi.

Hồi đó, em ấy kể với tôi rằng bố em đã bị phản bội bởi chính đối tác, mất công ty và phát triển sự ngờ vực sâu sắc với người khác. Cùng với cảm giác tự ti, ông ta bắt đầu xa lánh vợ và con gái.

Đúng vậy, một cảm giác tự ti...

Niềm kiêu hãnh của ông là người kiếm tiền nuôi gia đình đã bị tan vỡ. Không thể thừa nhận khả năng của vợ, ông ta đã hạ thấp Akiko-san và thậm chí còn cáo buộc dì ấy lừa dối mình nữa.

"Itou-san về cơ bản chẳng thay đổi gì cả—"

Có vẻ như em chỉ gọi ông ấy là "người đó" hoặc "Itou-san".

Rõ ràng là sâu thẳm bên trong, Ayase-san không muốn thừa nhận Fumiya Itou là cha ruột mình.

Và tôi cũng vậy. Tôi thường gọi mẹ ruột của mình là "người đó".

"—Ông ta lúc nào cũng hạ thấp em hoặc nói xấu mẹ. Và khi ông ấy vui vẻ, thì chỉ toàn khoe khoang thôi. Chúng em luôn cãi nhau mỗi lần gặp nhau," Ayase-san thở dài khi em bắt đầu kể về lần cuối cùng em gặp bố mình. "Gia đình em đã có một cuộc cãi vã lớn khi gặp nhau vào khoảng thời gian mẹ và dượng quyết định tái hôn.

"Vậy là... khoảng một năm rưỡi trước sao?"

"Vâng. Sau đó em nói với mẹ rằng mình không muốn gặp ông ấy một thời gian, vì vậy mẹ đã nói chuyện với Itou-san. Mẹ yêu cầu ông ấy hoãn gặp em một thời gian, nói rằng môi trường mới và việc học của em đã ổn định rồi; mẹ không muốn làm mất ổn định trạng thái tinh thần của em."

"Vậy là em chưa gặp ông ta kể từ khi chuyển đến sống với anh và dượng à?"

"Đúng vậy. Ông ấy cũng không phản đối."

"Ngạc nhiên thật đấy. Nghe có vẻ như ông ấy thật sự muốn gặp em thường xuyên cho đến tận lúc này đấy."

"Itou-san đã tái hôn trước mẹ—có vẻ như bạn đời mới của ông ấy cũng là một người tử tế. Lúc đó ông ta đang đắm chìm trong sự phấn khích của cuộc sống mới, nên hẳn đã sẵn sàng đồng ý với đề nghị của mẹ."

"Và bây giờ ông ấy đột nhiên muốn gặp em à."

"Itou-san thật ra hiện đang làm việc ở nước ngoài."

"Ở nước ngoài á...?"

"Là ở Mỹ. Có vẻ như công việc kinh doanh mới của ông ở đó đang tiến triển rất tốt. Ông ấy mới trở lại đây một thời gian ngắn và muốn gặp em vì lý do đó. Ông ấy sẽ chỉ ở đây đến cuối tháng 10 nên mới muốn gặp em trước thời điểm đó nếu có thể."

Cơ bản mà nói thì ông ấy đột nhiên liên lạc, rồi đưa ra các điều kiện của riêng mình là chỉ có thể gặp mặt đến cuối tháng 10 và nhất quyết muốn gặp mặt nhỉ.

"Như thế là ích kỷ đúng không?" Ayase-san khẽ lẩm bẩm.

"Còn mẹ k—... à Akiko-san thì sao? Dì ấy nghĩ thế nào?"

"Ừm. Mẹ cố phản đối bằng cách đưa lý do rằng em sắp thi và đó không phải là thời điểm thích hợp, nhưng ông ấy vẫn liên tục cầu xin mẹ bằng cách nào đó để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Ông ấy thậm chí còn đưa ra đủ mọi sự thỏa hiệp như một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi được ổn thỏa..."

Tôi hiểu rồi. Với tình hình này, Akiko-san khó có thể thẳng thừng từ chối gặp ông ta. Và vì Ayase-san không muốn làm tổn hại đến uy tín của Akiko-san, em ấy cảm thấy bắt buộc phải gặp bố mình.

"Nhưng em vẫn không muốn gặp ông ấy đúng không, Ayase-san?"

Em im lặng gật đầu.

Cả hai chúng tôi ngồi trên băng ghế một lúc, để làn gió cuốn trôi đi những suy nghĩ của mình.

Mặc dù tôi đã nghe một số phần từ Akiko-san trước đó, nhưng giờ nghe trực tiếp từ chính Ayase-san khiến tôi nhận ra tình hình thật sự nghiêm trọng đến mức nào. Việc em ấy muốn chạy trốn khỏi tất cả cũng hợp lý thôi.

Và theo góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi cảm thấy Itou-san đang tỏ ra quá đáng. Nếu mọi chuyện leo thang đến Tòa án Gia đình, tôi cảm thấy rằng ông ấy sẽ là người tự gây tổn thương cho mình nhiều hơn là Akiko-san. Nhưng rồi, có những trường hợp mà chỉ logic không thể giải quyết được.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là những cảm nhận của Ayase-san.

"Mỗi lần gặp ông ấy, em lại nhớ ra..." Ayase-san mở miệng định nói, khiến tôi phải chuyển hướng sự chú ý. "... Rằng em cũng giống vậy."

"...Giống như vậy? Giống như b—à không, Itou-san ấy à?"

"Ừm. Em ghét thua cuộc. Em nghĩ đó là một phần bản chất của riêng mình—em cho rằng không có gì là vô nghĩa nếu em không chiến thắng. Em cũng dễ ghen tị nữa."

"Em thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Em thì có đấy. Mặc dù em ghét và chỉ trích những phần đó của ông ấy, nhưng rồi em vẫn vậy. Cuối cùng thì cũng chẳng khác gì ông ta. Và mỗi lần gặp, chỉ là những cảm xúc đau đớn vì nó khiến em nhớ lại những điều đó, và em ghét cái cách mình mang dòng máu của ông ấy nữa."

"Và đó là lý do tại sao em không muốn nói cho anh biết sao?"

Em ấy gật đầu.

Em thú nhận rằng mặc dù mình không phiền khi ông già tôi biết, em không muốn tôi biết đến sự tồn tại của Fumiya Itou. Bởi vì ông ấy đã nêu bật lên những phần mà em ấy không thích ở bản thân mình.

"Vô tri hưởng thái bình nhỉ?"

"Điều đó... Ừm..."

Nhận thức được điều gì đó có nghĩa là bạn không thể tiếp tục ngây thơ được nữa. Và có lẽ toàn bộ chuyện này là điều em ấy đang cố lảng tránh để biết. Giống như cảm giác tôi đã đề cập trước đó vậy.

"Nhưng mà ông ấy là Fumiya Itou, chứ không phải Ayase Saki."

Đó là điều mà chỉ có người ngoài cuộc như tôi mới có thể nói được.

Không, chính vì tôi là người ngoài cuộc nên tôi mới phải nói điều đó.

Rốt cuộc thì Maru đã dạy tôi điều đó.

"Ngạc nhiên thật đấy, nhưng những người thật sự liên quan trực tiếp thường không nhận ra điều gì bất thường. Đó chính xác là lý do tại sao họ cần lắng nghe quan điểm từ bên ngoài."

"Đúng vậy, nhưng..."

"Chỉ vì em thừa hưởng một nửa gen của ông ấy không có nghĩa là anh sẽ không phân biệt được em, là Ayase Saki với Fumiya Itou được. Cơ mà nhiều khi còn nhầm giữa cả hai thật chứ nhỉ."

"Ừm, em với người đó không giống nhau mà..."

"Khoan đã, biết đâu ông ấy trông giống em nếu cải trang thành phụ nữ đấy."

Ayase-san hơi ngước mắt lên trên, như thể đang hình dung cảnh cha mình cải trang, trước khi nhanh chóng lắc đầu mạnh.

"Ông ấy sẽ không làm thế, ông ấy sẽ không làm thế đâu!"

"Chính xác. Ông ấy là Fumiya Itou; chứ không phải Ayase Saki."

"Nhưng em không nói về ngoại hình. Ý em là tính cách kìa..."

"Anh vẫn giữ vững quan điểm. Anh không nghĩ tính cách của Itou-san giống với em như cách em cảm nhận, Ayase-san à. Anh có thể biết chỉ qua cuộc trò chuyện này thôi. Ayase-san này, em không phải là kiểu người chỉ trích người khác chỉ vì bản thân mình thua, đúng không?"

"Đúng vậy... Ít nhất thì em hy vọng là vậy."

Giọng điệu không chắc chắn của em giúp tôi hiểu được vấn đề cốt lõi.

Lý do Ayase-san không muốn đối mặt với cha ruột của mình là vì em sợ nhìn thấy những phần của mình được phản chiếu trong ông ấy—cụ thể là những phần mà em ghét. Nói cách khác, em thiếu tự tin vào ý tưởng trở thành một cá thể riêng biệt, tách biệt với cha mình.

Và đó không phải là vấn đề đơn giản có thể dễ dàng giải quyết. Suy cho cùng, sự tự tin là thứ mà chỉ bạn với tư cách là một cá nhân mới có thể xây dựng cho chính mình.

"Ừm, anh cho là mình cũng đồng cảnh ngộ với em rồi. Có những lúc anh cảm thấy mình giống người đó... Ừm, ý anh là giống mẹ ruột của anh đấy."

"Thật sao?" Ayase-san hỏi với vẻ ngạc nhiên.

"Trẻ em coi người lớn xung quanh là hình mẫu về cách chúng nên cư xử", tôi gật đầu đáp lại, như thể muốn nói rằng đó là điều tự nhiên. "Em sẽ nhận thấy điều này đúng ngay cả trong những điều nhỏ nhặt nhất. Con người đa phần sẽ hành xử giống cha mẹ của họ, đúng chứ?"

"Em thật sự chưa bao giờ nghĩ tới điều đó."

"Giống như cách em sử dụng đũa, hoặc cách em cầm bát cơm chẳng hạn. Thỉnh thoảng khi anh nhìn xuống tay mình khi ăn, anh chỉ nghĩ rằng, 'Ồ, mình giống hệt ông già của tôi vậy sao'".

"Khoan đã, giờ Asamura-kun nhắc đến em mới nhớ, anh ăn cá thu đao đến tận đầu luôn... Dượng cũng làm thế nhỉ."

"Ừm, đúng rồi..."

Đó là thứ duy nhất em ấy nhận ra thôi sao?

"Em không thật sự thích món đó cho lắm, nên luôn để lại một ít. Nhưng mà, anh thậm chí còn ăn cả đuôi khi chúng ta chiên cá thu kia mà."

"Vì nó giòn đấy."

Đợi đã, nói thế là đủ về thói quen ăn cá của tôi, còn một vấn đề rộng hơn ở đây.

"Cuối cùng, cha mẹ là những người mà con cái ngưỡng mộ khi chúng còn nhỏ; việc họ giống nhau ở một số khía cạnh là điều bình thường."

Trẻ em muốn lớn lên càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, con người cũng có thể bị ảnh hưởng bởi những người khác ngoài cha mẹ mình. Hơn nữa, dù sao thì ta cũng sẽ dành phần lớn cuộc đời mình xa cha mẹ hơn là ở bên họ."

"Có nhiều thời gian xa họ hơn..."

"Em không nghĩ vậy sao? Kiểu như, nếu năm sau anh phải ở ký túc xá, thì điều đó có nghĩa là anh sẽ dành 60 trong 80 năm cuộc đời mà không chịu sự ảnh hưởng trực tiếp từ cha mẹ mình đấy."

"Nhưng chẳng phải người ta nói linh hồn của đứa trẻ ba tuổi sẽ tồn tại cho đến khi bạn trăm tuổi sao?"

Câu tục ngữ mà em đang đề cập phản ánh những đặc điểm hoặc thói quen được hình thành từ thời thơ ấu có thể tồn tại suốt cuộc đời.

"Chỉ tập trung vào điều đó có nghĩa là chúng ta đáng lẽ phải giao phó ba năm đầu đời của mình cho một con robot không có nhân cách nào đó."

Thậm chí còn có những câu chuyện khoa học viễn tưởng về điều đó nữa.

Nhưng nó vẫn chắc chắn nằm trong lĩnh vực hư cấu, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.

"Em có ghét tính cách của mình không, Ayase-san?" Tôi cố gắng đẩy nhanh, mặc dù tôi nghĩ lời nói của mình hơi quá thẳng thừng.

Và khi được hỏi, Ayase-san phản ứng với vẻ mặt bối rối. Có vẻ như em đang định phản bác, mở miệng như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại dừng lại. Hít một hơi thật nhanh, em mím môi lại như thể đang kìm nén điều gì đó.

Đôi vai em giờ đây, vốn đã hơi nâng lên, từ từ hạ xuống khi em hạ ánh mắt xuống cùng với chúng.

"Em không biết."

"Ừm."

"Em từng tự hào vì mẹ xinh đẹp và nghĩ rằng thật bất công khi người ta chỉ trích mẹ không có trình độ học vấn. Nhưng thực tế đa số mọi người đều nhìn nhận như vậy. Nếu muốn chống trả thì em cần phải làm như vậy, loại học vấn có thể khiến họ phải im lặng."

"Ừm."

"Đó chính xác là lý do vì sao em luôn hướng tới việc biến bản thân thành thứ mà người khác gọi là đẹp đẽ, đồng thời đạt được những điểm số không còn chỗ để chỉ trích. Em chưa bao giờ hối hận vì đã tự mình đưa ra những quyết định đó, nhưng..." Ayase-san giải thích trước khi xuất hiện khoảng nghỉ, giọng em trở nên trầm hơn, "Gần đây em mất tự tin quá nhiều. Ví dụ như... và đây thật sự chỉ là một ví dụ, nhưng... nếu em trượt kỳ thi đầu vào và anh là người trúng tuyển, Asamura-kun à, liệu em có thể chấp nhận bản thân mình sẽ phải trút giận lên ai đó như con người đó không?"

"Như anh đã nói trước đó, anh không nghĩ em là loại người trút sự thất vọng lên người khác chỉ vì bản thân mình thua cuộc đâu", tôi trả lời.

"Em rất cảm kích khi anh nói vậy. Nhưng hiện tại, em không có đủ tự tin vào bản thân mình. Vì vậy, em không muốn gặp người đó trong trạng thái tinh thần này."

Trước khi tôi kịp nhận ra, Ayase-san đã quay lại gọi Itou Fumiya một cách mơ hồ là "người đó".

Một cơn gió thổi tung một vài chiếc lá rơi trước mặt chúng tôi. Một trong số chúng, màu vàng và có hình dạng như một bàn tay nhỏ, xoay tròn trong không khí và đáp xuống băng ghế. Nhặt nó lên, tôi cầm nó bằng cuống và xoay nó một cách nhàn nhã giữa các ngón tay của tôi.

"Em sẽ phải gặp ông ấy vào cuối tháng 10, phải không?"

"Vâng. Có lẽ phải đến cuối tuần sau cả hai mới gặp nhau được, vì trong tuần cả hai đều bị vướng lẫn trường học cả công ty rồi."

Tôi tiếp tục xoay chiếc lá trong tay khi tôi suy ngẫm về những lời em nói. Nếu em ghét ý tưởng gặp ông ta đến thế, thì việc tìm cách tránh nó hoàn toàn thật sự sẽ tốt hơn cho sức khỏe tinh thần của em đấy.

Nhưng làm thế nào đây?

...Không, đợi đã. Có thể thật sự có cách nào đó.

"Về cơ bản thì nếu em vượt qua được tuần tới mà không gặp ông ấy thì có nghĩa là em sẽ không phải gặp ông ấy trong một khoảng thời gian. Tất cả những gì chúng ta cần là một lý do thuyết phục đến mức Itou-san không thể phản bác được."

Ayase-san, người vẫn đang nhìn xuống, giờ đã ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi.

"Đúng vậy, nhưng... em không nghĩ ra được lý do nào cả."

"Vậy thì chúng ta sẽ tạo ra một cái nếu nó không tồn tại. Được rồi, nghiêm túc mà nói, em mà không nói thì anh cũng chẳng biết là em sẽ gặp bố ruột mình đâu"

Sau đó, Ayase-san nhìn tôi với ánh mắt gần như muốn hét lên: "Anh chàng này đang nói đến chuyện gì vậy?".

"Ayase-san này, gần đây em cảm thấy chán nản và phàn nàn với rằng anh rằng mình không thể tập trung vào việc học."

"Em chưa bao giờ nói thế", em phủ nhận—đúng như tôi đã mong đợi.

"Được thôi, vậy thì sao nếu sau đó, em quyết định đặt mình vào một môi trường buộc phải tập trung vào việc học."

"Hả? Hả? Hả?"

"Và khi nghe về chuyện đó, tôi nhớ lại trại hè (ôn luyện) mà anh đã tham gia hiệu quả đến thế nào. Vậy nên là, với Ayase-san thì khi cảm thấy mình đang mắc kẹt trong một lối mòn, em nghĩ sao nếu anh gợi ý em thử đến một nơi nào đó yên tĩnh để tập trung học tập chăm chỉ nhỉ?"

"Ừm, đợi đã, hả?"

"Thế thì em lấy đó làm cái cớ để đi đâu đó học đi. Thậm chí là cuối tuần sau. Chúng ta thậm chí có thể nói là anh đã chủ động đi đặt chỗ ngay lập tức."

"K-Không thể nào nhỉ? Ý em là, em có thể đi đâu được chứ? Và thậm chí nếu chúng ta tìm được một nơi như thế, anh có nghiêm túc nói rằng em sẽ bị thả xuống một nơi ngẫu nhiên nào đó một mình không?"

"Vì thế nên anh cũng sẽ đi."

"Gì c—!"

"Nghe này, một học sinh cao trung đi du lịch một mình thì khó có thể biện minh được, nhưng một anh trai và em gái đi trại hè cùng nhau thì có thể được. Ngoài ra thì anh cũng có thể chi trả chi phí đi lại và ăn ở. Anh đã làm việc bán thời gian lâu hơn em mà. Ừm, chỉ thế thôi."

"...Để em xác nhận lại một chút, em vẫn chưa rõ một vài thứ cho lắm."

"Em cứ việc."

Tôi đã nói xong rồi. Phần còn lại tùy thuộc vào Ayase-san.

"Vậy, anh đang giả sử rằng... ừm, rằng em—là em gái anh, đã phàn nàn về việc em học hành không tiến triển và được anh—là anh trai em, khuyến khích mạnh mẽ đi trại hè học tập á? Đến mức anh phải cố gắng thu xếp để được đi ngay và luôn à...? Có phải vậy không?

"Tất cả chỉ vì tình cảm anh em."

"Chúng ta thậm chí còn không phải là anh em ruột..."

"Chúng ta đã trở nên đủ thân thiết để hành động như vậy đúng chứ? Vì vậy, vì tình yêu dành cho người em gái thân yêu của mình, người anh trai này đã thúc đẩy em ấy thay đổi môi trường để người em có thể tập trung vào việc học."

"Liệu một cái cớ như thế có hiệu quả không? Chắc chắn, đồng ý rằng chúng ta là anh em, nhưng chúng ta vẫn không có quan hệ huyết thống. Hai học sinh cao trung cùng nhau trên một chuyến đi nghe có vẻ..."

"Không phải chuyến đi mà là trại học tập. Mục tiêu của chúng ta là học cho kỳ thi. Một lý do không đủ thuyết phục như thế này chỉ cần đáng tin, không cần phải hoàn hảo."

"Anh thậm chí còn gọi đó là một cái cớ... Không, đó không phải là vấn đề. Nhưng mà, điều đó đúng, nhưng làm sao chúng ta có thể giải thích điều này với bố mẹ mình đây...?"

Đúng như dự đoán, đó chính là điều em ấy đang do dự.

Với tôi, tôi tin chắc rằng kế hoạch "lời mời đơn thuần của người anh trai" này ít nhất cũng sẽ nhận được cái gật đầu chấp thuận của Akiko-san. Rốt cuộc dì ấy là người đã sẵn lòng kể cho tôi nghe về sự miễn cưỡng của Ayase-san khi gặp bố em ấy. Nếu chúng ta đưa Akiko-san vào cuộc, thì ông già tôi cũng sẽ không có lý do gì để phản đối.

Mặc dù tôi không nghĩ Akiko-san có thể hiểu hết được rằng tôi quan tâm đến Ayase-san—không, là Saki—không chỉ như anh trai em ấy, mà còn là người yêu của em.

"Em biết đấy, việc cảm thấy bất ổn về mặt cảm xúc không hề lý tưởng vào thời điểm quan trọng như thế này khi đang chuẩn bị cho kỳ thi đâu."

Sau đó, tôi tâm sự với em ấy rằng tôi đã phải đấu tranh để có được trạng thái tinh thần phù hợp trong trại hè của riêng mình, giải thích rằng tôi đã nhìn thấy một chút bản thân mình trong quá khứ ở Ayase-san và tôi muốn giúp em ấy vượt qua điều đó.

"Điều khiến anh tiếp tục khi đó là những dòng tin nhắn em đã gửi cho anh, Ayase-san à. Biết rằng có người ngoài kia công nhận nỗ lực của mình, rằng có người ủng hộ mình, thật sự đã khiến anh bình tĩnh lại."

"Thật ra thì chẳng có gì đâu mà..."

"Có thể lúc đó nó không là gì với em, nhưng với một người dường như đang hoảng loạn và mất đi mọi thứ, điều đó chẳng khác nào nhịp đập của trái tim anh, là sự sống của anh. Đó là lý do tại sao, phải là lần này, anh muốn là người sẽ ở bên em lúc này."

"...Asamura-kun."

"Lúc đầu, anh đơn thuần chỉ nghĩ đến việc lôi em ra khỏi nhà ngay trong ngày em gặp ông ta. Giống như việc một đứa trẻ bỏ nhà đi vậy."

Nhưng một hành động trơ ​​tráo như vậy sẽ không ổn với Ayase-san, là người rất quan tâm đến Akiko-san. Đúng vậy, bỏ chạy mà không nói một lời sẽ làm gián đoạn cuộc gặp gỡ của em ấy với cha mình, nhưng không cần phải nói rằng nó cũng sẽ gây ra lo lắng không cần thiết cho Akiko-san—và tất nhiên, cả ông già của tôi nữa. Nó thậm chí có thể khiến gia đình chúng tôi trông khá hoảng loạn. Thậm chí còn là một bất lợi nghiêm trọng nếu mọi chuyện phải đưa ra Toà án gia đình.

Đó là lý do tại sao, ngay cả khi chúng ta thật sự "chạy trốn", thì cũng phải được sự cho phép của cha mẹ.

"Mâu thuẫn thật. Bỏ trốn với sự chấp thuận của bố mẹ á?"

"Nhưng suy nghĩ về một điều gì đó kỳ lạ như thế đã dẫn tôi đến điều này ý tưởng ngay từ đầu. Nói cách khác, chúng ta sẽ được an toàn nếu chúng ta đi đâu đó xa vì một lý do mà bố mẹ chúng ta không thể phàn nàn. Ayase-san—" Tôi nhìn thẳng vào mắt em ấy khi nói, "Hiếu thảo không có nghĩa là luôn vâng lời họ. Theo cách anh nhìn nhận, yêu cầu của Itou-san quá ép buộc. Có vẻ như ông ấy không hiểu được điều đó khó khăn như thế nào đối với em, đặc biệt là vào thời điểm quan trọng như vậy; ngay trước kỳ thi của em nữa. Không phải là anh đang nói rằng em sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa. Chỉ lần này thôi, em có thể khiến anh ấy rút lui một chút."

"...Thật sự ổn chứ?"

"Đôi khi, chạy trốn lại là lựa chọn thông minh. Vậy nên, chúng ta hãy cùng nhau chạy trốn vào cuối tuần tới. Đến một nơi ngoài tầm với của Itou-san nào!"

"Liệu có nơi nào thuận tiện như thế tồn tại không?"

"Thật ra thì anh đã cân nhắc một vài ý tưởng cho trại học tập của mình vào mùa hè. Một trong số chúng nghe có vẻ rất hứa hẹn. Thật lòng mà nói thì đó là ý tưởng mà Maru đã gợi ý cho anh đấy."

Có vẻ như Maru đã dành cả mùa hè của mình để ngâm mình trong suối nước nóng trong khi học.

"Một nơi dễ di chuyển từ Tokyo, có cảnh đẹp, có suối nước nóng và hoàn hảo để tập trung - Chúng ta hãy đến Atami nào."

Tôi hất chiếc lá đang cầm đi và cố tỏ ra tự tin nhất có thể, vậy mà tim tôi lại đập thình thịch.

Mặc dù tôi đã nghĩ về ý tưởng này trong đầu kể từ khi Ayase-san tâm sự với tôi, nhưng hành động thực sự đề xuất nó khiến tôi không thể giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, ý tưởng để em ở trong tình trạng hiện tại khiến tôi cảm thấy tệ hơn rất nhiều.

Dưới bầu trời xanh, vào đầu buổi chiều, khi làn gió thu mát lạnh làm lá cây xào xạc nhẹ nhàng, chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên, tiếng nói chuyện vui vẻ của các gia đình vang vọng từ xa.

Có lẽ đây là bối cảnh lành mạnh nhất có thể tưởng tượng được cho một lời tuyên bố chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro