
Chương 12: 06 tháng 8 (Thứ Sáu) - Asamura Yuuta
Tôi thức dậy sớm vào sáng ngày thứ năm của trại ôn luyện.
Tôi liếc nhìn điện thoại—5:57, thậm chí còn chưa tới 6 giờ sáng.
Mặc dù đi ngủ sau 3 giờ sáng, nhưng đầu óc tôi vẫn tỉnh táo một cách đáng ngạc nhiên. Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến bữa sáng.
Tôi cảm thấy mình thức dậy sớm hơn mỗi ngày vậy.
Nhưng điều này lại hiệu quả hoàn hảo với tôi. Tôi vứt chăn, rửa mặt và ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị cho buổi học hôm nay.
Hôm qua cũng có bài kiểm tra, nhưng tôi vẫn không thể giải được bài toán như mong muốn.
Ngay cả bây giờ, tiếng bút chì của bạn bè tôi viết vội vã vẫn còn văng vẳng bên tai.
Và không chỉ có vậy. Với mỗi bài giảng, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và những người khác ngày càng lớn. Trong giờ giải lao, họ sẽ háo hức đưa những câu hỏi sắc bén với người hướng dẫn. Họ không chỉ lắng nghe và ghi chép như tôi.
Tôi cần hiểu biết nhiều hơn, giải quyết vấn đề nhanh hơn. Nếu không, tôi cảm thấy mình không thể nào đánh bại họ. Nếu không làm vậy, tôi sẽ trượt. Vào được Đại học Ichise không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, gia đình tôi không thật sự giàu có. Cả Ayase-san và tôi đều muốn học lên cao hơn cùng lúc, chuyện trở thành ronin là điều không thể.
Nhưng nếu tôi hạ thấp mục tiêu của mình xuống một trường đại học tệ hơn, tôi không cảm thấy mình có thể đứng cạnh Ayase-san. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng hơn nữa.
Khi tôi mất tập trung một lúc và kiểm tra thời gian, thì đã gần 9 giờ sáng. Bài giảng sẽ bắt đầu trong vài phút nữa.
Tôi vội vã rời khỏi phòng. Đến muộn giờ học vì phải chuẩn bị cho nó không khác gì một trò tiêu khiển tệ hại.
Hôm nay thang máy lại đông đúc, nhưng tôi đã kịp vào được căn phòng đang được sử dụng làm giảng đường.
Tôi vừa kịp định hình lại thì người hướng dẫn đã bước vào, bắt đầu buổi học đầu tiên của ngày thứ năm. Trại ôn luyện đã được nửa chặng đường, và hôm nay đánh dấu sự bắt đầu của nửa chặng đường còn lại.
Các bài giảng kéo dài trong hai tiết cho đến 12 giờ, đã là giờ ăn trưa rồi. Không có gì ngạc nhiên, việc bỏ bữa sáng đã ảnh hưởng, và bụng tôi đang cồn cào vì đói. Căng tin phục vụ theo kiểu tự chọn (tất cả các bữa ăn đều bao gồm trong học phí trại hè), vì vậy tôi có thể thoải mái đi chơi. Nhưng nhồi nhét thức ăn vào miệng trong tình huống này chỉ khiến tôi buồn ngủ.
Tôi chỉ ăn bánh mì và sữa để đỡ chột dạ, vừa ăn vừa ôn lại sách từ vựng và chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Bữa ăn của tôi đã như thế này một thời gian rồi.
Tôi tham dự các buổi giảng buổi chiều. Có bốn buổi, mỗi buổi 90 phút, có giờ nghỉ giữa giờ, từ 1 giờ chiều đến 8 giờ tối.
Khi mọi người đã xong, cuối cùng cũng đến giờ ăn tối. Vì tôi chỉ ăn nhẹ cả ngày nên bụng tôi réo liên hồi.
"Có lẽ đã đến lúc ăn cà ri rồi", tôi lẩm bẩm một mình trong khi lang thang trong căng tin.
Tôi đặt một bát cà ri và một cốc nước cam lên khay của mình rồi nhìn quanh tìm chỗ ngồi trống.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy có người gọi mình. Tôi nhìn lên và thấy Fujinami-san vẫy tay gọi tôi lại. Có một chỗ ngồi trống đối diện cậu ấy. Tôi cảm ơn và ngồi xuống, xin lỗi vì sự thô lỗ của mình trong khi vẫn tiếp tục xem qua các thẻ từ vựng trong khi ăn.
Tôi ăn xong trong khoảng năm phút. Fujinami-san tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi nói "Được rồi" và đứng dậy.
"Cậu thật sự nghĩ mình no được chỉ với điều đó sao?"
"Ý mình là, mình đã no rồi."
Không hiểu sao Fujinami-san lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi khi tôi trả lời.
"Ừm... Mình mong là không thô lỗ khi hỏi điều này, nhưng cậu có ngủ đủ giấc không?"
"Ừm, tất nhiên là thế rồi."
"Cậu có quầng thâm dưới mắt kìa."
Tôi dụi mắt. Thật khó tin rằng chỉ cần cắt giảm giấc ngủ trong vài ngày có thể cho thấy nhiều quầng thâm như vậy, nhưng cậu ấy nhận xét như thế khiến tôi hơi lo lắng. Mà, tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi
Tôi muốn quay lại phòng mình càng sớm càng tốt và tiếp tục học. Tôi cảm thấy đặc biệt hiệu quả ngày hôm nay.
"Được rồi. Mình sẽ cẩn thận. Gặp lại sau nhé," tôi nói và đứng dậy với khay của mình.
"Cậu định mang cái đó đi đâu thế?"
"Ồ, đúng rồi. Đây không phải là căng tin trường học nhỉ?"
Chúng tôi được phép để khay trên bàn khi ăn xong ở đây. Tôi quên mất.
Tôi đặt khay lên bàn và chuẩn bị rời đi thì Fujinami-san lại lên tiếng.
"Asamura-san, cậu có mang theo từ điển tiếng Anh không?"
"Hả? À, đúng rồi, mình có mang theo một cái phòng khi cần."
"Mình có thể mượn nó sau được không? Mình cần nó để chuẩn bị một chút."
"Được thôi, không vấn đề gì. Mnìh có thể mang nó đến cho cậu ngay bây giờ nếu cậu muốn."
"Không, để sau cũng được. Mình không muốn làm phiền cậu vì chuyện nhỏ nhặt như vậy. Đến phòng cậu không phải là vấn đề nếu chỉ là để mượn một cuốn từ điển."
Các tầng dành cho nam và nữ trong khách sạn được tách biệt, nhưng bạn vẫn được phép mượn đồ nếu nói rõ lý do.
Tôi đưa cho cậu ấy số phòng của tôi, ghi nhớ trong đầu về cuốn từ điển.
"Được rồi, chúc ngủ ngon."
"...Ừm. Gặp lại sau nhé."
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nghĩ rằng phản ứng của cậu ấy có phần do dự một cách bất thường.
Khi tôi rời đi, tôi nhận ra đã lâu rồi tôi không có một cuộc trò chuyện thực sự với cậu ấy, mặc dù tôi ở cùng ký túc xá và thỉnh thoảng gặp cậu ấy ở đó. Đã nhiều ngày rồi tôi không nói chuyện với bất kỳ ai. Tôi thậm chí còn không gọi cho Ayase-san; chúng tôi chỉ trao đổi những tin nhắn ngắn.
"Mình muốn nghe giọng nói của em ấy."
Tôi ngạc nhiên bởi những lời mình vừa thốt ra.
Không, nghĩ về những thứ như vậy là quá xa xỉ. Mình nên tập trung vào việc học từng phút từng giây một.
Chỉ mới 8 giờ tối, nghĩa là tôi còn ít nhất 2 tiếng nữa để học. Quay trở lại phòng, tôi mở cuốn sách bài tập Toán của mình ra.
***
Một tiếng ding từ điện thoại đã xen ngang sự tập trung của tôi.
Nhìn qua phía thông báo nó hiện lên, có vẻ là từ Ayase-san.
Lạ thật, em ấy thường nhắn tin ngay trước khi ngủ, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc kia mà.
Bộ có chuyện gì xảy ra à? Tôi định với tay lấy điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.
... Có thể là ai được nhỉ?
Tôi nhìn qua lỗ hổng một cách cẩn thận và thấy Fujinami-san đang đứng ở đó.
Tôi vội vã mở cửa. À, đúng rồi, cậu ấy có nói muốn mượn từ điển. Ừm...
"Xin lỗi, mình sẽ lấy từ điển ngay đây."
"Không, thay vào đó, mình có thể vào trong một chút được không?"
"Ồ, được thôi. Mình không phiền đâu."
"Cảm ơn cậu. Đứng ở hành lang quá lâu có thể gây nghi ngờ. Mình rất cảm kích", cậu ấy nói khi bước vào căn phòng chật chội.
"Cậu cần từ điển tiếng Anh đúng chứ? Đợi mình một chút—"
"Ồ, không cần vội. Dù sao thì đó cũng chỉ là cái cớ thôi."
Lại chuyện gì đây?
"Cái cớ cho chuyện gì chứ?"
"Mình hy vọng chúng ta có thể nói chuyện một chút. Bình thường thì mình sẽ cố gắng tránh xa chuyện của người khác càng nhiều càng tốt, nhưng chúng ta không hẳn là người lạ với nhau, đúng không?" Fujinami-san nói khi cậu ấy đến gần hơn và nhìn vào mặt tôi.
"A... tệ rồi đây."
"Cái gì tệ cơ?"
"Trông cậu tệ thật. Cậu đã không ngủ trong bao nhiêu ngày rồi?"
"Không, mình đã ngủ rồi."
"Hôm nay thì sao?"
"Hai tiếng."
"Còn hôm qua thì sao?"
"...Hai giờ, không, có thể là ba giờ."
"Kinh thật. Cậu gọi thế là ngủ sao."
Fujinami-san thở dài, đặt tay lên trán và lắc đầu.
Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại bực bội đến vậy. Tôi thật sự không thấy buồn ngủ. Ngay cả trong giờ học cũng vậy.
"Nhưng mình không thấy buồn ngủ."
"Vậy thì không phải là cậu không ngủ, mà là cậu không thể ngủ được."
"Mình cảm thấy khỏe mà. Hiếm khi mình có thể tập trung học tập nhiều như thế này."
"Ồ thật sao? Vậy thì điều đó có nghĩa là điểm thi thử của cậu đã tốt hơn. Chúng ta vẫn chưa nhận được kết quả, nhưng mình sẽ cho là cậu tự đánh giá bản thân, nhỉ?"
"Thì..."
Điều đó buộc tôi phải im lặng.
Đây là bài kiểm tra thử thứ hai trong trại hè, nhưng xét theo cách tự chấm điểm của tôi, bài kiểm tra hôm qua có lẽ là bài tệ nhất của tôi cho đến nay. Tôi hoàn toàn quên mất các công thức mà tôi nghĩ mình biết, và tôi đã làm hỏng thời gian, để lại một nửa số câu hỏi chưa giải quyết.
"Thở dài. Ừm thì, có lẽ cậu không muốn nghe điều này, nhưng—"
"À, không, ừm... cứ thoải mái ngồi nếu cậu muốn."
Thấy Fujinami-san có vẻ như muốn nói thêm điều gì đó, tôi nhường chiếc ghế tôi đang ngồi cho cậu ấy.
Nhưng cậu ấy trả lời, "Mình không định ở lại lâu, nên mình sẽ cứ thế này được rồi," và vẫn đứng trước mặt tôi.
"Vậy, tại sao cậu trông vội vã thế?"
"Hả?"
Mình, vội vã á?
"Mục tiêu của cậu là Đại học Ichise, đúng không? Chắc chắn là có tính cạnh tranh, nhưng với tình trạng hiện tại, cậu đã thật sự nắm bắt được những gì mình đã học chưa? Cậu có thể sẽ hiệu quả hơn nếu thoải mái hơn một chút đấy."
"Nhưng mình phải làm nhiều như vậy để bắt kịp mọi người, không, để vượt lên trước họ."
"Mọi người khác... ý cậu là những người ở trại ôn luyện này phải không?"
Tôi gật đầu.
"Những học sinh cao trung tham gia trại hè như thế này là những người xuất sắc nhất. Không gì khó hiểu khi cậu không thể dễ dàng đánh bại họ. Thật sự có ích gì khi so sánh mình với họ không?"
"Có một lý do đấy. Vì kỳ thi có tính cạnh tranh nên việc so sánh bản thân là điều tự nhiên. Thêm nữa, nếu mình không thể đánh bại mọi người ở trình độ này, mình sẽ không vào được Ichise."
Tôi không nghĩ mọi người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh để vào được trường Ichise, nhưng rõ ràng là mức độ cạnh tranh rất cao.
"Mình hiểu rồi. Vậy để mình hỏi theo cách khác nhé. Tại sao cậu lại muốn vào Ichise?"
"Hả, bởi vì—"
"Cậu muốn vào khoa nào? Khoa đó liên quan thế nào đến nghề nghiệp cậu muốn theo đuổi không? Có lý do gì khiến cậu phải chọn Ichise không?"
"Đ-điều đó... có thể không có... lý do cụ thể nào cả."
"Đó là lý do tại sao mình không hiểu. Nếu không có lý do cụ thể, cậu không nhất thiết phải đến Ichise. Vậy thì, vội vã để làm gì?"
Cậu ấy hướng ánh mắt dò xét vào tôi. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau trong sự im lặng, và tôi là người đầu tiên nhìn đi hướng khác.
"Cậu nói đúng... Không có lý do gì nhất định phải là Ichise. Nhưng có một người... mình muốn sống cùng trong tương lai."
Fujinami-san gật đầu khi nghe đến phần cuối.
"À, người mà cậu đã nhắc đến lúc trước. Hiểu rồi, vậy ra cô ấy là người mà cậu đang nghiêm túc cân nhắc đến tương lai. Ngày nay, điều đó khá hiếm đấy chứ."
"Thật vậy sao?"
"Mình nghĩ vậy. Không nhiều học sinh cao trung nghĩ xa đến vậy trong tương lai."
"Tương lai sao..."
"Đúng vậy, còn lâu lắm, phải không? Ngày nay, khi mọi người đều kết hôn muộn hơn, chẳng phải thời điểm để thanh thiếu niên nghĩ đến chuyện kết hôn đã xa vời như cõi vĩnh hằng rồi sao?"
Đây quả thật là một cách diễn đạt đầy chất thơ.
"Còn nữa, cậu định tiếp tục học phải không? Còn bạn gái cậu thì sao?"
"Cậu ấy cũng muốn đi học đại học."
"Trong trường hợp đó, trừ khi cậu cưới chạy bầu, thì có lẽ sẽ diễn ra sau khi tốt nghiệp. Nghĩa là, khoảng bốn hoặc năm năm nữa. À, nhưng nếu chỉ là về chung sống, thì có thể thực hiện ngay được."
Chúng tôi đã sống chung với nhau rồi... nhưng không, vấn đề không phải ở đó.
"Vấn đề không phải là chỗ ở."
"Mình chỉ trêu cậu thôi. Mình hiểu mà. Ý cậu là muốn kết hôn."
"Kết h—"
Từ "kết hôn" vẫn còn quá trừu tượng đối với tôi. Chỉ cần cố gắng nói to nó lên cũng khiến tim tôi đập thình thịch rồi.
"Ừm thì, một số người không quan tâm đến việc chính thức hóa nó. Nhưng cậu có vẻ bảo thủ theo cách đó, Asamura-san, vậy nếu cậu nói mình muốn sống chung với ai đó, nghĩa là cậu muốn kết hôn với họ, đúng không?"
"Ừm, đúng vậy... Mình cho là vậy."
Tôi chưa từng nghĩ về điều đó theo những thuật ngữ cụ thể như vậy trước đây. Nhưng có một người mà tôi muốn ủng hộ. Tôi nghĩ rằng lòng tin của chúng tôi dành cho nhau hiện tại rất mạnh mẽ, nhưng tình cảm không kéo dài mãi mãi.
Ai biết được điều gì có thể xảy ra khi thời gian trôi qua? Ngay cả Shinjo cũng không còn thích Ayase-san một cách lãng mạn chỉ sau sáu tháng.
Để tiếp tục giành được lòng tin của em ấy, tôi cần phải đặt mục tiêu cao hơn. Để xứng đáng với em ấy và hỗ trợ em ấy, tôi muốn học một trường đại học tốt hơn và đảm bảo một công việc tốt hơn.
Tôi đã chia sẻ cảm xúc chân thật của mình.
Fujinami-san im lặng lắng nghe cho đến khi tôi nói xong.
"Nếu mình không làm thế, mình cảm thấy mình không xứng đáng với cậu ấy."
"...Xứng đáng sao?"
Tôi chớp mắt khi thấy Fujinami-san nghiêng đầu, cảm thấy có cảm giác quen thuộc.
"Không xứng đáng có phải là điều không thể chấp nhận được không? À, khoan đã. Mình cảm thấy như chúng ta đã có cuộc trò chuyện này trước đây rồi..."
Cậu ấy nhìn lên trần nhà một lúc trước khi quay lại nhìn tôi.
"Mình nhớ rồi. Cậu đã nói điều tương tự vào ngày đầu tiên của trại ôn luyện. Đó là khi mình hỏi tại sao cậu lại nhắm đến Ichise. Cậu nói rằng điều đó thật 'ngượng' vì động lực của cậu chỉ bằng một nửa của mình."
"Đúng là mình đã nói thế... nhưng..."
"Tại sao cậu lại cảm thấy cần phải so sánh bản thân với mình?"
"Không, bởi vì..."
Fujinami-san, người vẫn đang chăm chú nhìn tôi, gật đầu như thể cậu ấy đã nhận ra điều gì đó.
"Mình hiểu rồi, vậy là lòng tự trọng của cậu có vẻ khiêm tốn đấy."
Cậu ấy làm tôi bối rối.
"Lòng tự trọng là cảm giác khẳng định sự tồn tại của chính mình, đúng không?"
"Nói một cách đại khái thì đúng vậy."
"Được bảo là khiêm tốn thì hơi..."
Thành thật mà nói, tôi không hiểu hết ý cậu ấy.
Khi tôi nghiêng đầu bối rối, cậu ấy bắt đầu giải thích.
"Vấn đề là liệu cậu có thể tin rằng ai đó sẽ yêu cậu ngay cả khi mình là một mảnh rác vô giá trị và chẳng có gì để cống hiến hay không. 'Vô giá trị' có thể được thay thế bằng 'nghèo' hoặc 'hèn nhát' hoặc bất kỳ từ tiêu cực nào, thật sự là vậy đấy. Vấn đề ở chỗ chấp nhận bản thân mình vốn có."
"Chấp nhận chính con người mình sao..."
"Vấn đề là cậu có thể nhìn nhận bản thân một cách khách quan hay không. Đó là bước đầu tiên. Cậu có thể làm được điều đó không? Và cậu có thể khẳng định điều đó không?"
Tôi đã bối rối.
Nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan, không thiên vị là điều tôi luôn cố gắng thực hiện.
Ít nhất, tôi nghĩ mình đã cố gắng không phán xét người khác một cách bất công.
Nhưng còn khi liên quan đến bản thân tôi thì sao?
"Asamura-san, mình nghĩ cậu có cái nhìn lệch lạc về bản thân mình. Mình vẫn luôn nghĩ cậu là kiểu người có lòng tự trọng thấp."
"Lòng tự trọng thấp... Bạn bè mình cũng đã từng nhắc đến điều đó."
"Mình cũng nghĩ vậy. Ý mình là, tỏ ra khiêm tốn có thể có lợi thế về mặt xã hội, nhưng khi chúng ta mới gặp nhau, cậu đã nói rằng mình không tuyệt vời đến thế, và cậu không thật sự so sánh mình với người khác nhiều đến vậy, đúng không?"
"Cậu nghĩ vậy sao?"
"Bởi vì mặc dù cậu là kiểu người đi đến trường ôn luyện, cậu vẫn là kiểu người sẽ cùng mình đi dạo đêm trên phố Shibuya. Chẳng bao giờ có chuyện cậu sẽ hoảng lên vì cậu nghĩ những người khác đang đánh bại mình cả. Về cơ bản, cậu không hề căng thẳng khi so sánh mình với người khác."
Tôi nghiến chặt hàm và thầm rên rỉ.
Đúng là tôi đã tụt lại phía sau Maru và Narasaka-san trong các kỳ thi thường kỳ, nhưng tôi không thật sự cố gắng tăng thêm giờ học vì điều đó.
Nhìn lại, tôi không nhớ mình từng so sánh mình với người khác cũng như cảm thấy chán nản về bản thân. Mặc dù không phải lúc nào cũng như vậy, nhưng khi vào cao trung, tôi đã hình thành nên tư duy "người khác là người khác, tôi là tôi".
Thành thật mà nói, tôi phải làm vậy; nếu không, sau khi trượt cả kỳ thi tuyển sinh tiểu học và sơ trung, tôi sẽ chìm đắm trong lòng tự trọng thấp kém của chính mình mất.
Việc biến "nhìn thế giới một cách khách quan" thành phương châm của tôi phần lớn chịu ảnh hưởng từ sự đa dạng của những cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc, nơi điểm yếu trở thành điểm mạnh và những tình huống khốn khổ trở thành kết quả thú vị.
Vậy thì, có phải tôi đã mất đi khả năng nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan không?
"Năm ngoái, khi mình dẫn cậu đi tham quan Shibuya vào ban đêm, mình muốn cho cậu thấy một thế giới mà ngay cả những kẻ được cho là thua cuộc cũng có quyền được sống."
"Mình nghĩ điều đó là hiển nhiên. Suy cho cùng, đánh giá của mọi người thay đổi tùy theo tiêu chí, và không phải là cậu xứng đáng sống vì cuộc sống của mình có giá trị, mà đúng hơn, là việc bản thân cuộc sống đã có giá trị, vì vậy mọi người còn sống đều xứng đáng được sống—đúng không?"
Tôi bị ấn tượng bởi chính những lời mình nói ra.
Vậy tại sao mình lại đột nhiên hoảng sợ về sự khiêm tốn lòng tự trọng của mình?
"Cậu cố gắng nhìn nhận người khác một cách khách quan, Asamura-san. Nhưng cách cậu nhìn nhận bản thân lại méo mó. Lòng tự trọng của cậu quá thấp. Mình không biết tại sao."
"Bởi vì..."
Tôi đã có linh cảm tại sao. Lòng tự trọng thấp của tôi bắt nguồn từ điểm số trước đây của tôi, điều này chỉ khiến mẹ ruột tôi tức giận. Tôi đã làm tệ đến mức tôi cảm thấy mình không còn xứng đáng với tình yêu của bà ấy nữa. Tôi cảm thấy giá trị của mình quá thấp đến mức tôi xứng đáng mất đi tình cảm của bà.
"Đó chẳng phải là điều đang làm giảm lòng tự trọng của cậu và tiếp tục làm giảm sự tự tin của cậu sao?"
Tôi không nói nên lời.
"Nhưng..."
Nhưng điều đó không có nghĩa là mình có thể hài lòng với tình hình hiện tại; mình sẽ không thể bắt kịp Ayase-san theo cách đó được.
"Vẫn còn "nhưng" à?"
Vừa thở dài, Fujinami-san làm một điều bất ngờ. cậu ấy bước lại gần, đưa tay ra và đẩy mạnh vào ngực tôi. Ngồi trên giường không có đầu giường, tôi bất lực ngã về phía sau.
Cánh tay tôi lơ lửng trong không trung khi cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, khép chặt chúng lại như thể đang còng tay, rồi bẻ cong chúng để cổ tay tôi ép vào ngực. Giống như tôi đang ở tư thế cầu nguyện, nhưng tình huống này như thể—
"Trong một bộ phim cảnh sát, đây sẽ là lúc họ hét lên, 'Đã bắt được nghi phạm!'" cậu ấy nói rồi mỉm cười.
Vừa cúi xuống, khuôn mặt thanh tú của cậu ấy hiện ra gần hơn với tôi. Tôi có thể thấy chuông báo cháy trên trần phòng ngay bên kia khuôn mặt cậu ấy. Hơi thở của cậu ấy gần như chạm vào tôi khi nói.
"Bây giờ dù có muốn học cũng không được."
"Không đời nào, cậu chỉ đùa thôi phải không?"
"Nghe này. Mình biết làm thế này là vô nghĩa, nhưng mình muốn cậu tưởng tượng một điều gì đó trong giây lát", cậu ấy nói trong khi siết chặt cổ tay bị trói của tôi.
Ui da, ui da, ui da. Fujinami-san không chỉ cao hơn tôi mà cậu ấy còn có vẻ có sức mạnh và khả năng cầm nắm khá tốt. Đúng như lời cậu ấy nói, tôi đã bị giữ lại.
"Tưởng tượng gì cơ...?"
"Ý mình là, cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu một người nào đó quan trọng với cậu, làm phiền việc học của cậu một cách khó chịu?"
Ý cậu ấy là nếu Ayase-san ở vị trí của cậu ấy lúc này sao?
"Mình không nghĩ Ayase-san sẽ làm chuyện như thế này."
"À, thì ra đó là tên cậu ấy... nếu cô gái Ayase-san này—"
"Không, đó là họ của cậu ấy."
"Hả?"
Khuôn mặt của Fujinami-san trở nên đờ đẫn và cậu ấy buông tay ra—có lẽ là vô tình.
Xoa bóp cổ tay, tôi ngồi dậy.
"Tên cậu ấy là Saki. Ừm thì, mình đoán đó không phải là vấn đề thực sự ở đây..."
"...Cậu gọi người mình muốn cưới bằng họ của người đó sao?"
"Ừm, thế thì sao?"
"...Thật sao? Cậu đang đùa phải không?"
"Không hề."
"...Cậu ấy không bực tức sao?"
"Cậu ấy còn gọi mình bằng họ nữa."
Ở nhà, chúng tôi gọi nhau là Yuuta-niisan và Saki, nhưng vì học sinh ít ở nhà hơn nên có lẽ chúng tôi gọi nhau là "Ayase-san" và "Asamura-kun" thường xuyên hơn. Trong đầu tôi, tôi vẫn gọi em ấy là "Ayase-san".
Fujinami-san thở dài lần thứ n trong ngày hôm nay, lần thở dài lớn nhất từ trước đến nay.
"Mình đã được khuyên là đừng bao giờ xen vào chuyện tình cảm của người khác, và mình không muốn nói điều này, nhưng chính xác thì hai người đang làm gì vậy? Nghe không giống hành động của một người đàn ông và một người phụ nữ đang cân nhắc đến chuyện kết hôn chút nào. Đừng nói với mình là hai người thậm chí còn chưa hôn nhau nữa đấy."
"Đương nhiên là chúng mình hôn rồi."
"Còn gì nữa không?"
"...Mình thật sự phải nói sao?"
"Không sao cả. Mình có thể đoán được từ câu trả lời của cậu. Nhưng quay lại vấn đề trước đó..."
Fujinami-san bước ra xa tôi.
"Nếu cậu ấy là người cản trở việc học của cậu thì sao?"
Tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về điều đó.
Trước hết, có lẽ em ấy sẽ không làm điều gì như thế, nhưng nếu Ayase-san xông vào phòng tôi và cố gắng làm gián đoạn việc học của tôi thì... Ý tôi là, không nhất thiết phải dùng vũ lực để khống chế tôi; có thể chỉ đơn giản là lấy đi cây bút chì của tôi hoặc ném sách giáo khoa của tôi sang một bên thôi.
"Tôi nghĩ cậu ấy có lý do và hãy lắng nghe những gì cậu ấy nói."
"Ồ, xét đến phản ứng của cậu với mình lúc nãy, khi mình nói rằng 'cậu chỉ đùa thôi phải không?' và không hề tức giận, mình đoán là giờ mình có thể hiểu được điều đó. Có lẽ mình đã quá nhẹ nhàng. Nếu cậu ấy tát vào mặt cậu thì sao?"
"Tôi cũng sẽ làm như vậy. Tôi nghĩ cậu ấy có lý do của mình và sẽ lắng nghe."
"Nhưng nếu một người lạ làm điều đó, cậu sẽ tức giận, đúng chứ?"
"Đương nhiên."
Mặc dù tôi sẽ sốc hơn là tức giận nếu ai đó bất ngờ tát tôi khi tôi đang đi trên phố.
"Được rồi, vậy thì cậu sẽ không tức giận với cậu ấy. Nghĩa là, cậu sẽ không ghét cậu ấy vì điều đó. Sau đó, giả sử cậu đã làm điều gì đó mà cậu ấy không thích, tại sao cậu ấy lại bắt đầu ghét cậu nhỉ? Tại sao cậu nghĩ cậu ấy lại ghét mình?"
"Ừm..."
Thành thật mà nói, tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều này theo cách đó.
"Giả sử cậu học quá chăm chỉ đến nỗi kiệt sức và không thể thi được, hoặc bị ốm và trượt kì thi. Liệu cậu ấy có phải là kiểu bạn gái sẽ tức giận mà không hỏi han bất kể tình huống thế nào không?"
"Điều đó..."
Tôi muốn nói "khác", nhưng tôi do dự một lúc. Đột nhiên tôi trở nên chần chừ.
Tôi đã cố gắng hết sức trong kỳ thi tuyển sinh tiểu học và sơ trung hoặc đó là điều tôi nghĩ vào thời điểm đó. Tôi hy vọng việc đỗ sẽ làm mẹ ruột tôi vui. Tôi muốn làm bà vui lòng.
Nhưng thực tế là nỗ lực của tôi vẫn chưa đủ. Khi ngày thi đến gần, tôi mất cảm giác thèm ăn, không ngủ được và nhớ rằng mình đã cảm thấy khá chóng mặt khi làm bài thi. Ông già tôi bảo rằng sẽ vô ích nếu tôi làm hỏng sức khỏe của mình, nhưng tôi quá sợ để nghỉ ngơi.
Tôi đã trượt kỳ thi.
Tôi đã mất đi tình yêu của mẹ.
Khi tôi trượt kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở, bà nhìn tôi với vẻ mặt "lại thế nữa rồi", thở dài, lắc đầu và nói rằng bà không muốn nhìn mặt tôi trước khi đuổi tôi về phòng.
Một thời gian sau, thủ tục ly hôn hoàn tất và mẹ tôi rời đi.
Tôi học được rằng để nhận được tình yêu thương từ người khác, tôi phải thể hiện kết quả đáp ứng được kỳ vọng của họ. Tôi nhận thức sâu sắc về điều đó. Tôi ghét việc được kỳ vọng phải làm tốt, vì vậy tôi ngừng gần gũi với người khác.
"Không trả lời được à? Vậy thì hãy nghĩ đến người khác ngoài cậu ấy... như bạn bè hoặc cha mẹ cậu chẳng hạn."
"Bạn bè sao..."
Hãy lấy Maru làm ví dụ. Vì lý do nào đó, cậu ấy nghĩ rất tốt về tôi, vì vậy cậu ấy có thể chỉ hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?" và lo lắng cho tôi. Còn về ông già của tôi... ông ấy có thể sẽ nói, "Nếu con đã cố gắng hết sức như trước đây, thì nó cũng chỉ như thế thôi. Đừng lo lắng về điều đó."
Ít nhất thì Maru và bố tôi cũng sẽ hỏi lý do nếu họ thấy tôi hành động khác thường.
"Nếu cậu có thể tưởng tượng ra một người không tức giận với mình, nhưng thật sự ủng hộ bạn vì con người cậu, thì điều đó cho thấy cậu có lòng tự trọng. Nếu cậu không nghĩ ra được ai, điều đó có nghĩa là bạn thật sự khắt khe với bản thân. Thế còn cậu thì sao? Cậu có nghĩ ra được ai không?"
"Ừm... một vài người."
"Tốt lắm. Tốt hơn là không có gì. Với mình, nó là con số không."
Tôi không nói nên lời.
Nhưng rồi tôi nhận ra rằng Fujinami-san đã bị chính gia đình mình từ chối.
"Không ai từng nói với mình rằng mình vẫn ổn để được sống. Khi mình được người bảo hộ hiện tại nhận nuôi, mình đã hoàn toàn suy sụp. Mình là một đứa trẻ bị biến dạng với đôi mắt trừng trừng khủng khiếp. Mình có làn da xấu và mình chửi thề rất nhiều. Mình ghét việc được chụp ảnh cùng những đứa trẻ khác trong lớp. Mình không thể tưởng tượng rằng có ai đó có thể yêu thương mình trong tình trạng đó."
Cậu ấy hít một hơi trước khi tiếp tục.
"Và mẹ nuôi của mình, người đã nhận nuôi mình, đã nói gì để an ủi á? Bà ấy chỉ nói thẳng vào vấn đề và nói rằng, 'Đừng mong đợi bất kỳ ai yêu thương con'—chỉ đơn giản như vậy thôi."
Ngay sau khi cậu được nhận nuôi. Người phụ nữ đó, một nhân vật đáng gờm ở những con phố nhỏ Shibuya, đã nói, "Thành phố này vô tình lắm, nên đừng mong chờ ai yêu thương con."
Bà ấy nói điều đó với giọng điệu không hề tô hồng sự thật phũ phàng của thế giới với một học sinh sơ trung như Fujinami-san.
"Nếu con để trái tim mình bị lay động bởi người khác, con sẽ không thể sống sót ở đây. Thật vô ích khi trông chờ vào tình yêu của người khác. Thậm chí đừng mong đợi điều đó. Nếu con thật sự muốn tình yêu, chỉ cần yêu chính mình và thế là đủ."
Và thế là Fujinami-san không còn mong đợi bất cứ điều gì từ người khác nữa.
"Cậu không nghĩ rằng quyết định hành động của mình dựa trên cách người khác nhìn nhận cậu có nghĩa là trao quyền kiểm soát cuộc sống của cậu cho họ sao? Cho đến khi học sơ trung, mình cũng đã cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của người khác. Thật không may, điều đó khiến mình phải rời xa nhà."
Chúng tôi giống nhau.
Cả hai chúng tôi đều gặp khó khăn khi cố gắng đáp ứng kỳ vọng của người khác, mặc dù chúng tôi có thể gặp khó khăn ở những mức độ khác nhau.
"Một khi mình bắt đầu nghĩ rằng hành động của chỉ vì bản thân, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Vì tất cả đều vì lợi ích của bản thân, mình không cần phải lo lắng về việc người khác nghĩ gì về kết quả. Và điều đó có nghĩa là mình có thể thuyết giảng cho một người không trẻ hơn tôi là mấy, như cậu, mà không phải lo lắng về việc cậu có ghét mình vì điều đó hay không."
Dành cho người khác.
Dành cho một người lạ.
Dành cho những người khác.
Dành cho gia đình.
Dành cho người yêu.
"Cậu có thể muốn ngừng suy nghĩ theo cách đó. Ít nhất thì, vì lối suy nghĩ đó mà cậu đang mắc kẹt trong một lối mòn. Nếu người cậu ở cùng ghét và từ chối kết quả của việc cậu sống vì chính mình, thì giá trị của việc ở bên một người như vậy nằm ở đâu?"
"Mình không ở bên cậu ấy vì việc ở bên nhau mang lại giá trị", tôi thốt lên.
Fujinami-san rên rỉ và ngậm chặt miệng.
Tôi hiểu ý cậu ấy nói, nhưng—
"Ý mình là... Mình hiểu ý cậu muốn nói, nhưng cố gắng đáp ứng kỳ vọng của ai đó và làm việc chăm chỉ không nhất thiết là điều xấu đâu."
Tôi không thể bỏ qua chuyện đó như cậu ấy được.
Có lẽ là vì tôi vẫn còn kí ức về—
Niềm vui trên khuôn mặt ông già khi tôi đỗ kỳ thi tuyển sinh vào trường cao trung Suisei.
Khuôn mặt Ayase-san sáng lên khi tôi chạy về phía em ấy lúc em ấy đang đợi tôi ở bãi biển Palawan.
Biểu cảm vui mừng của những người khi thấy kỳ vọng của mình được đáp ứng vẫn còn sống động trong tâm trí tôi.
"Đó là cuộc sống của cậu kia mà."
"Bởi vì đó là cuộc sống của mình. Sẽ rất nhàm chán nếu chỉ sống cho riêng mình nhỉ?"
Cả hai chúng tôi đều dừng lại, tìm kiếm điều gì đó để nói tiếp.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi phát ra tiếng bíp ngớ ngẩn, báo hiệu rằng tôi có tin nhắn.
Tôi liếc qua và thấy tên Ayase trên thông báo hiện lên. À đúng rồi, có một thông báo khác ngay trước khi Fujinami-san đến. Cậu ấy hẳn lo lắng vì tôi chưa trả lời.
"Cậu có thể kiểm tra nó."
Tôi lặng lẽ cầm điện thoại lên.
"Một liên kết tới video sao...?"
Có vẻ như nó liên kết đến một trang web chia sẻ video. Nhưng em ấy muốn cho tôi xem gì nhỉ?
Saki: 【Em muốn cho anh xem cái này.】
"Nếu là từ bạn gái cậu thì cứ việc. Đừng bận tâm đến mình, dù cho cậu muốn nói chuyện hay trả lời cậu ấy. Mình đi đây—"
"À, không, có lẽ không có gì quan trọng cả."
Tôi nhấp vào video. Một điệu nhạc nhẹ nhàng phát ra, giống như tiếng mưa rơi có chút lạo xạo vậy.
"Lo-Fi Hip-Hop à?"
"Mình đã nói với cậu ấy rằng nó tốt cho việc học... Nhưng cái này thì..."
Bài hát có giai điệu dễ nghe, với giai điệu thoải mái và không quá nhiều nốt. Tôi không chắc đây có phải là sự so sánh đúng không, nhưng cảm giác như bạn đang nghe nhạc cổ điển vậy.
Em ấy có ý gì nhỉ? Tôi đã xem tin nhắn trước đó.
"Em tìm thấy một bùa hộ mệnh cho một đêm ngủ ngon. Em biết anh đang làm việc chăm chỉ, nhưng đừng ép mình quá nhiều'... hừm."
Giai điệu hoài niệm ào ra từ điện thoại của tôi và trôi dạt khắp phòng. Âm thanh len lỏi qua màng nhĩ và dường như thấm vào cơ thể tôi trước khi biến mất.
Nhắm mắt lại, tôi hình dung ra khuôn mặt tươi cười của Ayase-san.
Tôi lại mở chúng ra.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình có thể nhìn vào khuôn mặt Fujinami-san một cách bình tĩnh. Mặc dù có phần muộn, nhưng tôi nhận ra, cậu ấy cũng có cùng vẻ mặt lo lắng như Maru, Ayase-san và ông già tôi khi họ nói, "Đừng ép buộc bản thân nữa."
"Cảm ơn lời khuyên quý báu của cậu. Nó giúp mình bình tĩnh lại rồi."
"Thật sao? Thật ra tôi không làm vậy vì cậu đâu. Mình chỉ đến để nói điều mình muốn thôi."
Rõ ràng là Fujinami-san chỉ muốn nói điều gì đó vì cậu ấy thấy một người bạn trông thật tệ. Nhưng có lẽ cậu ấy đã từng cảm thấy nỗi đau tương tự trong quá khứ, hoặc nó nhắc cậu ấy nhớ đến những trải nghiệm trong quá khứ của chính mình.
"Vậy thì đưa nó đây."
Cậu ấy đưa tay ra.
"Hả?"
"Từ điển. Từ điển tiếng Anh. Mình cần một bằng chứng ngoại phạm."
"Mình nghĩ đó chỉ là một cái cớ thôi chứ?"
"Ngay cả lời nói dối cũng cần phải đáng tin. Việc không cung cấp bằng chứng sẽ làm mất đi độ tin cậy. Mình không muốn bị buộc tội lẻn vào phòng con trai vào lúc nửa đêm."
Tôi gật đầu đưa cuốn từ điển tiếng Anh cho cậu ấy, rồi cậu ấy nói: "Ngày mai mình sẽ trả lại" trước khi rời đi.
Tôi thì thầm "cảm ơn" khi bóng dáng ấy khuất khỏi tầm mắt.
Còn lại một mình trong phòng, tôi ngồi trên giường và tiếp tục phát đi phát lại đoạn video của Ayase-san.
Tôi đã hiểu ra những lời Fujinami-san nói khi nãy.
Tôi không nghĩ việc muốn đáp ứng kỳ vọng của Ayase-san là sai, nhưng nghĩ rằng em ấy sẽ ghét tôi nếu tôi thất bại chỉ là giả định của riêng tôi.
Ayase-san khác với mẹ ruột của tôi. Mỗi người mỗi khác. Hơn cả việc muốn đáp ứng kỳ vọng của người khác, vấn đề thật sự chính là việc không thật sự suy nghĩ thấu đáo về mục đích thật sự của tôi khi tham gia kỳ thi.
Tôi đã suy ngẫm về những gì Fujinami-san nói về việc sống cho chính mình. Mặc dù tôi nghĩ đó là cách sống cô đơn, nhưng trước tiên tôi phải nỗ lực hết mình vì chính mình. Điều đó phải đến trước bất cứ điều gì khác.
"Có lẽ mình đã quá vội vã..." Tôi lẩm bẩm, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tiếng nhạc du dương từ điện thoại cuối cùng cũng đưa tôi vào giấc ngủ.
Ngoài giấc ngủ không chút mộng mị, tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người con gái mà lúc này tôi không thể gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro